Hôm nay trong bảo tàng hoa Onijih còn có sự xuất hiện của 2 nhân vật nữa, đó là... Thiên Nhi và Xương Uy. Hai người đang sánh bước bên nhau trong khu vực của các loài hoa tình yêu, với những vạt hoa Uất kim hương, hồng, cúc, cẩm chướng... muôn màu rực rỡ.

"Ahhh, thích quá, bảo tàng này được xây nên bởi hai tập đoàn của chúng ta, thật là tuyệt phải không Xương Uy?" - Thiên Nhi khoác tay Xương Uy rất tình tứ.

"Ừ, rất tuyệt." - Xương Uy đáp.

"Sau này chúng mình sẽ cùng làm nên những điều tuyệt vời hơn nữa nhé?"

"Tất nhiên rồi."

Thiên Nhi cười tít mắt, trong lòng cô đang rất vui vì được ở bên người mình yêu giữa cả rừng hoa thơm, cô dịu dàng nói:

"Anh có biết về ý nghĩa của các loài hoa ở đây không? Để em giải thích cho nhé. Hoa Thu hải đường tượng trưng cho tình cảm gắn bó. Hoa Tử đằng tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu. Hoa Lưu ly là một tình yêu thủy chung, chân thành. Còn những bông Thiên điểu kia mang ý nghĩa đôi ta sẽ mãi mãi bên nhau đến tận chân trời."

"Em có vẻ am hiểu quá nhỉ." - Xương Uy hơi ngạc nhiên nhìn Thiên Nhi, hôm nay anh mới để ý thì ra cô ấy cũng thật nữ tính và hiền dịu.

"Vì sở thích của em là các loài hoa mà. À, thế anh có biết em thích hoa gì nhất không?" - Thiên Nhi ngước nhìn Xương Uy hỏi.

"Không, hoa gì vậy?"

"Để em dẫn anh đi xem nhé."

Thiên Nhi kéo tay Xương Uy. Ít phút sau, họ đã đứng trước một luống hoa Diên vĩ màu xanh da trời.

"Em thích hoa Diên vĩ nhất đó Xương Uy." - Thiên Nhi cúi xuống và đưa tay khẽ vuốt ve những cánh hoa - "Anh có thấy đẹp không? Em có thể ngồi ngắm hoa Diên vĩ cả ngày mà không thấy chán."

"Sao em lại thích hoa Diên vĩ?" - Xương Uy hỏi.

"Vì đây là loài hoa mang đến điềm lành và niềm hi vọng." - Thiên Nhi quay về phía Xương Uy và vòng tay ôm lấy anh, áp má lên ngực anh.

"Ý nghĩa rất đẹp..." - Xương Uy khẽ nói, bàn tay anh bất giác đặt lên vùng eo thon thả của Thiên Nhi, trên làn tóc mềm của cô.

"Và em hi vọng hai chúng ta sẽ ngày càng yêu nhau hơn nữa nhé, được không?"

"Ừm..."

Thiên Nhi kiễng chân lên và... trao cho Xương Uy một nụ hôn...

Ngọt ngào...

Say đắm...

"Còn anh thích loài hoa nào nhất?" - Thiên Nhi khe khẽ hỏi.

"Anh thích nhất là hoa Tường vi."

Một giọng nói chợt cất lên từ phía sau hai người.

Thiên Nhi liền quay nhìn lại, ánh mắt cô long lên:

"Hừ, lại là anh à?!"

Đó là... Thiên Hà. Anh đứng đó trong bộ vest đen lịch thiệp, dáng người cao và mái tóc dài đẹp không thể chê vào đâu được.

Thiên Hà cười tươi tắn, anh nhắc lại câu nói của mình:

"Loài hoa anh thích nhất là Tường vi."

"Ơ, tôi có hỏi anh đâu nhỉ?" - Thiên Nhi cau mày nhìn Thiên Hà.

Thiên Hà chỉ mỉm cười, lí do anh thích hoa Tường vi là vì đối với anh loài hoa này mang một vẻ đẹp mong manh, kiều diễm và tươi trẻ rất giống với Thiên Nhi của anh.

Thiên Nhi quay phắt người lại, cô khoác lấy tay Xương Uy:

"Chúng mình đi tiếp thôi, Xương Uy."

"Hai đứa chờ anh đi cùng với." - Thiên Hà bước đến.

"Không! Anh đi hướng riêng của anh đi!" - Thiên Nhi quát.

"Sao lại thế? Ba chúng ta cùng đi chung sẽ vui hơn chứ." - Thiên Hà tỉnh bơ nói - "Cậu có phản đối không, Xương Uy?"

"Không, sao tôi phải phản đối." - Xương Uy đáp, mà anh còn mừng là khác.

"Ha ha, vậy thì đi thôi." - Thiên Hà cười hài lòng - "Hôm nay chúng ta sẽ có một ngày vui vẻ."

"Tôi không vui!" - Thiên Nhi hầm hầm nhìn Thiên Hà.

"Bây giờ ba chúng ta sẽ tới khu vực hoa kinh dị." - Thiên Hà lên kế hoạch - "Ở đó nghe nói có các loài hoa ăn thịt và cả hoa quái thú nữa đấy."

"Ghê chết được! Anh đi mà tới đó một mình đi!" - Thiên Nhi vẫn hết sức bực bội.

"Vậy em muốn đến khu vực hoa nào?" - Thiên Hà hỏi.

"Tôi hết hứng ngắm hoa rồi! Tôi muốn đi về!"

"Về là thế nào, chúng ta phải xem hết bảo tàng đã chứ. Đi nào!" - Thiên Hà vui vẻ khoác lấy cánh tay Thiên Nhi.

Thiên Nhi bị kẹp ở giữa Xương Uy và Thiên Hà, mặt mũi cô cau có như sắp khóc, buổi hẹn hò lãng mạn của cô với Xương Uy thế là lại bị phá hỏng mất rồi!!!!!



 Share







Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện