Theo như quy định trong cung, các tú nữ sau lần tham tuyển này có thể quay về nhà mẹ đẻ một ngày để từ biệt người thân.

Được chọn làm phi tần hay không đều phải trở lại hoàng cung, nếu là cung nữ thì đến 25 tuổi có thể xuất cung thành thân sinh con như bình thường.

Lần này nàng quyết định không về nhà, nàng phải chờ Tiểu Nhuận Tử đến để báo tin vui này cho hắn biết.

Tin tức đích nữ của Thừa tướng đại nhân không chịu rời cung đã sớm truyền ra ngoài. Nhưng là, Thừa tướng đại nhân và phu nhân ông không hề tức giận, vì hoàng thượng sớm đã gửi mật chỉ cho ông.

Mật chỉ nói rằng, Uyển Dung rất được lòng người, người muốn giữ lại để có thể cho nàng cuộc sống sung túc, ấm no và đầy đủ trong hậu cung.

Kể cả thứ nữ không được ông xem ra gì kia cũng được đưa vào cung hầu hạ thánh thượng. Chuyện này, phu nhân của ông cũng đã biết ngay sau đó. Bà lại rất vui vì con gái nhận được ân sủng của hoàng thượng.

Chuyện nàng ở lại trong cung, Cao nhân Tâm sớm đã nói cho hắn biết. Nguyên do hắn cũng rất thấu, nữ nhân ngốc ấy thà rằng bị mang tiếng xấu chứ vẫn cương quyết giúp một kẻ xa lạ chưa từng quen biết.

Không biết có nên nói là ngốc hay không đây? “Cao Nhân Tâm, thay y phục cho trẫm. Sai người thông báo với nàng ấy, thái giám Tiểu Nhuận Tử chờ nàng ở ngoài rừng đào Ôn Uyển.” hắn cười cười phân phó.

Cao Nhân Tâm nghe lệnh liền làm theo, ông suy nghĩ hồi lâu, mình vẫn chưa có phúc khí nhìn thấy nữ nhân kia. Nhưng mai sau nàng ấy sẽ là kẻ thù lớn của tỷ muội Diệp gia lẫn hoàng hậu.

Bên này Cẩm Tú các nàng đã nhận được tin rồi.

Không thể ngờ được tên thái giám kia lại huênh hoang mời nàng sang bên đó. Hắn không biết nàng là loại đặc biệt được ân xá về nhà mẹ đẻ mà không về sao?

Làm như dễ lắm không bằng.

Nhưng nói gì thì nói nàng không thể không đi a! Như vậy là thất tín, chữ tín luôn phải đặt lên hàng đầu đấy.

Vân Tịnh và Điệp Vũ đòi đi theo hầu hạ, bảo vệ an toàn cho nàng nhưng liền bị nàng từ chối, đi đến nơi không mấy tốt đẹp lại kéo đông người đi.

Thật khiến người ta không thuận mắt!

“Các ngươi yên tâm đi ta không sao đâu. Đi một chút sẽ về ngay mà.”

Nhưng Điệp Vũ lại nói, “Người đi một mình rất nguy hiểm, tiểu thư! Người không có võ công và người lại là người được hoàng thượng đặc biệt chú ý hôm nay, chắc chắn đã có người lên kế hoạch muốn ám toán người từ lâu rồi. Vẫn nên để nô tỳ đi theo bảo vệ người.”

Nghe những lời nói của Điệp Vũ rất có lý, nghĩ đi tính lại thì tính mạng của nàng vẫn là quan trọng nhất. Không thể lơ là được, hiện tại nàng đang chưa là gì cả. Thân phận vẫn rất nhỏ bé nha.

Điệp Vũ cùng nàng đi rừng đào Ôn Uyển.

Gió lạnh thổi qua từng đợt, từng đợt rồi từng đợt...Nàng không nhịn được run lên vài cái...

Chờ mãi vẫn không thấy tên khốn tiểu Nhuận Tử kia đâu, nàng đã âm thầm đem mười tám đời tổ tông nhà hắn ra thăm hỏi một lượt rồi.

Ngươi dám để ta chờ lâu như vậy, ngươi tính cho ta leo cây sao?

Nàng đang thầm nguyền rủa, bỗng ở đâu ra tiếng thái giám hô to, “Hoàng thượng giá lâm.”

Trời đất xoay mòng mòng...

Hoàng thượng đương yên đương lành thế này đến rừng đào làm chi? Lỡ như hắn trông thấy nàng liền hỏi thì phải làm sao a, làm sao??

Nàng dự là sẽ chạy thật nhanh cùng với Điệp Vũ bỗng dưng một tiếng cười nhẹ nhàng trầm ấm vang lên kèm theo đó là một giọng nói, “Uyển Dung, nàng nghĩ nàng chạy thoát sao? Thái giám Tiểu Nhuận Tử đêm trước nàng gặp ở hoa viên chẳng phải đang đứng trước mặt nàng đây sao?”

Những lời nói của hắn khiến nàng sửng sốt, thái giám kia... là... chính là hắn ư?

Cái tên hoàng đế hỗn đản này, cái đồ lừa bịp nhà ngươi mà cũng được lên làm hoàng đế à? Sai rồi, sai quá rồi a!

Đầu nghĩ thế nhưng may mắn nàng vẫn còn chút lý trí không nói ra những lời ấy “Hoàng thượng, thì ra là người trêu ghẹo Uyển Dung.”

“Nàng đó, thật là! Tấm lòng nhân hậu luôn muốn làm nữ hiệp đó của nàng trẫm hiểu mà. Không cần sợ hãi. Việc đó, trẫm sẽ chịu trách nhiệm với nàng sau.” hắn nhìn nàng, nói rồi lại cười. Nữ nhân này tâm tư rất dễ đoán. Nàng là một người có tấm lòng lương thiện hiếm thấy trong hậu cung này.

Nàng đương nhiên không hiểu những suy nghĩ của hoàng đế, chỉ khăng khăng khẳng định hoàng đế là một tên vốn có cốt cách biến thái mới nghĩ ra một cái trò chơi này, lôi kéo nàng vào.

“Hoàng thượng, người luôn thích trêu ghẹo Uyển Dung.”

“Trẫm rất thích bản tính của nàng, yên tâm về cung nghỉ ngơi đi thôi. Chuyện kia trẫm nhất định sẽ tạ tội với nàng..”

Những lời nói nghe được hắn nói ra nhẹ nhàng đến thế, nàng không kìm được nhướng mày nhìn hắn. Khuôn mặt nam tử hình chữ điền uy phong mà không ẻo lả, đôi mày kiếm đẹp đến từng chi tiết nhỏ, cánh mũi cao cao hài hòa với khuôn mặt. Nhìn qua rất là đẹp! Thỉnh hắn đến thế kỷ hai mươi mốt của nàng chắc chắn sẽ là một ‘cực phẩm soái ca’. Ha, ha...

“Nàng còn nhìn nữa, trẫm sẽ không chịu được đâu.” hắn ngọt ngào cười với nàng. Nhìn kỹ nàng quả là xinh đẹp thoát tục, vẻ đẹp mềm mại mỏng manh khiến người ta nhìn thấy liền muốn che chở, bảo vệ trong lòng.

“Uyển Dung thất nghi rồi, mong hoàng thượng thứ tội.” nàng lại cúi mặt, ánh mắt lanh lợi của nàng không dễ che đi cảm xúc gì, nhất định hắn sẽ nhận ra tâm tư của nàng. Điều này đương nhiên cũng không nằm ngoài dự liệu của nàng.

“Nàng không có tội, sắc trời cũng không còn sớm nữa rồi. Nàng về Cẩm Tú các nghỉ ngơi trước đi. Trẫm còn phải về cung Thiền Kính giải quyết chính vụ.” nói rồi hắn không quên liếc nàng vài cái. Nữ nhân này nếu vào hậu cung của hắn, không biết nơi này sẽ bị nàng nháo đến mức nào đây?Chuyện nửa đêm hoàng thượng ngự giá đến vườn đào vô tình gặp tú nữ mới tiến cung đã sớm đến tai các vị nương nương, cung tần trong hậu cung.

Các nàng lại thầm trong mong người nữ tử kia không phải đẹp quốc sắc thiên hương gì đó mà mê hoặc hoàng thượng..

Nhưng cái mà các nàng không ngờ được là Vương Uyển Dung nàng xinh đẹp tuyệt thế vốn có thừa, chỉ mỗi tài cán thì không dám đem ra so bì cùng bọn họ.

Hoàng đế sau khi từ chỗ vườn đào về miệng không ngừng cười tủm tỉm, đầu cũng đang suy nghĩ phong hào nào xứng với nàng nhất.

Với những phi tần trong hậu cung này, dẫu là xuất thân thấp kém hay cao quý đều chỉ có một phân vị, không có phong hào. Tỷ muội Diệp gia rất được sủng ái cũng phải để lại chữ Diệp trong danh xưng.

Phong hào của hắn đặc biệt ban tặng sẽ khiến người người nhìn nàng nhưng không dám chạm đến. Dù là cùng phân vị nhưng đem so với nàng vẫn không cao quý bằng..

Nên chọn phong hào thế nào đây nhỉ?

Hắn vắt óc suy nghĩ, chữ ‘Ngọc’ có vẻ rất hợp với nàng, ý chỉ viên đá quý, là kỳ trân dị bảo của hắn. Chữ ‘Ngọc’...

Hắn liền nhanh chóng gọi Cao Nhân Tâm, “Cao Nhân Tâm, ngươi đi truyền ý chỉ của trẫm. Vương Uyển Dung - trưởng nữ của thừa tướng đại nhân xuất thân tôn quý, lại xinh đẹp thoát tục, trẫm đặc biệt rất thích. Nay phong nàng làm chính ngũ phẩm Uyển nghi. Lấy phong hào là ‘Ngọc’. Chờ ngày lành tháng tốt sắp đặt xong chuyển đến Bảo Nguyệt lâu...”

Cao Nhân Tâm nhận lệnh liền xoay người cáo lui nhưng trong lòng ông đang rất hoang mang cùng kinh ngạc. Ngọc Uyển nghi tuy xuất thân cao quý nhưng hoàng thượng lại phong làm uyển nghi, lại còn có cả phong hào tôn quý mà trong cung chưa vị nương nương, cung tần nào có được.

Quả là hiếm thấy..

Nàng đương thư thả trong Cẩm Tú các uống trà ngắm sen thì bên ngoài có một đội quân thái giám tiến vào, người đi đầu là đại thái giám hầu cận của hoàng thượng, đương nhiên nàng nhận ra. Trên tay hắn có cầm theo thánh chỉ.

“Nô tài tham kiến Ngọc Uyển nghi.” Cao Nhân Tâm cung kính cúi chào, người này chưa vào cung được lâu đã khiến hoàng thượng phong nàng làm uyển nghi, tuyệt không phải loại để hắn khinh nhờn.

Nghe hắn gọi vậy nàng cũng hiểu liền cười bảo, “Cao công công không cần đa lễ. Ngươi tới đây là truyền ý chỉ của Hoàng thượng.”

Cao Nhân Tâm thành thật, “Ý chỉ hoàng thượng đã ban sẵn, mời Ngọc Uyển nghi tiếp chỉ.”

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Đích nữ phủ thừa tướng - Vương Uyển Dung tài mạo song toàn, hiền lương thục đức. Nay trẫm tấn phong nàng làm ngũ phẩm Uyển Nghi. Lấy chữ 'Ngọc' làm phong hào. Chọn ngày lành sớm dời nơi ở về Bảo Nguyệt lâu. Khâm thử!”

“Thần thiếp tạ long ân hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế.” nàng nhúng gối tiếp nhận thánh chỉ trong tay Cao Nhân Tâm. Cảm tạ xong thánh thượng cũng là lúc đám hoạn quan lui về đại môn gần hết.

“Tiểu thư, người thật sự được phong làm phi tần rồi sao? Nô tỳ không thể tin vào tai mình đấy. Lại còn có phong hào nghe oai phong ghê vậy đó.” Vân Tịnh bên cạnh nàng xuýt xuýt xoa trầm trồ.

Nếu nàng nhớ không lầm các cô nương ngày đầu tiến cung đều chỉ được phong ở mức tài nhân, quý nhân. Tại sao nàng lại được phong lên hàng ngũ phẩm mà bao người khổ lắm mới leo lên được vậy??

Thắc mắc...?

Tuy vậy, nàng còn có cả phong hào hoàng thượng đặc biệt ban cho nên so với các phi tần ở cùng phân vị ngũ phẩm thì nàng cao quý hơn bọn họ.

Nếu hoàng đế đã thích phong cho nàng làm phi tần của hắn, vậy đành chiều theo ý hắn thôi. Nàng đây cũng rỗi mà, chẳng có việc gì để làm.

Điệp Vũ đi nghe ngóng quay về liền báo lại với nàng, tình hình là Vương Uyển Lục vẫn vào cung như đúng tiến độ, do xuất thân là thứ nữ nên phân vị của nàng ta là mỹ nhân mà thôi.

Vương mỹ nhân...

Nàng cười nhạt, mỹ nhân sao? Nàng ta quả là có chút nhan sắc, nhưng nếu muốn so bì với nàng thì còn kém xa lắm.

Nhan sắc của chủ thân thể này một tay do nàng chăm sóc từ tấm bé bằng những phương cách hiện đại. Nàng ta làm sao sánh kịp kia chứ.

Để có được làn da mềm mại và không tỳ vết như hiện tại nàng đã bỏ ra không ít công sức nha!

(='.'=)

Ngân Linh các.

“Ngươi nói gì, có phong hào sao? Hoàng thượng, hoàng thượng...người vốn không để ta vào mắt?”

Diệp hiền tần tức tối ném hẳn chén trà còn nóng xuống đất. Chén trà bằng sứ do Tây Lương Quốc tiến cống là món quà hoàng thượng ban thưởng nàng ta cũng đem ném không thương xót.

Cung nữ Linh Chi của nàng ta liền xanh mặt, quỳ rập xuống đất run rẩy trước sự nóng giận của chủ tử mình.

“Diệp Tĩnh Lan ta vào cung nay đã hơn một năm rồi, hoàng thượng người chỉ phong cho ta là hiền tần. Con hồ ly tinh kia vừa vào cung chưa lâu liền được thăng lên hàng ngũ phẩm Uyển nghi. Người... thật là muốn chọc tức ta mà!” Diệp hiền tần cong môi lên lộ rõ ánh nhìn châm biếm. Ngươi là con ma mới, sớm muộn cũng sẽ bị chúng ta dẫm đạp lên đầu mà đi. Chớ có được mới tí sủng ái đã sinh kiêu, kiểu nữ tử như ngươi ta đây thấy qua nhiều rồi..

Linh Chi vẫn cúi đầu quỳ trên nền đất lạnh băng, nàng cũng chẳng ngỏ ý cho cung nữ của mình đứng lên. Cứ vậy mà ngồi suy nghĩ, suy nghĩ đối sách đè bẹp Ngọc Uyển nghi dưới chân.

--------------The End Chapter 3------------

Mình viết truyện tại Wattpad, các bạn có đem truyện mình đi đâu khỏi nơi này xin hãy ghi rõ tên tác giả là BabieSociu hoặc là Nguyễn Uyên Trâm. Hi vọng các bạn đừng đem đi mà để là truyện các bạn sáng tác nhé!

Thân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện