Khi về nhà, Đường Nhất Bạch hít thở cũng nhẹ nhàng hơn. Mỗi lần nhìn Vân Đóa thì ánh mắt của anh luôn có một chút triền miên. Vân Đóa thật sự chống đỡ không được, không dám nhìn anh.

Về đến nhà đã hơn chín giờ, vợ chồng ông bà Đường còn chưa ngủ. Bà Lộ thì ngồi trên ghế sô pha, đang vùi đầu vào Ipad chơi trò chơi, ba Đường thì ngồi xem tivi ở bên cạnh, tivi đang phát sóng trực tiếp trận đấu bóng rổ. Bà Lộ lên tiếng "Nước" Ba Đường liền vội vàng lấy tách trà trên bàn đưa cho bà, sau khi bà uống xong thì ông nhận lấy rồi đặt vào khay trà.

Hai người họ vô cùng vô cùng hài hòa.

Lúc Đường Nhất Bạch và Vân Đóa về, hai vợ chồng ngồi trên ghế sô pha đều nhạy bén phát hiện ra hoa hồng trong tay Vân Đóa, hai người nhìn nhau, ngầm hiểu.

Đường Nhất Bạch nói: "Ba, mẹ, con muốn tuyên bố một chuyện với hai người."

Bà Lộ đặt Ipad xuống, hỏi: "Hai con ở cùng nhau sao?"

Vân Đóa đỏ mặt cúi đầu.

Ba Đường cười ha hả nói, "Hai đứa tiểu quỷ các con, chưa kết hôn mà đã khoe khoang thời kì độc thân chấm dứt ở trước mặt vợ chồng chúng ta rồi sao. Với lại chuyện này đoán một chút là biết, còn cần con tuyên bố sao? Giờ nói một vài chuyện mà chúng ta không đoán được nghe một chút."

Đường Nhất Bạch nâng trán, "Vân Đóa, em nói đi."

Vân Đóa nói, "Chú, dì, thật ra Nhất Bạch là ân nhân cứu mạng của cháu. Năm anh ấy bảy tuổi, lúc ở núi Tê Hà, đứa trẻ anh ấy cứu chính là cháu."

Hai vợ chồng giống như bị hù dọa, ngồi yên bất động trên ghế sô pha, kinh ngạc nhìn Vân Đóa.

Vân Đóa nhỏ giọng nói, "Là thật."

"Nói như vậy…" Vẻ mặt của ba Đường có chút hoảng hốt, "Khi còn bé Đậu Đậu cứu cháu, sau đó hai người cùng tới một thành phố, sau đó cháu thuê phòng trùng hợp là thuê phòng của chúng ta?"

"Dạ đúng, chính là như vậy."

Ba Đường vuốt ngực, "Sao tôi có cảm giác như là ông trời đang giúp chúng ta chọn con dâu! Nếu ba không để hai con ở cùng nhau thì có thể bị sét đánh hay không đây?"

"Khụ."

Bà Lộ là người luôn bình tĩnh mà lúc này cũng thật lâu không thể nói chuyện. Vân Đóa để bọn họ tiêu hóa tin tức này, cô thì đi tắm. Hôm nay bôn ba một ngày, long đong mệt mỏi, cảm xúc lại lúc lên lúc xuống, thật sự bây giờ có chút mệt.

Đường Nhất Bạch ngồi trên ghế sô pha, cầm quả nho trong đĩa ở trên bàn lên ăn. Nhị Bạch ngồi bên cạnh nhìn thẳng vào Đường Nhất Bạch, Đường Nhất Bạch cong ngón tay búng ra một quả nho, nó nhảy lên há mồm tiếp được, gần như không nhai đã nuốt, sau đó lè lưỡi tiếp tục nhìn anh.

"Đậu Đậu, " Ba Đường bát quái cười hề hề hỏi, "Con và Vân Đóa, ai thổ lộ trước?"

Mặc dù bà Lộ không hỏi, nhưng lúc này cũng rất có hứng thú dựng lỗ tai lên nghe.

Đường Nhất Bạch híp mắt cười cười, "Cô ấy hôn con trước."

"A!" Ba Đường kinh ngạc há miệng thở hắt ra, "Không nhìn ra Vân Đóa có can đảm như vậy đó."

Bà Lộ híp mắt, nhìn nụ cười rạo rực của con trai, bà đột nhiên nói, "Xế chiều hôm nay Vân Đóa chạy ra ngoài tìm con là nói chuyện cứu mạng kia, vừa rồi ba con hỏi con ai là người thổ lộ trước thì con lại trả lời ai hôn ai trước, sao lại đề cập tới vấn đề này, tóm lại Vân Đóa hôn con là chủ động hay bị động?"

Mặc dù biết mẹ mình là chúa tỉ mỉ nhưng lúc này Đường Nhất Bạch vẫn hơi giật mình, "Mẹ, mẹ đừng như vậy."

Ba Đường cũng chợt hiểu, "Đậu Đậu, con thật xấu xa!"

Xấu xa thì xấu xa đi, Đường Nhất Bạch chẳng hề để ý, lại ngắt quả nho trêu chọc Nhị Bạch.

Vân Đóa tắm xong, lúc đi ngang qua phòng khách, Đường Nhất Bạch nhìn thấy cô, không coi ai ra gì đứng dậy đuổi theo. Bà Lộ lắc đầu một cái, nói với ba Đường, "Sao tôi có cảm giác da mặt của nó còn dày hơn ông vậy?"

Ba Đường cực kỳ chấp nhận, "Ít nhất cũng dày hơn một bậc."

Đường Nhất Bạch vẫn theo đuôi Vân Đóa đến tận phòng của cô. Cô hơi khó hiểu, đưa lưng về phía cửa, vừa lau tóc còn ướt vừa nói, "Anh còn chuyện gì à?"

Đường Nhất Bạch cười như không cười nhìn cô, "Có phải em quên một chuyện không?"

"Cái gì?" Động tác lau tóc dừng lại, cô nghiêng đầu nhìn anh.

Đường Nhất Bạch đi về phía trước nửa bước, thân thể hai người gần như áp sát vào nhau, Vân Đóa đành phải lui về phía sau, tựa vào cửa, ngửa đầu nhìn anh. Trên hành lang, ánh sáng từ ngọn đèn vàng nhàn nhạt, bóng dáng của anh từ từ áp xuống, do khuất bóng nên không thấy rõ mặt mũi, chỉ cảm thấy đôi mắt anh sáng lấp lánh, đong đưa tình cảm dịu dàng. Cô có chút tâm hoảng ý loạn.

Một tay của Đường Nhất Bạch chống cửa, thân thể của anh và cửa mở ra một không gian nhỏ, Vân Đóa bị kẹp trong không gian nhỏ này, xung quanh đều là hơi thở của anh. Ấm áp, sạch sẽ, hơi thở dễ chịu khiến cô đột nhiên khẩn trương. Lưng cô dính sát vào cửa, thân thể đứng thẳng bất động. Cô nhìn anh chậm rãi cúi đầu, nhẹ giọng hỏi cô, "Nghĩ gì vậy?"

Vân Đóa cúi đầu. Sau đó cô cảm thấy tay còn lại của anh xoa mặt cô, ngón tay ấm áp mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve, sờ tới vành tai cô thì anh nhéo nhẹ một cái.

"Haaaa...!" Vân Đóa không nhịn cười được.

Đường Nhất Bạch nhân cơ hội này nâng cằm cô lên, không đợi cô phản kháng thì anh đã nhanh chóng cúi đầu, bốn cánh môi cứ như vậy dán chặt vào nhau.

Giọng nói của ba mẹ Đường đang trò chuyện trong phòng khách truyền đến, Vân Đóa khẩn trương muốn chết, trái tim từng nhịp từng nhịp đập rất mạnh giống như có búa tạ đang đập. Cô theo bản năng muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh nắm lấy hai tay. Anh đặt hai tay của cô lên trước ngực mình, vì vậy cô đụng tới tiếng tim đập dồn dập của anh, cũng là từng nhịp từng nhịp giống như búa đang đập.

Cô khẩn trương đến mức sắp mất đi sức lực, hai chân như nhũn ra, tay của Đường Nhất Bạch trượt xuống đỡ vòng eo mềm mại của cô. Anh nhắm mắt lại, kích động đến mức lông mi run lẩy bẩy, xúc cảm mềm mại trên môi truyền vào chỗ sâu nhất của trái tim, đôi môi của anh hé ra một đường nhỏ, vô tình thưởng thức được mùi vị cánh môi cô. Ngọt ngào, thơm ngát giống như cánh hoa.

Quanh quẩn xung quanh chóp mũi đều là hơi thở của cô, hơi thở ngọt ngào.Hạnh phúc lúc này, anh không cách nào diễn tả bằng lời.Vậy mà hạnh phúc này rất nhanh bị phá vỡ.

Nhị Bạch: "Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!"

Hai người sợ hết hồn, lập tức tách ra. Vân Đóa chột dạ thoát khỏi cái ôm của anh, trốn ra bên cạnh.

Nhị Bạch ngửa đầu, rất hài lòng nhìn phản ứng của bọn họ. Nó có thể cảm giác được mình đã vô cùng nhanh trí hóa giải chuyện cưỡng chế này, nên công lao lớn nhất phải thuộc về nó.

Sắc mặt của Đường Nhất Bạch âm u, ánh mắt thoáng qua sự lạnh lẽo.

Nhị Bạch cảm giác được nguy hiểm tới gần, nó cúi gằm đầu, đụng đụng vào Vân Đóa bên cạnh, hi vọng cô có thể bảo vệ nó.

Lúc này, giọng nói của ba Đường từ phòng khách truyền đến, hỏi: "Đậu Đậu, sao vậy?"

Đường Nhất Bạch cất giọng nói, "Ba, chúng ta hầm Nhị Bạch đi."

Vân Đóa dở khóc dở cười, "Đừng làm rộn!" Cô khom lưng, vuốt ve đầu của Nhị Bạch.

Nhị Bạch vui mừng vẫy đuôi, còn ngước đầu hi vọng Vân Đóa sờ cổ nó.Vân Đóa hiểu ý liền gãi cổ nó vài cái, sau đó cô cũng không dám nhìn Đường Nhất Bạch, vội vàng xoay người trở về phòng.

Còn dư lại Đường Nhất Bạch và Nhị Bạch liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không có ý bắt tay làm hòa, Đường Nhất Bạch xoay người trở về phòng, Nhị Bạch cũng không quyến luyến chút nào rời khỏi đó.

Sau khi Vân Đóa trở về phòng, lấy lại tâm tình, sau đó cô gọi điện cho mẹ, nói với mẹ mình đã tìm được ân nhân cứu mạng.

Mẹ Vân thật vui mừng, "Cậu ta có thể về đây không? Hay là mẹ và ba con đến thành phố B để gặp mặt cảm ơn cậu ta. Tìm nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng tìm được rồi, cảm ơn trời đất. Đóa Đóa, con nhất định phải cảm ơn người ta thật tốt, nếu cậu ta cần con giúp gì, dù vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng phải đi!"

"Dạ, con biết rồi!"

"Mẹ hỏi con một chuyện nữa."

"Gì ạ?"

"Cậu ta có người yêu chưa?"

Vân Đóa có chút quẫn bách, "Mẹ hỏi chuyện này làm cái gì?"

"Chỉ là muốn hỏi con một chút có tính lấy thân báo đáp hay không thôi."

". . . . . . Mẹ!" Vân Đóa nghĩ, nói với mẹ rằng điều này đã trở thành hiện thực là chuyện đương nhiên, nhưng cô xấu hổ nên không có nói.

Cuối cùng mẹ lại càm ràm một đống, nói cô chú ý thân thể, chú ý giữ ấm, chú ý giữ gìn độ ẩm, bla bla. . . . . . Sau đó mới cúp máy.

Cất điện thoại, Vân Đóa ngồi trên giường lên mạng, thả lỏng cả người. Cô mở thanh tìm kiếm, tìm tên Đường Nhất Bạch.

Khủng khiếp, màn hình nhanh chóng nhảy ra rất nhiều tin tức. Có tin tức thể dục cũng có tin tức giải trí, gì mà Đường Nhất Bạch đang chuẩn bị giải mùa đông, Đường Nhất Bạch hi vọng mọi người không nên chú ý tới anh nhiều, Đường Nhất Bạch không thừa nhận xxx là bạn gái của anh, Đường Nhất Bạch cùng với nữ chủ tịch làng giải trí… Tóm lại từng lời nói từng hành động của Đường Nhất Bạch đều bị chú ý chặt chẽ rồi, bây giờ đãi ngộ đã không khác Kỳ Duệ Phong là mấy.

"Chẳng lẽ là vì ngoại hình đẹp trai sao?" Vân Đóa đã hơi hoài nghi kết luận lúc trước của mình, dù sao Kỳ Duệ Phong là giành được quán quân Olympic nên mới hot như vậy, còn Đường Nhất Bạch thì chỉ giành được quán quân Asian Games mà đạt được sự chú ý cao như vậy ư? Coi như anh đẹp trai đi thì sao? Trong đội bơi lội cũng có không ít trai đẹp nha…. Không nghĩ ra, dù sao đi nữa cô cũng tức giận.

Vân Đóa ở diễn đàn bát quái nhìn nhóm fan hâm mộ, bên trong còn có hình ảnh là cô chụp đó. Cô mở từng tấm ra xem, nhìn một lúc mới nhận ra mình chảy nước miếng. Cô không thể không khinh bỉ mình: Hàng này đã là bạn trai mày rồi, mày còn háo sắc như vậy nữa! Có thể có chút tiền đồ hay không!

Thấy bạn trai của mình được nhiều người phụ nữ thích như vậy, Vân Đóa vừa vui mừng vừa lo lắng, vô cùng muốn khắc một hàng chữ trên trán Đường Nhất Bạch: Đã có chủ, cấm đụng!

Ngoại trừ trang của người hâm mộ Đường Nhất Bạch ra, trong diễn đàn còn có trang của người vừa hâm mộ Đường Nhất Bạch vừa hâm mộ Kỳ Duệ Phong. Nội dung đơn giản là giữa Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong có những hành động tình cảm nào, trang như vậy, có đánh chết Vân Đóa cũng không xem.

Trang dựa theo thời gian bài viết mà phân loại, gần đây trong trang, Đường Nhất Bạch được gọi là "Nam Thần bơi lội.”

Cũng có truyền thông giải trí phát ra tin tức, giải thích chuyện Đường Nhất Bạch được coi là "Nam Thần bơi lội.”

Dạo diễn đàn xong, Vân Đóa mở weibo ra. Là một phóng viên, cô chú ý tới rất nhiều vận động viên bơi lội, trong đó người cập nhật weibo sôi nổi nhất là Kỳ Duệ Phong, tiếp theo là mấy người Hướng Dương Dương, về phần Đường Nhất Bạch, anh lười biếng muốn chết. . . . . .

Lướt một hồi, Vân Đóa phát hiện ra một bình luận weibo của Kỳ Duệ Phong.

Kỳ Duệ Phong: Đường Nhất Bạch là Nam Thần bơi lội, vậy tôi là gì? Không xem bình luận nữa, Vân Đóa quả quyết chuyển phát bình luận weibo này.

Phóng viên Vân Đóa: Anh là linh vật biểu tượng bơi lội.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện