Sau khi tính hóa đơn Lương Lệnh Thần vô cùng yên lặng, khi Vân Đóa nói cảm ơn với anh, anh chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, nhìn cô, môi khẽ mấp máy, cuối cùng cũng không nói gì.

Bây giờ không thích hợp. Em họ còn đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ rình mồi…

Khi anh muốn lấy xe, Đường Nhất Bạch nói: "Anh họ, em đưa Vân Đóa về được rồi, ngày mai anh còn phải đi làm, nghỉ ngơi sớm một chút."

"Không có gì đâu." Lương Lệnh Thần lắc đầu một cái, ánh mắt mang theo vẻ mong đợi nhìn Vân Đóa.

Nhưng Vân Đóa cũng lắc đầu, "Không cần làm phiền anh Lệnh Thần... Bọn em tự đón xe đi về được rồi."

Bọn em…

Lương Lệnh Thần còn muốn nói gì đó, Đường Nhất Bạch đã nhẹ nhàng đỡ vai Vân Đóa kéo cô đi, vừa đi vừa nói, "Được rồi được rồi, tạm biệt anh họ!"

Nhìn sự đối lập về sức lực, quả thật Vân Đóa ở trước mặt Đường Nhất Bạch giống như một con rối gỗ, anh muốn như thế nào thì cô chỉ có thể như vậy, cho nên cô không thể không đi tới ven đường, vừa đi vừa vẫy tay tạm biệt với Lương Lệnh Thần.

Lương Lệnh Thần đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng đan vào nhau của bọn họ, bất đắc dĩ thở dài.

Nếu như một cô gái không muốn làm phiền một người đàn ông, đó tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

Thường nói người sống trong giang hồ, làm sao không vác theo đao kiếm. Đi xe nhiều, khó tránh khỏi gặp phải một hai tài xế không đáng tin cậy. Hôm nay Vân Đóa gặp trúng một tài xế rất không đáng tin cậy, đáng sợ nhất là, ông ta còn giả vờ tỏ ra là một người rất đáng tin, cho đến lúc, không biết quẹo vào đâu, ông ta bất đắc dĩ vỗ tay lái, "Rất xin lỗi, tôi lạc đường rồi."

Vốn dĩ Đường Nhất Bạch đang nói chuyện với Vân Đóa, cũng không chú ý đến ông ta lái xe đi đâu, bây giờ nghe ông ta nói như vậy, lập tức hỏi, "Sao ông không nói sớm?"

Vân Đóa cũng cảm thấy kì lạ, "Ông không có hướng dẫn sao?"

"Không có."

Không biết đường, không có hướng dẫn, còn bình tĩnh như thế, sự tự tin của vị tài xế này đúng là cao ngất… Vân Đóa bất đắc dĩ nhìn Đường Nhất Bạch.

Đường Nhất Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, nói, "Thôi, không còn xa lắm, chúng ta xuống xe ở đây thôi."

Không hiểu tại sao lại xuống xe ở một nơi cách nhà hơn 1 km như vậy. Đường Nhất Bạch khá quen thuộc với chỗ này, dẫn Vân Đóa đi vào một con hẻm nhỏ.

Vân Đóa đi một lát, cảm thấy có gì đó không ổn. Trong hẻm không có một bóng người, xung quanh cũng không có ánh đèn, cả hẻm nhỏ có vẻ trống rỗng âm u, yên lặng đến mức kì lạ. Người đi ở trong đó, bất kỳ tiếng động nào cũng sẽ bị phóng đại, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể quấy rầy sự yên tĩnh nơi này.

Đèn đường đã bị hư hỏng, ánh sáng duy nhất chính là ánh trăng. Hôm nay mặt trăng rất tròn, mang theo những tia sáng như sợi lông, giống như một con mắt khổng lồ đang nhìn bọn họ chằm chằm.

Vân Đóa dần dần cảm thấy căng thẳng, không dám thở mạnh. Cô khẽ kéo góc áo của Đường Nhất Bạch, "Chắc không phải anh cố ý chứ?"

"Cố ý cái gì?"

Vân Đóa nhìn hai bên một chút, oán trách nói, "Nơi này tối như vậy."

Đường Nhất Bạch đã hiểu: "Cô sợ tối à?"

"Không phải." Vân Đóa lên tiếng phủ nhận, giải thích, "Chỉ cảm thấy là lạ, sao trong hẻm này không có ai vậy?"

"Trước kia có." Đường Nhất Bạch nhẹ giọng nói, âm điệu mơ hồ, dường như suy nghĩ đã bay đi đâu.

Trong lòng Vân Đóa hồi hộp, "Tại sao bây giờ không có?"

"Lần lượt xảy ra một số chuyện lạ, một số… việc lạ mà sức người không thể chống lại. Sau đó thì, trong một đêm, không thấy mọi người đâu nữa."

"Á!" Vân Đóa sợ hãi kêu lên.

"Sao vậy?" Đường Nhất Bạch cười như không cười liếc nhìn cô một cái.

Tiếng cô run rẩy hỏi, "Tại sao không thấy?"

"Bởi vì bị phá bỏ, mọi người đều dọn đi rồi."

"…"

Tuyệt đối không nghĩ tới câu chuyện lại như thế này, Vân Đóa cảm thấy cả người mình đều đổ mồ hôi lạnh. Cô hơi tức giận, ôm cánh tay trợn mắt nhìn anh, "Thần kinh!"

Dưới ánh trăng ánh mắt của cô sáng ngời như những vì sao, bởi vì tức giận, phồng má, giống như tuyết vậy. Đường Nhất Bạch hơi buồn cười, cực kì muốn nhéo mặt của cô.

Đột nhiên anh nói với cô, "Bóng đen phía sau cô là cái gì vậy?"

Vân Đóa cười nhạo, "Tin anh nữa thì tôi sẽ là heo." Cô nói xong xoay người đi về phía trước, nhưng vẫn không tự chủ được liếc mắt nhìn sau lưng.

Vừa nhìn cô đã cực kì sợ hãi - ở đó thật sự có bóng dáng đang chuyển động!

Trong cảnh tối om, bóng bị che khuất, trăng sáng không chiếu tới, cho nên vừa rồi bóng dáng kia hoà hợp thành một với bức tường. Mà bây giờ, nó đi ra…

Á, không phải nó, là người.

Đó là một người, một người đàn ông.

Tóc của hắn ta vừa dài vừa rối, che hết trán, mặc một cái áo ngắn tay đã cũ, trên lưng áo in quảng cáo của xưởng bia; màu áo trắng bệch cùng với chiếc quần ngắn màu xanh dương đậm; một đôi giày vải rách đến lộ ngón chân.

Cả người rách rưới, giống như người nhặt ve chai vậy.

Ở trong một hẻm nhỏ âm u yên tĩnh như thế, đột nhiên xuất hiện một người như vậy… Cho dù ai gặp phải chuyện như vậy đều sẽ cảm thấy trong lòng sợ hãi. Mắt thấy người nọ đi tới chỗ bọn họ, Vân Đóa không biết nên làm gì, cô đi sát vào trong nhường đường, nghĩ thầm, chắc anh ta chỉ là một người qua đường, nhường anh ta qua trước là được.

Đột nhiên Đường Nhất Bạch kéo Vân Đóa ra phía sau mình, cảnh giác nhìn người kia.

Rốt cuộc khi hắn ta đi đến gần chút, Vân Đóa thấy được mặt của hắn ta. Sau đó cô chỉ cảm thấy đầu "Ầm" một tiếng, nhịp tim đập điên cuồng, tứ chi cứng đờ.

Là hắn, hắn ta là kẻ mang tội danh giết người! Gần đây cục công an dán lệnh truy nã đuổi bắt hắn khắp nơi, Lâm Tử nhiều lần lo lắng đưa lệnh truy nã cho cô xem, cho nên cô đặc biệt ấn tượng, đến nỗi đã có thể hoàn toàn thuộc hết nội dung trên đó.

Tội phạm truy nã này là dân địa phương, biết đánh nhau, tổng cộng đã giết sáu người, một người bị thương nặng, trong số người chết còn có một cảnh sát.

Giờ phút này, cái tên tội phạm giết người kia xuất hiện trước mặt Vân Đóa, làm cho cô sợ đến sắc mặt trắng bệch, tức khắc cũng không biết nên làm gì.

Đột nhiên Đường Nhất Bạch đẩy mạnh cô một cái, sau đó quát lên: "Chạy!"

Dường như là theo bản năng, Vân Đóa chạy về phía đầu đường, nhưng sau khi chạy được mấy bước, đột nhiên cô phản ứng lại. Cô chạy, vậy Đường Nhất Bạch phải làm sao? Cô dừng lại xoay người nhìn anh.

Tên tội phạm giết người đó đã nhào tới đánh nhau với Đường Nhất Bạch, Đường Nhất Bạch tay không tấc sắt, mà trong tay tên tội phạm giết người có một cây dao nhọn sáng loáng!

Đường Nhất Bạch rất ít khi đánh nhau với người khác, hoàn toàn không có kinh nghiệm đánh nhau. Cũng may nhờ dáng người của anh cao, sức lực lớn, phản ứng nhanh nhẹn, nên lúc này đang nắm lấy cổ tay cầm dao của người nọ, khiến cho hắn ta không thể gây thương tổn cho mình. Hai người giằng co như vậy, đột nhiên tên tội phạm giết người nâng đầu gối, thúc mạnh vào bụng của Đường Nhất Bạch.

Đường Nhất Bạch đau đớn rên lên, nhưng sức lực trên tay không giảm, nắm chặt cổ tay của hắn ta. Ánh mắt của Đường Nhất Bạch nhìn về phía Vân Đóa, anh vội la lên, "Cô chạy mau! Chạy mau đi!"

Tên tội phạm giết người sốt ruột giải quyết Đường Nhất Bạch, giờ phút này liều mạng vùng dậy. Hắn ta buông dao nhọn trong tay ra, dùng cơ thể đụng vào Đường Nhất Bạch, Đường Nhất Bạch thình lình bị hắn ta đụng đến lảo đảo, lui về phía sau hai bước, hắn ta nhanh chóng nhặt dao nhọn nhào lên lần nữa.

Đường Nhất Bạch một không có kinh nghiệm, hai không có vũ khí, giờ phút này đang ở thế yếu. Anh nhìn về phía đầu đường, bóng dáng của Vân Đóa đã biến mất, vì vậy anh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tên tội phạm giết người giơ dao lên đâm, bởi vì Đường Nhất Bạch nhất thời không tập trung, nên không kịp phản ứng, khi nhìn thấy ánh dao thì anh bị dọa đến cả người chảy mồ hôi lạnh, vội vàng nghiêng mình tránh đi.

Đột nhiên động tác của tên tội phạm giết người dừng lại, giữ vững tư thế kia, ngây người bất động, giống như bị người khác điểm huyệt. Ngừng một chút, đột nhiên hắn ta buông tay ra, “Leng keng”, dao nhọn rơi trên mặt đất.

Sau đó, cả người cũng ngã xuống theo.

Sau khi cơ thể của hắn ta ngã xuống, bóng dáng mảnh khảnh của Vân Đóa xuất hiện trước mắt Đường Nhất Bạch. Trong tay cô cầm một khối bê tông, trên góc dính vết máu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sợ đến trắng bệch, hoàn toàn không còn chút máu.

Thấy Đường Nhất Bạch không sao, cả người cô giống như mất hết sức lực, khối bê tông trong tay cô rơi xuống, đập mạnh lên mặt đất.

Cô lảo đảo lùi về phía sau một bước, Đường Nhất Bạch vội vàng bước lên dìu cô. Tay của cô lạnh như băng, không có chút độ ấm, sắc mặt vẫn trắng bệch, hai mắt vô hồn, con ngươi vốn trong suốt như nước giờ phút này như nhiễm đầy bụi trần. Thấy bộ dáng của cô như vậy, tim của Đường Nhất Bạch không khỏi đập nhanh hơn, có chút đau lòng, còn có chút chua xót khổ sở. Anh kéo cô vào trong ngực.

Bởi vì cô quá kinh sợ, cơ thể mềm nhũn, anh không dám quá dùng sức, một tay đỡ eo của cô, một tay nhè nhẹ vỗ về sau lưng của cô, dịu dàng nói, "Được rồi, không sao."

Vân Đóa không nói gì. Cô mặc cho anh ôm, mặt chôn ở trước ngực anh. Đường Nhất Bạch cảm thấy hô hấp của cô phả vào trước ngực, cách một lớp áo sơ mi, vẫn có hơi nóng thẩm thấu vào trong da, lại xuyên thấu qua da chui vào trong buồng tim của anh. Anh sờ cái đầu nho nhỏ của cô, không tiếc lời khen ngợi, "Vân Đóa, cô rất tuyệt, là cô đã cứu tôi."

Vân Đóa vẫn không nói chuyện. Cô mềm nhũn tựa vào ngực anh, đột nhiên nâng hai cánh tay, vòng qua người anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện