“Mình có thể hỏi một câu hỏi thông thường được không?”

Cậu nói vậy, cậu lại chọn hỏi khi tôi vừa mới tỉnh dậy, chắc hẳn cậu cho rằng mình khá thông minh, nhưng không ngờ rằng tôi đã chờ đợi câu hỏi này từ rất lâu. Các thủy thủ Icahn chỉ đơn giản gọi nó là “vấn đề đó” và nó là điều mà bất cứ ai có người yêu ở ngoài đảo đều không thể tránh khỏi. Trong trí tưởng tượng của những hòn đảo buôn bán khác, Icahn là nơi sinh sống của một đàn thỏ rừng không biết xấu hổ và giao phối bừa bãi. Vì vậy, “câu hỏi” luôn xuất hiện dưới nhiều hình thức khác nhau, trong nhiều dịp khác nhau, với nhiều cách diễn đạt khác nhau, nhưng bản chất của vấn đề vẫn như cũ. Và khuôn khổ cậu chọn để xây dựng cho nó là “vấn đề về phong tục”.

Tôi mời cậu hỏi bất cứ điều gì cậu muốn.

Cậu bắt đầu với cha Cormoran, khen ngợi tài hùng biện của ông, sau đó cẩn thận hỏi cha và mẹ khác của tôi là người như thế nào, rồi hỏi thêm về việc họ “hòa hợp” như thế nào, đồng thời xin lỗi vì sự tò mò của cậu, khẳng định rằng cậu không chắc những câu hỏi này có phù hợp hay không. Mặc dù cậu đã nghe nhiều tin đồn về phong tục của đảo Icahn, nhưng chắc chắn cậu không tin tất cả.

Tôi giữ vẻ mặt nghiêm túc, mong tỏ ra kiên nhẫn và không mấy bận tâm, nhưng cuối cùng lại úp mặt vào gối mà cười, gần như không thể dừng lại. Cậu ngay lập tức ngừng nói và ngồi đó, cau mày, có lẽ vì bối rối, nhưng tôi nghĩ chủ yếu là vì xấu hổ. Cậu nhận ra rằng chiến lược của mình đã thất bại nhưng cậu không biết câu nào sai. Tôi muốn chấm dứt sự xấu hổ của cậu càng sớm càng tốt, nhưng tôi cũng muốn cậu tiếp tục xấu hổ trong một khoảng thời gian. Cuối cùng, cậu phát ra một âm thanh kỳ lạ nằm ở đâu đó giữa tiếng cười và tiếng rên rỉ, xoa xoa đôi tai đỏ ửng của mình.

Tôi hỏi cậu liệu cậu có muốn tìm hiểu xem tôi có người yêu nào khác không. Cậu nhắm mắt lại và gật đầu như thể vô tình dẫm phải sỏi nhọn.

“Hơn nữa” Tôi tiếp tục: “Cậu lo lắng rằng một ngày nào đó mình có thể sẽ tìm năm thủy thủ xinh đẹp khác cùng ngủ với chúng ta trên chiếc giường này.”

“Mình không nghĩ vậy.”

“Cậu chưa từng nghĩ đến những thủy thủ xinh đẹp, hay cậu chưa từng nghĩ đến việc gia nhập?”

“Đều không nghĩ đến.”

Ít nhất là phần thủy thủ đã được nghĩ đến, tôi đoán. Tôi đã tự mình suy nghĩ, khi mới biết giới tính là gì, hình ảnh tưởng tượng yêu thích nhất của tôi là một thủy thủ khỏa thân có khuôn mặt mơ hồ, đôi khi với làn da ngăm đen, đôi khi với mái tóc dài màu xám, tùy theo tâm trạng của tôi. Có lẽ vì vậy mà tôi không có người yêu nào đáng nhắc đến ở Icahn, và ngay cả trong số những thương nhân hàng hải cùng tuổi, không ai có chung sự tò mò với tôi về thế giới bên ngoài hòn đảo – điều này chắc hẳn nghe rất xa lạ đối với cư dân trên Đảo Lớn. Khi một người chọn trở thành thủy thủ, liệu người đó có tinh thần phiêu lưu không? Người đó có một chút khao khát biển cả và những điều chưa biết đi kèm với nó không? Mối liên hệ giữa đi biển và tinh thần phiêu lưu là một ý tưởng tinh túy của Đảo Lớn, xuất phát từ một tâm hồn được nuôi dưỡng từ lâu bằng thơ tự sự. Đối với người dân đảo Icahn, biển và đất nông nghiệp có rất ít sự khác biệt, nói cách khác, biển chỉ là một loại đất nông nghiệp đặc biệt, một cách kiếm sống, không tốt hơn hay kém hơn những cách kiếm sống khác. Các thủy thủ đã huấn luyện cá heo ghi lại hướng gió và dòng hải lưu theo mùa, không phải để thám hiểm mà chỉ đơn giản là để có được những hàng hóa mà chúng tôi không thể tự sản xuất được: lông thú và kim loại từ các hòn đảo phía bắc, sản phẩm dồi dào từ Đảo Lớn, những con vẹt thông minh do người miền Nam nuôi dưỡng, v.v. Sau khi có được, họ hài lòng và không còn mong muốn đi thuyền xa hơn nữa, hàng ngoại cũng không làm thay đổi lối sống ban đầu của họ. Sự thờ ơ với việc khám phá này còn thể hiện ở ngôn ngữ, hầu hết mọi người có thể nói được hai hoặc ba tiếng địa phương bên ngoài đảo, nhưng họ chỉ sẵn sàng học vừa đủ để thương lượng giá cả. Niềm đam mê thơ ca và ngôn ngữ của tôi hoàn toàn là ngẫu nhiên, và nếu không có mẹ Noor, hoặc không có cậu, niềm đam mê này đã tàn lụi từ lâu.

Nếu cha Cormoran trẻ hơn hai mươi tuổi, ông có thể là hình mẫu lý tưởng của tôi về một người tình. Nhưng tôi không nói với cậu ý tưởng này để không củng cố thêm sự hiểu lầm hiện có. Người dân đảo Icahn không phải là những con thỏ cuồng giao phối, hãy để tôi giải thích cho cậu, và nếu cậu không sẵn lòng có thêm người yêu thì tôi cũng vậy. Trên đảo Icahn cũng có những gia đình chỉ có một đôi tình nhân, tuy rất hiếm và bản thân tôi cũng chưa từng thấy gia đình nào như vậy, nhưng khi mẹ tôi Ida còn nhỏ, hàng xóm của bà đều như thế này, một người mẹ và một người cha, họ có một cặp sinh đôi nhưng ngôi đền đã lấy đi con của họ. Sau đó cặp linh mục được cử đến Quần đảo phía Nam để thờ một bệ thờ nhỏ ở đâu đó trong rừng rậm.

Cậu thấy đấy, thực ra không có quy định bằng văn bản nào cả, nó giống như một thỏa thuận hơn. Nếu mọi người muốn thêm hoặc bớt các điều khoản thì cần phải có sự đồng ý của tất cả các bên ký kết, đôi khi không thể đạt được sự đồng thuận và ai đó có thể rút lui khỏi cuộc đàm phán. Nội dung thỏa thuận nhìn chung là giống nhau, nhưng chi tiết sẽ không giống hệt nhau, không khó hiểu rằng dù bán vẹt cùng loài thì những điều kiện mà Nam Đảo đàm phán với chúng ta chắc chắn sẽ khác với các điều kiện do cậu thương lượng.

“Nhưng…” Cậu hỏi: “Mọi người không ghen tị sao?”

Họ ghen tị với ai? Logic cơ bản của cậu khi nói điều này là tình yêu có thể được đo lường theo một cách nào đó, giống như loại mực đắt tiền được bán bằng thìa. Bất cứ ai thấy thiếu một thìa thì sẽ quay lại quầy hàng của người bán hàng và phản ánh cho đến khi nhận được thìa. Nhưng trên thực tế, mỗi người khác nhau về mức độ yêu thương mà họ sẵn sàng cho và nhận. Cha Sinta của tôi thích ở bên vợ/chồng hoặc con cái bất kỳ lúc nào, nhưng cha Cormoran lại dành hơn nửa năm ở biển, mẹ Noor thích dành thời gian cho sách, còn mẹ Pucia không ngần ngại ôm hôn con cái nhưng lại không có hứng thú kể chuyện trước khi đi ngủ. Họ chăm sóc con cái như bao bậc cha mẹ khác, thỉnh thoảng cãi vã rồi làm lành, nói chuyện về hàng xóm, đếm thu hoạch năm nay và quan hệ tình dục với cửa phòng ngủ bị khóa sau khi chúng tôi ngủ quên, tưởng rằng chúng tôi không nghe thấy gì. Làm sao họ có thể ghen tị được? Bắt đầu với ai?

“Vậy nếu mình nói, mình chỉ muốn cậu là của riêng mình và cậu đồng ý, đó có phải là điều khoản hợp lệ không?”

“Đúng.” Tôi trả lời: “Trừ khi mình tìm được năm thủy thủ đẹp trai hơn cậu.”

“Chúc cậu may mắn.” Cậu dài giọng, nghiêng người hôn lên mũi tôi, cuối cùng cũng tiêu hóa được câu nói đùa.

Cậu không phải là người duy nhất hỏi tôi “vấn đề về phong tục”, nhưng cậu chắc chắn là người lịch sự nhất. Một đêm nọ, tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, và có hai người lạ ở ngoài, trông như đã uống quá nhiều rượu cất, mời tôi đi “ngủ” với những lời lẽ lắp bắp, sau khi tôi nói không, họ lại lặp lại câu hỏi tương tự, như thể tôi không nghe rõ chứ không phải là không quan tâm. Một trong những người lạ chặn cửa với hình xăm ốc xà cừ nhỏ trên má trái hỏi: “Tại sao không?” rồi nói thêm: “Không phải những người như em thích một phòng ngủ sôi động sao?”

Tôi không biết điều gì đã khiến tôi tức giận, giọng điệu của anh ta hay cách diễn đạt “những người như em”. Tôi chộp lấy cây giáo dựng dựa vào tường cạnh cửa, chĩa vào mũi của “ốc xà cừ” và nói rằng tôi rất vui khi được ** hắn bằng ngọn giáo. Hai người đàn ông rõ ràng tỏ ra sợ hãi, không hẳn là vì vũ khí mà nhiều khả năng là vì ngôn từ thô tục. Tôi thấy mọi người luôn rất ngạc nhiên khi bị người ngoài dọa giết hoặc bạo lực tình dục, họ không nên ngạc nhiên, vì chỉ có một số cách để người ta xúc phạm người khác, bất kể họ nói ngôn ngữ gì.

Tôi đóng sầm cửa lại và dùng ngọn giáo của mình leo trở lại tầng hai của ngôi nhà đá. Nếu cậu đã từng nghe tin đồn ở đâu đó về việc tôi dã man đến mức nào thì có lẽ nó đến từ đêm đó. Ngoài ra còn có tin đồn rằng tôi đã dùng giáo đâm vào tinh hoàn của “ốc xà cừ”, điều đó là sai, nhưng tôi không ngại nếu như mọi người tin nó là sự thật.

Không ngờ chúng tôi lại đến Quần đảo phía Nam. Thực ra tôi không có lý do gì để đi, nhưng tôi rất muốn nhìn thấy lại những cây cổ thụ to lớn như những ngọn đồi và những đàn ong trắng phát sáng nên đã theo cậu lên tàu dưới hình thức quan sát. Mục đích của cuộc hành trình không mấy dễ chịu, cậu và cha cậu sẽ cầu viện. Thiệt hại đối với hạm đội Đảo Lớn nghiêm trọng đến mức nếu người phương Bắc quyết định mở cuộc tấn công vào thời điểm này thì hoàn toàn có thể chiếm được toàn bộ hòn đảo chỉ trong nửa ngày. Đảo Lớn cần hạm đội của thủ lĩnh phía Nam, dù chỉ là hợp đồng thuê trong mùa đông. Và, theo thỏa thuận mới, họ có nghĩa vụ phải giúp đỡ.

Vào đêm thứ hai trên biển, giấc mơ lại đến.

Tôi chưa bao giờ tìm ra điều gì đã gây nên giấc mơ này. Thậm chí sau này, khi các linh mục tham khảo tất cả các cuốn sách có sẵn, buộc tôi phải chịu đựng những nghi lễ lên đồng kéo dài, và thậm chí bắt tôi ngâm mình trong hồ nước của ngôi đền nửa ngày, họ vẫn nhận được nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời. Điều duy nhất tôi có thể chắc chắn là nó không liên quan gì đến tâm trạng và ý chí của tôi, giấc mơ này sẽ đến bất kể tôi vui, chán nản, buồn bã hay lo lắng. Nhưng nếu tôi nhắm mắt cầu nguyện cho nó đến, nó thường tránh mặt tôi và để tôi trôi nổi trong những suy nghĩ hỗn loạn rải rác suốt đêm. Tảo Lam, người bạn tập sự cũ của tôi, suy đoán rằng điều này có liên quan đến magma, càng đến gần núi lửa, cậu càng dễ gặp ác mộng, nhưng điều này không thể giải thích tại sao tôi lại mơ thấy biển máu ở khu rừng phía nam, trong số tất cả các đảo buôn bán, các đảo phía nam là xa núi lửa nhất, không chỉ ngọn núi lửa lớn nhất, mà cách xa bất kỳ ngọn núi lửa nào có thể kể tên được. Một suy nghĩ khác mà cô có là vì Tuhfa cũng xuất hiện trong giấc mơ nên có lẽ cậu ấy là người gây ra? Nhưng điều đó thật vô nghĩa. Đôi khi chúng tôi ngủ quên sau khi làm tình, lúc đó cậu không có trong giấc mơ của tôi. Có khi tôi ngủ một mình ở nhà trên đảo Icahn, nhưng cậu lại sát cánh cùng tôi trong giấc mơ. Thỉnh thoảng, các linh mục xuất hiện trong giấc mơ, thậm chí có lần mẹ Pucia cũng xuất hiện. Cuối cùng, chúng tôi đoán rằng có lẽ nó liên quan đến cuộc hành trình, việc đi biển, hoặc dự định đi biển, có thể khiến tôi mơ thấy núi lửa. Mặc dù điều này không giải thích được tại sao tôi không hề có giấc mơ này trong chuyến trở về, nhưng chúng tôi không có câu trả lời nào tốt hơn.

Lần này trong giấc mơ, tôi ở một mình và gần miệng núi lửa hơn. Mặt đất rung chuyển ầm ầm, tựa như bạn đang đứng trên lưng một con cá voi khổng lồ có thể lật nhào bất cứ lúc nào. Miệng núi lửa trông giống như một ống khói khổng lồ đảo ngược, ở sâu trong đó có ánh sáng đỏ ẩm ướt nhấp nháy, nếu nhảy xuống, không biết phải mất bao lâu mới rơi vào dung nham. Một cơn chấn động khác làm rung chuyển cả ngọn núi, tôi lùi lại hai bước, lúc này tôi mới nhận ra cách đó không xa có một chiếc bàn đá phẳng, hình bầu dục, đặt trên một tảng đá lửa thấp, được đánh bóng nhẵn đủ cho bốn người nằm cạnh nhau. Có lẽ đây là nơi các linh mục tạm thời đặt thi thể, sau lễ tang, thi thể được bọc trong vải dệt sẽ bị đẩy vào miệng núi lửa không bao giờ đóng lại. Những hình chạm khắc phù điêu trên mép bàn đá có thể xưa kia rất tinh xảo và đẹp đẽ, nhưng giờ đây chúng đã cũ kỹ đến mức khó có thể phân biệt được là sóng hay ngọn lửa. Tôi ngập ngừng đưa tay ra chạm vào hình chạm khắc, thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được những vết nứt nhỏ bằng ngón tay của mình.

Một âm thanh the thé rung chuyển theo ngọn núi lửa, có lẽ đã vang lên từ lâu nhưng luôn xen lẫn với những tiếng động khác. Sau khi tôi để ý, âm thanh đó ngày càng rõ ràng hơn, tách biệt với những tiếng động khác, giống như tiếng còi cá heo và phát ra từ sâu trong núi lửa. Tôi đi về phía miệng núi lửa – chính xác là “bò”, trận động đất mạnh đến mức tôi không thể đứng vững được. Bạn có thể cảm nhận được hơi ấm của tảng đá từ lòng bàn tay đến đầu gối, giống như chạm vào cơ thể đang sốt của ai đó. Tôi chậm rãi bò tới mép và nhìn xuống.

Tiếng còi biến thành tiếng hét, tôi vô thức bịt tai lại, nhưng hành động này không có tác dụng gì trong giấc mơ của tôi, tiếng hét vang vọng trong đầu tôi. Tảng đá biến thành cát đen mềm mại, toàn bộ mảnh đất sụp xuống, bao bọc tôi trong ánh sáng đỏ rực của vực sâu tối tăm. Sau đó.

Đó không phải là núi lửa, tôi phát hiện ra

Tôi đã nhìn thấy một cái

Sau đó tôi lơ lửng trong nước, nhưng tôi có thể thở, tôi có thể nhìn thấy những bong bóng nổi lên và tôi có thể cảm nhận được lực cản của nước. Trước mặt tôi là một con cá voi được hình thành từ magma, cũng trôi nổi trong làn nước biển mờ ảo, ánh sáng đỏ mờ chiếu sáng những đàn cá xung quanh và những mảnh đá nhanh chóng chìm xuống. Đàn cá trông không hề hoảng sợ, chỉ lười biếng giải tán khi đuôi cá voi đỏ như máu vung lên, rồi nhanh chóng tập hợp lại với nhau, vô số vảy phản chiếu ánh lửa.

Đôi mắt của con cá voi magma hướng về phía tôi, đôi mắt của nó là những quả cầu đá đen bọc trong ngọn lửa. Nó há miệng và dung nham chảy xuống tấm sừng hàm(1). Đàn cá vẫn không trốn thoát, tôi cũng không hề sợ hãi, bơi về phía trước, đưa tay chạm vào dòng dung nham đang chảy róc rách.

(1) Tấm sừng hàm của cá voi là những tấm sừng song song, mọc xuống từ hai bên hàm tạo thành các tấm sừng ở cá voi. Mỗi bên hàm có tới 150 – 400 tấm, mỗi tấm có hình tam giác và các sợi rỗng, ở mép trong các sợi đó tách ra thành các tua. Các tấm sừng hàm dùng để lọc thức ăn trong nước biển.

Tôi tỉnh dậy trong căn nhà nhỏ, quần áo và gối ướt đẫm mồ hôi, tay phải đau đến mức tưởng như xương đang tan chảy. Tôi ngồi dậy, run rẩy nhìn bàn tay mình trong ánh sáng xám xịt của buổi sáng, da, móng tay và các khớp còn nguyên vẹn, không có dấu vết gì. Tôi vẫn ở nguyên chỗ cũ cho đến khi cậu gõ cửa và hỏi sao tôi không đi ăn sáng. Tôi mặc quần áo sạch sẽ, mở cửa và khẳng định mình đã ngủ quên. Cậu không hỏi nữa, cậu đưa cho tôi một quả táo và nói với giọng thoải mái về điều gì đó, tôi không nghe, tôi vẫn đang nghĩ về đôi mắt rực lửa của con cá voi, tôi biết mình phải đến nói chuyện với linh mục về việc này.

Cho nên sau khi tàu cập bến tôi không cùng cậu đi gặp thuyền trưởng, không phải tôi không muốn nói cho cậu biết, mà là tôi không biết phải diễn tả thế nào. Cơn ác mộng? Một con cá voi đang cháy trên biển? Cậu sẽ không hiểu, ít nhất là không vào lúc đó. Tôi nhìn cậu đi lên cây cầu treo dẫn vào nơi ở của tù trưởng, quay lại đi vào rừng, tra hỏi tất cả những người bạn gặp trên đường, cho đến khi con đường rừng hẹp dẫn tôi đến một bệ thờ bằng đá. Bệ thờ phủ đầy rêu, nhưng nước trong bát đá trong vắt, có ba bốn mảnh pha lê núi lửa.

Ngôi đền đơn giản và trông giống một cái hang phủ đầy cỏ dại. Tôi ngập ngừng đứng trước cửa, vị linh mục nhìn thấy tôi rồi đứng dậy. Trong bóng tối bên trong ngôi đền, tôi chỉ có thể nhìn thấy nửa trên của chiếc áo choàng màu đỏ tươi, nửa dưới hòa quyện với bóng tối. Đầu của vị linh mục giống như đang ở trên một ngọn lửa, lơ lửng trong không khí.

“Cơn ác mộng.” Tôi nói. Hai vị linh mục gật đầu không nói gì, người bên trái làm động tác mời. Tôi thở dài và bước vào trong bóng tối ẩm ướt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện