- Em đồng ý nhưng không phải bây giờ
Cô đồng ý nhưng lại đưa ra cho anh một vấn đề khó
Cô nói không phải là bây giờ, vấn đề là không phải bây giờ thì là bao giờ? Hai hôm nay Lam Tư luôn tự hỏi điều này, vì cô không cho anh một đáp án chính xác, mà anh nghĩ thế nào cũng không ra. Không phải bây giờ thì là bao giờ? Ai nói cho anh biết đây
Anh vừa ăn sáng vừa nghĩ, đối diện lại truyền đến tiếng của ông chủ nhà này
-Cậu còn định ở đây bao lâu nữa? Chồng của Ngài Thải Nhi là Khương
Kham hỏi.
-Làm gì? Chê tôi phiền hay thấy tôi chướng mắt? Nhưng tôi không hề quấy rầy hai vợ chồng cậu ở trong phòng làm chuyện yêu đương
Anh bĩu môi nói. Hai mắt cười như không cười nhìn Ngài Thải Nhi bưng đĩa
trứng ốp lếp đi tới
Chỉ thấy cô ấy nghe xong suýt thì té ngã, sau đó đỏ mặt vội trốn vào nhà bếp
không ra.
-Sao cậu dám nói lung tung thế? Khương Kham giận dữ cầm hộp khăn giấy ném về phía anh
-Ăn ngay nói thật cũng sai? Anh cười nói, trời mới biết anh hâm mộ vợ chồng họ biết bao nhiêu
-Sáng nay lúc tôi chạy thể dục, phát hiện gần đây có chó săn.
Lườm anh một cái, Khương Kham vẫn tốt bụng nhắc nhở anh
Lam Tư nhíu mày:
Là thật sao?
Khương Kham gật gật đầu
-Tôi nghĩ người bình thường chắc sẽ không dùng máy ảnh chuyên nghiệp chụp ảnh, nhất là lúc 5h sáng, xung quanh lại chẳng có cảnh đẹp gì.
-Tôi nghĩ hẳn là không có ai tìm được chỗ này mới đúng. Lam Tư hơi đăm chiêu nói.
-Có lẽ là theo dõi cậu trở về. Khương Kham nhìn anh, không nhịn được nữa mà tò mò hỏi: - mỗi ngày nửa đêm cậu chuồn ra ngoài, sáng sớm mới về là
đi đâu?
-Sao cậu biết?
-Chỉ có Thải Nhi hoàn toàn tin tưởng cậu cùng đứa trẻ con chẳng có lòng phòng bị mới không đề phòng người ngoài như cậu
Khương Kham cố ý nói như vậy, làm cho anh phì cười.
- Cũng đúng
-Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi
-Đi làm hái hoa tặc. Cũng nên để cho người tránh trong phòng bếp nghe chuyện này rồi.
-Hái hoa tặc? Khương Kham nhíu mày: - tôi nghĩ cậu sớm đã có người trong lòng?
-Đúng thế. Anh thở dài, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.
-Tức là đóa hoa cậu hái chính là đóa hoa trong lòng cậu?
Khương Kham quả là hiểu anh
Lam Tư thản nhiên gật gật đầu.
- Thế cậu còn ở đây làm gì, không đến mà ở nhà người yêu cậu đi?
Nghe vậy Khương Kham vội trách, chắc chắn là rất chán “bóng đèn” này rồi.
-Cậu vì lo lắng thân phận ngôi sao sẽ khiến cuộc sống của cô ấy trở nên phức tạp hay là lo sự tồn tại của cô ấy ảnh hưởng tới sự nghiệp của cậu mà lén lút như thế? Khương Kham có chút đăm chiêu nhìn anh.
-Có lẽ nên hỏi vợ cậu ý. Anh quăng vấn đề lại cho Khương Kham.
-Thế là có ý gì?
-Vì cô ấy còn biết rõ đáp án hơn tôi. Người phụ nữ của tôi và vợ cậu là bạn bè hơn mười năm, những năm gần đây bọn họ vẫn duy trì liên lạc mà không cho tôi biết.
Lam Tư nói xong, ngẩng đầu nhìn Ngài Thải Nhi đang trốn trong nhà bếp mà chất vấn:
- Thải Nhi, sao cậu có thể đối xử với mình như thế?
Trong phòng bếp yên lặng, lúc sau, Ngài Thải Nhi mới bất đắc dĩ đi ra:
-Xin lỗi
-Mình không muốn nghe cậu xin lỗi, chỉ muốn biết vì sao thôi? Mấy năm nay cậu trơ mắt nhìn Tịch Uy vất vả nuôi con, chẳng lẽ cậu không có lòng trắc ẩn sao? Cậu chẳng phải là bạn thân nhất của cô ấy sao? Sao có thể làm như thế chứ? Anh chất vấn cô
-Cô ấy khóc xin mình, cậu muốn mình làm thế nào. Đứng giữa hai người, cô cũng rất khó xử.
-Ngay cả như vậy cậu cũng không nên giúp cô ấy gạt mình lâu như vậy.
-Cha mẹ Tịch Uy là những người rất bảo thủ, không chấp nhận chuyện con gái chưa chồng đã có con. Để giữ lại đứa bé nên Tịch Uy mới đoạn tuyệt quan hệ với gia đình. Nếu ngay cả mình cũng phản bội cô ấy thì cậu có dám chắc cô ấy sẽ không giữa đêm chuyển nhà, không liên lạc với mình nữa không?
-Mình sẽ cản cô ấy! Anh phản bác
-Cản thế nào? Ngài Thải Nhi nhìn thẳng mắt anh: - mười năm trước cậu không có tài khoản, không có nhà ở, ngay cả công việc cũng chỉ là một lính mới, thành công hay thất bại còn chưa biết. Lúc đó cậu định ngăn cản cô ấy thế nào? Cho dù ngăn được cô ấy lại thì sau đó sẽ thế nào? Bỏ công việc, mạo hiểm vi phạm hợp đồng, nửa bước không rời cô? Sau đó dùng không khí để nuôi sống một nhà ba người?
Tuy rằng tàn nhẫn nhưng đó là sự thật
-Trời không tuyệt đường người.
-Tịch Uy đúng là rất hiểu cậu. Cô ấy nói nhất định cậu sẽ nghĩ như thế. Quả
đúng như vậy. Ngải Thải Nhi lắc đầu thở dài.
Nghe vậy, Lam Tư nhíu mày.
-Vì cô ấy hiểu cậu chắc chắn sẽ hy sinh tương lai vì cô ấy nên cô ấy mới khóc lóc cầu xin mình đừng đem chuyện của cô ấy nói cho cậu biết, tránh
để cậu hi sinh giấc mộng của chính mình
-Ước mơ của mình đều là vì cô ấy!
Lam Tư khàn khàn phản bác, bởi vì gặp cô ấy nên anh mới tìm được ý nghĩa
cuộc đời.
-Bất kể là thế nào cô ấy làm đều là vì tốt cho cậu, cậu không thể trách cô ấy
được.
Ngài Thải Nhi nói:
-Mà cũng không thể trách mình. Vì ngoài việc không nói chuyện của cô ấy ra, mười năm qua mình đã cố hết sức để thay cậu chăm sóc mẹ con cô ấy.
Chuyện này Lam Tư biết hết vì thời gian này Tịch Uy nói cho anh không ít chuyện quá khứ, Thải Nhi quả thực giúp Tịch Uy rất nhiều.
Trên thực tế, anh cũng nghĩ rất nhiều, đại khái cũng có thể hiểu được chuyện năm đó.
Năm đó anh mới 18 tuổi mà thôi, sự lỗ mãng của anh mọi người đều biết cho nên bọn họ mới dùng cách mà họ nghĩ là tốt nhất để quyết định thay anh
Thật ra, nghĩ một cách thông suốt anh sẽ không trách bọn họ, chỉ là đau lòng vì mười năm qua Tịch Uy đã phải khổ cực, vất vả.
Điều duy nhất khiến anh không nghĩ ra mà lại không nhịn được phải nói chính là Thải Nhi có thể giấu diếm anh ba năm, năm năm nhưng đến tận mười năm thì có phải là rất quá không? Anh rất muốn biết lí do.
-Cậu cảm thấy bây giờ mình còn chưa đủ thành công, còn chưa đủ năng lực
để cho mẹ con bọn họ có cuộc sống tốt sao? Anh hỏi cô
-Có ý gì? Ngài Thải Nhi khó hiểu
-Mười năm trước mình tay trắng cho nên cậu giúp Tịch Uy giấu mình.
Nhưng mấy năm nay, mình đã có thể nuôi sống hai mẹ con, vì sao cậu còn cứ giấu diếm mình, để mẹ con cô ấy sống vất vả như thế?
-Cậu nghĩ mình muốn sao? Cô nhíu mày rồi bĩu môi nói: - cậu là siêu sao, tạp chí nào chẳng đăng những scandal của cậu rồi phản đối những cô người yêu tin đồn đó, đôi khi Tịch Uy xem xong còn khóc, nếu đổi lại vị trí bị phản đối đó là cô ấy thì cô ấy chịu được sao?
Lam Tư nhất thời không biết nói gì, lại thấy đau lòng cho cô
-Bên ngoài tuy Tịch Uy tỏ vẻ rất lạc quan nhưng thật ra mọi đau khổ cô ấy
đều tự mình chịu, một mình yên lặng chấp nhận.
Ngải Thải Nhi thở dài nói:
- Mình không đủ nhẫn tâm, cứng rắn để làm thế. Cô lắc lắc đầu.
Anh đột nhiêu hiểu ra vì sao Thải Nhi không nói ra sự thật, cũng hiểu vì sao Tịch Uy lại nói “không phải bây giờ”
Thì ra là thế
Giờ anh đã biết mình nên làm gì
-Thải Nhi, có thể phiền cậu giúp mình một việc không? Anh hỏi Ngải Thải Nhi tò mò nhìn anh một lúc rồi nói:
-Chuyện gì?
“Bí mật chuyện siêu sao Lam Tư cùng bạn gái ở chung bị hé mở”
“Bạn gái của siêu sao Lam Tư là người phụ nữ đã ly hôn”
“Thiên vương Lam Tư rơi vào tam giác tình yêu”
Gần đây tin yêu đương của siêu sao Lam Tư đang bị làm loạn lên, mỗi ngày
đều thành đề tài bàn tán của các bà, các mẹ. Bọn họ vô cùng phấn khởi mà bàn tán.
Đi đến đâu cũng chỉ nghe thấy chuyện này.
- Này, bà có đọc báo về tin mới của Lam Tư không?
Ngay cả đến hàng hoa quả mua đồ, Liên Tịch Uy cùng thấy có người bàn chuyện này.
-Sao thế, tôi còn chưa xem, có phải lại có tin gì mới không?
-Đúng, hôm nay còn có thêm không ít ảnh chụp đâu.
-Ảnh ai? Ảnh người phụ nữ không biết xấu hổ kia à?
-Không phải. Bà không biết đâu, người phụ nữ không biết xấu hổ đó là người đã kết hôn, hơn nữa chồng cô ta là một chủ xí nghiệp cũng khá đẹp trai. Trên tạp chí có vài bức ảnh chụp anh ta, đẹp trai không kém gì minh tinh.
-Thật hay đùa thế?
-Thật mà
-Sao lại như thế? Trên đời sao lại có chuyện bất công như vậy?
-Đúng thế, đã có chồng vừa đẹp trai lại giàu có, cô ta còn câu dẫn Lam Tư làm gì? Đúng là không biết xấu hổ!
-Đúng thế, quá vô liêm sỉ
-Mấy người nói đủ chưa?
Liên Tịch Uy đứng bên nghe họ nói một câu không biết xấu hổ, hai câu vô liêm sỉ thì không nhịn được lạnh lùng nói:
-Mấy người đến sự thật là gì cũng không biết, dựa vào đâu mà ở đây mắng người?
Cô thình lình chen ngang khiến hai bà tám kia dừng lại, khó hiểu quay đầu nhìn cô.
- Sao nào, chẳng lẽ tôi nói sai chắc?
Cô tức giận vênh mặt, trừng mắt nhìn bọn họ:
-Mấy người quen Lam Tư à? Biết người phụ nữ kia chắc? Biết họ có quan hệ gì sao? Báo lá cải đưa tin mà cũng tin. Chẳng lẽ mấy người không thấy xấu hổ à?
-Cô là ai? Chúng tôi nói chuyện thì liên quan gì đến cô? Đúng là quái đản. Một bà có vẻ đanh đá bĩu môi nói rồi kéo bà kia đi
-Mấy người mới quái đản, chuyện còn chẳng hiểu mà dám nói lung tung! Liên Tịch Uy vẫn mắng theo bóng họ.
Thật là tức chết đi được! Tức đến không muốn mua đồ nữa
Ra khỏi hàng hoa quả, cô ngồi lên xe máy, đội mũ bảo hiểm rồi như vẫn thấy tức giận.
Cô chẳng hiểu Lam Tư đang làm cái quỷ gì?
Sau khi tin anh và Thải Nhi ở chung một nhà bùng nổ, cũng đã qua hai tuần, sao anh còn không ra mặt giải thích rõ chuyện này?
Chẳng lẽ anh không biết vì anh mà Thải Nhi vô tội bị đồn đại thật khó nghe
sao?
Người phụ nữ không biết xấu hổ còn coi như khách khí. Thật ra cô còn nghe thấy nhiều lời khó nghe hơn. Như là tiện nhân... hại cô mỗi lần nghe đều cảm giác rất có lỗi với Thải Nhi. Vì những lời này phải nhằm vào cô mới đúng, chẳng liên quan gì đến Thải Nhi hết.
Vì sao chuyện lại thành ra thế này? Vì sao Lam Tư lại không cẩn thận để cho paparazi chụp được ảnh? Chẳng phải anh rất giỏi cải trang sao, sao lại xảy ra chuyện này?
Sau khi tin bùng nổ, nghe nói chỗ ở của Thải Nhi đã bị đám phóng viên vây quanh
Lam Tư gọi điện thoại nói cho cô, để an toàn cho cô và con, đợt này anh không đến tìm cô, tránh cho bọn chó săn biết được chỗ của cô mà gây rối.
Lúc đó cô cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ bảo là được.
Lúc ấy điều duy nhất cô lo lắng là tin này có ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh hay không chứ không hề nghĩ đến tình cảnh của Thải Nhi. Cho đến khi chuyện càng lúc càng căng thì cô mới nhận ra Thải Nhi rất vô tội mà cô thì vô cùng ti tiện, lợi dụng Thải Nhi làm lá chắn.
Cô quá ti tiện.
Trước kia, sở dĩ cô không muốn vội kết hôn với Lam Tư là vì sợ sẽ ảnh hưởng
đến sự nghiệp của anh
Tuy rằng Lam Tư luôn khẳng định rằng anh sẽ giải nghệ nhưng ai biết được
đây có phải là quyết định nhất thời không. Nhỡ sau này khi khỏe lại, anh hối hận thì làm sao.
Cho nên bất kể thế nào cô cũng giữ đường lui cho anh
Nhưng bây giờ...
Trời ạ, ai có thể nói cho cô rằng sao lại xảy ra chuyện này không?
Vì sao cô đã cố gắng như thế, cố gắng đè nén hy vọng của mình rồi mà chuyện như thế vẫn xảy ra?
“Bí mật chuyện siêu sao Lam Tư cùng bạn gái ở chung bị hé mở”; “Bạn gái của siêu sao Lam Tư là người phụ nữ đã có chồng”; “Thiên vương Lam Tư rơi vào tam giác tình yêu”
Làm ơn, nếu cô biết chuyện sẽ thành thế này thì chẳng bằng để cô làm nữ chính còn hơn. Ít nhất chuyện “phụ nữ có chồng” với “tam giác tình yêu” cũng chẳng có. Cũng khiến cho vợ chồng Khương Kham Thải Nhi vốn vô can không bị phiền phức
Đúng là, biết thế đã giàu.
Hối hận đã không kịp, giờ quan trọng là cô nên làm gì đây?
Dù không thể dẹp yên chuyện này nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn chuyện ngày một rắc rối
Thứ nhất, Thải Nhi và Khương Kham rất vô can.
Thứ hai, không thể để Lam Tư mang tiếng thành kẻ thứ ba phá đám hôn nhân của người khác.
Cùng với việc để cho tin bát quái này càng lúc càng nghiêm trọng, ảnh hưởng
đến thanh danh của Lam Tư chẳng thà cô chấp nhận sự thật, để cho anh thành người đàn ông tốt bảo vệ vợ con mình.
Tuy chuyện anh có con tư sinh sẽ có chút sóng gió nhưng tuyệt đối tốt hơn bây giờ nhiều.
Đúng vậy, chính là như thế.
Liên Tịch Uy gật gật đầu, hít sâu một hơi, cuối cùng hạ quyết tâm, gọi điện cho Lam Tư.
-Em yêu, có phải là em biết anh đang nhớ em mà gọi cho anh không? Chúng ta nhất định là tâm ý tương thông.
Điện thoại vừa thông, giọng nói vui vẻ và dịu dàng của anh truyền đến
Thích anh gọi cô là “em yêu” Liên Tịch Uy nghe xong, không tự chủ được cười hỏi:
-Anh tìm em có việc gì?
-Anh không tìm em, là em gọi cho anh chứ?
-Anh nói anh đang nghĩ đến em mà.
-Đúng thế, anh đang nghĩ đến em, muốn ôm em, hôn em, yêu em. Anh nói khiến cô đỏ bừng mặt:
-Chúng ta đã nửa tháng không gặp, em có nhớ anh không? Anh hỏi cô
Nhớ, sao lại không nhớ? Nhưng là thời gian đặc biệt nhạy cảm nên cô biết làm thế nào?
-Em nghĩ anh đang lo giải quyết chuyện hỗn loạn này mà bận đến sứt đầu mẻ trán, không có thời gian mà nhớ em. Cô trêu.
-Sai. Không có lúc nào anh không nhớ đến em.
-Sao lại lúc nào cũng nhớ em. Đáng nhẽ anh phải nghĩ cách giải quyết chuyện trước mắt mới đúng chứ?
-Không. Anh đáp
-Không? Cô nhíu mày
-Chuyện này càng nói càng rối thôi, anh rất hiểu.
- Nhưng như thế chúng ta cũng không thể để Thải Nhi mang tiếng xấu được.
Cô nhăn mặt:
-Anh có biết các fan của anh phê phán Thải Nhi thế nào không? Cô ấy rõ ràng là vô tội mà lại bị nhiều kẻ không đâu mắng loạn?
Đúng là càng nghĩ càng tức
-Anh cũng biết là như thế rất có lỗi với Thải Nhi nhưng chuyện cũng đã xảy ra, ngăn cũng chẳng được, đén bước này thì em bảo anh làm thế nào? Lam
Tư tỏ vẻ bất đắc dĩ
-Thật sự không có cách nào sao?
-Trừ phi giờ anh thích một người mới, tin đồn càng loạn thì đám phóng viên sẽ không để ý đến Thải Nhi nữa. Nhưng đám chó săn đó cũng chẳng phải là ngu mà không phân biệt được thật giả. Anh như thật như giả mà đề nghị.
Liên Tịch Uy hơi lặng yên rồi dứt khoát nói:
-Thế cứ làm như vậy đi
-Làm như thế? Lam Tư khó hiểu
-Dùng tin đồn chặn tin đồn. Cô giải thích.
-Em yêu, em không thấy anh vừa nói sao? Đám phóng viên đó không phải là kẻ ngu, bọn họ biết thật giả, chẳng lẽ còn bắt anh diễn trò.
-Thế không cần diễn, cho họ xem sự thật
Đầu bên kia yên lặng một lúc
-Thật sao? Không phải là em bảo anh đi tìm một người nào đó diễn giả thành thật chứ. Anh nghi hoặc hỏi lại.
-Nếu anh dám làm thế em không tha cho anh đâu. Cô cảnh cáo
Trước kia bọn họ chia tay cho nên với những scandal kia cô không thể nói nhưng bây giờ không như thế nữa, nếu anh dám làm bậy thì cứ chờ đó.
-Tức là... ý em là... Anh đột nhiên nói nhanh: - em yêu, mau nói rõ xem em
đang nghĩ gì. Đừng để anh nghĩ lung tung. Nhanh lên
Anh nói gấp như thế khiến cô khẽ cười
-Chúng ta kết hôn đi. Cô dịu dàng đáp Đầu kia lại yên lặng.
Một lát sau, có tiếng anh như nín thở mà hỏi lại:
-Đúng thế không? Bây giờ?
-Vâng. Cô cười gật đầu, tuy rằng anh không nhìn thấy
-Yeah‼! Yeah‼!
Lam Tư đột nhiên hưng phấn kêu to, cảm giác như ở đầu bên kia anh đang hoa chân múa tay vậy
Ở đầu bên này, Liên Tịch Uy nghe vậy thì khẽ cười. Anh thực sự vui vẻ, muốn kết hôn với cô như vậy sao?
-Em yêu, bây giờ em ở đâu? Ở nhà sao? Đừng đi đâu cả, anh đến chỗ em.
Hôm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn, tối nay tổ chức lễ cưới, tránh em lại
đổi ý.
Anh vội nói.
Hình như khóe miệng cô lại càng cong hơn
-Em đến chỗ anh là được.
-Em định đến đây? Chỗ anh có rất nhiều phóng viên đó.
-Chúng ta kết hôn không phải là để cho đám phóng viên đó có tin để viết? Bọn họ không ở đó mới là chuyện phiền
-Nói thế cũng đúng
-Lát nữa gặp
-Anh chờ em, em yêu
-Nhìn cậu cười ngây ngô thế này, chắc gian kế thành công rồi chứ gì. Tịch Uy trúng kế, chui đầu vào rọ?
Thấy anh ở phòng khách vui sướng hét ầm lên mà Ngài Thải Nhi đang mang thai ở trong nhà nghỉ ngơi đi ra hỏi.
-Ừm. Lam Tư cười đáp. Người sắp bay lên trời mất rồi
-Cũng đến lúc rồi.
Cô mỉm cười gật đầu, vừa vui cho anh vừa vui cho mình:
-Chuyện này mà còn tiếp diễn thì chồng mình giết cậu đấy. Cô đùa.
-Xin lỗi, chuyện không khống chế được. Mình không nghĩ đám chó săn đó lại moi được chuyện của Khương Kham và cậu.
Lam Tư ngừng cười, áy náy nhìn cô.
-Chuyện này từ lúc đồng ý giúp cậu, mình và Khương Kham cũng đã nghĩ đến rồi, cậu đừng để ý.
Ngài Thải Nhi xua tay nói:
- Nhưng thực sự cậu sẽ giải nghệ?
Lam Tư không do dự gật đầu.
-Cậu cảm thấy chuyện này dễ làm thế sao? Hơn nữa bây giờ cậu đang rất nổi tiếng.
-Mình biết là không dễ nhưng có một số việc có thể chắc chắn rằng giờ mình không có hợp đồng gì, trừ mình ra thì không ai có thể quyết định cho mình.
-Như thế có khi càng phiền. Chắc sẽ có nhiều người muốn hợp tác đến tìm cậu
-Mặc kệ là chuyện gì, mình cũng không đồng ý
-Bọn họ sẽ cố gắng đến khi cậu đầu hàng mới thôi
-Mình sẽ đưa giá trên trời cho bọn họ, một lần quảng cáo năm triệu, một album mười triệu, một bộ phim điện ảnh 20 triệu.
Ngài Thải Nhi bị bảng giá này mà phát hoảng
-Cậu điên rồi, cắt cổ người à?
-Nếu trả được thì đến tìm mình, không thì cút xa ra. Đơn giản mà nói là biết khó mà lui
-Nếu họ biết khó mà không lui. Cô tò mò hỏi lại.
-Báo cảnh sát
Ngài Thải Nhi không còn gì mà nói, lại không nhịn được khẽ cười:
-Dù sao cậu cũng rất quyết tâm.
-Đúng thế
-Nhưng mình cảm thấy cậu nên có người đại diện mới được. Một người mặt lạnh có thể dọa người khác phát hãi bỏ chạy.
Ngải Thải Nhi cười hiến kế, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
-Cậu biết người có thể ứng cử? Lam Tư nhíu mày hỏi.
-Chồng mình. Cậu thấy sao?
Lam Tư cười lớn
Cô đồng ý nhưng lại đưa ra cho anh một vấn đề khó
Cô nói không phải là bây giờ, vấn đề là không phải bây giờ thì là bao giờ? Hai hôm nay Lam Tư luôn tự hỏi điều này, vì cô không cho anh một đáp án chính xác, mà anh nghĩ thế nào cũng không ra. Không phải bây giờ thì là bao giờ? Ai nói cho anh biết đây
Anh vừa ăn sáng vừa nghĩ, đối diện lại truyền đến tiếng của ông chủ nhà này
-Cậu còn định ở đây bao lâu nữa? Chồng của Ngài Thải Nhi là Khương
Kham hỏi.
-Làm gì? Chê tôi phiền hay thấy tôi chướng mắt? Nhưng tôi không hề quấy rầy hai vợ chồng cậu ở trong phòng làm chuyện yêu đương
Anh bĩu môi nói. Hai mắt cười như không cười nhìn Ngài Thải Nhi bưng đĩa
trứng ốp lếp đi tới
Chỉ thấy cô ấy nghe xong suýt thì té ngã, sau đó đỏ mặt vội trốn vào nhà bếp
không ra.
-Sao cậu dám nói lung tung thế? Khương Kham giận dữ cầm hộp khăn giấy ném về phía anh
-Ăn ngay nói thật cũng sai? Anh cười nói, trời mới biết anh hâm mộ vợ chồng họ biết bao nhiêu
-Sáng nay lúc tôi chạy thể dục, phát hiện gần đây có chó săn.
Lườm anh một cái, Khương Kham vẫn tốt bụng nhắc nhở anh
Lam Tư nhíu mày:
Là thật sao?
Khương Kham gật gật đầu
-Tôi nghĩ người bình thường chắc sẽ không dùng máy ảnh chuyên nghiệp chụp ảnh, nhất là lúc 5h sáng, xung quanh lại chẳng có cảnh đẹp gì.
-Tôi nghĩ hẳn là không có ai tìm được chỗ này mới đúng. Lam Tư hơi đăm chiêu nói.
-Có lẽ là theo dõi cậu trở về. Khương Kham nhìn anh, không nhịn được nữa mà tò mò hỏi: - mỗi ngày nửa đêm cậu chuồn ra ngoài, sáng sớm mới về là
đi đâu?
-Sao cậu biết?
-Chỉ có Thải Nhi hoàn toàn tin tưởng cậu cùng đứa trẻ con chẳng có lòng phòng bị mới không đề phòng người ngoài như cậu
Khương Kham cố ý nói như vậy, làm cho anh phì cười.
- Cũng đúng
-Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi
-Đi làm hái hoa tặc. Cũng nên để cho người tránh trong phòng bếp nghe chuyện này rồi.
-Hái hoa tặc? Khương Kham nhíu mày: - tôi nghĩ cậu sớm đã có người trong lòng?
-Đúng thế. Anh thở dài, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.
-Tức là đóa hoa cậu hái chính là đóa hoa trong lòng cậu?
Khương Kham quả là hiểu anh
Lam Tư thản nhiên gật gật đầu.
- Thế cậu còn ở đây làm gì, không đến mà ở nhà người yêu cậu đi?
Nghe vậy Khương Kham vội trách, chắc chắn là rất chán “bóng đèn” này rồi.
-Cậu vì lo lắng thân phận ngôi sao sẽ khiến cuộc sống của cô ấy trở nên phức tạp hay là lo sự tồn tại của cô ấy ảnh hưởng tới sự nghiệp của cậu mà lén lút như thế? Khương Kham có chút đăm chiêu nhìn anh.
-Có lẽ nên hỏi vợ cậu ý. Anh quăng vấn đề lại cho Khương Kham.
-Thế là có ý gì?
-Vì cô ấy còn biết rõ đáp án hơn tôi. Người phụ nữ của tôi và vợ cậu là bạn bè hơn mười năm, những năm gần đây bọn họ vẫn duy trì liên lạc mà không cho tôi biết.
Lam Tư nói xong, ngẩng đầu nhìn Ngài Thải Nhi đang trốn trong nhà bếp mà chất vấn:
- Thải Nhi, sao cậu có thể đối xử với mình như thế?
Trong phòng bếp yên lặng, lúc sau, Ngài Thải Nhi mới bất đắc dĩ đi ra:
-Xin lỗi
-Mình không muốn nghe cậu xin lỗi, chỉ muốn biết vì sao thôi? Mấy năm nay cậu trơ mắt nhìn Tịch Uy vất vả nuôi con, chẳng lẽ cậu không có lòng trắc ẩn sao? Cậu chẳng phải là bạn thân nhất của cô ấy sao? Sao có thể làm như thế chứ? Anh chất vấn cô
-Cô ấy khóc xin mình, cậu muốn mình làm thế nào. Đứng giữa hai người, cô cũng rất khó xử.
-Ngay cả như vậy cậu cũng không nên giúp cô ấy gạt mình lâu như vậy.
-Cha mẹ Tịch Uy là những người rất bảo thủ, không chấp nhận chuyện con gái chưa chồng đã có con. Để giữ lại đứa bé nên Tịch Uy mới đoạn tuyệt quan hệ với gia đình. Nếu ngay cả mình cũng phản bội cô ấy thì cậu có dám chắc cô ấy sẽ không giữa đêm chuyển nhà, không liên lạc với mình nữa không?
-Mình sẽ cản cô ấy! Anh phản bác
-Cản thế nào? Ngài Thải Nhi nhìn thẳng mắt anh: - mười năm trước cậu không có tài khoản, không có nhà ở, ngay cả công việc cũng chỉ là một lính mới, thành công hay thất bại còn chưa biết. Lúc đó cậu định ngăn cản cô ấy thế nào? Cho dù ngăn được cô ấy lại thì sau đó sẽ thế nào? Bỏ công việc, mạo hiểm vi phạm hợp đồng, nửa bước không rời cô? Sau đó dùng không khí để nuôi sống một nhà ba người?
Tuy rằng tàn nhẫn nhưng đó là sự thật
-Trời không tuyệt đường người.
-Tịch Uy đúng là rất hiểu cậu. Cô ấy nói nhất định cậu sẽ nghĩ như thế. Quả
đúng như vậy. Ngải Thải Nhi lắc đầu thở dài.
Nghe vậy, Lam Tư nhíu mày.
-Vì cô ấy hiểu cậu chắc chắn sẽ hy sinh tương lai vì cô ấy nên cô ấy mới khóc lóc cầu xin mình đừng đem chuyện của cô ấy nói cho cậu biết, tránh
để cậu hi sinh giấc mộng của chính mình
-Ước mơ của mình đều là vì cô ấy!
Lam Tư khàn khàn phản bác, bởi vì gặp cô ấy nên anh mới tìm được ý nghĩa
cuộc đời.
-Bất kể là thế nào cô ấy làm đều là vì tốt cho cậu, cậu không thể trách cô ấy
được.
Ngài Thải Nhi nói:
-Mà cũng không thể trách mình. Vì ngoài việc không nói chuyện của cô ấy ra, mười năm qua mình đã cố hết sức để thay cậu chăm sóc mẹ con cô ấy.
Chuyện này Lam Tư biết hết vì thời gian này Tịch Uy nói cho anh không ít chuyện quá khứ, Thải Nhi quả thực giúp Tịch Uy rất nhiều.
Trên thực tế, anh cũng nghĩ rất nhiều, đại khái cũng có thể hiểu được chuyện năm đó.
Năm đó anh mới 18 tuổi mà thôi, sự lỗ mãng của anh mọi người đều biết cho nên bọn họ mới dùng cách mà họ nghĩ là tốt nhất để quyết định thay anh
Thật ra, nghĩ một cách thông suốt anh sẽ không trách bọn họ, chỉ là đau lòng vì mười năm qua Tịch Uy đã phải khổ cực, vất vả.
Điều duy nhất khiến anh không nghĩ ra mà lại không nhịn được phải nói chính là Thải Nhi có thể giấu diếm anh ba năm, năm năm nhưng đến tận mười năm thì có phải là rất quá không? Anh rất muốn biết lí do.
-Cậu cảm thấy bây giờ mình còn chưa đủ thành công, còn chưa đủ năng lực
để cho mẹ con bọn họ có cuộc sống tốt sao? Anh hỏi cô
-Có ý gì? Ngài Thải Nhi khó hiểu
-Mười năm trước mình tay trắng cho nên cậu giúp Tịch Uy giấu mình.
Nhưng mấy năm nay, mình đã có thể nuôi sống hai mẹ con, vì sao cậu còn cứ giấu diếm mình, để mẹ con cô ấy sống vất vả như thế?
-Cậu nghĩ mình muốn sao? Cô nhíu mày rồi bĩu môi nói: - cậu là siêu sao, tạp chí nào chẳng đăng những scandal của cậu rồi phản đối những cô người yêu tin đồn đó, đôi khi Tịch Uy xem xong còn khóc, nếu đổi lại vị trí bị phản đối đó là cô ấy thì cô ấy chịu được sao?
Lam Tư nhất thời không biết nói gì, lại thấy đau lòng cho cô
-Bên ngoài tuy Tịch Uy tỏ vẻ rất lạc quan nhưng thật ra mọi đau khổ cô ấy
đều tự mình chịu, một mình yên lặng chấp nhận.
Ngải Thải Nhi thở dài nói:
- Mình không đủ nhẫn tâm, cứng rắn để làm thế. Cô lắc lắc đầu.
Anh đột nhiêu hiểu ra vì sao Thải Nhi không nói ra sự thật, cũng hiểu vì sao Tịch Uy lại nói “không phải bây giờ”
Thì ra là thế
Giờ anh đã biết mình nên làm gì
-Thải Nhi, có thể phiền cậu giúp mình một việc không? Anh hỏi Ngải Thải Nhi tò mò nhìn anh một lúc rồi nói:
-Chuyện gì?
“Bí mật chuyện siêu sao Lam Tư cùng bạn gái ở chung bị hé mở”
“Bạn gái của siêu sao Lam Tư là người phụ nữ đã ly hôn”
“Thiên vương Lam Tư rơi vào tam giác tình yêu”
Gần đây tin yêu đương của siêu sao Lam Tư đang bị làm loạn lên, mỗi ngày
đều thành đề tài bàn tán của các bà, các mẹ. Bọn họ vô cùng phấn khởi mà bàn tán.
Đi đến đâu cũng chỉ nghe thấy chuyện này.
- Này, bà có đọc báo về tin mới của Lam Tư không?
Ngay cả đến hàng hoa quả mua đồ, Liên Tịch Uy cùng thấy có người bàn chuyện này.
-Sao thế, tôi còn chưa xem, có phải lại có tin gì mới không?
-Đúng, hôm nay còn có thêm không ít ảnh chụp đâu.
-Ảnh ai? Ảnh người phụ nữ không biết xấu hổ kia à?
-Không phải. Bà không biết đâu, người phụ nữ không biết xấu hổ đó là người đã kết hôn, hơn nữa chồng cô ta là một chủ xí nghiệp cũng khá đẹp trai. Trên tạp chí có vài bức ảnh chụp anh ta, đẹp trai không kém gì minh tinh.
-Thật hay đùa thế?
-Thật mà
-Sao lại như thế? Trên đời sao lại có chuyện bất công như vậy?
-Đúng thế, đã có chồng vừa đẹp trai lại giàu có, cô ta còn câu dẫn Lam Tư làm gì? Đúng là không biết xấu hổ!
-Đúng thế, quá vô liêm sỉ
-Mấy người nói đủ chưa?
Liên Tịch Uy đứng bên nghe họ nói một câu không biết xấu hổ, hai câu vô liêm sỉ thì không nhịn được lạnh lùng nói:
-Mấy người đến sự thật là gì cũng không biết, dựa vào đâu mà ở đây mắng người?
Cô thình lình chen ngang khiến hai bà tám kia dừng lại, khó hiểu quay đầu nhìn cô.
- Sao nào, chẳng lẽ tôi nói sai chắc?
Cô tức giận vênh mặt, trừng mắt nhìn bọn họ:
-Mấy người quen Lam Tư à? Biết người phụ nữ kia chắc? Biết họ có quan hệ gì sao? Báo lá cải đưa tin mà cũng tin. Chẳng lẽ mấy người không thấy xấu hổ à?
-Cô là ai? Chúng tôi nói chuyện thì liên quan gì đến cô? Đúng là quái đản. Một bà có vẻ đanh đá bĩu môi nói rồi kéo bà kia đi
-Mấy người mới quái đản, chuyện còn chẳng hiểu mà dám nói lung tung! Liên Tịch Uy vẫn mắng theo bóng họ.
Thật là tức chết đi được! Tức đến không muốn mua đồ nữa
Ra khỏi hàng hoa quả, cô ngồi lên xe máy, đội mũ bảo hiểm rồi như vẫn thấy tức giận.
Cô chẳng hiểu Lam Tư đang làm cái quỷ gì?
Sau khi tin anh và Thải Nhi ở chung một nhà bùng nổ, cũng đã qua hai tuần, sao anh còn không ra mặt giải thích rõ chuyện này?
Chẳng lẽ anh không biết vì anh mà Thải Nhi vô tội bị đồn đại thật khó nghe
sao?
Người phụ nữ không biết xấu hổ còn coi như khách khí. Thật ra cô còn nghe thấy nhiều lời khó nghe hơn. Như là tiện nhân... hại cô mỗi lần nghe đều cảm giác rất có lỗi với Thải Nhi. Vì những lời này phải nhằm vào cô mới đúng, chẳng liên quan gì đến Thải Nhi hết.
Vì sao chuyện lại thành ra thế này? Vì sao Lam Tư lại không cẩn thận để cho paparazi chụp được ảnh? Chẳng phải anh rất giỏi cải trang sao, sao lại xảy ra chuyện này?
Sau khi tin bùng nổ, nghe nói chỗ ở của Thải Nhi đã bị đám phóng viên vây quanh
Lam Tư gọi điện thoại nói cho cô, để an toàn cho cô và con, đợt này anh không đến tìm cô, tránh cho bọn chó săn biết được chỗ của cô mà gây rối.
Lúc đó cô cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ bảo là được.
Lúc ấy điều duy nhất cô lo lắng là tin này có ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh hay không chứ không hề nghĩ đến tình cảnh của Thải Nhi. Cho đến khi chuyện càng lúc càng căng thì cô mới nhận ra Thải Nhi rất vô tội mà cô thì vô cùng ti tiện, lợi dụng Thải Nhi làm lá chắn.
Cô quá ti tiện.
Trước kia, sở dĩ cô không muốn vội kết hôn với Lam Tư là vì sợ sẽ ảnh hưởng
đến sự nghiệp của anh
Tuy rằng Lam Tư luôn khẳng định rằng anh sẽ giải nghệ nhưng ai biết được
đây có phải là quyết định nhất thời không. Nhỡ sau này khi khỏe lại, anh hối hận thì làm sao.
Cho nên bất kể thế nào cô cũng giữ đường lui cho anh
Nhưng bây giờ...
Trời ạ, ai có thể nói cho cô rằng sao lại xảy ra chuyện này không?
Vì sao cô đã cố gắng như thế, cố gắng đè nén hy vọng của mình rồi mà chuyện như thế vẫn xảy ra?
“Bí mật chuyện siêu sao Lam Tư cùng bạn gái ở chung bị hé mở”; “Bạn gái của siêu sao Lam Tư là người phụ nữ đã có chồng”; “Thiên vương Lam Tư rơi vào tam giác tình yêu”
Làm ơn, nếu cô biết chuyện sẽ thành thế này thì chẳng bằng để cô làm nữ chính còn hơn. Ít nhất chuyện “phụ nữ có chồng” với “tam giác tình yêu” cũng chẳng có. Cũng khiến cho vợ chồng Khương Kham Thải Nhi vốn vô can không bị phiền phức
Đúng là, biết thế đã giàu.
Hối hận đã không kịp, giờ quan trọng là cô nên làm gì đây?
Dù không thể dẹp yên chuyện này nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn chuyện ngày một rắc rối
Thứ nhất, Thải Nhi và Khương Kham rất vô can.
Thứ hai, không thể để Lam Tư mang tiếng thành kẻ thứ ba phá đám hôn nhân của người khác.
Cùng với việc để cho tin bát quái này càng lúc càng nghiêm trọng, ảnh hưởng
đến thanh danh của Lam Tư chẳng thà cô chấp nhận sự thật, để cho anh thành người đàn ông tốt bảo vệ vợ con mình.
Tuy chuyện anh có con tư sinh sẽ có chút sóng gió nhưng tuyệt đối tốt hơn bây giờ nhiều.
Đúng vậy, chính là như thế.
Liên Tịch Uy gật gật đầu, hít sâu một hơi, cuối cùng hạ quyết tâm, gọi điện cho Lam Tư.
-Em yêu, có phải là em biết anh đang nhớ em mà gọi cho anh không? Chúng ta nhất định là tâm ý tương thông.
Điện thoại vừa thông, giọng nói vui vẻ và dịu dàng của anh truyền đến
Thích anh gọi cô là “em yêu” Liên Tịch Uy nghe xong, không tự chủ được cười hỏi:
-Anh tìm em có việc gì?
-Anh không tìm em, là em gọi cho anh chứ?
-Anh nói anh đang nghĩ đến em mà.
-Đúng thế, anh đang nghĩ đến em, muốn ôm em, hôn em, yêu em. Anh nói khiến cô đỏ bừng mặt:
-Chúng ta đã nửa tháng không gặp, em có nhớ anh không? Anh hỏi cô
Nhớ, sao lại không nhớ? Nhưng là thời gian đặc biệt nhạy cảm nên cô biết làm thế nào?
-Em nghĩ anh đang lo giải quyết chuyện hỗn loạn này mà bận đến sứt đầu mẻ trán, không có thời gian mà nhớ em. Cô trêu.
-Sai. Không có lúc nào anh không nhớ đến em.
-Sao lại lúc nào cũng nhớ em. Đáng nhẽ anh phải nghĩ cách giải quyết chuyện trước mắt mới đúng chứ?
-Không. Anh đáp
-Không? Cô nhíu mày
-Chuyện này càng nói càng rối thôi, anh rất hiểu.
- Nhưng như thế chúng ta cũng không thể để Thải Nhi mang tiếng xấu được.
Cô nhăn mặt:
-Anh có biết các fan của anh phê phán Thải Nhi thế nào không? Cô ấy rõ ràng là vô tội mà lại bị nhiều kẻ không đâu mắng loạn?
Đúng là càng nghĩ càng tức
-Anh cũng biết là như thế rất có lỗi với Thải Nhi nhưng chuyện cũng đã xảy ra, ngăn cũng chẳng được, đén bước này thì em bảo anh làm thế nào? Lam
Tư tỏ vẻ bất đắc dĩ
-Thật sự không có cách nào sao?
-Trừ phi giờ anh thích một người mới, tin đồn càng loạn thì đám phóng viên sẽ không để ý đến Thải Nhi nữa. Nhưng đám chó săn đó cũng chẳng phải là ngu mà không phân biệt được thật giả. Anh như thật như giả mà đề nghị.
Liên Tịch Uy hơi lặng yên rồi dứt khoát nói:
-Thế cứ làm như vậy đi
-Làm như thế? Lam Tư khó hiểu
-Dùng tin đồn chặn tin đồn. Cô giải thích.
-Em yêu, em không thấy anh vừa nói sao? Đám phóng viên đó không phải là kẻ ngu, bọn họ biết thật giả, chẳng lẽ còn bắt anh diễn trò.
-Thế không cần diễn, cho họ xem sự thật
Đầu bên kia yên lặng một lúc
-Thật sao? Không phải là em bảo anh đi tìm một người nào đó diễn giả thành thật chứ. Anh nghi hoặc hỏi lại.
-Nếu anh dám làm thế em không tha cho anh đâu. Cô cảnh cáo
Trước kia bọn họ chia tay cho nên với những scandal kia cô không thể nói nhưng bây giờ không như thế nữa, nếu anh dám làm bậy thì cứ chờ đó.
-Tức là... ý em là... Anh đột nhiên nói nhanh: - em yêu, mau nói rõ xem em
đang nghĩ gì. Đừng để anh nghĩ lung tung. Nhanh lên
Anh nói gấp như thế khiến cô khẽ cười
-Chúng ta kết hôn đi. Cô dịu dàng đáp Đầu kia lại yên lặng.
Một lát sau, có tiếng anh như nín thở mà hỏi lại:
-Đúng thế không? Bây giờ?
-Vâng. Cô cười gật đầu, tuy rằng anh không nhìn thấy
-Yeah‼! Yeah‼!
Lam Tư đột nhiên hưng phấn kêu to, cảm giác như ở đầu bên kia anh đang hoa chân múa tay vậy
Ở đầu bên này, Liên Tịch Uy nghe vậy thì khẽ cười. Anh thực sự vui vẻ, muốn kết hôn với cô như vậy sao?
-Em yêu, bây giờ em ở đâu? Ở nhà sao? Đừng đi đâu cả, anh đến chỗ em.
Hôm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn, tối nay tổ chức lễ cưới, tránh em lại
đổi ý.
Anh vội nói.
Hình như khóe miệng cô lại càng cong hơn
-Em đến chỗ anh là được.
-Em định đến đây? Chỗ anh có rất nhiều phóng viên đó.
-Chúng ta kết hôn không phải là để cho đám phóng viên đó có tin để viết? Bọn họ không ở đó mới là chuyện phiền
-Nói thế cũng đúng
-Lát nữa gặp
-Anh chờ em, em yêu
-Nhìn cậu cười ngây ngô thế này, chắc gian kế thành công rồi chứ gì. Tịch Uy trúng kế, chui đầu vào rọ?
Thấy anh ở phòng khách vui sướng hét ầm lên mà Ngài Thải Nhi đang mang thai ở trong nhà nghỉ ngơi đi ra hỏi.
-Ừm. Lam Tư cười đáp. Người sắp bay lên trời mất rồi
-Cũng đến lúc rồi.
Cô mỉm cười gật đầu, vừa vui cho anh vừa vui cho mình:
-Chuyện này mà còn tiếp diễn thì chồng mình giết cậu đấy. Cô đùa.
-Xin lỗi, chuyện không khống chế được. Mình không nghĩ đám chó săn đó lại moi được chuyện của Khương Kham và cậu.
Lam Tư ngừng cười, áy náy nhìn cô.
-Chuyện này từ lúc đồng ý giúp cậu, mình và Khương Kham cũng đã nghĩ đến rồi, cậu đừng để ý.
Ngài Thải Nhi xua tay nói:
- Nhưng thực sự cậu sẽ giải nghệ?
Lam Tư không do dự gật đầu.
-Cậu cảm thấy chuyện này dễ làm thế sao? Hơn nữa bây giờ cậu đang rất nổi tiếng.
-Mình biết là không dễ nhưng có một số việc có thể chắc chắn rằng giờ mình không có hợp đồng gì, trừ mình ra thì không ai có thể quyết định cho mình.
-Như thế có khi càng phiền. Chắc sẽ có nhiều người muốn hợp tác đến tìm cậu
-Mặc kệ là chuyện gì, mình cũng không đồng ý
-Bọn họ sẽ cố gắng đến khi cậu đầu hàng mới thôi
-Mình sẽ đưa giá trên trời cho bọn họ, một lần quảng cáo năm triệu, một album mười triệu, một bộ phim điện ảnh 20 triệu.
Ngài Thải Nhi bị bảng giá này mà phát hoảng
-Cậu điên rồi, cắt cổ người à?
-Nếu trả được thì đến tìm mình, không thì cút xa ra. Đơn giản mà nói là biết khó mà lui
-Nếu họ biết khó mà không lui. Cô tò mò hỏi lại.
-Báo cảnh sát
Ngài Thải Nhi không còn gì mà nói, lại không nhịn được khẽ cười:
-Dù sao cậu cũng rất quyết tâm.
-Đúng thế
-Nhưng mình cảm thấy cậu nên có người đại diện mới được. Một người mặt lạnh có thể dọa người khác phát hãi bỏ chạy.
Ngải Thải Nhi cười hiến kế, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
-Cậu biết người có thể ứng cử? Lam Tư nhíu mày hỏi.
-Chồng mình. Cậu thấy sao?
Lam Tư cười lớn
Danh sách chương