Edit: Ryal
Tư tế nhỏ không thể ngồi ngốc ở nhà ngục quá lâu được, vừa qua nửa đêm Thất hoàng tử đã giục em rời đi.
Tư tế nhỏ dẩu đôi môi hồng, nhìn hắn với vẻ trông mong, thầm thì: “Sao anh đuổi em?”.
Nghe vậy, ánh mắt Thất hoàng tử bèn tối đi. Nếu có thể, hắn chỉ hận không thể vĩnh viễn giam cầm tư tế nhỏ bên người mình, muốn em chỉ thuộc về hắn, chỉ cười với một mình hắn.
Nhưng bây giờ còn chưa được, giờ hắn vẫn chỉ là một hoàng tử yếu ớt, bị giấu kín, không thấy được ánh mặt trời.
Tuy tư tế nhỏ không vui nhưng vẫn xoay trái xoay phải mà sửa lại quần áo lộn xộn, Thất hoàng tử giúp em cài nút trên cổ áo, che đi dấu hôn.
Hắn nhìn đôi mắt ngây thơ của tư tế nhỏ, trong lòng đột nhiên thấy hơi rối rắm, ho khan một tiếng rồi bắt đầu lừa nhóc con. “Việc ta với em vừa làm ban nãy, em không thể làm cùng người khác được, biết chưa?”.
“Vì sao ạ?”. Tư tế nhỏ chớp chớp mắt, nếu việc ấy thoải mái thì nên chia sẻ với người khác nữa chứ? Mặt Thất hoàng tử đen thui, lần nữa được trải nghiệm cách giáo dục vừa lạc hậu vừa bảo thủ của thần điện. “Chuyện này chỉ có hai người thân mật nhất mới được làm thôi, nếu em làm cùng người khác”. Ánh mắt hắn trầm trầm, giúp tư tế nhỏ đeo giá chữ thập bằng vàng lên cổ. “Thì không được làm cùng ta nữa”.
Không, nếu em thực sự làm chuyện đó với kẻ khác, ta sẽ giết chết tên ấy.
Câu uy hiếp này có tác dụng hơn bất cứ thứ gì.
Tư tế nhỏ bưng kín miệng, đôi mắt mở to, gật đầu như giã tỏi.
Em chờ mong nhìn Thất hoàng tử, nói ra một câu khiến hắn vô cùng vừa ý. “Em chỉ làm với anh thôi”.
Thất hoàng tử nhìn tư tế nhỏ chui từ nhà giam ra, tay chân vụng về. Một người đứng ngoài buồng giam, một người đứng trong buồng giam, nhìn nhau qua những song sắt đen kịt.
“Em, hai tháng nữa em sẽ mang anh ra ngoài, anh chờ em nhé”. Tư tế nhỏ nói thêm lần nữa, gấp gáp như đứa trẻ đòi một lời hứa.
Nhưng Thất hoàng tử chỉ cười nhẹ, hỏi tư tế nhỏ một câu rất kì quái: “Nếu ta thật sự là quái vật…”.
Hắn nhìn gương mặt ngây ngô của tư tế nhỏ, cùng đôi môi mềm mại mà hắn vừa đặt lên những nụ hôn.
“Nếu ta thật sự là quái vật hung tàn, mất đi lí trí, trở nên bạo lực và khát máu, em vẫn sẽ đến đưa ta đi chứ?”.
Tư tế nhỏ không hiểu lời hắn nói, em bối rối gãi đầu, chẳng hiểu sao mà biểu cảm của Thất hoàng tử bây giờ có vẻ hơi khổ sở.
“Nhưng anh nào phải là quái vật?”. Tư tế nhỏ hoang mang hỏi.
Thất hoàng tử nghe vậy thì bật cười.
Hắn không nói gì nữa, chỉ giục tư tế nhỏ đi mau. Em không nguyện ý mà bước lên bậc thang, áo bào dài màu trắng thánh khiết dần biến mất.
Như thể một dải ánh trăng sáng ngời và trong sạch đang dần dần biến mất khỏi nơi địa lao này.
Thất hoàng tử nhìn tư tế nhỏ rời đi, chắc chắn địa lao đã không còn ai, mới ấn nhẹ một cái trên vách tường.
Trong chớp mắt, những ma văn và phù chú của thần điện bị che giấu trên vách tường hiện ra, biến địa lao phòng ngự sơ sài tới mức ngay cả tư tế nhỏ cũng lẻn vào được thành một không gian kín và kiên cố không gì phá nổi.
Cho dù là tư tế tiền nhiệm ở đây, cũng không thể trốn thoát trong một khoảng thời gian.
Dưới ánh sáng của bao phù chú, đôi mắt của Thất hoàng tử dần biến thành màu vàng, con ngươi dựng đứng.
Sau lưng hắn, hai chiếc cánh đen xấu xí dữ tợn chậm rãi bung mở, khuôn mặt vốn thanh tú và anh tuấn dần trở nên vặn vẹo, như thể bên dưới có thứ gì đang phá kén mà ra.
Làn da trắng nõn cũng dần bị lớp vảy bao trùm.
Vài phút sau, trong địa lao chẳng còn thanh niên tuấn tú nào nữa.
Thay vào đó là một quái vật khổng lồ xấu xí, hai chiếc cánh to rộng lại cứng rắn rủ trên đất, thân hình lớn chiếm hết nửa nhà ngục trống trải. Đôi mắt của nó dựng đứng mà lại màu vàng, ở giữa màu đỏ tươi, miệng đầy những răng sắc nhọn, có thể dễ dàng cắn nát một người trưởng thành.
Từ địa lao phát ra một tiếng rít gào đáng sợ.
Đây là nơi sâu nhất của thần điện, giam cầm một con quái vật không thể đến được thế gian.
Chú thích:
Mắt của Thất hoàng tử chắc thế này nhưng màu vàng:
Tư tế nhỏ không thể ngồi ngốc ở nhà ngục quá lâu được, vừa qua nửa đêm Thất hoàng tử đã giục em rời đi.
Tư tế nhỏ dẩu đôi môi hồng, nhìn hắn với vẻ trông mong, thầm thì: “Sao anh đuổi em?”.
Nghe vậy, ánh mắt Thất hoàng tử bèn tối đi. Nếu có thể, hắn chỉ hận không thể vĩnh viễn giam cầm tư tế nhỏ bên người mình, muốn em chỉ thuộc về hắn, chỉ cười với một mình hắn.
Nhưng bây giờ còn chưa được, giờ hắn vẫn chỉ là một hoàng tử yếu ớt, bị giấu kín, không thấy được ánh mặt trời.
Tuy tư tế nhỏ không vui nhưng vẫn xoay trái xoay phải mà sửa lại quần áo lộn xộn, Thất hoàng tử giúp em cài nút trên cổ áo, che đi dấu hôn.
Hắn nhìn đôi mắt ngây thơ của tư tế nhỏ, trong lòng đột nhiên thấy hơi rối rắm, ho khan một tiếng rồi bắt đầu lừa nhóc con. “Việc ta với em vừa làm ban nãy, em không thể làm cùng người khác được, biết chưa?”.
“Vì sao ạ?”. Tư tế nhỏ chớp chớp mắt, nếu việc ấy thoải mái thì nên chia sẻ với người khác nữa chứ? Mặt Thất hoàng tử đen thui, lần nữa được trải nghiệm cách giáo dục vừa lạc hậu vừa bảo thủ của thần điện. “Chuyện này chỉ có hai người thân mật nhất mới được làm thôi, nếu em làm cùng người khác”. Ánh mắt hắn trầm trầm, giúp tư tế nhỏ đeo giá chữ thập bằng vàng lên cổ. “Thì không được làm cùng ta nữa”.
Không, nếu em thực sự làm chuyện đó với kẻ khác, ta sẽ giết chết tên ấy.
Câu uy hiếp này có tác dụng hơn bất cứ thứ gì.
Tư tế nhỏ bưng kín miệng, đôi mắt mở to, gật đầu như giã tỏi.
Em chờ mong nhìn Thất hoàng tử, nói ra một câu khiến hắn vô cùng vừa ý. “Em chỉ làm với anh thôi”.
Thất hoàng tử nhìn tư tế nhỏ chui từ nhà giam ra, tay chân vụng về. Một người đứng ngoài buồng giam, một người đứng trong buồng giam, nhìn nhau qua những song sắt đen kịt.
“Em, hai tháng nữa em sẽ mang anh ra ngoài, anh chờ em nhé”. Tư tế nhỏ nói thêm lần nữa, gấp gáp như đứa trẻ đòi một lời hứa.
Nhưng Thất hoàng tử chỉ cười nhẹ, hỏi tư tế nhỏ một câu rất kì quái: “Nếu ta thật sự là quái vật…”.
Hắn nhìn gương mặt ngây ngô của tư tế nhỏ, cùng đôi môi mềm mại mà hắn vừa đặt lên những nụ hôn.
“Nếu ta thật sự là quái vật hung tàn, mất đi lí trí, trở nên bạo lực và khát máu, em vẫn sẽ đến đưa ta đi chứ?”.
Tư tế nhỏ không hiểu lời hắn nói, em bối rối gãi đầu, chẳng hiểu sao mà biểu cảm của Thất hoàng tử bây giờ có vẻ hơi khổ sở.
“Nhưng anh nào phải là quái vật?”. Tư tế nhỏ hoang mang hỏi.
Thất hoàng tử nghe vậy thì bật cười.
Hắn không nói gì nữa, chỉ giục tư tế nhỏ đi mau. Em không nguyện ý mà bước lên bậc thang, áo bào dài màu trắng thánh khiết dần biến mất.
Như thể một dải ánh trăng sáng ngời và trong sạch đang dần dần biến mất khỏi nơi địa lao này.
Thất hoàng tử nhìn tư tế nhỏ rời đi, chắc chắn địa lao đã không còn ai, mới ấn nhẹ một cái trên vách tường.
Trong chớp mắt, những ma văn và phù chú của thần điện bị che giấu trên vách tường hiện ra, biến địa lao phòng ngự sơ sài tới mức ngay cả tư tế nhỏ cũng lẻn vào được thành một không gian kín và kiên cố không gì phá nổi.
Cho dù là tư tế tiền nhiệm ở đây, cũng không thể trốn thoát trong một khoảng thời gian.
Dưới ánh sáng của bao phù chú, đôi mắt của Thất hoàng tử dần biến thành màu vàng, con ngươi dựng đứng.
Sau lưng hắn, hai chiếc cánh đen xấu xí dữ tợn chậm rãi bung mở, khuôn mặt vốn thanh tú và anh tuấn dần trở nên vặn vẹo, như thể bên dưới có thứ gì đang phá kén mà ra.
Làn da trắng nõn cũng dần bị lớp vảy bao trùm.
Vài phút sau, trong địa lao chẳng còn thanh niên tuấn tú nào nữa.
Thay vào đó là một quái vật khổng lồ xấu xí, hai chiếc cánh to rộng lại cứng rắn rủ trên đất, thân hình lớn chiếm hết nửa nhà ngục trống trải. Đôi mắt của nó dựng đứng mà lại màu vàng, ở giữa màu đỏ tươi, miệng đầy những răng sắc nhọn, có thể dễ dàng cắn nát một người trưởng thành.
Từ địa lao phát ra một tiếng rít gào đáng sợ.
Đây là nơi sâu nhất của thần điện, giam cầm một con quái vật không thể đến được thế gian.
Chú thích:
Mắt của Thất hoàng tử chắc thế này nhưng màu vàng:
Danh sách chương