Đường Nhất Bạch lột áo của tên tội phạm giết người xuống, xé thành hai nửa, sau đó buộc lại với nhau làm dây trói, trói hai tay hắn ta ra sau lưng.

Sau khi đã trói chặt, anh gọi điện thoại báo cảnh sát.

Người trên đất vẫn hôn mê bất tỉnh, Vân Đóa mượn ánh trăng, thấy trên đất là một vũng máu chảy ra từ gáy của hắn. Trái tim cô chùng xuống, nhỏ giọng hỏi Đường Nhất Bạch, "Hắn ta sẽ không chết chứ?"

Hắn ta thật sự đáng chết, nhưng nghĩ đến việc cô trở thành người kết thúc tính mạng của hắn thì trong lòng Vân Đóa lại dâng lên một trận lạnh lẽo. Từ nhỏ đến lớn, ngay cả gà cô còn chưa giết, bây giờ lại giết người ư? Đường Nhất Bạch khom người kiểm tra chóp mũi hắn ta một chút, nói, "Yên tâm, hắn ta chưa chết," Anh sợ Vân Đóa chờ ở chỗ này khó chịu, bèn nói, "Cô ra đường lớn chờ cảnh sát, một mình tôi ở đây là được rồi."

Vân Đóa cố chấp lắc đầu, "Không đi"

Sắc mặt của cô vẫn trắng bệch, may là cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, trong mắt có chút thần thái, Đường Nhất Bạch thoáng yên tâm. Nói thật, anh thật sự lo lắng cô vì khiếp sợ mà xảy ra vấn đề gì. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cô nàng này mặc dù nhát gan, nhưng lại có dũng khí đánh loại người liều mạng này, phần dũng cảm ấy, còn khí phách hơn cả một số người lớn gan.

Đường Nhất Bạch biết Vân Đóa lo lắng, đã là người bình thường thì cho dù thế nào cũng không muốn làm chuyện giết chết đồng loại. Anh an ủi cô, " Vân Đóa, cho dù hắn ta chết hay sống, hôm nay cô đã cứu được rất nhiều người. Chẳng qua chúng ta chỉ nhìn thấy hắn, hắn ta đã muốn giết chúng ta. Nếu như có người khác nhìn thấy, hắn cũng sẽ không chút do dự mà giết người."

Vân Đóa gật đầu nói, "Vậy sao anh lại nói là tôi, là cả hai chúng ta mà."

Đường Nhất Bạch cười: "Đúng vậy, là hai chúng ta."

Hiệu suất của cảnh sát cao khác thường, trong chốc lát, bọn họ đã nghe được tiếng còi xe cảnh sát bên ngoài đầu ngõ. Con ngõ nho nhỏ vụt một cái bỗng chốc xuất hiện rất nhiều người, còn có cả cảnh sát võ trang. Lúc họ đến gần nhìn thấy hai người trẻ tuổi đang đứng đó, còn nằm trên mặt đất là một gã đàn ông để trần thân trên, tay bị trói ngược ra đằng sau. Nhìn lướt qua khuôn mặt kẻ đó, chính là tên tội phạm giết người đã làm bọn họ vô cùng phẫn nộ.

Cảnh sát trưởng không khỏi kinh ngạc, tiếp đó là vô cùng cảm kích, đi tới bắt tay với Đường Nhất Bạch và Vân Đóa, vừa bắt tay vừa nói cảm ơn.

Giao người cho cảnh sát thì vẫn chưa xong chuyện, Đường Nhất Bạch và Vân Đóa còn phải đến sở cảnh sát làm bản tường trình. Đến cục cảnh sát nghe được cảnh sát kể lại, Vân Đóa mới biết tên tội phạm này đáng sợ đến mức nào. Trước kia hắn từng học võ thuật, hơn nữa lại có khả năng đối phó với lực lượng điều tra, căn cứ vào phân tích của chuyên gia tâm lý học tội phạm, hắn ta có nhân cách phản xã hội, khi giết người, tâm lý hắn vô cùng thoải mái.

Vân Đóa nghe xong thì sợ hãi.

Đường Nhất Bạch cũng có chút bùi ngùi. Nếu như không phải anh đi tắt vào ngõ nhỏ kia, bọn họ cũng sẽ không gặp phải tên sát nhân này. Lúc đó anh hỏi Vân Đóa "Bóng đen sau lưng là gì vậy?" hoàn toàn chỉ là đùa giỡn mà thôi, nào biết câu vui đùa này lại thật sự dẫn đến một con cá sấu. Nếu như lúc đó anh không nói ra câu nói đùa này? Có lẽ tên kia sẽ bỏ qua cho bọn họ, cũng có thể sẽ đánh lén sau lưng bọn họ.

Căn cứ vào nhân cách phản xã hội của hắn, khả năng sau có tính khả thi hơn.

Sau khi cảnh sát nghe xong chuyện đã xảy ra, bắt đầu bội phục hai người trẻ tuổi này, nhất là nam sinh kia. Vẫn chưa tới hai mươi hai tuổi, cũng không có kinh nghiệm cận chiến (đánh giáp lá cà), lúc đối mặt với tên giết người lại không sợ chút nào, còn có thể tỉnh táo bày kế hoạch, trước tiên tranh thủ thời gian cho bạn nữ, phần tố chất tâm lý này tuyệt đối còn cứng hơn kim cương. Người với người đánh nhau, có đôi khi liều mạng chính là một loại can đảm. Người trẻ tuổi này đã sử dụng sự can đảm của mình chinh phục mấy ông già trong sở cảnh sát các ông.

Còn cô gái dịu dàng yếu đuối kia cũng rất có năng lực, bình thường con gái mà gặp phải trường hợp như vậy hơn phân nửa đều sợ đến mức không đi nổi rồi, cô còn có thể nhân cơ hội đánh lén tên giết người, khỏi phải nói, đúng là gan dạ sáng suốt hơn người!

Cảnh sát ghi chép xong xuôi, bảo hai người trẻ tuổi để lại địa chỉ và phương thức liên lạc. Khi thấy đôi tuấn nam mỹ nữ đưa địa chỉ giống nhau như đúc thì anh cười, "Thì ra hai người là vợ chồng."

Vân Đóa đỏ mặt, "Không phải."

"Tôi biết tôi biết." Viên cảnh sát thân thiết vỗ vỗ bả vai Đường Nhất Bạch, "Tháng chín mới có thể lĩnh chứng đấy nhé." (Ở Trung Quốc, Nam trên 22 tuổi mới được đăng kí kết hôn.)

Đường Nhất Bạch dở khóc dở cười, cũng không giải thích gì thêm, dẫn Vân Đóa đi.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Vân Đóa nhẹ nhàng rút tay về, cúi đầu nói, "Tôi đã ổn rồi, không thấy sợ nữa."

Đường Nhất Bạch lại cầm tay cô một lần nữa, mở lòng bàn tay của cô ra xem, nhìn xong lại nhìn bàn tay còn lại.

Lòng bàn tay cô có mấy vết thương nhỏ. Khối bê tông đó rất thô ráp, ma sát lên tay cô đã tạo thành những vết thương này.

Anh khẽ nhíu mày, "Tại sao không nói? Trở về bôi chút thuốc khử trùng."

Lòng bàn tay của anh rất nóng, Vân Đóa chỉ cảm thấy mu bàn tay mình như đang đặt trên lò lửa nhỏ. Cô thấy hơi kỳ cục, lại rút tay về, ngón tay hơi cong lại, cúi đầu nói, "Sao không nhìn lại bản thân mình đi? Anh cũng bị thương, trở về nhớ bôi thuốc."

Đường Nhất Bạch lặng yên một lúc, đột nhiên nói: "Vân Đóa, xin lỗi."

Vân Đóa thấy khó hiểu, "Sao lại xin lỗi?"

"Là tôi dẫn cô đi vào cái ngõ nhỏ đó, chúng ta vốn không cần phải đi vào đó. Nếu như cô thực sư xảy ra chuyện gì, đều là do tôi tạo thành."

"Không phải như vậy." Vân Đóa nghiêm túc nhìn vào mắt anh, "Nếu như chúng ta đi đường khác cũng chưa chắc sẽ không gặp chuyện xấu, nếu có tai nạn xe cộ thì sao đây? Có một số việc không ai có thể đoán trước được, vì thế không cần phải ôm đồm hết vào mình. Hơn nữa…" Cô đột nhiên cười, mắt cong thành hình trăng khuyết, "Cảm ơn anh vào thời khắc nguy cấp đã không bỏ lại tôi mà còn liều mình cứu tôi. Đường Nhất Bạch, cảm ơn anh."

Đường Nhất Bạch nhẹ nhàng búng lên trán cô một cái, cười. "Bởi vì cái này mà cảm động? Sao tôi có thể bỏ cô lại."

Lúc hai người về đến nhà thì đã rất trễ, cha mẹ Đường đã ngủ. Vân Đóa muốn đi tắm, Đường Nhất Bạch nhắc nhở. "Tắm xong khoan hãy đi ngủ, để tôi bôi thuốc giúp cô."

Phòng tắm là nơi lưu giữ kỷ niệm vô cùng mới mẻ. Chính tại nơi này, sáng sớm hôm nay cô nhìn thấy Đường Nhất Bạch khỏa thân, 360 độ toàn cảnh full HD không che chân thật… Thế này thì bảo cô tắm kiểu gì đây! Vừa mở chốt cửa phòng tắm một cái thì dường như nhìn thấy bóng lưng ướt đẫm mờ ảo của Đường Nhất Bạch ẩn sau làn hơi nước, trong nháy mắt quay người lại thì anh cũng xoay người, vừa cúi đầu thì cảm giác hình như thấy được cái chỗ đó của anh, thật là quá đủ rồi!

Lần tắm này của cô nhanh chưa từng có, lúc tắm xong đi ra thì thấy Đường Nhất Bạch đang loay hoay với cái hòm thuốc ở trong phòng khách. Anh mở hòm thuốc, lấy thuốc sát trùng và thuốc mỡ tan bầm để ở trên bàn trà. Nhị Bạch bị đánh thức, nó hăng hái nhìn cái hòm thuốc của Đường Nhất Bạch, hình như rất có hứng thú.

Bình thường đồ bị Nhị Bạch để mắt tới, cũng trốn không khỏi số mạng phải chịu khổ hình phanh thây. Vì vậy Đường Nhất Bạch cảnh cáo nhìn Nhị Bạch, lắc lắc ngón tay với nó.

Vân Đóa đi tới, cầm lấy thuốc sát trùng. Đường Nhất Bạch nói, "Chờ tôi một chút, lát nữa tôi bôi giúp cô." Nói xong anh cũng đi tắm.

Vết thương nhỏ này cần gì phải nhờ đến người khác, sau khi Đường Nhất Bạch đi, Vân Đóa dùng tăm bông bôi thuốc lên hai lòng bàn tay. Chờ lúc Đường Nhất Bạch cả người ẩm ướt đi ra, đã thấy hai lòng bàn tay cô đều là màu nâu nhạt. Cô giơ hai cái tay lên, quơ quơ, "Tôi đã bôi xong rồi, không cần anh giúp nữa."

Đường Nhất Bạch cười khẽ, "À, vậy cô bôi giúp tôi đi."

Vân Đóa: = =!!!

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, vén áo lên, thấy trên bụng có một vết bầm lớn bằng miệng bát con. Thật ra trên người anh cũng có vài chỗ bị bầm tím, nhưng chỉ có chỗ này nặng nhất. Cũng may anh không bị một vết dao nào.

Vân Đóa vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy anh bị thương thành ra như vậy, cô bèn nuốt lời định nói trở về, chỉ hỏi, "Đau không?"

"Không đau."

Cô hơi lo lắng, "Đi bệnh viện khám xem một chút đi? Ngộ nhỡ…" Ngộ nhỡ bị chấn thương bên trong thì làm sao đây?

"Không có việc gì, nếu như hắn ta lợi hại như vậy, chúng ta đã sớm xong đời rồi." Anh nói xong bèn nhét thuốc mỡ vào trong tay cô.

Vân Đóa dùng ngón tay lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng xoa lên chỗ bầm trên bụng anh. Bụng anh không có một chút thịt thừa, thật sự làm cho người ta hâm mộ đố kị vô cùng. Đường cong cơ bắp chỗ không bị thương vô cùng rõ ràng, giống như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ. Lấy tiêu chuẩn của đàn ông mà nói, thắt lưng của anh thật sự tinh tế, nhưng cũng không phải là mảnh mai yếu ớt như phụ nữ, mà là mềm dẻo có lực, giống như mỹ nhân ngư.

Cô đã từng nhìn thấy cơ bụng hoàn mỹ của anh rất nhiều lần, lần này đột nhiên lại có thể sờ thử, cảm giác rất kỳ lạ, giống như là châu báu thèm thuồng đã lâu đột nhiên có thể đeo thử, có chút không tưởng được, cũng có chút lo sợ.

Cô nhẹ nhàng xoa lên chỗ đau của anh, sức lực rất nhẹ, thận trọng, giống như đang vỗ về chơi đùa một tác phẩm nghệ thuật. Ánh mắt của cô trong trẻo, hoàn toàn không mang chút tạp niệm nào.

Đường Nhất Bạch cảm thụ ngón tay mềm mại nhẵn nhụi của cô xoa lên. Ngón tay cô chạm vào da thịt trên bụng anh, ma sát, cảm giác thật sự thoải mái. Thoải mái này không phải chỉ trên da thịt, mà còn chạy thẳng đến tận đáy lòng, vui sướng không nói nên lời. Giống như hạt giống vui sướng nảy mầm từ dưới đất lên, giống như chim yến hưng phấn khi học được cách bay lượn, giống như trong khoảnh khắc cá bơi dưới đáy nước nghe được câu kinh phật chỉ điểm từ trong núi truyền ra.

Anh híp mắt, không biết dùng từ gì để hình dung.

Vân Đóa vẫn còn nghiêm túc bôi thuốc, cô ngồi cạnh anh, nghiêng người lâu quá nên có chút mỏi, không thể làm gì khác hơn là nửa quỳ trên ghế salon. Đường Nhất Bạch thấy thế, dứt khoát nằm luôn xuống ghế salon, đầu gối lên tay vịn, hai chân cong lại, từ bên trên vòng qua hai chân Vân Đóa, để lại không gian cho cô hoạt động. Cũng may là chân anh đủ dài, vẫn còn chừa lại không gian rất lớn.

Như vậy Vân Đóa có thể ngồi lên ghế salon để giúp anh bôi thuốc rồi.

Anh nằm trên ghế, nhìn mặt của cô từ dưới lên. Bởi vì chiều cao hai người chênh lệch, anh rất ít khi nhìn cô từ góc độ này. Cuối cùng gương mặt cô cũng không còn trắng bệch mà trở nên hồng nhuận, mắt rũ xuống, nghiêm túc nhìn bụng anh. Môi của cô là màu đỏ nhạt tự nhiên, khóe môi hơi vểnh lên. Cô vừa tắm rửa xong tóc còn ướt, tùy ý mà tán loạn xõa trên đầu vai, có mấy lọn tóc lướt qua lỗ tai buông xuống dưới, Đường Nhất Bạch cũng không biết có phải bản thân mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế hay không (OCD - Obsessive-Compulsive Disorder), mà rất muốn vén chúng lên giúp cô.

Thấy cô nãy giờ không nói gì, Đường Nhất Bạch cũng không có chuyện gì, cười hỏi cô, "Vóc người anh đây có đẹp không?"

Vân Đóa cảm thấy người này quá tự luyến, đáng giận là anh thật sự có tư cách tự luyến. Căn cứ vào tinh thần cầu thị, cô đáp, “Tôi rất hâm mộ anh, một chút thịt thừa ở thắt lưng cũng không có.”

Đường Nhất Bạch vô cùng hài lòng với câu trả lời này, cười nói, "Cô cũng có thể, chỉ cần thường xuyên bơi lội thôi."

"Tôi không biết bơi."

"Để tôi dạy cô."

Vân Đóa lắc đầu, "Tôi không muốn học."

Anh thấy hơi kỳ quái, "Tại sao?"

"Tôi sợ nước."

Đường Nhất Bạch kinh ngạc nói: "Hóa ra cô sợ nước thật?"

Vân Đóa buồn cười nói, "Cái này còn có thể giả bộ hay sao? Gạt người rất vui à?"

Anh như có điều suy nghĩ nhìn cô. "Tại sao lại sợ nước?"

"Trước kia bị ngã xuống nước, suýt chút nữa thì chết đuối, sau này chuyện đó đã tạo thành bóng ma trong lòng." Cô nói xong, biểu cảm có chút khổ sở, có thể thấy được bóng ma trong lòng này đã ám ảnh tâm lý rất lớn.

Đường Nhất Bạch bèn dừng đề tài này lại, chỉ nói: "Bôi xong cô giúp tôi mát xa một chút, dùng nhiều sức một chút."

Vân Đóa liếc mắt: "Anh thật đúng là không coi mình là người ngoài."

Đường Nhất Bạch cười không đáp, híp mắt nhìn trần nhà, cảm giác sức lực đầu ngón tay trên bụng lớn hơn, làm cho vết bầm của anh hơi đau đau. Anh hít một hơi, nói, "Được rồi, cô có thể nhẹ tay hơn một chút... Hít... Sao lại nhẹ như vậy, Vân Đóa, mạnh hơn một chút."

Bà Lộ đẩy cửa phòng ngủ ra, đã nghe thấy trong phòng khách truyền đến giọng nói của con trai: "Vân Đóa, mạnh hơn một chút."

Chuông cảnh báo trong đầu bà kêu lên ầm ĩ, bà rón rén đi ra phòng khách, thấy con trai bà nằm ngửa trên ghế salon, Vân Đóa ngồi ở một đầu khác, quay mặt nhìn... nửa người dưới của con trai bà?

Mặc dù không thấy được hai người này đang làm cái gì, nhưng nghe được âm thanh hưng phấn xen lẫn khổ sở của con trai, bọn họ còn có thể làm cái gì?

Bà Lộ giận dữ ngay tại chỗ.

"Cầm - thú!!!"

Đột nhiên xuất hiện một tiếng quát tháo, làm Vân Đóa giật mình, không cẩn thận ném bình thuốc trong tay ra, lại vừa đúng lúc, văng lên chân trước của Nhị Bạch.

Nhị Bạch kêu thảm một tiếng, cụp đuôi chạy về ổ chó của mình.

Đường Nhất Bạch cũng cả kinh ngồi dậy, quay đầu nhìn thì thấy là mẹ anh, anh ai oán nói, "Mẹ đang bị mộng du sao?"

Bà Lộ cũng không đến gần, lo lắng bản thân thấy một màn bất nhã, bà chỉ là cười lạnh, "Hai người không cần thể diện hả? Muốn làm cái gì thì về phòng mà làm!" Nói xong lạnh lùng liếc mắt nhìn Vân Đóa, nghĩ thầm bà nhìn nhầm cô gái này rồi, mới quen biết với thằng nhóc khốn khiếp kia bao lâu chứ? Cứ như vậy vào tay rồi hả?

Vân Đóa bị bà trừng mắt, thật sự cảm thấy vô cùng khó hiểu. Bôi thuốc thôi mà, có vấn đề gì sao?

Đường Nhất Bạch tỉnh ngộ ra vì sao mẹ anh lại tức giận, anh quả thật dở khóc dở cười: "Mẹ…" Vừa nói vừa đứng lên, cho bà nhìn vết bầm trên bụng mình. "Chúng con chỉ là đang bôi thuốc…"

Bà Lộ nhìn vết thấy vết thương của anh, nhất thời vừa lo lắng lại vừa tức giận, "Xảy ra chuyện gì vậy, sao lại bị thương?"

"Vết thương nhẹ thôi, trên đường gặp phải một tên côn đồ, đánh nhau một trận." Đường Nhất Bạch không dám nói sự thật, nếu như nói cho mẹ biết anh vừa vật lộn với một tên giết người phản xã hội, chắc chắn bà sẽ vật lộn với anh.

"Còn dám đánh nhau, không lo học hành!" Bà Lộ dạy dỗ anh đôi câu, thấy anh thật sự không có gì đáng ngại, bèn trở về phòng ngủ.

Để lại Đường Nhất Bạch mắt to trừng mắt nhỏ với Vân Đóa. Vân Đóa cũng không phải ngốc, giờ phút này cũng đã hiểu ra, cô đỏ mặt, quay đầu sang chỗ khác không dám nhìn anh.

Đường Nhất Bạch nhìn thấy vành tai đỏ như sắp nhỏ máu của cô, tầm mắt dời xuống dưới, rơi vào trên tay cô. Bởi vì lúng túng, cô đang vạch đầu ngón tay chơi đùa, ngón tay mảnh khảnh trắng noãn như gốc hành, vừa rồi chính là đầu ngón tay này sờ tới sờ lui trên bụng anh. Mẹ của anh còn hiểu lầm ngón tay này đang sờ chỗ kia của anh…

Mẹ nó! Nhanh chóng dừng lại! Không được nghĩ nữa!

"Cái đó…"

Cô vừa mới hé miệng, Đường Nhất Bạch đã vội vàng nói, "Được rồi, ngủ ngon, chúng ta đi ngủ đi… Không phải, cô đi ngủ đi, sau đó tôi cũng đi ngủ. Cảm ơn cô đã bôi thuốc giúp tôi, ngủ ngon!" Anh nói xong, cũng không đợi cô trả lời, đứng dậy chạy nhanh về phòng đọc sách.

Vân Đóa ngẩn ngơ, "Ngủ ngon."

Náo loạn một đêm, quả thật cô cũng mệt nhọc, lau tay xong thì đi ngủ.

Trong phòng khách yên tĩnh, Nhị Bạch vẫn giả vờ ngủ say lặng lẽ mở mắt, thấy bốn bề vắng lặng, nó vui mừng nhảy dựng lên, vui sướng chạy đến chỗ ghế salon, ngậm cái hòm thuốc kéo vào trong ổ mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện