Một trong những địa điểm du lịch không thể bỏ qua của thành phố Illen là khu chợ trời rộng mênh mông Darazella.

Có diện tích 1,4 km2 với trên 20.000 gian hàng, nơi đây buôn bán đủ mọi thứ trên đời. Từ những món hàng xa xỉ cho tới bình dân, trang sức, quần áo, đồ lưu niệm, đồ cổ... Thậm chí những thứ cực kì quý hiếm hay hàng cấm cũng không hề thiếu.

Một khi đã đặt chân vào khu chợ Darazella này bạn sẽ có cảm giác như đang ở trong một mê cung vô tận đầy kì bí và cuốn hút, khiến bạn chỉ muốn nhanh chóng được khám phá đến từng ngóc ngách.

Ngay cả vào những ngày mưa dầm dề như hôm nay thì Darazella cũng chẳng bớt phần đông vui, nhộn nhịp. Trên khắp các ngả đường của khu chợ vẫn rộn ràng hàng ngàn du khách với những chiếc ô muôn màu.

Huệ Nha, Xuyên Sơn, Hiên Hạ cùng Irivy và Hainiido hiện giờ đang ở trong khu ẩm thực, họ đã nếm thử rất rất nhiều những món ăn đặc sắc và mới lạ của các nước trên thế giới. Huệ Nha thích nhất là hải sản thập cẩm nướng, nàng đã ăn hết 2 xiên, và giờ đang tráng miệng bằng một trái... táo xanh.

Nhìn Huệ Nha ăn táo mà Xuyên Sơn lại muốn được trở về ngồi một mình cùng nàng bên bức tường kính ở nhà anh, những giây phút ấy lòng anh thực sự rất lắng dịu và thanh thản, như quên hết mọi điều trên thế gian. Và anh chỉ ước được ở bên nàng mãi mãi như thế...

"Chúng ta có nên đưa Huệ Nha tới bệnh viện không?" - Hiên Hạ chợt nói - "Thành phố này có nhiều bệnh viện lớn, họ có thể giúp cô bé lấy lại trí nhớ và trở lại bình thường."

"Không, anh nghĩ là nên chờ thêm một thời gian nữa." - Xuyên Sơn vội nói - "Anh muốn cô ấy hồi phục một cách tự nhiên nhất."

Xuyên Sơn lấy lí do như vậy, vì nếu đưa nàng đến bệnh viện thì những bí mật của nàng chắc chắn sẽ bị lộ! Máu bạc, đôi mắt có thể phát sáng... Dù anh cũng muốn biết nàng thực sự là ai, nhưng điều đó có thể sẽ gây tổn hại đến nàng. Có những bí mật không nên được khám phá.

"Nhưng còn gia đình của cô bé thì sao, có lẽ họ đang rất lo lắng và đi tìm cô bé." - Hiên Hạ khẽ nói.

"Chà, nếu phải xa Huệ Nha chắc tôi sẽ buồn lắm." - Hainiido thở dài - "Cô bé thật xinh xắn và đáng yêu."

"Hainiido, anh nên lo tìm việc ở một đội bóng khác đi thì hơn." - Irivy lạnh lùng nói.

"Cô không thể rút lại quyết định sa thải tôi được sao!" - Hainiido phẫn uất nhìn Irivy.

"Không." - Irivy đáp ngắn gọn.

Hainiido tức muốn khóc:

"Tôi đã cống hiến tất cả tâm lực cho đội bóng, vậy mà cô lại nỡ đuổi tôi chỉ vì..."

"Thôi im đi! Đừng có nói ra chuyện đó!" - Irivy đỏ mặt quát.

"Irivy, về chuyện này anh mong em hãy suy nghĩ lại." - Xuyên Sơn lên tiếng - "Hainiido là một nhân tố rất quan trọng của đội bóng, chúng ta không thể thiếu cậu ấy được."

"Đúng đấy, chị Irivy. Chị đừng đuổi anh Hainiido mà." - Hiên Hạ cũng cố gắng thuyết phục Irivy.

Thấy mọi người đều đồng lòng giữ Hainiido lại, Irivy cũng có chút lay động. Cuối cùng cô nói:

"Thôi được, anh nghe đây Hainiido. Nếu không muốn bị sa thải thì anh cần phải thắng tôi trong một cuộc thi."

Hainiido lại thấy có hi vọng, anh vội hỏi:

"Lại thi uống bia chứ gì?"

"Không, lần này chúng ta sẽ thi... ăn kem!" - Irivy chỉ tay vào một quầy kem gần đó.

"Thi ăn kem ư? Không thành vấn đề!" - Hainiido đồng ý ngay lập tức, dù có thi gì đi chăng nữa thì lần này anh cũng sẽ chiến đấu bằng một ý chí quyết tâm cao nhất! Cả nhóm tiến về phía quầy kem. Luật chơi rất đơn giản, ai ăn được nhiều kem hơn sẽ thắng. Ngay từ những giây đầu của cuộc đấu, Hainiido đã tỏ rõ khát khao chiến thắng, anh ăn hết que kem này đến que kem khác mà không hề biết ghê răng. Thậm chí anh còn đút vào miệng 2, 3 que cùng lúc nữa chứ. Nhưng Irivy đâu phải là một đối thủ dễ bị đánh bại, tốc độ ăn kem của cô cũng cực kì khủng khiếp!

Thoáng một cái mà nền đất dưới chân Hainiido và Irivy đã la liệt hàng chục những chiếc que gỗ của đủ các loại kem. Người chủ quầy sung sướng vì bán được nhiều kem nên rất nhiệt tình tiếp thêm kem cho hai vị khách. Cuộc đấu mãi vẫn chưa phân thắng bại, Xuyên Sơn và Hiên Hạ theo dõi mà không khỏi cảm thấy... lạnh người. Huệ Nha thì chẳng mấy quan tâm, nàng thong thả liếm một cây kem bạc hà và quay ra ngoài trời ngắm mưa.

Từ nãy đến giờ, chẳng ai để ý rằng họ đã lọt vào tầm mắt của một kẻ đang đứng trong một góc khuất ở gần đó.

Đó là một gã thanh niên có mái tóc bạch kim với thân hình rất cao lớn! Ánh mắt gã đang lóe lên một tia nham hiểm, giọng gã khàn khàn:

"Hê hê, cơ hội để ta phục thù đây rồi, là mày tự dẫn xác đến đấy nhé!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện