Mưa lại bắt đầu nặng hạt rồi.

Xuyên Sơn bước vội vào nhà, trên tay anh vẫn đang bế Huệ Nha. Rồi anh cẩn trọng đặt nàng xuống chiếc ghế sô pha phòng khách.

Hai hàng mi của Huệ Nha đang khẽ động đậy, có một thứ mùi hương rất hấp dẫn đang đánh thức nàng… Và rồi, đôi mắt sáng trong đẹp mê hồn của nàng đã mở ra!

“Em tỉnh lại rồi ư, Huệ Nha.” - Xuyên Sơn mỉm cười.

Huệ Nha chống tay ngồi dậy, Xuyên Sơn vội nói:

“Em cứ nằm xuống nghỉ thêm đi, để anh…”

Huệ Nha đang chầm chậm đưa cánh tay trái lên và… chỉ về một hướng.

Xuyên Sơn nhìn theo hướng chỉ của nàng, đó là… giỏ táo xanh đặt trên bàn.

Xuyên Sơn quay nhìn Huệ Nha, anh dịu dàng nói:

“Em muốn… ăn táo ư? Không được đâu, em nhịn đói đã lâu giờ chỉ nên ăn những thứ nhẹ nhàng thôi. Em đợi chút, anh sẽ nấu cháo cho em.”

Huệ Nha khẽ lắc đầu, nàng lại đưa cánh tay trái lên chỉ vào giỏ táo.

Xuyên Sơn chớp mắt nhìn nàng, cuối cùng anh đành với lấy một quả táo đưa cho nàng. Nàng đón lấy trái táo và đưa lên… mũi, hương táo thơm nức, đôi mắt nàng khép lim dim. Xuyên Sơn bật cười, trông nàng vô cùng đáng yêu.

Ngoài kia tiếng mưa xuân vẫn rơi rộn rã.

“Em cứ ngồi đây nha, để anh làm thêm ít thức ăn.” - Xuyên Sơn đứng lên và đi vào bếp.



Một lúc sau, Xuyên Sơn trở ra với hai đĩa thức ăn nóng hổi trên tay, anh hơi khựng lại khi thấy… giỏ táo đã không còn quả nào, chỉ còn lại… mấy cái lõi thôi. Huệ Nha thì đang nằm co người ngủ ngon lành trên ghế sô pha.

Cô ấy thích ăn táo đến thế ư? Xuyên Sơn khẽ khàng bước tới, anh đặt hai đĩa thức ăn xuống bàn, một đĩa cơm rang thập cẩm và một đĩa hải sản xào rau củ.

Trong căn phòng ấm cúng, mùi hương của Huệ Nha tỏa lan, nàng như một bông hoa xinh đẹp nhất thế gian.

Xuyên Sơn quỳ xuống bên nàng, lặng lẽ ngắm nhìn nàng, trong lòng anh lại dâng lên vô vàn những xuyến xao…

Từng đường nét trên gương mặt nàng đều đẹp đến thuần khiết… đôi môi đỏ như cánh hoa hồng mềm mịn, ngọt ngào… nàng ngủ thật ngoan…

Không thể kìm chế nổi mình, Xuyên Sơn cúi xuống và… đặt một nụ hôn lên… bờ má nàng.

Ầm ầm!!!

Những tiếng sấm nổ ngoài trời.

Xuyên Sơn đứng lên, bước về phía phòng tắm, anh cần phải dập tắt ngọn lửa đang cháy rực trong tim…

...

Nửa giờ sau, khi Xuyên Sơn trở lại phòng khách thì Huệ Nha đã thức giấc rồi, nàng đang chậm rãi ăn những món anh làm.

Xuyên Sơn ngồi xuống chiếc ghế đối diện Huệ Nha, ngắm nhìn nàng ăn mà tâm hồn anh như nở rộ một vườn hoa xuân. Nàng có phải là món quà mà Thượng Đế ban tặng cho anh?…

Huệ Nha đã ăn tới miếng cuối cùng, nàng đặt thìa dĩa xuống, rồi đưa tay… vuốt tóc, mái tóc nàng vẫn còn ướt.

Xuyên Sơn dọn hai chiếc đĩa và nói:

“Huệ Nha, em đi tắm đi, để nước mưa ngấm lâu không tốt đâu.”

Trong lúc Huệ Nha tắm thì Xuyên Sơn lo kiếm đồ cho nàng thay. Nhưng anh sống có một mình, lại không coi trọng chuyện ăn mặc nên tủ quần áo chẳng có mấy, mà nàng xinh đẹp như thế cũng không thể để nàng mặc đồ nam được. Mãi rồi Xuyên Sơn cũng nghĩ ra được giải pháp, anh cầm lấy chiếc ô rồi rời khỏi nhà.

Chạy bộ qua hai dãy phố, Xuyên Sơn tới trước thềm của một ngôi nhà gỗ sơn trắng, anh đưa tay nhấn chuông cửa.

Sau ba hồi chuông cánh cửa đã mở ra, đứng sau ngưỡng cửa là một cô gái có gương mặt xinh như búp bê với mái tóc nâu dài gợn sóng, cô nở nụ cười rạng rỡ:

“Xuyên Sơn, anh vào nhà đi.”

Xuyên Sơn cũng cười đáp lễ, rồi anh nói:

“Hiên Hạ, cho anh mượn… một bộ váy được không?”

* Hiên Hạ: Trưởng Fan Club đội bóng của Xuyên Sơn, nghề nghiệp chính: Y tá cho phòng khám gia đình. 19 tuổi, rất xinh xắn dễ thương, yêu đơn phương Xuyên Sơn đã… 18 năm ròng.

“Dạ?” - Hiên Hạ nghĩ mình vừa nghe nhầm.

Xuyên Sơn đỏ mặt lặp lại:

“Anh muốn mượn một… bộ váy của em.”

Hiên Hạ tròn mắt nhìn Xuyên Sơn:

“Ơ, anh mượn làm gì ạ?”

Xuyên Sơn đưa tay gãi đầu:

“Anh… sẽ nói sau, lấy cho anh bộ nào… đẹp nhất ấy.”

Ít phút sau, Hiên Hạ mang ra một bộ váy ngắn màu tím pastel với họa tiết hoa đào trắng. Xuyên Sơn ngắm nghía bộ váy, anh nói:

“Em còn bộ nào… đẹp hơn không?”

Hiên Hạ cảm thấy hơi tự ái:

“Anh nghĩ em là siêu mẫu thời trang ạ?”

“Thôi được, anh mượn tạm bộ này. Tạm biệt em nhé!” - Nói rồi Xuyên Sơn bật ô lên và quay người bước ra đường.

Hiên Hạ đứng nhìn theo bóng Xuyên Sơn trong cơn mưa, đôi lông mày thanh tú của cô hơi chau lại - Hm, không biết anh ấy đang làm gì thế nhỉ??

***

Về tới nhà, Xuyên Sơn bước đến gõ cửa phòng tắm:

“Huệ Nha, đồ mới anh để bên cửa, em tắm xong lấy thay nhé.”

Rồi anh trở ra phòng khách uống một cốc nước, bỗng chợt nhớ ra:

“Thôi chết, mình quên mượn… áo lót cho cô ấy rồi!”

Nhưng mà ai lại đi mượn mấy thứ đồ ấy - Anh bối rối nghĩ - Dù vậy… cũng không thể thiếu được… Đi qua đi lại một hồi, đắn đo mãi rốt cuộc anh cũng đành bật ô lên chạy tới nhà Hiên Hạ.

Lần này mượn khó khăn hơn một chút vì Hiên Hạ cứ cố gắng gặng hỏi.

***

Không biết còn thiếu gì nữa không nhỉ? - Xuyên Sơn đứng dựa bên cửa phòng tắm nghĩ ngợi - Mấy thứ phụ tùng của con gái là rắc rối lắm… Ah, có lẽ nên mượn thêm cho Huệ Nha một đôi tất dài, chứ bộ váy này… hở hang quá.

Và anh lại mang ô chạy tới nhà Hiên Hạ một lần nữa…

***

Mang được đôi tất dài màu trắng về tới nhà, Xuyên Sơn lại sực nhớ…

Sao mình không mượn luôn cho cô ấy một đôi giày chứ? Chạy đi chạy lại mệt quá! Anh thầm than thở rồi lại quay trở lại nhà Hiên Hạ, hi vọng đây sẽ là lần cuối cùng…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện