Cuộc sống như vậy bất tri bất giác hình thành.

Anh luôn chờ đến buổi tối khi con đi ngủ thì đến, sáng ra trước khi mọi người thức dậy thì lại đi. Mà đáng ngạc nhiên là chuyện này qua hơn một tháng cũng chưa bị phát giác.

Liên Tịch Uy nói cho Lam Tư phát hiện khó tin này.

- Tức là em mong mọi chuyện sớm được làm sáng tỏ sao? Lam Tư nhíu mày hỏi:

-Thế thì quá đơn giản, anh đi sắp xếp ngay, gọi điện thoại cho phóng viên là

được.

Nói rồi anh làm bộ muốn lấy di động ở đầu giường

-Đừng đùa nữa. Cô cười đánh anh một cái rồi kéo tay anh lại: - anh biết thừa em không có ý này rồi còn đùa.

-Nói thật, bao giờ em mới cho anh một danh phận đây?

Lam Tư ngồi dậy đến, ung dung nhìn cô, nhíu mày hỏi.

Liên Tịch Uy hơi cứng đờ người, biết mình không thể trốn tránh mãi.

Trong thời gian này bọn họ thảo luận vấn đề này không dưới mười lần, nhưng lần nào cô cũng né tránh, sau đó còn hai lần dùng mỹ nhân kế mà tránh thoát. Còn bây giờ, cô vốn cũng định nói với anh nên quyết định không né tránh nữa.

Cô cũng ngồi lên, đầu tiên kéo chăn lên rồi mới nhìn anh.

-Thải Nhi nói với em, anh đã ở trong nhà cô ấy hai tháng, chuyện công việc của anh thì làm thế nào?

Cô quan tâm hỏi.

-Ngoài cái này ra cô ấy còn nói gì không? Lam Tư không đáp hỏi lại.

-Cô ấy nói hợp đồng của anh đã đến hạn, anh đang nghĩ chuyện kí tiếp hợp

đồng với công ty cũ hay chuyển sang công ty khác

-Đúng, anh đã quyết định không ký hợp đồng nữa. Anh nói thẳng với cô.

-Hợp đồng làm việc hay là phát hành đĩa hát.

-Đều đúng

-Tức là anh đã có đối tượng muốn hợp tác sau này à?

-Có.

Câu trả lời của anh khiến Liên Tịch Uy cảm giác có phần mất mát, tuy rằng cô sớm biết anh sớm muộn gì cũng rời đi, đến sân khấu của anh, nhưng vừa biết tin này thì cô vẫn không thể khống chế được cảm giác cô đơn trong lòng.

-Vậy anh định bao giờ rời đi. Cô hỏi

-Đi đâu?

-Làm việc

-Anh đã quyết định không kí tiếp nữa. Anh chăm chú nhìn cô nói

-Tức là anh sẽ về Đài Bắc ký hợp đồng với đối tác mới đúng không? Sau khi kí hợp đồng thì công việc sẽ như tuyết lở mà đến, chắc đến năm 2012 anh mới hết lịch làm việc.

Cô cười nói nhưng nụ cười này rất gượng ép. Anh lặng yên thoáng nhìn cô rồi mới từ tốn đáp:

-Đối tượng hợp tác của anh ở đây, việc gì anh phải về Đài Bắc?

-Đối tượng hợp tác ở đây? Cô nghe xong thì ngạc nhiên, khó hiểu nhìn anh:

-Tân Trúc có công ty đĩa nhạc hay công ty quản lý nào sao? Em nghĩ mấy công ty này đều ở Đài Bắc chứ.

-Tân Trúc không có công ty quản lý hay công ty đĩa nhạc, cho dù có anh cũng không biết.

-Nhưng anh nói đối tượng hợp tác của anh ở đây?

-Đúng thế, ở ngay đây. Anh chỉ vào cô.

Cô ngơ ngác nhìn anh, cả người ngây ra, anh có ý gì?

Còn chưa kịp hỏi lại thì cửa phòng có tiếng vặn cửa lách cách, rồi người ngoài cửa thấy bị khóa thì kêu lớn:

- Mẹ ơi‼!

Liên Tịch Uy hoảng đến nhảy dựng lên, luống cuống mặc quần áo. - Mẹ.

Ngoài cửa con trai đã bắt đầu gõ cửa.

Cô vừa mặc quần áo vừa đi ra cửa. Không đúng, chờ đã, cô quay lại thấy Lam

Tư vẫn thản nhiên nằm trên giường. - Anh làm gì thế? Mau dậy đi.

Cô vội đi tới bên giường, kéo anh lên. - Dậy làm gì?

Anh còn hỏi cô thế đấy

- Anh không thấy con gọi em sao? Con sắp vào phòng, anh nhanh trốn đi.

Cô vội nhặt quần áo của anh mà nhét vào lòng anh.

-Em định bảo anh trốn đi đâu? Nhân lúc này giới thiệu cha con anh không

được sao?

-Không được, anh nhanh trốn vào toilet đi. Cô đẩy anh về phía toilet

-Toilet? Anh không đi.

Anh kiên quyết kháng nghị, hai chân như mọc rễ mà không nhúc nhích.

-Thế trốn vào tủ quần áo cũng được. Cô lại đẩy anh về phía tủ áo.

-Tủ quần áo, em định làm anh ngạt chết sao? Anh lại kháng nghị, hai chân vẫn đứng bất động.

-Mẹ, mẹ, mẹ!

Cậu nhóc không thấy cô đáp lời thì gọi lớn hơn, đập cửa mạnh hơn

-Không có chỗ trốn, anh trốn ở gậm giường cũng được.

-Cái gì? Gậm giường?

-Không có thời gian, nhanh trốn đi. Hôm qua em mới lau nhà, không bẩn

đâu.

Liên Tịch Uy đè anh xuống rồi đẩy anh vào đó:

- Trước khi em gọi thì anh đừng nói gì đấy.

Cô kéo ga trải giường xuống rồi vội vàng đi ra cửa.

Lam Tư nằm dưới gậm dường không còn gì để nói.

Việc gì anh lại nói không thích vào toilet, tốt xấu gì thì nó còn rộng hơn gậm giường, cả tủ quần áo cũng được, ít nhất nó còn ấm áp, mềm mại hơn gậm giường nhiều.

Anh là thiên vương Lam Tư, siêu sao Lam Tư, cuối cùng vì sao lại bị đối xử thế này? Đúng là hỏi trời trời không thấu.

Liên Tịch Uy đi tới trước của phòng, mở cửa phòng.

-Sao thế Tiểu Hy? Con đang ngủ sao lại dậy? Cô nhẹ nhàng hỏi con Liên Hi thận trọng mím môi, ánh mắt nhìn mẹ có sự khiếp sợ.

-Sao thế? Cô dịu dàng hỏi lại: - có phải con nằm mơ không?

Liên Hi lại lẳng lặng nhìn cô một lúc rồi mới gật đầu, sau đó nhìn về phía sau

cô.

Liên Tịch Uy biết con đang nhìn giường cô, trước kia mỗi đêm con nằm mơ giật mình tỉnh lại đều chạy tới ngủ cùng cô, nhưng đêm nay trong phòng cô cũng không phải chỉ có một người...

- Đó chỉ là nằm mơ thôi, không phải là thật. Nào, mẹ đưa con về phòng.

Cô đi ra cửa, dắt tay con nói.

- Mẹ, con ngủ cùng mẹ được không?

Cậu nhóc không nhúc nhích, ngẩng đầu hỏi cô.

Cô cứng đờ người, ngồi xổm trước mặt con.

-Tiểu Hy, con đã lớn rồi, không thể cứ nằm mơ rồi lại chạy đến ngủ cùng mẹ, con phải dũng cảm lên. Cô dạy con

-Một lần cuối thôi được không? Mẹ

Liên Hy đáng thương cầu xin:

-Đều tại Đường Minh Lệ hôm nay kể chuyện ma quỷ nên con mới nằm mơ thấy yêu quái bay trên đầu, con mở mắt thì nó cũng trừng mắt nhìn lại con...

- Được rồi...

Liên Tịch Uy vội cắt ngang lời con, không để cậu nhóc nói tiếp vì cô cũng nổi hết da gà lên. Không cần phải nói, con sợ ma là di truyền từ cô.

- Vào đây đi.

Cô nói với con, hai mẹ con cùng nhau vào phòng rồi nằm xuống giường.

Xin lỗi Lam Tư, anh nhịn chút nhé, con sẽ ngủ nhanh thôi

Liên Tịch Uy nói thầm trong lòng với người dưới giường kia.

Đương nhiên, Lam Tư ở dưới giường không có thuật đọc tâm, căn bản chẳng nghe được câu xin lỗi của cô. Anh cảm thấy nhất định là cô đang chỉnh anh. Bằng không sao lại nhét anh ở dưới giường, còn để cho con vốn không biết đến sự tồn tại của anh vào phỏng ngủ.

- Hừ... hừ...

Anh hừ nhẹ hai tiếng, để xem sau này anh trả thù cô thế nào.

- Tiếng gì thế mẹ.

Trên giường, Liên Hy tai thính nghe thấy tiếng kì quái.

- Chắc là con chuột hay gián, đừng để ý.

Lam Tư khó mà tin trợn tròn mắt, suýt thì hộc máu mà chết.

Cô dám nói như thế

Phải nhịn, anh nhất định phải trả thù, thù này không trả không phải quân tử.

Đúng là đáng chết.

Sáng hôm sau đợi con đến trường, Liên Tịch Uy bị ai đó chỉnh lại

Tối qua Lam Tư không đi, đợi con ngủ say thì chạy lên giường, chen chúc cùng hai mẹ con ngủ. Đến lúc trời sáng, trước khi cậu nhóc tỉnh lại thì trốn tạm vào toilet, đợi cho đến khi con đi học rồi mới đi ra.

Sau đó, anh đẩy cô xuống giường, đem sự bất bình, hờn dỗi đêm qua hóa thành dục hỏa mà hung hăng chỉnh cho đến khi cô kêu không dám mới thôi.

Liên Tịch Uy không nhớ rõ mình là bị anh làm mệt mà ngủ hay là kích tình rất sâu, chịu không nổi mà hôn mê bất tỉnh.

Tóm lại đợi đến khi cô tỉnh lại chỉ còn mình cô trên giường, ngoài cửa mặt trời đã nhô cao, vừa đến lúc ăn trưa.

Cô ngồi dậy đi xuống, hai chân đau nhức khiến người co rúm lại.

Anh thật quá đáng. Cô không cố ý đẩy anh xuống gậm giường, cũng không cố

ý nói anh là chuột hay gián. Thế mà anh lại lấy cớ đấy để trừng phạt cô, đúng là lòng dạ hẹp hòi.

Nhưng cô không nhịn được mà khẽ cười. Cô phải thành thật thừa nhận rằng sự trừng phạt này không đáng ghét chút nào.

Mặc quần áo rồi, cô mở cửa phòng, chắc chắn lại rằng khi ở trong phòng ngủ không nghe nhầm, trong phòng khách TV đúng là đang bật, mà kẻ lòng dạ hẹp hòi kia giống hệt như hồi ở chung mười năm trước, cứ nằm trên sô pha xem tivi, trên bàn trà đầy những vỏ đồ ăn bị anh ăn sạch.

- Em dậy rồi.

Thấy cô, anh nhếch miệng cười nói, trên mặt có sự thỏa mãn đầy ái muội.

Liên Tịch Uy vừa thẹn vừa quẫn yêu kiều trừng mắt nhìn anh một cái rồi nhìn rác trên bàn trà

- Anh ăn nhiều như thế còn ăn được cơm nữa không? Cô hỏi

- Có, em định nấu cho anh ăn à?

Hai mắt anh sáng bừng lên, lúc trước mở tủ lạnh anh đã thấy trong tủ có không ít rau dưa hoa quả, vừa thấy đã biết bình thường cô hay vào bếp. Mà anh còn chưa có cơ hội thưởng thức tay nghề của cô. Thèm muốn chết.

-Anh thích ăn cơm hay ăn mỳ? Mỳ 15’, cơm nửa tiếng. Cô cho anh chọn

-Mì đi

Liên Tịch Uy gật gật đầu, đi vào phòng bếp, dùng tốc độ nhanh nhất nấu mì thập cẩm bưng lên.

- Ăn được rồi. Cô kêu lớn rồi gọn bát đũa

Lam Tư nghe vậy lập tức nhảy dựng lên, chạy vội đến bàn ăn

- Thơm quá!

Anh hít sâu mùi hương trong không khí mà khen

Cô mỉm cười, đẩy bát mỳ về phía anh. Sau đó, anh kéo ghế ngồi xuống ăn như rồng cuốn, lại bảo cô lấy thêm bát nữa. Cho đến khi ăn hết ba bát mới thỏa mãn dừng lại, ngồi phịch trên ghế, vỗ vỗ bụng, còn không khách khí mà ợ một cái.

- ợ!

Liên Tịch Uy phig cười, nếu hình ảnh này của Lam Tư mà để fan hâm mộ biết thì chắc chắn sẽ phát khóc vì hình tượng sụp đổ.

-Em cười cái gì? Anh nhíu mày hỏi cô

-Cười anh lôi thôi lếch thếch thế này. Nếu để fan của anh nhìn thấy chắc chắn họ phát khóc lên mất

-Chẳng sao, dù sao anh cũng sắp rút khỏi làng giải trí

Nghe vậy, Liên Tịch Uy đột nhiên ngây người, trừng mắt nhìn anh:

-Anh nói gì cơ? Cô nghi ngờ mình nghe nhầm

-Em không nghe nhầm đâu. Anh quyết định sẽ rời làng giải trí.

Cô cứng họng nhìn anh, vẻ mặt không thể tin được và cũng không dám tin

-Đừng đùa nữa, đêm qua anh còn nói có đối tượng hợp tác mới, công ty đó ở ngay Tân Trúc...

-Đúng thế, ngay ở đây.

Anh gật gật đầu rồi chăm chú nhìn cô, từ tốn nói:

-Anh muốn ký hợp đồng có tên là hôn ước, đối tác thì sớm đã định từ mười năm trước, tên cô ấy là Liên Tịch Uy. Nội dung hợp đồng còn chưa xác định, phải để hai bên thảo luận rồi mới có quyết định chính thức. Nhưng anh nghĩ hai bên phải tin tưởng nhau, yêu thương nhau cho đến chết mới thôi. Em cảm thấy thế nào? Có ý kiến gì không?

Liên Tịch Uy nhìn anh không chớp mắt, chỉ thấy mũi cay cay, nước mắt rơi xuống khiến tầm mắt cô trở nên mơ hồ.

Sao anh có thể bất ngờ mà nói những lời này, lại còn rất bình tĩnh mà nói chuyện ký hôn ước để cầu hôn cô như thế? Thật sự rất chẳng lãng mạn, rất tùy tiện, rất...

- Em có đồng ý làm đối tác của anh không, cô Liên Tịch Uy?

Anh vươn tay về phía cô.

Trong tầm mắt mơ hồ, cô nhìn tay anh, cố gắng để nước mắt không rơi xuống

Không thành ý như thế, không lãng mạn lại tùy tiện, thậm chí ngay cả nhẫn cũng không có, cô không được đồng ý, không được đồng ý... nước mắt nóng rực

đột nhiên rơi xuống, Liên Tịch Uy không nhịn được sự kích động mà khóc òa lên.

Giấc mộng suốt mười năm, sự chờ đợi suốt mười năm, mười năm nhớ nhung và không dám mơ ước xa vời, cuối cùng giấc mơ của cô cũng thành sự thật, mây tan ra, trăng sáng lên sao.

Lam Tư đứng dậy đi đến bên cô, kéo cô vào lòng rồi dịu dàng lau nước mắt, nhưng bất kể anh lau thế nào, nước mắt vẫn rơi xuống không ngừng

- Sao anh không biết là em thích khóc nhỉ?

Anh thở dài nói, không biết làm sao, đành hôn lên mắt cô, hôn lên mặt cô đến khi cô không còn rơi lệ nữa mới thôi.

- Câu trở lời của em là gì?

Anh cọ trán cô, nhỏ giọng hỏi, anh còn chưa nghe được câu đồng ý của cô thì lòng vẫn bất an

Cô khẽ vuốt mặt anh, khàn khàn nói:

-Em không cần danh phận, chỉ cần trong lòng anh có em là đủ rồi

-Nhưng anh để ý. Anh hôn cô một cái: - anh không muốn thành tình nhân bí mật của em, anh muốn có danh phận, là chồng thực sự của em.

Cô ôm chặt anh, vùi mặt vào cổ anh - Nhanh nói em đồng ý lấy anh đi.

Anh ôm eo cô, thúc giục.

Liên Tịch Uy hơi lặng yên rồi nhìn anh nói:

-Em đồng ý lấy anh, nhưng không phải bây giờ

Lam Tư kinh ngạc:

-Nghĩa là gì? Em nói rõ đi.

Anh buông eo cô, nắm vai cô, nhíu mày nhìn cô hỏi

-Sự nghiệp của anh bây giờ đang lên, nếu đột nhiên kết hôn, lại lòi ra một

đứa con chín tuổi thì có nghĩ là sẽ có hậu quả gì không?

Cô khẽ hỏi

-Anh mặc kệ hậu quả gì, hơn nữa vừa nãy anh...

-Không thể không quan tâm.

Cô kiên định cắt ngang lời anh:

-Đó là sự nghiệp vất vả suốt mười năm anh mới gây dựng được, em không thể để vì em mà bị hủy hoại được

-Không phải vì em mà bị hủy, anh đã sớm quyết định sẽ rút lui rồi

Cô lắc lắc đầu nhẹ trách:

-Đừng đùa nữa

-Anh nói thật, không đùa. Anh nói rất thật

Cô trừng mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh bị dọa đến ngây như phỗng, anh

đang nói thật sao?

-Lam Tư, nếu là vì em và con, em...

-Không phải chỉ vì mẹ con em, anh cũng là vì chính bản thân mình.

Không để cô mất công toi thuyết phục, anh nói nguyên nhân:

- Anh mệt rồi.

Cô nhìn anh chằm chằm, sợ rằng đây chỉ là anh nói để an ủi cô

-Anh còn trẻ như thế, còn chưa đến 30 tuổi sao lại mệt mỏi? Đây là anh đang an ủi để em khỏi tự trách mình đúng không?

-Không, anh thực sự đã mệt rồi. Em có biết hai năm này mỗi ngày anh đều phải uống thuốc ngủ mới ngủ được không? Anh trầm giọng nói

Liên Tịch Uy ngây người, không, cô không biết, thậm chí cũng không hề nghe

đến

-Anh lừa em. Cô chú ý nhìn anh, giọng nói căng thẳng

-Anh có thể cho em xem đơn thuốc của anh. Chuyện này chỉ có anh và trợ lý của anh biết thôi, nếu không để bên ngoài biết thì lại có tin đồn “siêu sao mắc chứng trầm cảm...”. Tin đồn này em cảm thấy thế nào?

Liên Tịch Uy không cười nổi, cô chưa từng nghĩ anh lúc nào cũng tỏa sáng trên sân khấu lại bị mất ngủ, trầm cảm.

- Sao lại như thế?

Cô nghiêm khắc hỏi anh:

-Vì sao lại mất ngủ, bác sĩ nói thế nào. Cả bệnh trầm cảm là thế nào?

-Cái đó cũng không phải là điểm quan trọng, quan trọng là em còn chưa trả lời anh, em đồng ý lấy anh chứ.

Anh lẳng lặng nhìn cô chờ đợi

- Cái đó không quan trọng, anh bị bệnh gì? Anh nói nhanh lên!

Cô vừa tức vừa vội hỏi, không thể chấp nhận việc anh có vấn đề.

Những người xung quanh anh làm sao thế? Những năm gần đây ép anh làm việc kiếm tiền không cho anh thời gian nghỉ ngơi à? Bọn họ chăm sóc anh kiểu gì thế. Cô cảm thấy rất tức giận, rất tức giận!

-Nếu anh thực sự bị bệnh, có phải là em sẽ không lấy anh nữa không? Anh

đùa hỏi

- Liễu Lam Tư!

Liên Tịch Uy mắng:

-Em rất lo lắng, anh đừng đùa nữa được không? Cô trừng mắt nhìn rồi không tự chủ được lại khóc.

Lam Tư bị nước mắt cô rơi xuống làm cho luống cuống

-Này. Anh nhẹ nói, luống cuống lau nước mắt cho cô: - Đừng khóc, anh không đùa nữa, anh không sao, thật sự không sao

-Không sao sao lại mất ngủ, không có việc gì sao lại phải uống thuốc? Không có việc gì sao lại bị trầm cảm.

Cô nghẹn ngào hỏi

-Đó là... anh không còn gì để nói, cảm giác như bị gậy ông đập lưng ông.

-Đã xảy ra chuyện gì?

Xem ra cô nhất định phải biết, biết không thể lừa cô, Lam Tư hít sâu một hơi, nhẹ nói

-Thật ra cũng không có gì, chỉ là anh không tìm được trọng tâm cuộc sống nên suy nghĩ nhiều mà mất ngủ thôi.

Anh nhẹ nói.

Nghe thế, nước mắt Liên Tịch Uy lại như mưa mà rơi xuống khiến Lam Tư giật mình

-Em yêu, baby, em sao thế? Anh đã trả lời em, cũng không đùa giỡn, sao em còn khóc? Em yêu, đừng khóc, ngoan nào, em yêu...

Anh dịu dàng ôm cô, nhẹ vỗ lưng cô, dỗ dành, an ủi

Nhưng cô vẫn khóc như mưa, nước mắt rơi xuống ngực anh khiến tim anh bỏng rát

Trời ạ, nếu lấy sao trên trời đưa xuống cho cô có thể khiến cô ngừng khóc thì anh tuyệt đối dùng hết sức mà hái sao cho cô

-Nào. Đừng khóc nào? Em khóc anh rất đau lòng. Anh vội nói

-Em... không... ngừng được... Cô nghẹn ngào thút thít nói

-Sao lại không ngừng được?

Anh nghĩ có lẽ dụ cô nói chuyện thì cô sẽ dần không khóc nữa

Cô vùi đầu vào ngực anh, yên lặng lắc lắc đầu, cô khóc ướt áo anh nhưng vẫn không có dấu hiệu sẽ ngừng lại

Lam Tư khẽ thở dài ôm lấy cô. Không thể không nói:

-Gần đây anh đã không mất ngủ, nhất là lúc có em bên cạnh anh. Anh nhẹ giọng nói cho cô:

-Tiếng tim đập của em, hơi thở của em, mùi hương của em là liều thuốc tốt nhất để anh có thể ngủ ngon. Sau này có em và con sẽ thành ý nghĩa cuộc sống của anh, anh sẽ không miên man suy nghĩ nữa. Tin anh đi, giờ anh đã không sao, bệnh mất ngủ sắp khỏi hẳn rồi. Cho nên em đừng lo lắng nữa,

đừng khóc nữa nào.

Liên Tịch Uy lại khóc thút thít vài tiếng, khóc một lúc mới nói”

-Em không cho phép... không cho phép anh nói rằng không... không tìm thấy ý nghĩa cuộc sống...

Như thế rất buồn thảm

- Được. Anh vội đáp lại, chỉ cần cô yêu cầu anh sẽ đáp ứng

-Cũng không cho phép anh lại... miên man suy nghĩ, không cho anh lại mất... mất ngủ...

-Được

-Không được lại bị trầm cảm...

-Được

-Phải chăm sóc bản thân thật tốt...

-Được.

-Đừng làm em lo lắng nữa...

-Được.

Nghe anh liên tiếp nói được, cô không nhịn được ngẩng đầu hoài nghi nhìn anh. Anh trả lời nhanh như thế, giống như là nói cho có lệ, thực sự anh có biết cô nói gì không?

-Anh có nghe em nói gì không? Cô hỏi anh

-Đương nhiên

-Vậy anh nói xem, em vừa nói gì.

Anh vốn đang nhíu mày, thấy cô không khóc nữa thì khuôn mặt cũng giãn ra.

- Em không cho anh nói những lời khiến em đau lòng?

Thấy cô gật đầu anh lại nói tiếp:

-Không cho anh lại bị bệnh làm em lo lắng, còn phải chăm sóc bản thân cho tốt, muốn anh giao tất cả tài sản cho em, mua cho em nhà mới, nhẫn kim cương 5 cara làm nhẫn kết hôn, còn...

-Chờ đã, em có nói thế đâu? Cô nhìn anh trân trối

-Em chưa nói, là anh nói. Mắt anh hiện lên ý cười:

-Anh muốn đem toàn bộ tài sản của anh, một căn nhà mới và một chiếc nhẫn kim cương 5 cara để cầu hôn em.

Sau đó anh chăm chú nhìn cô:

- Tiểu thư Liên Tịch Uy, xin hỏi em có đồng ý lấy anh không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện