Mười bảy tháng ba, Lý Tiệm Hồng thi thi nhiên nhiên rời khỏi Cư Dung quan, tiến hành một hồi tranh đấu trên bình nguyên, đánh bại quân cánh quân tây nam của Nam Trần, giết ba nghìn ba trăm quân, chiêu hàng hơn một vạn sáu nghìn người. Đây cũng chính là một tiếng trống nâng cao sỹ khí toàn quân, tiếp đó liên tục hạ sáu thành, quân lâm Hàm Cốc quan.

“Lý Tiệm Hồng tới bái phỏng.” Lý Tiệm Hồng ngồi trên lưng ngựa, hỏi, “Triệu Khuê tới sao?”

Quân thủ thành nhất thời sợ vỡ mật, không dám nghênh chiến.

“Cần gì sợ hắn như vậy!” Tướng thủ vệ Hàm Cốc quan lớn tiếng nói, “Thủ vững đại môn! Hắn còn có thể chắp cánh bay lên hay ư?!”

Lý Tiệm Hồng đợi một lát lại hỏi: “Vẫn chưa đến? Vậy bổn Vương liền ở đây chờ hắn!”

Hơn hai vạn sáu nghìn binh mã trú đóng dưới Hàm Cốc quan, tin tức nhanh chóng truyền đi khắp nơi, mọi người bắt đầu ẩn ẩn bất an, tất cả mọi tầm mắt đều hướng về phía Giang Châu, chỉ là Thứ sử Giang Châu Thiệu Đức thủy chung vẫn không hề phát binh.

Thời gian kéo dài một tháng, triều đình không ngừng gia tăng binh lực, đợi đến mười lăm tháng tư thì binh lực đóng tại Hàm Cốc quan đã lên tới hai mươi mốt vạn năm nghìn quân.

Lý Tiệm Hồng phảng phất một mực chờ đợi, hắn rất có kiên trì, Triệu Khuê cũng đang chờ đợi, gã so với Lý Tiệm Hồng càng có tiên trì hơn.

Lúc này Triệu Khuê đang ở tại trong lều của quan quân thủ lĩnh Hàm Cốc quan, thế nhưng lại không ai biết gã đã đến.

“Đem hai mươi vạn người đồng loạt xông lên.” Vũ Độc nói, “Chỉ dẫm thôi cũng đủ dẫm chết hắn.”

Triệu Khuê nói: “Vẫn chưa đến lúc đó.”

Vũ Độc lại nhìn địa đồ trên tường hỏi: “Ta không rõ.”

Triệu Khuê đáp: “Những chuyện người không hiểu còn có rất nhiều, có đôi khi người nên đem một việc nghĩ ngược lại mới là đúng đắn.”

Vũ Độc suy nghĩ một lúc lâu, Triệu Khuê lại nói: “Ngươi không hiểu, ngươi nói xem, vì sao Ô Lạc Hầu Mục lại phản chiến đứng về phe chúng ta.”

Vũ Độc đáp: “Đó là do, bản thân y…”

Triệu Khuê nói: “Ngươi cân nhắc thật kỹ, ngẫm nghĩ cho sâu.”

Vì vậy Vũ Độc liền không lên tiếng, Triệu Khuê lại nói: “Vì sao không ngẫm cho kỹ lại, y nguyện ý phản bội Lý Tiệm Hồng hiển nhiên phải có lý do của mình.”

“Vị lão bà kia không đủ để tạo thành lý do này.” Triệu Khuê thuận miệng nói, “Tự nhiên còn có nguyên nhân khác. Y nhất định phải phản, bởi vì có chuyện nếu như bị Lý Tiệm Hồng biết, y nhất định bị chém bay đầu.”

Vũ Độc nheo mắt lại.

“Báo ——” Một tên lính truyền tin vội vã lao vào.

“Giang Châu đã phá!” Lính truyền tin nói, “Tạ Hựu theo địch!”

……

Ngày đó Lý Tiệm Hồng đem hơn vạn binh mã Liêu quốc lưu lại dưới Hàm Cốc quan, giả tạo thanh thế thiên quân vạn mã, đợi đến khi đêm xuống liền bí mật dẫn quân vòng qua Hoàng Hà, vô thanh vô tức tiến về Giang Châu. Vì vậy trong lúc Giang Châu còn đang quan vọng về phía Hàm Cốc quan, Lý Tiệm Hồng đã dẫn binh đến dưới thành.

Giang Châu dùng đội Hắc Giáp quân mà vang danh hậu thế, dùng thủ vệ vương quyền làm sứ mệnh. Lý Tiệm Hồng cầm trong tay Trấn Sơn Hà, dừng ngựa trước Trường Giang cuồn cuộn, đối mặt năm vạn Hắn Giáp quân.

“Ta dùng thanh kiếm này.” Lý Tiệm Hồng cất cao giọng nói, “Cùng đội quân tử đệ Đại Trần sau lưng ta cùng chư vị quyết chiến một trận! Ta biết trên đời này có vài người, sinh ở thế gian, không sợ quyền, không khuất thế, chỉ vì một dãy non sông này.”

Lý Tiệm Hồng đảo mắt qua đám người trước mặt, nói: “Triệu Khuê phản quốc, chư vị nếu không nguyện phát binh trợ ta, hôm nay liền khiến ta thây phơi đồng nội, máu nhuộm nước sông, lưu tính mệnh của Lý Tiệm Hồng ở lại nơi này. Khai chiến đi! Không cần nhiều lời vô ích!”

Hắc Giáp quân nhất tề dựng thẳng lá chắn, một tiết gầm vang khí thế rung trời cất lên. Bỗng nhiên từ phía sau đội quân vang lên một thanh điệu trầm tĩnh: “Chậm đã!”

“Tam Vương gia.” Một gã tráng hán cỡi hắc mã bước ra khỏi hàng, nói, “Mời ngài tiến vào trong thành, uống một chén trà Ngọc Hành sơn.”

Lý Tiệm Hồng đem mũ giáp đẩy lên một chút, hiện ra dung mạo tuấn lãng đối diện cùng tráng hán nọ.

“Tạ Hựu, dạo này thế nào?” Lý Tiệm Hồng nói, “Phụ Hoàng ta cũng sắp đến lúc thiên thu vạn thế rồi! Tứ đệ lại bị quyền thân che mắt phát ra chiếu thư mắng chửi ta, chuyện này ngươi là muốn giúp hay không giúp?”

Tạ Hựu trầm giọng nói: “Nhiệt huyết còn tại, thời gian còn nhiều, thiên hạ thịnh thế, sơn hà cẩm tú phải nghiệm qua mới biết. Tam Vương gia, thỉnh ngài vào thành nói chuyện.”

Hắc Giáp quân nhất tề lui về hai bên nhường ra một con đường thẳng tắp, cung nghênh Lý Tiệm Hồng vào thành. Cùng ngày, Giang Châu tuyên bố quy phục Lý Tiệm Hồng.

………………

Mồng năm tháng năm, Đoan Ngọ.

Thời điểm này, hoa đào ở Thượng kinh đã nảy chồi xanh um, Đoạn Lĩnh khi về đến nhà còn mang theo phong thư thứ hai.

( Giang Châu sóng cuộn ba đào, Ngọc Hành biển mây đằng đẵng, quần sơn trùng điệp, bắc địa thênh thang. Nơi này nhìn người nhưng chẳng thấy, muốn nghe nhưng chẳng toại, chỉ nguyện trước hoa dưới nguyệt trong lòng nhớ nhau. Đã mượn đội hộ vệ riêng của ngươi trong tương lai đến dùng trước, sai phái thuận tay. Phải bảo trọng.)

( Đốt!)

Tin tức từ phía nam truyền đến, Lý Tiệm Hồng đã liên tục hạ được mười hai thành, Giang Châu quy phục vô điều kiện, thống lĩnh Tạ Hựu quy hàng, Lý Tiệm Hồng lại điều binh đến dưới Kiếm Môn quan.

Đoạn Lĩnh đọc hiểu được câu “hộ vệ riêng” kia, quân đội Giang Châu trước giờ đều là quân hộ vệ chính thống của Hoàng thất Nam Trần, qua mấy trăm năm vô số lần sắp xếp, cải tổ, thế nhưng vẫn một mực trung thành với hoàng thất. Cho dù có người đảo chính, dùng hổ phù đưa đến trước mặt cũng vô pháp điều động, chỉ có tín vật truyền thừa, cộng thêm thân phận người kế vị ngai vàng ra hiệu lệnh mới có thể hiệu triệu bọn họ.

Hẳn là đã phá được Giang Châu rồi, hiện tại Lý Tiệm Hồng lại nắm giữ thêm năm vạn quân Giang Châu nơi tay, nhất định sẽ xua quân thẳng lên, thâm nhập vị trí hiểm yếu cuối cùng của Tây Xuyên.

Mà đám người Triệu Khuê vẫn còn chậm chạp chưa ra mặt, cho dù đã đến cũng tuyệt không hành động, liều chết giữ vững Hàm Cốc quan. Nếu hậu phương bị Lý Tiệm Hồng lấy hết vào tay, hắn chỉ có thể điều động binh mã xuôi nam cùng đối phương lấy cứng đối cứng, quyết chiến một lần.



“Ngươi biết Triệu Khuê vì sao đem thủ đô hết lùi lại lùi, mang theo phụ thân của ta chạy đến Tây Xuyên cũng không nguyện lập đô tại Giang Châu không?” Lý Tiệm Hồng dừng ngựa trước Kiếm Môn quan, hướng về phía Tạ Hựu hỏi

Tạ Hựu giữ nguyên trầm mặc, Triệu Khuê định đô né tránh Giang Châu tự nhiên là không muốn bị Hắc Giáp quân quản chế, bằng không nếu định đô ở nơi này, Triệu Khuê làm thế nào tạo phản? Ngụ ý của Lý Tiệm Hồng cũng là đang trách móc Tạ Hựu, chân tướng rõ ràng như vậy, vì sao lại không sớm đưa ra ứng phó.

“Nói một câu xem.” Lý Tiệm Hồng thẳng chân đạp Tạ Hựu một cước.

“Sẽ không nói, chỉ biết giết người.” Tạ Hựu nói, “Cũng đã thật lâu chưa từng giết người rồi.”

Lý Tiệm Hồng ngẩng đầu nhìn về phía ngoài quan ải, lẩm bâm rnói: “Chỉ có thể dùng trí, không thể đánh thẳng.”

Người của Triệu Khuê đã đến đây, dựa vào nơi hiểm yếu thủ vững, Triệu Khuê lại vẫn chậm chạp không hiện thân.

“Đêm dài lắm mộng.” Tạ Hựu nói, “Chậm sẽ sinh biến.”

“Không qua được.” Lý Tiệm Hồng lắc đầu, lẩm bẩm nói, “Chi bằng nghĩ biện pháp khác, ngày còn rất dài rất dài, tính mệnh của Hắc giáp quân cũng không thể uổng phí tại nơi này. Ta cũng không muốn tiếp tục những tràng chém giết vô vị nữa, cần phải giúp Đại Trần tích điểm công đức.”

“Không giống ngươi.” Tạ Hựu liếc nhìn Lý Tiệm Hồng.

“Ta có nhi tử.” Lý Tiệm Hồng nói với Tạ Hựu.

Tạ Hựu đáp: “Đã hiểu, tạm thời rút quân.”

Hắc Giáp quân và quân đoàn tây bắc đồng thời lùi lại hơn mười hai dặm, đóng quân trước Kiếm Môn quan.

Tình hình phía nam rơi vào trạng thái giằng co, cổ nhân từng nói “Kiếm môn thiên hạ hiểm”, lúc Triệu Khuê bảo hộ Hoàng thất dời đô quả thực đã chọn một thế cờ tốt, Kiếm Môn quan dễ thủ khó công, muốn vào Tây Xuyên trừ Hán Trung lộ và Kiếm Môn quan ra thì không còn lối khác. Chỉ cần có thể thủ vững nơi này, con đường nhập Tây Xuyên coi như triệt để bị ngăn chặn.

Tại Kiếm Môn quan sông lớn chảy xiết, núi non trùng điệp, Triệu Khuê đã mai phục vô số cơ quan bẫy rập tại những điểm then chốt, nếu Lý Tiệm Hồng mạnh mẽ xua quân lên liều mạng đánh một trận, khả năng chiến thắng không quá ba thành. Lúc này Triệu Khuê vẫn là đang đợi, mà phía Lý Tiệm Hồng cũng là nguy cơ tứ phía.

Toàn bộ các thế lực đều đang ngó chừng trận chiến này, chiến quả của Lý Tiệm Hồng sẽ trực tiếp phân định lại bố cục của bốn tộc Hán, Liêu, Nguyên, Tây Khương. Kiếm Môn quan nếu vẫn mãi không công phá được, đại quân vô pháp nhập chủ Tây Xuyên, thế cục của Đại Trần sẽ bị cuộc chiến này phân làm hai mảnh, chia thành Tây Trần do Triệu Khuê chấp chưởng, và Đông Trần do Lý Tiệm Hồng cai quản. Trần quốc sẽ vì trận chiến này mà triệt để sụp đổ, khiến cho đối thủ càng có cơ hội trở nên cường đại.

“Nếu như đánh không được thì sao?”

“Vậy bọn họ thì xong rồi.” Một gã thiếu niên ngoại tộc tràn ngập đồng tình nói, “Liêu quốc làm sao có thể dung cho bọn họ đủ thời gian phân chia lần nữa?”

“Phía bắc có người Nguyên chằm chằm nhìn vào.” Lại có người lên tiếng, “Nam viện đại vương hiển nhiên sẽ đoạt lấy Giang Nam. Lý Tiệm Hồng đánh mất sự duy trì của Tây Xuyên, Hắc Giáp quân chỉ đánh nội chiến thủ hộ Thiên tử, bọn họ không ra khỏi Ngọc Bích quan cũng không thiện đánh du kích hoặc trường chinh. Chỉ cần một ngày Đại Liêu ta binh hạ Giang Nam, nhất định là thế cục gió thu cuốn hết lá vàng…”

Chúng thiếu niên đang ở trong Ích Ung quán luyện tập bắn tên, từ sau khi Nguyên quân đánh đến Thượng kinh, võ khóa của bọn họ cũng thình lình gia tăng phân lượng, tất cả mọi người đều không muốn mặc cho kẻ khác xâm lược, lúc học kỵ xạ cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều.

Đoạn Lĩnh trầm mặc nghe những nghị luận xung quanh mình, lặng thinh không nói.

“Nếu thật sự không đánh vào được.” Lại có người nói, “Lý Tiệm Hồng chính là tội nhân thiên cổ của Nam Trần..”

Liêu quốc hết sức kiêng kỵ người Nguyên, mà mấy năm nay người Nguyên cũng càng lúc càng lộ rõ dã tâm xuôi nam. Chỉ cần phía nam đại loạn, chuyện đầu tiên Hoàng thất Gia Luật thị làm chính là lần nữa xuôi nam, đi đầu chiếm đoạt Nam Trung Nguyên. Giang Tả rộng lớn như vậy, chỉ cần triệt để cắm rể liền có thể chậm rãi thu hết Kinh Châu, Tây Xuyên, có thể dùng trường thành làm giới tuyến, chống đỡ người Nguyên xâm lấn.

Lý Tiệm Hồng nhìn chằm chằm Tây Xuyên, Liêu quốc lại khao khát nam diện, người Nguyên thì lăm le Thượng kinh cùng phương bắc. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau, rút dây động rừng.

Sau khi khóa kỵ xạ kết thúc các thiếu niên vẫn không ngừng thảo luận về cục diện phía nam, Đoạn Lĩnh cũng không có lòng dạ nào nghe nữa, mấy hôm nay đầu tiên là có không ít tin tức tốt truyền đến, sau đó tin tức xấu lại càng lúc càng nhiều hơn. Nếu trong năm nay Lý Tiệm Hồng không thể đánh vào Kiếm Môn quan, nhập chủ Tây Xuyên, nhất định sẽ phải đối mặt với cục diện hai bề thụ địch.

“Nói không chừng Gia Luật Đại Thạch đã sớm lường tới tình huống này liễu.” Lúc Thái Diêm trở về phòng thì đột nhiên nói một câu.

“Cái gì?” Đoạn Lĩnh vẫn còn đang suy tư, bị câu nói vừa rồi của Thái Diêm khiến cho tinh thần đột nhiên phục hồi lại

“Ừ… ừ.” Đoạn Lĩnh đáp, “Cũng có thể, đúng vậy. Nhưng có rất nhiều chuyện cũng không phải là do Gia Luật Đại Thạch định đoạt, ta thật ra cảm thấy Hàn Duy Dung sẽ dụng binh với phía nam, nhân cơ hội cướp đoạt Hoài Thủy và quốc thổ.”

“Quốc thổ.” Thái Diêm lập lại.

Đoạn Lĩnh ý thức được thân phận của Thái Diêm thực ra đã là người Liêu, liền sửa lời lại: “Hán nhân quốc thổ.”

“Cha ngươi lúc nào trở về?” Thái Diêm lại hỏi.

Đoạn Lĩnh nói: “Ta không biết, tin tức ở phía nam đều bị phong tỏa, ta cho rằng phụ thân có thể bảo hộ tốt được chính mình.”

Thái Diêm gật đầu, hai thiếu niên vừa rửa mặt xong tiền viện bỗng gióng lên một loạt tiếng chuông, ba tiếng lại ba tiếng, hiển nhiên muốn tập hợp các thiếu niên lại có chuyện quan trọng. Hai người liền nhanh chóng xếp hàng đi đến đại sảnh.

Gia Luật Đại Thạch đến đây, Bắc viện đại vương đột nhiên giá lâm, toàn bộ Ích Ung quán nhất thời không biết phải làm sao. Đường Tế Sự dẫn đường phía trước, Gia Luật Đại Thạch, Hàn Tiệp Lễ cùng một thiếu niên quần áo đẹp đẽ quý giá cùng nhau vào sảnh đường, mà Gia Luật Đại Thạch và Hàn Tiệp Lễ lại là chậm rãi đi phía sau thiếu niên nọ.

Thiếu niên môi hồng răng trắng, cả người toát lên vẻ khí phái tôn quý, chỉ cần liếc nhìn Đoạn Lĩnh cũng đã cảm giác được —— địa vị của y hiển nhiên cao hơn Gia Luật Đại Thạch và Hàn Tiệp Lễ! Mà hôm nay tại Liêu quốc chỉ có một người có địa vị ở trên Gia Luật Đại Thạch, Gia Luật Tông Chân.

“Bệ hạ.”

Bên trong Ích Ung quán đã có người nhận ra Gia Luật Tông Chân, vội vàng khom người hành lễ, mà Gia Luật Tông Chân lại hết sức bình dị hướng về phía chúng nhân mỉm cười: “Miễn lễ.”

Nhìn bộ dạng kia của Gia Luật Tông Chân, có lẽ tuổi tác cùng Thái Diêm cũng không hơn kém là mấy, y chắp tay sau lưng dạo qua hàng thứ nhất, nói chuyện với một vài học trò, hắn hỏi cái gì người kia liền đáp.

Gia Luật Tông Chân liền chú ý đến phật châu trong tay học trò nọ, hỏi: “Trong nhà ngươi tin phật?”

Đoạn Lĩnh lập tức kéo dây đỏ đeo hà bao trên cổ mình xuống, hiện tại muốn giấu vào phòng cũng đã không còn kịp rồi, ngay lúc này Thái Diêm lại điểm điểm vào mu bàn tay của Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh thả lỏng tay ra, Thái Diêm liền đem ngọc bội cầm đi, sau đó lại khom người chỉnh lý y phục, đến khi đứng dậy thì đem hà bao lần nữa nhét vào tay Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh bóp nhẹ một cái, bên trong đã đổi thành một mảnh tiền đồng, trong lòng không khỏi khiếp sợ, Thái Diêm tựa hồ biết được tâm sự của y, chỉ là không nói toạc ra mà thôi.

Đến hàng của Đoạn Lĩnh thì y bị gọi ra phía trước, Gia Luật Tông Chân quan sát thần sắc Đoạn Lĩnh rồi mỉm cười với y.

“Ta nhận được ngươi, ngươi tên là cái gì…” Hàn Tiệp Lễ thập phần đau đầu, nhất thời nhớ không ra tên của đối phương.

“Đoạn Lĩnh.” Đoạn Lĩnh cười nói.

“Đúng đúng.” Hàn Tiệp Lễ đáp, “Là người đã đánh Bố Nhi Xích Kim một trận.”

Gia Luật tông chân nở nụ cười, nói: “Đây chính là thay trẫm báo đại thù.”

Gia Luật Tông Chân có chút nghiền ngẫm quan sát Đoạn Lĩnh, hỏi: “Trong nhà làm cái gì?”

“Bẩm, sinh ý vãng lai nam bắc.” Đoạn Lĩnh đáp.

“Đây là cái gì?” Gia Luật tông chân chú ý đến túi gấm trên cổ Đoạn Lĩnh..

“Là một vật cầu may phụ thân để lại.” Đoạn Lĩnh lấy đồng tiền ra cho Gia Luật Tông Chân nhìn qua.

Mọi người nở nụ cười.

Gia Luật tông chân gật đầu, còn muốn hỏi thêm vài câu đã thấy Thái Diêm ở phía sau nhìn xung quanh, Gia Luật Đại Thạch nhân tiện nói: “Đó là đệ đệ của Thái Văn.”

Gia Luật Tông Chân hiểu được, liền gọi Thái Diêm đến, Thái Văn vì Thượng kinh đã hy sinh tính mệnh, Gia Luật Tông Chân hiển nhiên cũng phải nói vài câu trấn an dễ nghe. Đoạn Lĩnh đứng một bên quan sát, lúc đầu cậu hoài nghi Gia Luật Đại Thạch là đến tìm mình, thế nhưng nhìn tới nhìn lui lại cảm thấy không giống. Gia Luật Tông Chân đối với gia thế của mọi người cũng không quá quan tâm, trái lại là tựa như chọn người hợp mắt duyên, gặp thiếu niên bộ dạng tuấn mỹ sẽ nhiều lời vài câu, đám người còn lại chỉ hơi hơi gật đầu liền bước qua.

Sau khi Gia Luật Tông Chân gặp qua một loạt học đồ trong Ích Ung quán, Đường Tế Sự liền cho phép mọi người rời đi, tất cả đều mang theo hoang mang trở về phòng ở. Vừa mới ra khỏi chính viện, Đoạn Lĩnh liền nghĩ đến ngọc bội của mình, lúc ngước lên đã nhìn thấy ánh mắt của Thái Diêm, nhất thời có loại cảm giác bị nhìn thấu.

“Liền đổi trở về sao?” Thái Diêm hỏi, “Đó thật sự là đồng tiền bảo mệnh của ta.”

Đoạn Lĩnh tự nhiên muốn đổi lại, hai người vừa định mang vật ra lại nghe Đường Tế Sự đứng trong chính viện gọi to, “Thái Diêm, Đoạn Lĩnh, trở về chính viện, có việc cần phân phó.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện