Edit: Ryal
Tư tế nhỏ cũng không biết sau khi em rời đi thì trong địa lao xảy ra chuyện gì. Em quay về phòng, tự an ủi mình phận học dốt mà làm bộ làm tịch mở sách ra đọc được một lúc rồi ngã lăn ra giường ngủ mất. Trong lúc ngủ còn tự an ủi mình, dù sao hai tháng nữa là em được thần Ánh Sáng ban phúc trạch, có thể thừa kế toàn bộ sức mạnh của các đời tư tế, có học hay không cũng đâu khác gì nhau.
Sau đó là hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Nhưng tối nay, em có một giấc mơ.
Em mơ thấy Thất hoàng tử.
Trong mơ Thất hoàng tử không còn ở địa lao mà ngồi trên vương tọa, trông cũng chẳng còn giống một hoàng tử yếu ớt không thấy được ánh sáng, mà là một vị quân vương nắm quyền quyết định sống chết của thế gian. Hắn đã không còn dáng vẻ của một thiếu niên, mà đã là một người đàn ông trưởng thành anh tuấn và lạnh lùng, vừa cao lớn vừa uy nghiêm, khiến tất cả mọi người phải thần phục hắn, không kìm lòng được mà tuyên thệ nguyện trung thành với hắn.
Tư tế nhỏ ngơ ngác nhìn hắn, cảm thấy mình như không quen biết một Thất hoàng tử như thế này. Nhưng Thất hoàng tử lại bước xuống từ vương tọa cao ngút, đi tới trước mặt em.
“Vương hậu của ta, em đang nghĩ gì vậy?”. Tư tế nhỏ nghe thấy Thất hoàng tử hỏi em.
Tư tế nhỏ:??? Tư tế nhỏ:!!!
Sau đó em bị dọa cho tỉnh luôn, trái tim nhỏ dộng thình thình trong lồng ngực.
Em ôm đầu nghĩ mãi, không hiểu tại sao mình lại mơ như vậy.
Mãi đến lúc ăn sáng em vẫn còn ngơ ngác, chỉ ăn hai miếng bánh kem nhỏ thường ngày mình thích nhất.
Đại pháp sư ngồi cùng kì quái mà nhìn em: “Con ốm à? Không phải thường ngày hôm nào con cũng ăn ít nhất mười cái bánh kem ư?”.
Tư tế nhỏ u oán nhìn ông một cái, em nào có ăn nhiều đến vậy đâu, chỉ chín cái mà thôi.
“Tối qua, con mơ môt giấc mơ đáng sợ lắm”. Tư tế nhỏ vô cùng đáng thương nhìn Đại pháp sư. “Là một giấc mộng cực kì phi lý”.
Đại pháp sư lại hơi tò mò. “Tuy ta không quá muốn thừa nhận một tư tế như con, nhưng những giấc mộng của tư tế thường không đơn giản, nhiều khi mang tính tiên tri, nào, nói ta nghe xem, con đã mơ thấy gì?”.
Tư tế nhỏ suýt sặc trà.
Giấc mơ mang tính tiên tri? Không phải chứ???
Với thân phận của Thất hoàng tử, muốn làm quốc vương chỉ có nước mưu triều soán vị. Mà trong mơ Thất hoàng tử còn gọi em là vương hậu, chắc chắn hai người là đồng lõa phản nghịch.
Tư tế nhỏ nước mắt lưng tròng, em thực sự không có ý mưu phản đâu mà.
Dưới tầm mắt tò mò của Đại pháp sư, tư tế nhỏ nhẹ giọng nói: “Con mơ thấy đầu bếp làm thịt nướng trong cung bị mất công thức phối nguyên liệu. Đáng sợ quá, sau này không có thịt nướng ăn nữa rồi”.
Đại pháp sư: “…”.
Ông hỏi: “Chỉ vậy thôi à?”.
Tư tế nhỏ gian nan gật đầu.
Đại pháp sư trầm mặc nhìn em chốc lát, cảm nhận được lời mời gọi của thần Ánh Sáng từ tận đáy lòng. Đại tư tế tương lai của nước họ là một đứa nhỏ ngốc nghếch như vậy, tương lai đúng là tăm tối một mảnh.
“Xin thần Ánh Sáng phù hộ chúng con”. Đại pháp sư mệt mỏi nói, ăn mất cả ngon.
Cùng lúc đó, trong địa lao.
Nơi vốn giam giữ Thất hoàng tử, không có một bóng người.
Không có quái vật thân đầy vẩy và miệng toàn răng nanh, cũng không có Thất hoàng tử mãi vướng bận tư tế nhỏ, toàn bộ những phù chú và ma văn trong ngục cũng biến mất, trông qua chẳng khác gì những chấn song bình thường.
Nơi này như đã bị vứt bỏ, chẳng có lấy một kẻ canh gác.
Cùng lúc ấy, trong một nơi bí ẩn nghiêm cấm người ngoài lai vãng ở hoàng cung.
Vị đế sư từng phụ tá hai đời quân vương đánh xe đi tới nơi này, lão đứng trong thư phòng của cung điện, mở bản đồ đế quốc ra trước mặt học trò thứ ba của mình, bắt đầu phân tích tình thế của những quốc gia xung quanh đế quốc.
Nếu tư tế nhỏ cũng ở đây thì nhất định em sẽ kinh ngạc há miệng thật to, bởi người đang được đế sư dạy dỗ đúng là Thất hoàng tử điện hạ vốn đang bị giam cầm.
Nhưng giờ đây hắn không hề giống một tù nhân nghèo khổ. Hắn mặc trang phục được thêu thùa tỉ mỉ, trên ngực là cài áo đính hoa hồng vàng cùng quyền trượng của hoàng gia, bình tĩnh bàn bạc với đế sư về những nơi từng xảy ra chiến tranh vài lần.
Trông hắn tôn quý hơn bất cứ hoàng tử nào, cũng mang cảm giác áp bách hơn bất cứ quân vương nào trước mặt đế sư.
Dù thần dân của vương quốc này chưa từng biết đến sự tồn tại của hắn.
Tầm mắt đế sư dừng lại trên đôi ngươi màu vàng kim của Thất hoàng tử, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thanh niên trước mặt lão sẽ nhanh chóng trở thành người thừa kế của vương quốc này, cũng sẽ trở thành vị quân vương mạnh mẽ nhất của vương quốc trong gần trăm năm trở lại đây.
Chỉ là số mệnh của chàng trai trẻ này vừa dữ dội lại vừa mong manh.
Trong mắt đế sư không khỏi có chút thương cảm và tiếc nuối.
Không một ai có thể đảm bảo rằng vị hoàng tử này có thể bình an mà sống đến hai tháng sau, mà không bị tư tế mới lên kế nhiệm chém chết.
Tư tế nhỏ cũng không biết sau khi em rời đi thì trong địa lao xảy ra chuyện gì. Em quay về phòng, tự an ủi mình phận học dốt mà làm bộ làm tịch mở sách ra đọc được một lúc rồi ngã lăn ra giường ngủ mất. Trong lúc ngủ còn tự an ủi mình, dù sao hai tháng nữa là em được thần Ánh Sáng ban phúc trạch, có thể thừa kế toàn bộ sức mạnh của các đời tư tế, có học hay không cũng đâu khác gì nhau.
Sau đó là hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Nhưng tối nay, em có một giấc mơ.
Em mơ thấy Thất hoàng tử.
Trong mơ Thất hoàng tử không còn ở địa lao mà ngồi trên vương tọa, trông cũng chẳng còn giống một hoàng tử yếu ớt không thấy được ánh sáng, mà là một vị quân vương nắm quyền quyết định sống chết của thế gian. Hắn đã không còn dáng vẻ của một thiếu niên, mà đã là một người đàn ông trưởng thành anh tuấn và lạnh lùng, vừa cao lớn vừa uy nghiêm, khiến tất cả mọi người phải thần phục hắn, không kìm lòng được mà tuyên thệ nguyện trung thành với hắn.
Tư tế nhỏ ngơ ngác nhìn hắn, cảm thấy mình như không quen biết một Thất hoàng tử như thế này. Nhưng Thất hoàng tử lại bước xuống từ vương tọa cao ngút, đi tới trước mặt em.
“Vương hậu của ta, em đang nghĩ gì vậy?”. Tư tế nhỏ nghe thấy Thất hoàng tử hỏi em.
Tư tế nhỏ:??? Tư tế nhỏ:!!!
Sau đó em bị dọa cho tỉnh luôn, trái tim nhỏ dộng thình thình trong lồng ngực.
Em ôm đầu nghĩ mãi, không hiểu tại sao mình lại mơ như vậy.
Mãi đến lúc ăn sáng em vẫn còn ngơ ngác, chỉ ăn hai miếng bánh kem nhỏ thường ngày mình thích nhất.
Đại pháp sư ngồi cùng kì quái mà nhìn em: “Con ốm à? Không phải thường ngày hôm nào con cũng ăn ít nhất mười cái bánh kem ư?”.
Tư tế nhỏ u oán nhìn ông một cái, em nào có ăn nhiều đến vậy đâu, chỉ chín cái mà thôi.
“Tối qua, con mơ môt giấc mơ đáng sợ lắm”. Tư tế nhỏ vô cùng đáng thương nhìn Đại pháp sư. “Là một giấc mộng cực kì phi lý”.
Đại pháp sư lại hơi tò mò. “Tuy ta không quá muốn thừa nhận một tư tế như con, nhưng những giấc mộng của tư tế thường không đơn giản, nhiều khi mang tính tiên tri, nào, nói ta nghe xem, con đã mơ thấy gì?”.
Tư tế nhỏ suýt sặc trà.
Giấc mơ mang tính tiên tri? Không phải chứ???
Với thân phận của Thất hoàng tử, muốn làm quốc vương chỉ có nước mưu triều soán vị. Mà trong mơ Thất hoàng tử còn gọi em là vương hậu, chắc chắn hai người là đồng lõa phản nghịch.
Tư tế nhỏ nước mắt lưng tròng, em thực sự không có ý mưu phản đâu mà.
Dưới tầm mắt tò mò của Đại pháp sư, tư tế nhỏ nhẹ giọng nói: “Con mơ thấy đầu bếp làm thịt nướng trong cung bị mất công thức phối nguyên liệu. Đáng sợ quá, sau này không có thịt nướng ăn nữa rồi”.
Đại pháp sư: “…”.
Ông hỏi: “Chỉ vậy thôi à?”.
Tư tế nhỏ gian nan gật đầu.
Đại pháp sư trầm mặc nhìn em chốc lát, cảm nhận được lời mời gọi của thần Ánh Sáng từ tận đáy lòng. Đại tư tế tương lai của nước họ là một đứa nhỏ ngốc nghếch như vậy, tương lai đúng là tăm tối một mảnh.
“Xin thần Ánh Sáng phù hộ chúng con”. Đại pháp sư mệt mỏi nói, ăn mất cả ngon.
Cùng lúc đó, trong địa lao.
Nơi vốn giam giữ Thất hoàng tử, không có một bóng người.
Không có quái vật thân đầy vẩy và miệng toàn răng nanh, cũng không có Thất hoàng tử mãi vướng bận tư tế nhỏ, toàn bộ những phù chú và ma văn trong ngục cũng biến mất, trông qua chẳng khác gì những chấn song bình thường.
Nơi này như đã bị vứt bỏ, chẳng có lấy một kẻ canh gác.
Cùng lúc ấy, trong một nơi bí ẩn nghiêm cấm người ngoài lai vãng ở hoàng cung.
Vị đế sư từng phụ tá hai đời quân vương đánh xe đi tới nơi này, lão đứng trong thư phòng của cung điện, mở bản đồ đế quốc ra trước mặt học trò thứ ba của mình, bắt đầu phân tích tình thế của những quốc gia xung quanh đế quốc.
Nếu tư tế nhỏ cũng ở đây thì nhất định em sẽ kinh ngạc há miệng thật to, bởi người đang được đế sư dạy dỗ đúng là Thất hoàng tử điện hạ vốn đang bị giam cầm.
Nhưng giờ đây hắn không hề giống một tù nhân nghèo khổ. Hắn mặc trang phục được thêu thùa tỉ mỉ, trên ngực là cài áo đính hoa hồng vàng cùng quyền trượng của hoàng gia, bình tĩnh bàn bạc với đế sư về những nơi từng xảy ra chiến tranh vài lần.
Trông hắn tôn quý hơn bất cứ hoàng tử nào, cũng mang cảm giác áp bách hơn bất cứ quân vương nào trước mặt đế sư.
Dù thần dân của vương quốc này chưa từng biết đến sự tồn tại của hắn.
Tầm mắt đế sư dừng lại trên đôi ngươi màu vàng kim của Thất hoàng tử, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thanh niên trước mặt lão sẽ nhanh chóng trở thành người thừa kế của vương quốc này, cũng sẽ trở thành vị quân vương mạnh mẽ nhất của vương quốc trong gần trăm năm trở lại đây.
Chỉ là số mệnh của chàng trai trẻ này vừa dữ dội lại vừa mong manh.
Trong mắt đế sư không khỏi có chút thương cảm và tiếc nuối.
Không một ai có thể đảm bảo rằng vị hoàng tử này có thể bình an mà sống đến hai tháng sau, mà không bị tư tế mới lên kế nhiệm chém chết.
Danh sách chương