Rõ ràng là tới tìm ân nhân cứu mạng , làm sao lại thành người yêu nha. . . . . . Không trách Vân Đóa được, thật sự là chuyện hôm nay phát triển quá nhanh, nên khi Đường Nhất Bạch dắt tay cô ra khỏi trụ sở huấn luyện thì cô vẫn có chút không thích ứng.

Đường Nhất Bạch thấy cô rầu rĩ cúi đầu, trong lòng anh nhảy dựng lên, thật cẩn thận nhẹ giọng hỏi, "Vân Đóa, em không thích anh?"

"Hả?" Vân Đóa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, thấy gương mặt anh khẩn trương. Đáy lòng cô nóng lên, biết anh để ý điều này. Sao cô có thể không cần anh được chứ? Người trong lòng mình vừa vặn cũng thích mình, đây chính là chuyện tốt nhất rồi.

Nghĩ tới đây cô có chút nhẹ nhõm, lắc đầu đáp, "Không có nha."

Vẻ mặt Đường Nhất Bạch buông lỏng, "Thật tốt. Anh cũng thích em."

Anh nói thẳng như vậy, làm mặt cô hơi ửng đỏ, nghiêng mặt đi "Ừ" một tiếng.

Đường Nhất Bạch rất thích nhìn bộ dáng thẹn thùng của cô, mềm mại giống như nước, trên mặt nhuộm một màu ráng mây, giống như quả táo đỏ đầu cành bị màn sương mỏng mùa thu che phủ, cả vành tai mượt mà cũng đỏ lên, làm cho anh thật muốn xoa miết, hoặc là cúi đầu cọ vào, hôn một cái.

Được rồi, bây giờ đang ở trên đường lớn, anh không thể làm như vậy.

Đường Nhất Bạch bắt chiếc xe, tài xế nhận ra anh, hưng phấn giúp con gái mình xin chữ ký, sau đó Đường Nhất Bạch ý thức được rằng anh đã quên mang khẩu trang và đeo mắt kính. Đến ngõ Ngũ Đạo Doanh, lúc xuống xe anh để Vân Đóa đi trước, giúp anh che mặt.

Vân Đóa thở phì phò nghiêng đầu nhìn anh, "Bắt nạt người ta!" Cô thấp hơn anh hai mươi centimet, không thể che được nha!

Đường Nhất Bạch cười xoa đầu cô, sau đó kéo tay cô chạy vào trong một ngôi nhà có lát gạch xanh và tường trắng.

Ngôi nhà kia thật ra là một nhà hàng, chuyên làm thức ăn chay. Trước khi Đường Nhất Bạch ra ngoài, Ngũ Dũng đã nhắc nhở anh, không được ăn thịt ở bên ngoài. Hiện giờ anh được nhân dân cả nước nhiệt tình chú ý đến, Ngũ Dũng là thầy của anh nên càng phải cẩn thận hơn, không dám qua loa chút nào. Vì thế, sau khi Đường Nhất Bạch hỏi ý kiến của Vân Đóa, đã chọn nhà hàng này.

Khung cảnh của nhà hàng rất lịch sự tao nhã, tứ thủy quy đường*, bóng cây đan vào, còn có sương trắng nhân tạo, khiến người mới từ bên ngoài ồn ào náo nhiệt đi vào, cũng sẽ cảm thấy kinh diễm và ngạc nhiên trong nháy mắt.

(* - tứ thủy quy đường: Mái nhà bốn phía xung quanh sân nhà đều là mái dốc, khi trời mưa, nước mưa sẽ từ mái nhà nhỏ xuống giếng trời từ bốn hướng, vì vậy gọi là “tứ thủy quy đường”.)

Ánh nắng chiều chiếu vào vòm cây xanh biếc, sau đó bung ra những tia sáng màu vàng, ánh lên đám sương mù đang quẩn quanh, an tĩnh thần bí, tiên khí lượn lờ.

Vân Đóa há miệng, lẩm bẩm nói, "Thật xinh đẹp! Ở nơi này ăn cơm, cho dù không có thịt cũng có thể tiếp nhận!"

Đường Nhất Bạch cười nói, "Thực xin lỗi vì đã để em không được ăn thịt rồi, lần sau sẽ bù."

Vân Đóa rộng lượng xua tay, "Không sao không sao, em rất thích nơi này."

"Em thích là tốt rồi."

Từ lúc Đường Nhất Bạch vừa vào cửa, nữ phục vụ đã nhận ra anh. Chỉ là nơi này nhân viên phục vụ đều rất có đạo đức nghề nghiệp, cho dù nhận ra, cũng sẽ không quấy rầy, còn rất thân thiết dẫn bọn họ tới trong góc, như vậy sẽ không bị quá nhiều người phát hiện.

Một lát sau, nhân viên phục vụ kia qua đây, nói quản lý nhà hàng biết Đường Nhất Bạch đến, đồng ý cho bọn họ sử dụng phòng được bao. Vốn dĩ phòng bao phải đặt trước mới có, nhưng mà vừa vặn hôm nay có một phòng hủy đăng ký, vì vậy hai người họ mới nhặt được cơ hội này.

Vân Đóa không nhịn được cảm thán: Làm người nổi tiếng thật là tốt nha!

Sau khi đổi được phòng, cuối cùng cũng không cần lo lắng bị nhận ra. Đường Nhất Bạch đưa thực đơn cho Vân Đóa, để cô gọi món ăn trước. Vân Đóa chọn hai món ăn, sau đó Đường Nhất Bạch cầm thực đơn lại đùng đùng gọi thêm sáu món, tiếp đó lại chọn món tráng miệng và đồ uống. Vân Đóa có chút lo lắng, "Liệu có ăn hết không? Đừng nên lãng phí."

"Yên tâm, sẽ không lãng phí."

Rất nhanh Vân Đóa đã hiểu rõ câu "Sẽ không lãng phí" này tuyệt đối là lời nói thật, bởi vì số lượng đồ ăn đó rõ là. . . . . . Ít đến mức không cảm nhận được!

Chỉ là thật sự ăn rất ngon.

Đường Nhất Bạch vừa ăn vừa nhìn trộm Vân Đóa, trong mắt có ý cười nhẹ nhàng. Vân Đóa bị anh nhìn cực kỳ xấu hổ, cô sờ sờ mặt, "Trên mặt em dính gì hả?"

"Không có." Anh lắc đầu.

"Vậy tại sao nhìn em."

Anh cười, "Thấy em ngon miệng anh cũng no rồi, cái này gọi là sắc đẹp thay cơm."

Người này thật sự giỏi nịnh nọt mà, Vân Đóa có chút ngượng ngùng, cúi đầu dùng muỗng nhỏ nhẹ nhàng khuấy chén canh trước mặt, "Không phải anh cũng sắc đẹp thay cơm như vậy hay sao!"

"Vậy sao em không nhìn anh?"

Vân Đóa ngẩng đầu nhìn anh một cái, đối diện với ánh mắt tràn đầy tình ý trong mắt anh, tim cô liền đập mãnh liệt. Cuối cùng, ánh mắt Vân Đóa mơ màng, cô bất đắc dĩ nói, "Đường Nhất Bạch, kỹ năng đùa giỡn người của anh có phải đã đạt level max rồi hay không ?"

"Không biết, anh chỉ thử với một mình em."

Vân Đóa đỡ cằm, trong lòng vụng trộm vui mừng. Thật tốt, Đường Nhất Bạch chưa từng thích người khác.

Cô cũng không có! Tình cảm của hai người giống như hai tờ giấy trắng, mặt trên chưa từng viết nguệch ngoạc thứ gì, như vậy cũng đỡ đi rất nhiều để ý và rối rắm.

Thật tốt, bọn họ đều có được thứ tình cảm trong sáng nhất và thuần khiết nhất.

Trong lòng cô giống như được bọc một lớp đường ngọt ngào, vào miệng là tan ra. Vân Đóa nâng cằm lên nhìn anh, nhìn một lát không nhịn được cười khúc khích.

Bị cô nhìn chăm chú như vậy, tim Đường Nhất Bạch đập thình thịch loạn xạ. Thiệt là, bạn gái đáng yêu như thế, làm sao anh có thể kiềm chế được chứ. Anh di chuyển cái ghế, ngồi xuống gần cô.

Ánh mắt của anh sáng rực, nhìn vào mắt cô, sau đó tầm mắt xuống phía dưới, di chuyển tới bờ môi cô.

Vân Đóa vội vàng cúi đầu, uống canh che giấu sự hốt hoảng trong lòng.

Đường Nhất Bạch cũng không tiến thêm một bước nữa.

Dù sao thịt đã vào trong chén của anh rồi, chúng ta còn nhiều thời gian mà.

Ăn xong cơm tối, Đường Nhất Bạch muốn đi dạo phố cùng Vân Đóa một chút, Vân Đóa nhìn đồng hồ đeo tay, có chút sốt ruột, " Bình thường buổi tối anh cũng vẫn phải tập huấn cơ mà?"

"Không sao, Ngũ tổng quản nói tối nay có thể nghỉ một buổi."

Nghĩ đến Ngũ tổng quản, Đường Nhất Bạch cảm thấy hơi lo lắng cho ông, dù sao người mà bọn họ đắc tội là Viên sư thái giống như khủng long bạo chúa vậy. Anh lấy điện thoại di động ra, thấy Ngũ tổng quản nhắn tin cho anh trước.

Ngũ tổng quản: Chừng nào thì cậu trở lại! Viên sư thái đã phát hiện, cô ta đang đuổi giết tôi! Cậu mau trở lại tự thú đi!

Đường Nhất Bạch nhìn Vân Đóa bên cạnh. Hôm nay hai người mới ở chung một chỗ, làm sao anh có thể nhẫn tâm chia lìa nhanh như vậy chứ? Vì vậy anh rất vô sỉ trả lời Ngũ tổng quản: Sáng mai em về.

Trong chốc lát, Ngũ tổng quản gửi tới một tin nhắn thoại: "Cặn bã! Phản đồ! ! !"

Tin này Vân Đóa cũng nghe được, cô sợ hết hồn, "Anh làm gì đó?"

Đường Nhất Bạch đương nhiên sẽ không nói thật. Anh và Vân Đóa cùng đi vào ngõ Ngũ Đạo Doanh, ngõ này có chút giống với ngõ Nam La Cổ, ngõ Nam La Cổ không có nhiều người như vậy. Con đường trong ngõ chật hẹp, những cửa hàng nhỏ mọc lên như rừng ở hai bên, còn có không ít quán bar. May mà bây giờ là ban đêm, khuôn mặt Đường Nhất Bạch được

giấu dưới ánh đèn mập mờ, không dễ bị nhận ra. Thỉnh thoảng có người qua đường chặn hỏi anh có phải Đường Nhất Bạch không, anh đều bình tĩnh trả lời, "Không phải, anh nhận lầm người rồi."

Vân Đóa vô cùng bội phục tố chất tâm lý của anh, nói dối cũng không chớp mắt.

Đường Nhất Bạch đi sau Vân Đóa, một tay đỡ bả vai cô, anh len lén lấy ra đóa hồng, cánh tay vòng qua cơ thể cô, đưa đóa hoa tới trước mắt cô.

"A!" Vân Đóa vì trước mắt đột nhiên xuất hiện hoa hồng mà kích động sợ hãi kêu lên.

Bông hoa hồng kia thật ưu nhã, màu sắc tươi đẹp, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Vân Đóa nhận lấy, nhắm mắt lại nhẹ nhàng ngửi một cái.

Đường Nhất Bạch mượn cơ hội dựa sát vào cơ thể cô, lồng ngực dường như kề sát lưng cô, cánh tay dài từ phía sau vòng lên trước ôm lấy cô, hoàn toàn giam cô vào trong lòng mình. Vân Đóa còn ngây ngốc ngửi hương hoa, chờ khi mở mắt ra, phát hiện cô đã rơi vào trong lòng anh. Khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, gần đến nỗi cô có thể cảm thấy hơi thở của anh phun ở cổ cô.

Nóng nóng, ngứa ngứa.

"Khụ. . . . . ." Không nên như vậy nha, trên đường còn có nhiều người như vậy !

Anh cúi đầu, ghé vào bên tai cô nhỏ giọng hỏi, "Thích không?" Trong lúc nói chuyện, không biết là cố ý hay là vô tình, đôi môi nhẹ nhàng lướt qua viền tai cô một chút.

Vân Đóa đỏ mặt, có chút rầu rĩ, "Đường Nhất bạch."

"Hả?"

"Anh yêu đương như vậy, người nhà của anh có biết không?"

Đường Nhất Bạch có chút buồn bực. Lúc này không phải nên trả lời "Thích" sao? Không khí tốt như vậy tại sao muốn phá đi, quả thật không hiểu phong tình! Anh xoa đầu cô, "Em nghĩ anh rất am hiểu chuyện yêu đương?"

"Ừm!" Vân Đóa gật đầu lia lịa, "Không chỉ vậy, quả thực là có vẻ am hiểu tường tận." Cô mới ở cùng anh có mấy tiếng, đã bị chìm đắm đến mức năm phần mê ba phần man, không tìm ra hướng Bắc rồi.

Đường Nhất Bạch đột nhiên xoay người cô lại, đỡ bả vai cô trịnh trọng nhìn cô, "Vân Đóa."

"Ôi chao! Làm sao vậy?" Anh đột nhiên đổi nét mặt nghiêm túc, cô có chút không quen.

Anh mím môi một cái, "Thực sự chỉ có một mình em."

"Cái gì?"

Đường Nhất Bạch thở dài, giơ tay lên nhè nhẹ vỗ về gương mặt cô, "Trước kia thế giới của anh chỉ có bơi lội, chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương. Nếu như không phải là thích em, thích đến mức không thể nào khống chế được, anh cũng sẽ không lựa chọn nói thẳng."

Lời bộc bạch thật thà lại động lòng người như vậy, khiến trái tim cô nhẹ nhàng run lên.

"Tóm lại, em là mối tình đầu của anh." Đường Nhất Bạch chốt lại một câu.

Đôi môi Vân Đóa giật giật, có mấy câu nghẹn trong cổ họng nói không nên lời, cuối cùng cô chỉ khép mắt lại, nhỏ giọng nói, "Em biết."

Đường Nhất Bạch cười cười, kéo tay cô tiếp tục đi về phía trước. Vân Đóa một tay nắm hoa hồng, nghiêng đầu nhìn mặt anh dưới bóng đêm. Cô đột nhiên nói: " Đường Nhất Bạch, tại sao anh không hỏi em?"

"Hỏi em cái gì?"

"Hỏi em anh có phải mối tình đầu của em không."

Đường Nhất Bạch dừng bước, anh cúi đầu nhìn cô, nụ cười có chút bất đắc dĩ: "Anh không dám."

Không dám hỏi. Bởi vì người con gái này xinh đẹp tính tình lại tốt, từ trung học đến đại học không biết có bao nhiêu người đứng xếp hàng theo đuổi. Làm sao anh có thể hy vọng xa vời thế giới tình cảm của cô chỉ có một màu trắng thuần khiết và không tỳ vết đây? Mặc dù biết rõ sự thật như thế, nhưng anh lại không dám động chạm đến chân tướng, bởi vì mỗi lần nghĩ đến Vân Đóa có thể từng nắm tay hôn môi với người con trai khác, anh cũng sẽ bị một loại cảm xúc tên là "Ghen tị" hành hạ, trái tim ngâm trong dấm sẽ bị nhăn đến phát đau, mà không không có biện pháp chữa trị.

Cho nên không dám hỏi.

Nghe được anh trả lời như vậy, Vân Đóa không khỏi buồn cười. Cô dùng hoa hồng nhẹ nhàng gõ trán anh một cái, "Ngốc!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện