Mây đen đè nặng, cuồng phong gào thét, trong thành từng đợt hoa tuyết nhỏ vụn tung bay, trận tuyết đầu tiên năm nay dù là phía nam hay bắc Trường Thành đều đến sớm, thậm chí có rất nhiều bách tính còn chưa chuẩn bị tốt để bắt đầu mùa đông.

Vũ Độc cầm Liệt Quang kiếm trong tay, trên người vận trang phục Đảng Hạng, vạt áo đón gió phi dương, giày võ đạp trên tường thấp rồi lại rơi vào lớp tuyết mỏng trên đường, chiếc lông vũ đính trên mũ cũng thuận theo động tác đáp xuống đất của hắn mà khẽ run lên, vài bông tuyết chấn động rơi xuống.

Từ sâu trong hẻm nhỏ, Lang Tuấn Hiệp bước ra khỏi một cánh cửa, hiển lộ thân hình.

“Năm đó khi giao thủ ở Thượng kinh, ngươi có từng nghĩ đến sẽ có hôm nay nơi Lạc Nhạn?” Vũ Độc tâm tình đang không quá tốt, một đường đuổi theo đã bắt đầu động tâm tư muốn giải quyết Lang Tuấn Hiệp ngay tại đây.

“Không có.” Lang Tuấn Hiệp lời ít mà ý nhiều đáp, biết đã không tránh được Vũ Độc nữa liền chậm rãi rút Thanh Phong kiếm ra.

“Có lời gì muốn nói?” Vũ Độc hỏi.

“Không có.” Lang Tuấn Hiệp vẫn là hai chữ này.

Từ một trận giao thủ ở Thượng kinh năm đó, công phu, bài danh, khí thế của tứ đại thích khách đều phiêu hốt bất định, người này cũng không thể làm gì được người kia. Lang Tuấn Hiệp thần bí khó lường, Vũ Độc đã nhiều năm chưa từng xuất thủ, Trịnh Ngạn lêu lỏng lơ đễnh, cùng với Thương Lưu Quân không có mệnh lệnh không xuất kiếm…

Đã tám năm, trên triều đình trong giang hồ đều cực ít nghe được tin đồn có người chết dưới kiếm tứ đại thích khách, mà công phu của bọn họ ai trên ai dưới cũng đã không còn nghe luận bàn qua. Nhưng đến hôm nay, khí thế của Vũ Độc đã không còn giống trước đây, thời khắc này có thể nói là đỉnh phong của hắn trong tám năm qua!

Bọn họ tựa như đã về lại lần giao thủ năm đó tại Thượng kinh, giữa thiên địa bị hoa tuyết nhuộm trắng xóa, trên lông vũ cắm tại mũ của Vũ Độc và cả bờ vai hắn đều tích một tầng tuyết thật mỏng, mà tay áo của Lang Tuấn Hiệp tùy theo gió rét luồn qua hẻm nhỏ phần phật tung bay.

Một mảnh hoa tuyết từ thiên không vạn trượng cuộn tròn rơi xuống, nhẹ nhàng đáp lên thân của Thanh Phong kiếm, phát sinh thanh âm nhẹ đến không thể nhận ra, thoáng chốc chia làm hai nửa.

Lang Tuấn Hiệp mở đầu xuất kiếm.

Một khắc ấy, Vũ Độc cơ hồ là đồng thời đâm ra một kiếm, hai người nhất loạt hóa thành hư ảnh, nghiêng người mà qua. ‘Bịch’ một tiếng, Vũ Độc một bước dẫm sai đạp cho hoa tuyết dưới chân lập tức bay lên cuộn qua gần nửa con hẻm nhỏ. Lang Tuấn Hiệp lại mượn lực nhảy lên tường đá trong hẻm, xoay người, dồn sức toàn thân chém một kiếm về phía Vũ Độc.

Vũ Độc đột nhiên xuất kiếm đâm thẳng vào yết hầu của Lang Tuấn Hiệp, Thanh Phong kiếm của Lang Tuấn Hiệp liền hóa thành một đạo duệ quang lóe lên chém về phía cánh tay phải của đối thủ!

Vũ Độc chính là không thèm tránh né, dùng vai đón kiếm. Lang Tuấn Hiệp đột nhiên ý thức được một việc, vội vàng ngửa đầu tránh né.

Trong nháy mắt một kiếm kia thu hồi, Liệt Quang kiếm cơ hồ là đã xẹt qua cổ của Lang Tuấn Hiệp, cắt đi một lọn tóc của y, tung bay tán loạn trong gió rét.

Hai người đều tự lui về một bước ổn định thân hình.

“Mặc Bạch hổ minh quang khải?” Trong giọng nói của Lang Tuấn Hiệp mang theo ý châm chọc.

Vũ Độc hiện ra thần sắc đùa cợt, nụ cười tràn đầy tà khí đáp: “Không có.”

Lang Tuấn Hiệp mới ý thức được Vũ Độc vừa rồi là đang mạo hiểm, đổ y không dám dùng mạng đổi mạng, chỉ là nếu như song phương thật sự không thu chiêu, Vũ Độc chỉ là chịu trọng thương mà y tuyệt đối sẽ bị đâm xuyên yết hầu.

Hai người lâm vào trầm mặc không nói, đều đang quan sát nhất cử nhất động của đối phương, tuyết càng lúc càng lớn, tóc và lông mi của Lang Tuấn Hiệp đều bị tuyết bao phủ. Cao thủ quyết đấu tuyệt đối phải là thân vô ngoại vật, bất kỳ một chút sơ sảy nào cũng có thể dẫn đến thất bại sau cùng.

Ngay tại lúc này, tiếng vang xào xạc từ bên ngoài ngõ hẻm truyền đến, ngay phía sau Lang Tuấn Hiệp xuất hiện người thứ ba.

Lang Tuấn Hiệp biết ngày hôm nay bản thân chính là triệt để không chạy thoát.

Cái thân ảnh cao lớn kia đứng chặn tại đầu hẻm, ôm cánh tay nhìn thẳng vào Lang Tuấn Hiệp —— Thương Lưu Quân đã đến.

“Xin chào, Ô Lạc Hầu Mục.” Thương Lưu Quân lạnh lùng nói, “Thế nào lại tới nơi này?”

Hô hấp của Lang Tuấn Hiệp hơi run lên, mũi kiếm cũng liên đới theo đó mà run rẩy, y chợt cầm kiếm xoay người tựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

“Đừng si tâm vọng tưởng.” Lại có một thanh âm vang lên, “Ngươi muốn chạy sao?”

Trịnh Ngạn xoay người nhảy lên tường, cà lơ phất phơ nói.

“Trịnh Ngạn?” Thương Lưu Quân ngạc nhiên hỏi.

Vũ Độc mỉm cười, hiển nhiên đây đều là việc trong tính toán của hắn.

“Thật không dễ dàng nha.” Trịnh Ngạn cầm theo một đoạn trúc làm bình chứa rượu, một đầu ống trúc còn gắn chủy thủ bén ngót, “Rõ ràng là địa phận của Liêu quốc lại có nhiều người đến như vậy, kẻ khác biết còn tưởng rằng có việc gì xảy ra.”

“Ngươi đến đây từ lúc nào?” Thương Lưu Quân tràn đầy cảnh giác.

“Đã được một chốc.” Trịnh Ngạn nói với Thương Lưu Quân, “Khuya ngày hôm trước, ta thừa dịp Nguyên quân nhập thành mà lẻn vào, gặp được Vũ Độc bên ngoài tửu quán.”

Thương Lưu Quân không biết Trịnh Ngạn có nhìn thấy Tiền Thất hay không, nhưng nếu trước hết đã gặp Vũ Độc, nói vậy hẳn sẽ không để lộ bí mật gì.

Thừa dịp Thương Lưu Quân còn đang chần chờ, thân hình của Lang Tuấn Hiệp đột nhiên lóe lên vọt thẳng về phía Vũ Độc.

Vũ Độc còn đang suy tư, thấy thế lập tức thu kiếm, xuất chưởng, cùng Lang Tuấn Hiệp đối lực, thân hình trong nháy mắt lệch đi, Trịnh Ngạn cùng Thương Lưu Quân đồng thời xông về phía trước!



Tuyết càng lúc càng lớn, bay lả tả khắp đất trời, phủ trắng tán thanh tùng trong viện.

Đoạn Lĩnh đã có hai năm chưa nhìn thấy tuyết, không khỏi hoài niệm thời gian năm đó khi còn ở Thượng kinh, lúc ấy, tuyết vừa hạ xuống chính là liên tục ba ngày ba đêm, đem vạn vật chôn vùi, tất cả mọi thứ đều bị màu trắng ôn nhu bao phủ, phảng phất hết thảy đều chưa từng phát sinh.

Y hướng mắt nhìn ra ngoài, Thuật Luật Đoan cũng dõi mắt ra ngoài xem xét, hai người cứ thế lẳng lặng mà ngồi.

“Ngươi đã từng quay lại Thượng kinh chưa?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Đã trở lại.” Thuật Luật Đoan đáp.

Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Hiện tại Thượng kinh đã trở nên như thế nào?”

“Hồi sinh.” Thuật Luật Đoan nói, “Năm ngoái tệ chức theo Bệ hạ đi phía đông săn bắn, đại tuyết đã bao phủ những vết thương trước đó của Thượng kinh.”

Đoạn Lĩnh còn hỏi về Ích Ung quán mà mình từng theo học, thị tứ và tửu lâu, tuy rằng cũng có nhiều nơi vẫn ngoan cường một lần nữa buôn bán trở lại, nhang học đường lại dời đến Trung kinh, cho dù có hồi sinh cũng chỉ là lay lắt, sự phồn hoa năm đó đã mất từ lâu.

“Trung kinh là một nơi như thế nào?” Đoạn Lĩnh vẫn tiếp tục hỏi.

“Đại nhân, cũng giống như Thượng Tử thôi.” Thuật Luật Đoan suy nghĩ một chút, nói.

Cái đề tài này vô cùng mẫn cảm, Đoạn Lĩnh bắt đầu nghĩ đến Thuật Luật Đoan tựa hồ cũng không phải thị vệ thông thường. Tông Chân có thể nói cho hắn biết thân phận của mình, hắn cũng dám nhắc tới ‘Thượng Tử’ khẳng khái như vậy, phảng phất là mưu kế Gia Luật Tông Chân đã sắp đặt, một mặt xem mình như bằng hữu, một mặt lại dẫn đạo chút chuyện có chút cấm kỵ.

“Ta cũng chưa từng đi qua Thượng Tử.” Đoạn Lĩnh nói.

“Bệ hạ thích những thứ của Trần quốc.” Thuật Luật Đoan nói, “Thích thi từ ca phú của Hán nhân, tranh chữ và người từ phía nam đến. Mỗi khi có người xuất hiện, Bệ hạ đều hỏi thăm tung tích của ngài.”

Đoạn Lĩnh gật đầu, lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên từng loạt tiếng huyên náo.

Vũ Độc cùng Thương Lưu Quân áp giải một người lảo đảo tiến vào, Đoạn Lĩnh lập tức kinh ngạc đứng lên, thậm chí còn làm đổ cả bàn trà.

“Ngươi là ai?” Vũ Độc không giải thích được nhìn Thuật Luật Đoan, Thuật Luật Đoan đứng dậy che ở trước người Đoạn Lĩnh.

“Ngươi ra ngoài!” Vũ Độc lãnh lạnh lùng nói.

Thuật Luật Đoan quan sát Vũ Độc một vòng từ trên xuống dưới, mà Đoạn Lĩnh từ kinh hoảng muốn gọi người cũng đã lấy lại bình tĩnh, nói: “Thuật Luật Đoan, ngươi đi ra ngoài trước.”

Thuật Luật Đoan liền ôm quyền rời đi, bên ngoài lại có một người bước vào, chính là Trịnh Ngạn vẫn luôn đeo nụ cười tủm tỉm, xoa xoa tay nói: “Thời tiết này thật là đủ lạnh, Vương đại nhân, mau chạy vào lòng ta sưởi ấm!”

Đoạn Lĩnh kinh nghi bất định, bên ngoài Thuật Luật Đoan còn chu đáo giúp bọn họ đóng cửa lại. Đoạn Lĩnh quan sát người bị Vũ Độc áp giải vào, là một nam nhân, trên đầu con mang mũ trùm —— sẽ không phải là…

Vũ Độc gật đầu, Đoạn Lĩnh hựu hướng ra ngoài phân phó: “Thuật Luật Đoan, thỉnh ngươi ra ngoài viện chờ đợi, hôm nay cũng không cần đến nữa.”

Thuật Luật Đoan đáp ứng rời đi, Đoạn Lĩnh bước đến đốt đèn, lúc này tuy là ban ngày thế nhưng vì tuyết rơi quá dày, trong phòng vô cùng âm u.

Điểm đèn xong, Thương Lưu Quân mới dùng ngón tay kéo mũ trùm trên đầu nam nhân nọ xuống.

Lang Tuấn Hiệp quỳ trên mặt đất, khóe miệng mang theo tia máu ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt đối diện với Đoạn Lĩnh.

Vũ Độc, Thương Lưu Quân, Trịnh Ngạn đều tự mình ngồi xuống, Trịnh Ngạn còn cố ý ngồi vào bên cạnh Đoạn Lĩnh, Vũ Độc vừa ngồi xuống đột ngột đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy sát khí. Trịnh Ngạn chỉ có thể nhường vị trí ra, nói: “Không phải là đang cãi nhau sao? Còn tưởng rằng ngươi từ bỏ, không cần vừa vặn liền cho ta.”

“Ngậm cái miệng thối của ngươi lại.” Vũ Độc lạnh lùng nói, tiện thể ngồi xuống bên cạnh Đoạn Lĩnh, khí tràng toàn bộ khai hỏa, giống như một con báo săn cảnh giác bảo vệ bên cạnh chủ nhân.

“Chúng ta bắt được y trong hẻm nhỏ.” Thương Lưu Quân ngồi trên án kỷ đung đưa chân.

Vũ Độc vẫn đội cái mũ của người Đảng Hạng, hai chân hơi mở ra ngồi cạnh Đoạn Lĩnh, một tay đặt trên đầu gồi, một tay vòng qua lưng thiếu niên.

Trịnh Ngạn lại lười biếng tựa vào góc tường, quơ quơ ống trúc trong tay, bên trong còn có một chút rượu, khui nút chèn ra, nhấp một hớp.

“Ai hỏi trước?” Trịnh Ngạn nói.

“Chờ một chút.” Đoạn Lĩnh đột nhiên nói, “Trước tiên để ta hỏi.”

Y không hỏi Lang Tuấn Hiệp mà lại hỏi Trịnh Ngạn: “Trịnh Ngạn, sao ngươi lại tới đây?”

“Các ngươi ra ngoài đốn gỗ, vừa đi liền biến mất suốt nửa tháng.” Trịnh Ngạn đáp, “Thủ hạ tìm không được người liền trở về hỏi ta phải làm thế nào, Phí Hoành Đức tiên sinh suy đoán các ngươi đã đi về phía Tây Bắc, bảo ta đến Nhữ Nam mà tìm. Ta đến Nhữ Nam lại tìm được hai cổ thi thể, dọc theo vết bánh xe bên ngoài thì thấy đã tiến lên quan đạo, đoán chừng đã đến Lạc Nhạn thành.”

Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, Trịnh Ngạn quả thực rất thông minh, mặc dù rất ít khi xuất thủ, thế nhưng được bài danh hàng đầu trong tứ đại thích khách cũng không phải nói ngoa.

“Ta đã nói xong.” Trịnh Ngạn nói, “Các ngươi tới Lạc nhạn thành làm cái gì?”

Không có người nói chuyện.

Trịnh Ngạn thấy Đoạn Lĩnh không trả lời liền uống một hớp rươu, lẩm bẩm nói: “Lúc ta vào thành vừa lúc thành phá, liền đi trộm chút rượu uống, không ngờ lại đụng phải nam nhân của ngươi đang đi khắp nơi tìm ngươi, gấp đến mức gần phát điên, suýt chút đã rút kiếm muốn giết người, lại bị ta khuyên nhủ.”

“Sau lại có người cầm tín vật bảo hắn đi phủ thành chủ. Hắn lo lắng ngươi có chuyện gì, ta liền chờ ở bên ngoài, vừa lạnh vừa đói đợi tiếp ứng các ngươi.”

Đoạn Lĩnh: “…”

Đoạn Lĩnh không khỏi sinh lòng áy náy, liếc nhìn Vũ Độc, Vũ Độc lại không có bất kỳ biểu lộ gì, bộ dáng vẫn tê liệt như cũ.

Trịnh Ngạn nâng lông mi lên, ý tứ chính là kế tiếp không cần nói nữa đi.

Đoạn Lĩnh nhìn Thương Lưu Quân lại nhìn Vũ Độc, Vũ Độc hỏi: “Hỏi xong rồi? Thẩm vấn y đi.”

Từ khi vào nhà, ánh mắt của Lang Tuấn Hiệp thủy chung dừng lại trên người Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh bị đối phương nhìn đến có chút sợ hãi, khoảng cách của cả hai quá gần, y luôn cảm thấy Lang Tuấn Hiệp tùy thời đều có thể giãy khỏi dây thừng trói tay, lao đến bóp cổ mình.

Đoạn Lĩnh không khỏi rụt về phía sau một chút, lúc này bàn tay của Vũ Độc đặt sau lưng y lại ôm chặt hơn một, cho y lực lượng.

“Ai hỏi trước?” Thương Lưu Quân nói.

“Ta hỏi trước đi.” Trịnh Ngạn nói, “Ta đơn giản là cả người đều mờ mịt, Ô Lạc Hầu Mục đại nhân, ngài thiên lý xa xôi chạy đến Lạc Nhạn thành để làm gì? Chẳng lẽ là coi trọng Vương Thái Thú nhà chúng ta?”

Lang Tuấn Hiệp đáp: “Vấn đề này, ngươi nên hỏi Thương Lưu Quân mới đúng.”

Thương Lưu Quân: “…”

“Trương Sính đâu?” Thương Lưu Quân hỏi.

“Không biết.” Lang Tuấn Hiệp đáp.

Vũ Độc hỏi: “Bôn Tiêu tại sao lại theo ngươi?”

Lang Tuấn Hiệp đáp: “Ở trên đường đụng phải, liền dẫn tới rồi.”

“Trương Sính?” Trịnh Ngạn cau mày nói, “Hắn cũng tới?”

Lang Tuấn Hiệp lại không lên tiếng, Vũ Độc lại hỏi: “Thái tử phái ngươi tới, có đúng hay không?”

“Các vị.” Lang Tuấn Hiệp vẫn quỳ, đôi tay bị dây gân bò trói lại, trầm giọng nói, “Mưu sát mệnh quan triều đình là loại tội danh gì, trong lòng các ngươi hẳn phải rõ ràng.”

“Ta đương nhiên biết rõ.” Vũ Độc lạnh lùng nói, “Vì vậy ngươi sẽ không có cơ hội trị tội chúng ta.”

Mọi người nghe vậy đều âm thầm rùng mình, Vũ Độc lại có ý tứ giết người diệt khẩu. Tuy nói bọn họ đều là thích khách, giết người chỉ là việc thường ngày như ăn cơm uống nước, thế nhưng tứ đại thích khách tàn sát lẫn nhau tựa hồ vẫn là một việc rất nghiêm trọng. Trái tim của Đoạn Lĩnh lập tức nhảy lên cổ họng, Vũ Độc muốn động thủ sao? “Không tốt đi.” Thương Lưu Quân ý thức tính nghiêm trọng của việc này, hắn cùng Lang Tuấn Hiệp không có thâm cừu đại hận gì, tuy rằng hắn đứng bên trận doanh của Mục Khoáng Đạt, thế nhưng không có Mục Khoáng Đạt gật đầu hắn cũng không dám tùy tiện động thủ với một nhân vật trọng yếu như vậy.

“Ta có mật chỉ của Thái tử.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Phụng mệnh đến Lạc Nhạn thành, điều tra quân sự Liêu quốc.”

“Vậy ngươi vì sao động thủ ám sát ta?” Đoạn Lĩnh đột nhiên nói.

Vốn Lang Tuấn Hiệp mượn cớ như vậy, tất cả mọi người cũng không có chứng cứ, thật sự không có biện pháp đối phó y. Duy chỉ có tốc độ tư duy của Đoạn Lĩnh mới có thể lập tức đẩy ngược cái cớ của đối phương.

Lang Tuấn Hiệp cười cười, nói: “Ngươi vẫn chưa chết.”

“Ta chưa chết không có nghĩa ngươi chưa từng truy sát ta.” Đoạn Lĩnh nói.

“Giết người là phải đợi đối tượng chết đi mới có thể gọi là giết người.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Nếu ngươi không chết, như vậy cũng có nghĩa ta chưa giết ngươi.”

Đoạn Lĩnh không muốn chơi trò quanh co với y, nói: “Như vậy chúng ta đổi một cách nói khác, ngươi vì sao cầm kiếm đuổi theo ta? Là do chúng ta đã phá vỡ việc của ngươi nên ngươi muốn đuổi theo diệt khẩu sao?”

“Phá vỡ chuyện gì?” Trịnh Ngạn hỏi.

Thương Lưu Quân không tự chủ ngồi thẳng lên, Vũ Độc nhất thời biến sắc.

“Ngươi thật sự muốn đem việc này chọc thủng ngay bây giờ sao?” Lông mày của Lang Tuấn Hiệp hơi nhướn lên, nói, “Ngươi là một hài tử thông minh, ta biết ngươi sẽ không làm vậy.”

Đoạn Lĩnh nhìn thoáng qua Thương Lưu Quân, tuy rằng hắn che mặt nhìn không rõ thần sắc, thế nhưng từ phản ứng của thân thể đến xem, Đoạn Lĩnh đoán rằng hắn nhất định đã biết chuyện Thái Diêm là Thái tử giả, nhưng lại không biết y mới là Thái tử.

Y lại nhìn Trịnh Ngạn, sắc mặt của Trịnh Ngạn triệt để thay đổi, Đoạn Lĩnh phỏng chừng đối phương hiện tại có khả năng cũng đang hoài nghi.

Nhưng mà, Lang Tuấn Hiệp vừa nói lời đó ra khỏi miệng, ánh mắt của Trịnh Ngạn và Thương Lưu Quân đều hướng về Đoạn Lĩnh, mà Vũ Độc lại vô cùng thấp thỏm nhìn sang.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người trong phòng đều hướng về phía Đoạn Lĩnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện