“Ta…” Đoạn Lĩnh trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói từ đâu mới tốt.

“Ngươi đã cùng hắn đã giao thủ rồi, không phải sao?” Gia Luật Tông Chân nói, “Còn cho hắn một quyền nặng nề mà vô cùng xinh đẹp, ta nghĩ lần thảm bại bên ngoài Nghiệp thành kia có thể hắn sẽ nhớ kỹ cả đời.”

“Đó là chiến công của Vũ Độc.” Đoạn Lĩnh đáp, “Cùng ta không quan hệ…”

Gia Luật Tông Chân trầm ngâm một lát, Đoạn Lĩnh cầm một tờ giấy đến trải trước mặt đối phương, lại chậm rãi mài mực, nhưng Gia Luật Tông Chân bỗng đưa tay cản trở, lớn tiếng gọi thị vệ tiến đến.

“Những loại việc này, dùng thân phận của ngươi không thích hợp làm.” Gia Luật Tông Chân nói.

Đoạn Lĩnh không thể không bội phục Gia Luật Tông Chân, từ lúc vừa chạm mặt đến giờ, đối phương vô luận nói gì đều cất giấu hàm ý, điểm đến liền thôi, cũng không bắt buộc y hạ quyết định gì cả.

Gia Luật Tông Chân viết xong thủ dụ xuất thành giao cho Đoạn Lĩnh thì trời cũng đã sáng, cảm thấy có chút mệt mỏi, liền nói: “Ta ngủ một hồi, ngươi cứ tự tiện.”

Đoạn Lĩnh nhất thời cũng không muốn rời đi, cứ ngồi yên trong thư phòng. Gia Luật Tông Chân tựa vào ải tháp phía sau, từ từ nhắm mắt lại.

“Hắn đối đãi ngươi tốt chứ?” Gia Luật Tông Chân đột nhiên hỏi.

“Ai?” Đoạn Lĩnh đang nghĩ phải thuyết phục Vũ Độc như thế nào, bị Tông Chân hỏi như vậy liền lấy lại tinh thần, theo bản năng nói, “Tốt, mọi việc đều thuận theo lời ta.”

“Ngươi là nhi tử của Lý Tiệm Hồng.” Gia Luật Tông Chân nói, “Khó trách ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi liền cảm giác ngươi không tầm thường, giống như một khối mỹ ngọc vậy. Thế nhưng ngươi không giống phụ thân mình, tuyệt đối không giống, những gì Lý Tiệm Hồng muốn chưa bao giờ cần hỏi ý kiến người ngoài.”

“Những thứ ta muốn cũng chưa bao giờ cần hỏi ý tứ người ngoài.” Đoạn Lĩnh đáp, “Thế nhưng hắn không phải người ngoài.”

“Một mình hắn so với bách tính thiên hạ, ngươi cảm thấy bên nào quan trọng hơn?” Gia Luật Tông Chân hỏi.

“Ngươi muốn biết sao?” Đoạn Lĩnh nở nụ cười, nói, “Ngươi không nên biết thì tốt hơn, bằng không thiên hạ bách tính đều phải mắng ta.”

Gia Luật Tông Chân nói: “Lúc nói lời này, ngươi thật ra rất giống Lý Tiệm Hồng.”

“Ngươi lại chưa từng gặp cha ta.” Đoạn Lĩnh cười nhạt nói, “Làm sao biết chúng ta giống hay không?”

“Ta đã nghe kể không ít sự tích của hắn.” Gia Luật Tông Chân nói, “Tuy là người địch quốc, thế nhưng phụ thân ngươi chính là truyền thuyết không kể biên giới. Theo lý thuyết, ta nên tìm ngươi tính sổ mới đúng, phụ thân ngươi đã giết rất nhiều người của Liêu quốc ta.”

“Liêu nhân các ngươi cũng giết không ít người Hán.” Đoạn Lĩnh đáp, “Là các ngươi giết tới trước.”

“Sớm hơn nữa, ở bên bờ sông Tây Lạp Mộc Luân, người Hán các người đã giết rất nhiều người Liêu, thiếu chút nữa đã khiến chúng ta diệt tộc rồi.” Gia Luật Tông Chân nói.

“Vậy Liêu nhân các ngươi trước đó khẳng định…” Đoạn Lĩnh xuất thần nói.

“Còn có?” Gia Luật Tông Chân nở nụ cười.

Đoạn Lĩnh không nghĩ ra, theo sử sách ghi chép, lần đầu tiên dân tộc Khiết Đan xuất hiện trong văn chương ký lục chính là tại tràng đại chiến bên bờ Tây Lạp Mộc Luân kia.

“Đoạn Lĩnh.” Gia Luật Tông Chân bỗng nhiên nói, “Ngươi có muội muội sao?”

“Không có.” Đoạn Lĩnh đáp, “Chỉ có một biểu tỷ, bất quá ngươi sẽ không muốn thú nàng.”

Y đột nhiên cảm thấy cùng Gia Luật Tông Chân trò chuyện như thế này lại phảng phất có một loại ăn ý kỳ dị, ngày đầu tiên y gặp được Tông Chân đã có loại cảm giác cực kỳ thân cận này rồi —— bọn họ có vài điểm vô cùng tương đồng.

Trong lúc bất chợt, bên ngoài phát sinh một tiếng động nhẹ, hai người đồng thời quay đầu.

Một thân ảnh xẹt qua.

Thị vệ hô to có thích khách, ngoài cửa lập tức nhiều thêm không ít người, gắt gao bảo vệ cửa thư phòng. Đoạn Lĩnh còn cho là Vũ Độc gây ra, vội nói: “Không nên động thủ!”

“Không nên động thủ.” Gia Luật Tông Chân cũng cười nói.

Bất ngờ, lại thêm một đạo hắc ảnh xẹt qua, Đoạn Lĩnh theo bản năng cảm giác được đó mới là Vũ Độc! Như vậy, thân ảnh vừa rồi là ai? Là Lang Tuấn Hiệp?!

Thủ hạ vội vã đi vào hồi bẩm: “Có người ở bên ngoài nhìn trộm, bị thị vệ của vị quý nhân đây phát hiện, đã đuổi theo rời phủ.”

Gia Luật Tông Chân khẽ nhíu mày, lập tức đoán được nội tình, hỏi Đoạn Lĩnh: “Là người truy sát ngươi trên đường cái kia?”

“Có lẽ.” Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút, trong lòng không khỏi thấp thỏm, muốn đuổi theo ra ngoài lại không biết Vũ Độc đã đi nơi nào, làm sao đuổi kịp? “Thân thủ của thích khách và người kia lại như thế nào?” Gia Luật Tông Chân hỏi.

Đoạn Lĩnh trầm ngâm, sau đó đáp: “Không gặp nguy hiểm.”

Gia Luật Tông Chân gật đầu, liền không tiếp tục đề cập việc này, trong lòng Đoạn Lĩnh tự hỏi, quả nhiên Gia Luật Tông Chân không có khuếch đại, thủ hạ của Liêu đế vẫn là có bản lĩnh không tầm thường, bằng không chỉ dựa vào một gã thích khách, ngay cả vua một nước cũng có thể ám sát, thực sự quá hoang đường.

“Ta đang suy nghĩ.” Gia Luật Tông Chân tiếp tục câu chuyện trước đó, “Thú ai cũng tốt, không bằng thú ngươi. Thú ngươi xong thiên hạ liền thái bình.”

“Nói bậy.” Đoạn Lĩnh không biết nên khóc hay cười đáp trả.

“Trước kia, khi chúng ta chưa xưng ‘Liêu’, chưa lập quốc, không phải còn từng xuất hiện một nam hậu sao.” Gia Luật Tông Chân trêu ghẹo nói, “Thiên hạ này ngươi tới quản cũng tốt, ta chăm nom cũng tốt, nhất định không có nhiều đánh đánh giết giết như vậy. Ta liền thoải mái, không cần hao phí tinh thần trên chính sự, vừa lúc theo người học chút thơ từ ca phú, phong hoa tuyết nguyệt.”

“Vậy người Nguyên đâu?” Đoạn Lĩnh nói, “Ngươi còn phải mở tam cung lục viện, đem Bạt Đô cũng thú về phải không?”

Gia Luật Tông Chân cười ha hả, đáp: “Bố Nhi Xích Kim thị đều là một đám man rợ, không đủ thành hậu hoạn.”

“Nói đến nhẹ nhàng như vậy, không bằng ngươi gả cho ta đi.” Đoạn Lĩnh cười nói.

Gia Luật Tông Chân mặc võ phục hoàng gia của Liêu quốc, dáng dấp so với Đoạn Lĩnh thì cao ráo hơn một chút. Thế nhưng chỉ một chút đó lại khiến đối phương mang theo loại cảm giác ôn nhu của nam tính thành thục, nói tới nói lui chính là cảm giác của anh trai nhà bên, lúc ở bên cạnh hắn, cho dù bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy vô cùng an tâm.

“Nếu có thể dừng can qua, gả cho ngươi thì lại thế nào?” Gia Luật Tông Chân nói, “Nhưng như vậy, đối với hoàng hậu của ngươi không công bình.”

Đoạn Lĩnh cũng cười ha hả, bất quá là câu nói đùa. Y đối với Tông Chân cũng không có loại cảm giác giống như với Vũ Độc, y chỉ cảm thấy rất thích Tông Chân nhưng lại không yêu hắn, không có cái loại cảm giác vừa nhìn thấy người liền không nhịn được cảm thấy tâm động như khi đứng trước mặt Vũ Độc.

“Để ta suy nghĩ biện pháp một chút.” Đoạn Lĩnh đứng dậy nói.

“Đợi chuyện lần này xong.” Gia Luật Tông Chân đáp, “Hai nhà chúng ta từ đây liền không đánh nhau nữa.”

“Ta chỉ là Thái Thú Hà Bắc.” Đoạn Lĩnh đáp, “Ta không làm chủ được.”

“Ngươi thủy chung rồi sẽ trở về.” Gia Luật Tông Chân nói, “Thái gia tiểu tử không có khả năng là đối thủ của ngươi, hơn nữa còn có Phí Hoành Đức ở bên cạnh ngươi, phu quân của ngươi tuy rằng có chút tính tình, thế nhưng có thể nhìn ra được cả trái tim đều đặt trên người ngươi. Đợi đến khi ta bình an trở về, sẽ điều tra một ít chuyện xưa của Thái gia, vô luận có dùng được hay không cũng sẽ đưa đến Nghiệp thành cho ngươi.”

Đoạn Lĩnh trong lòng khẽ động, mơ hồ cảm giác không chừng trong tay Gia Luật Tông Chân đang nắm giữ một đầu mối vô cùng trọng yếu gì đó. Thái gia là nam diện quan, huynh đệ Thái Văn, Thái Diêm đều là do Gia Luật Đại Thạch dốc sức bảo vệ mới có thể tránh khỏi họa sát thân, phủ nha Liêu quốc hẳn là còn lưu giữ không ít tư liệu về Thái gia.

“Ngươi nghĩ, hắn vì sao lại muốn làm như vậy chứ?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Ta không hiểu rõ hắn.” Gia Luật Tông Chân đáp, “Nhưng cũng có thể đoán được một hai, hắn hận người Hán các ngươi. Năm đó người nghĩ kế phản gián hủy diệt Thái gia chính là Hoàng gia gia của ngươi, người định mưu lại là Phí Hoành Đức tiên sinh. Để một kẻ có huyết hải thâm cừu với Trần quốc trở thành Thái tử là một việc vô cùng nguy hiểm, hắn rất có thể sẽ kéo cả thiên hạ vào thế vạn kiếp bất phục.”

Đoạn Lĩnh không nói gì, đứng dậy rời đi, y đột nhiên nhớ ra một việc, quay đầu lại hỏi: “Lúc Thượng kinh thất thủ, bội kiếm của tiên phụ có phải đã rơi vào tay các ngươi?”

“Bội kiếm?” Gia Luật Tông Chân hơi trầm ngâm, sau đó đáp, “Không có, ngươi đến đây là vì tìm nó sao? Ta sẽ giúp ngươi hỏi thăm một chút.”

Đoạn Lĩnh biết Gia Luật Tông Chân hẳn là không cần lừa gạt mình, liền gật đầu đi thẳng ra ngoài.

Trời đã sáng rõ, cuồng phong thổi tới, chỉ sau một đêm cả tòa thành đã lạnh đi rất nhiều, gió lạnh xuôi qua biên giới, Lạc Nhạn thành liền trở thành lá chắn đứng mũi chịu sào, là nơi mùa đông bắt đầu sớm nhất sau dãy Trường Thành. Trên mặt đất kết một tầng băng mỏng, lúc Đoạn Lĩnh đạp lên thì mặt băng liền phát ra một ít âm hưởng nhỏ vụn.

Mỗi bước đi đều đạp vỡ lớp băng trong hành lang, lúc tới nội viện y liền dừng chân.

Thương Lưu Quân đang ngồi trong viện ăn gì đó, chỉ không thấy Vũ Độc.

“Vũ Độc đâu?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Đi giết Ô Lạc Hầu Mục rồi.” Thương Lưu Quân nói, “Ô Lạc Hầu Mục thế nào lại tới?”

Đoạn Lĩnh đưa cho y thủ dụ xuất thành, nói: “Ta không biết, ngươi không phải nên hiểu rõ hơn ta sao?”

Đôi mắt phía dưới khăn che mặt của Thương Lưu Quân hơi híp lại, một chiêu này của Đoạn Lĩnh đem vấn đề không chút sứt mẻ đẩy ngược về phía Thương Lưu Quân, trái lại khiến đối phương không thể mở miệng hỏi tiếp.

Lý do Lang Tuấn Hiệp đến đây Đoạn Lĩnh trực tiếp đổ lên đầu Thương Lưu Quân, ý tứ là các ngươi đang làm những gì chỉ có trong lòng Trương Sính và Mục tướng gia rõ ràng nhất, nói không chừng là vì Tiền Thất mà đến.

“Vừa rồi ta thấy Bôn Tiêu sau hậu viện, nó sao lại về rồi?” Thương Lưu Quân lại hỏi.

Đoạn Lĩnh buông tay, ý tứ là ta làm sao biết?

“Ta phải xuất thành một chuyến.” Thương Lưu Quân nói, “Sợ rằng Trương Sính tiên sinh gặp nguy hiểm.”

“Nếu thật sự gặp nguy hiểm, ngươi bây giờ đi cũng đã chậm.” Đoạn Lĩnh nói, “Nếu như các ngươi có thể bắt được Ô Lạc Hầu Mục, nói không chừng còn có thể đạt được tin tức hữu dụng.”

Thương Lưu Quân chần chờ một chốc, sau đó liền phi thân nhảy lên, bước hai bước đã lên tới nóc nhà, ly khai viện tử.

“Này! Chờ một chút!” Đoạn Lĩnh gọi với theo.

Y còn chưa hỏi Tiền Thất đã sắp xếp như thế nào, Thương Lưu Quân rõ ràng là tự ý rời khỏi cương vị công tác, lại còn chạy nhanh như vậy. Đoạn Lĩnh nhất thời cảm thấy có chút nguy hiểm, thế nhưng Ảnh đội cũng không thể một đường theo chân bọn họ đến tận Lạc Nhạn thành. Trên thực tế, từ một tháng trước, sát thủ mai phục bên ngoài Nghiệp thành đã không còn động tĩnh nữa, người duy nhất uy hiếp đến y hiện giờ chỉ có Lang Tuấn Hiệp, mà hiện tại Vũ Độc đã đuổi theo người kia, y liền không còn sợ hãi.

Tuy là nói như vậy, thế nhưng Đoạn Lĩnh trước sau vẫn không quá an tâm, cân nhắc một chốc liền nói với đám vệ sỹ phía sau: “Thỉnh các huynh đệ cùng ta vào trong ngồi một lát.”

Hai gã vệ sỹ bên ngoài liền có một tên chạy đi thông truyền.

Đoạn Lĩnh duỗi người, ngoài viện thật quá lạnh, phảng phất chỉ qua một đêm mua đông đã đột nhiên đến rồi vậy, hơn nữa Lạc Nhạn thành mấy hôm nay lại còn có đợt gió to quét ngang.

Một lát sau, có một người tiến vào, chính là ‘Thuật Luật Đoan’ mà y đã cứu hôm trước. Đoạn Lĩnh phải khó khăn lắm mới nhớ ra người này, ngay trước hắn để râu quai nón, hiện tại chẳng biết thế nào lại cạo sạch râu mép rồi. Năm đó lúc ở Thượng kinh, đối phương là một võ sỹ bên cạnh Tông Chân, chỉ nhớ được là họ Thuật Luật, hơn phân nửa là quý tộc Liêu quốc, đám tử đệ quý tộc được phân đến bảo hộ cho Hoàng đế cũng là việc bình thường.

“Là ngươi.” Đoạn Lĩnh cười nói, “Đã khỏe rồi sao?”

Thuật Luật Đoan tiến lên, quỳ một chân trên đất, dùng Hán ngữ nói với Đoạn Lĩnh nói: “Đã khỏi, cảm tạ ân cứu mạng của Điện hạ.”

“Đừng gọi ta là Điện hạ.” Trong ngực Đoạn Lĩnh đánh thót, mồ hôi lạnh ướt hết lưng áo, may mắn Thương Lưu Quân không có ở đây, bằng không Tông Chân vừa nói nói cười cười liền bất giác đem y tùy tiện bán đi.

Đoạn Lĩnh muốn gọi mấy người đến bảo vệ mình lại chỉ có một Thuật Luật Đoan tới. Nếu Tông Chân đã an bày như vậy tự nhiên có dụng ý của hắn, mà võ sỹ người Liêu này hẳn là võ công cũng không thấp đi nơi nào.

“Hôm đó, ngươi thế nào lại lọt vào doanh trại của người Nguyên?” Đoạn Lĩnh có chút ngoài ý muốn, người này còn có thể nói Hán ngữ.

“Hồi bẩm điện… đại nhân.” Thuật Luật Đoan đáp, “Mạt tướng cùng đồng liêu giả thành bách tính đào thoát khỏi thành, cố ý để Nguyên quân bắt lại, vì Bệ hạ dò hỏi quân tình, quan sát bố trí của kẻ địch. Lúc ở trong trại tù binh, vì yểm hộ đồng liêu tẩu thoát nên bị A Mộc Cổ đã thương.”

Đoạn Lĩnh gật đầu, năm đó y đã gặp người này một lần, hiện tại còn ngẫu nhiên cứu mạng đối phương. Ngẫm lại quan hệ của y và Liêu quốc, y luôn cứu người không dứt, nếu không phải người này thì là người kia, cứu Hoàng đế xong lại cứu thủ hạ của Hoàng đế, thực sự rất hữu duyên.

“Vệ sỹ của ngài đâu?” Thuật Luật Đoan nói, “Hắn phản bội ngài?”

“Không, không.” Đoạn Lĩnh đáp, “Hắn… chỉ là đi làm chút chuyện, sẽ nhanh chóng trở về.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện