Trong trắc viện, Gia Luật Tông Chân đang lật xem danh sách, Hàn Tiệp Lễ thì nói chuyện gì đó cùng Gia Luật Đại Thạch. Tổng cộng có năm thiếu niên được gọi vào, Hách Liên Bác, Thái Diêm, Đoạn Lĩnh, một người họ Hô Diên thuộc dân tộc Tiên Ti, cùng với một hài tử của Bắc diện quan Liêu quốc.

Đường Tế Sự bảo Đoạn Lĩnh và Thái Diêm đi đến trước mặt Gia Luật Tông Chân, nói: “Bệ hạ hỏi cái gì các ngươi liền đáp cái đó.”

Trái tim của Đoạn Lĩnh đập loạn, không biết đối phương là có dụng ý gì? Gia Luật Tông Chân là đang đến tìm người sao? Tìm người làm cái gì? Gia Luật Tông Chân chắp tay sau lưng đi ở phía trước, năm thiếu niên theo sát đằng sau. Gia Luật Tông Chân thỉnh thoảng lên tiếng hỏi thăm, không phải hỏi đã đến Ích Ung quán mấy năm, đọc sách thế nào thì là khảo sát công khóa của mọi người. Đoạn Lĩnh nghe xong thì kinh ngạc phát hiện, vị tiểu Hoàng đế này học vấn tựa hồ cũng không ít hơn bọn họ, hiển nhiên lúc ở Trung kinh cũng đã hạ xuống một phen khổ công.

Năm người vừa đến, ngoại trừ Hách Liên Bác thì đều là những người có thành tích dẫn đầu trong kỳ xuân khảo của Ích Ung quán, văn chương đều là hạng ưu.

“Trẫm đêm qua đã xem văn chương của các ngươi.” Gia Luật tông chân nói, “Văn hay chữ tốt, hôm nay gặp mặt quả đúng chữ cũng như người, phong thái thượng thừa. Không sai.”

Năm người vội vàng khom lưng tạ ơn.

“Hai ngươi là Hán nhân.” Gia Luật Tông Chân chọn một lương đình ngồi xuống, nói, “Mấy ngày nay tin tức của phía nam hẳn là cũng đã truyền ra khắp nơi rồi, mỗi người các ngươi đều nói vài câu cảm nhận đi.”

Ti Nghiệp dâng trà và điểm tâm lên, Gia Luật Tông Chân uống một ngụm rồi cười nói: “Chúng ta cũng không cần quá coi nặng quy củ, cứ tùy ý mở miệng là được, vốn cũng không trông cậy vào các người có thể nói ra cái gì trọng đại, tùy tâm là được.”

Thái Diêm lúc này lại cất tiếng: “Bệ hạ, thần là Liêu nhân.”

Gia Luật tông chân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại vui vẻ, nói: “Thái khanh nói đúng, là trẫm mạo phạm.”

Thái Diêm nói: “Theo cục diện hôm nay của Giang Nam, hiển nhiên không nên mạo muội xuất binh. Đại Liêu ta nhập chủ Trung Nguyên đã có trăm năm, suốt trăm năm nay đã không ít lần xuất hiện thời cơ còn tốt hơn hiện tại, thế nhưng hoàn toàn không có khả năng chỉ cần một trận đã có thể nuốt trọn giang sơn phía nam. Không thể.”

“Ừ.” Gia Luật Tông Chân gật đầu, Thái Diêm còn nói: “Lý Tiệm Hồng, Triệu Khuê nhị hổ tương tranh, Lý Tiệm Hồng vốn nhận sự trợ giúp của Đại Liêu ta, không bằng cứ đơn giản dùng hắn để kềm chế Triệu Khuê, từ đó có thể đổi lấy sáu quận trung tây.”

Gia Luật Tông Chân trầm ngâm không nói, Thái Diêm cảm thấy điểm đến liền dừng, cũng không nhiều lời nữa.

“Đoạn Lĩnh, ngươi lại có suy nghĩ gì đâu?” Gia Luật Tông Chân hỏi, “Văn chương của ngươi từng viết mấy câu ‘Nội thánh ngoại vương’, bình cũ rượu mới, thế nhưng thật sự có thể khiến trước mắt trẫm sáng ngời.”

Đoạn Lĩnh đã sơ lược đoán được dụng ý của Gia Luật Tông Chân —— y cũng không phải vì mình mà tới, lại càng không phải là do đã tra được nội tình gì. Vị tiểu Hoàng đế này đến Thượng kinh với mục đích rất đơn giản, nói không chừng chỉ muốn tìm vài người về làm thư đồng, thỉnh thoảng tiêu khiển.

“Lấy vương đạo phục người.” Đoạn Lĩnh đáp, “Những gì trong lòng của bệ hạ đó chính là Vương đạo. Vương đạo chính là dương mưu đường đường chính chính, mọi việc lấy đại nghĩa làm đầu, mà ‘Tín’ cùng ‘Nghĩa’ lại là một bộ phận quan trọng của Vương đạo. Thiên hạ hiện nay, người Nguyên ở gần kề không ngừng dò xét lãnh địa Đại Liêu ta, lúc này không tiện thất tín với, vô tín nan lập cơ đồ.”

“Ừ.” Gia Luật Tông Chân lại gật đầu, cười nói, “Nhà ngươi xuất thân kinh thương, hiển nhiên dùng tín nghĩa vi tôn, không thể thất tín, chỉ có như vậy mới có thể khiến người tâm phục khẩu phục. Không sai.”

Gia Luật Tông Chân liếc nhìn Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh lại có chút chìm vào suy tư, chỉ trong thoáng chốc như vậy Gia Luật Tông Chân liền phát hiện đối phương còn có lời chưa nói, trong mắt mang theo vẻ hỏi thăm. Thế nhưng Đoạn Lĩnh chỉ lắc đầu, cười cười.

Gia Luật Tông Chân cũng chỉ nở nụ cười, không hỏi tới nữa.

“Các ngươi đều nguyện ý theo trẫm về Trung kinh sao?” Cuối cùng Gia Luật Tông Chân lại hỏi.

Lời của Hoàng đế đã xuất khẩu, nào ai dám nói không muốn? Đoạn Lĩnh trong lòng thầm cảm thấy không xong, thế nhưng mặt ngoài lại chỉ có thể gật đầu.

“Tốt.” Gia Luật Tông Chân nói, “Mấy hôm nay liền quay về đoàn tụ cùng người nhà, đến khi cần khởi hành sẽ có người đến thông tri cho các ngươi..”

Lúc này Hàn Tiệp Lễ mới bước qua cung thỉnh Gia Luật Tông Chân, mọi người đều tiễn y đến tận cổng của Ích Ung quán, ngay cả Tế Sự, Ti Nghiệp cũng đi theo tiễn giá, nhìn Gia Luật Tông Chân lên xe rời đi.

Người vừa đi khỏi, Đoạn Lĩnh mới phát hiện lưng áo mình đã ướt đẫm mồ hôi, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một chút, những thiếu niên không được lựa chọn trong mắt tràn đầy hâm mộ, mà những người được lựa chọn lại mang theo không ít tâm tư riêng.

Đường Tế Sự nói: “Người vừa được lựa chọn hôm nay có thể về nhà, hoặc nếu muốn lưu lại trong Ích Ung quán cũng được, tùy tâm ý các ngươi. Nhưng tuyệt đối không được rời thành.”

Nếu có thể lựa chọn, Đoạn Lĩnh chính là thập phần không muốn đi, y tin rằng Gia Luật Tông Chân vẫn chưa phát hiện thân phận của mình, nói không chừng Gia Luật Đại Thạch căn bản là không nói những chuyện kia cho Hoàng đế biết. Nhìn thấy biểu tình tâm sự nặng nề của Bắc viện đại vương ngày hôm nay, hẳn là suốt mấy tháng vừa rồi hắn đều bận rộn tranh đoạt quyền lực cùng phụ thân của Hàn Tiệp Lễ, nào có thời gian lo lắng về y.

Nhưng mà, chuyện quan trọng hơn chính là, liệu phụ thân có thể đánh thắng trận chiến lần này ở phía nam hay không? Chỉ cần Lý Tiệm Hồng thắng, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng, cho dù y vẫn ở lại Thượng kinh hay theo Gia Luật Tông Chân đến Trung kinh cũng không quan trọng, với năng lực của phụ thân, tùy thời đều có thể trộm kèo đổi cột mang y đi ra ngoài.

Thế nhưng nếu hiện tại Liêu quốc xuất binh, dựa vào thời cơ Lý Tiệm Hồng giằng co với Triệu Khuê để mạnh mẽ xâm lấn Trung Nguyên, sự tình liền trở nên phức tạp hơn nhiều.

Lúc quay về phòng ngủ, Đoạn Lĩnh lập tức ngồi đờ ra trên giường, ánh mặt trời rạng rỡ len qua khung cửa chiếu vào.

Thái Diêm cũng đã trở về, hắn lập tức cầm ngọc bội ra đặt lên trên bàn, tạo nên một tiếng vang nhỏ.

“Thứ tốt.” Thái Diêm nói, “Chớ làm mất.”

“Cảm tạ.” Đoạn Lĩnh đáp xong lại đưa đồng tiền ra. Đoạn Lĩnh cảm thấy Thái Diêm hẳn là đã đoán được gì đó, thế nhưng chỉ cần Đoạn Lĩnh không nói, Thái Diêm cũng sẽ không hỏi.

“Kế tiếp ngươi định đi đâu?” Thái Diêm thở ra một hơi dài, ngồi ở trên giường.

Đoạn Lĩnh vốn muốn đợi ở Ích Ung quán, bởi vì nơi này có thể nghe được tin tức từ phía nam truyền đến, y đắn đo mãi không quyết, nói. “Phụ thân còn chưa trở lại, mấy người này còn làm bận rộn thêm.”

“Về nhà đi.” Thái Diêm nói, “Chúng ta được chọn làm thư đồng khiến không ít đồng học đố kỵ, nói không chừng sẽ muốn dùng ngươi làm đầu đề đàm tiếu. Ở lại dễ sinh sự đa đoan.”

Đoạn Lĩnh cũng cảm thấy không sai, chỉ đành thu dọn đồ đạc cùng Thái Diêm rời đi.

“Buổi tối ta đi nhà ngươi, có chuyện muốn nói.” Thái Diêm còn hẹn.

Đoạn Lĩnh nói: “Để ta đến Thái phủ.”

“Ta đi nhà ngươi.” Thái Diêm lặp lại.

Đoạn Lĩnh gật đầu, ước định với Thái Diêm khi hoàng hôn thì gặp nhau ở trên cầu trước, sau đó lại cùng nhau đi ăn tối và đến nhà tắm, buổi đêm sẽ ngủ lại ở Đoạn gia.

Hiện tại đã là tháng sáu, cây cối tại Thượng kinh xanh um tươi tốt, Đoạn Lĩnh mỗi tháng về nhà một lần lại phát hiện hoa cỏ trong vườn chẳng bao giờ héo rũ, hiển nhiên là có người thường xuyên đến tưới nước. Có lẽ là người của Quỳnh Hoa viện được phu nhân căn dặn, cứ cách vài ngày sẽ đến đây săn sóc sân viện giúp y.

Cây đào năm đó y trồng cùng Lang Tuấn Hiệp đã kết không ít trái non, thế nhưng vẫn luôn không thể chín hẳn, mới hơi ửng hồng đã ảm đạm rụng xuống. Đoạn Lĩnh vừa về nhà liền ngủ trưa một giấc, trong mơ còn nhìn thấy Lý Tiệm Hồng ở phía nam, thế nhưng nội dung là gì thì vừa tỉnh lại đã quên mất. Chỉ là y chợt nghĩ ra việc mình bị lựa chọn đưa đến Trung kinh hẳn là phải mau chóng tìm cách thông tri cho phụ thân, vì vậy Đoạn Lĩnh lại viết một phong thư, đồng dạng dùng một câu “Mãn thiên phong vũ hạ tây lâu” để ám chỉ việc mình phải dọn đi, sau đó lại đưa cho Tầm Xuân phu nhân, nàng hẳn sẽ biết cách báo tin cho Lý Tiệm Hồng.

Trước khi mặt trời lặn Đoạn Lĩnh phải đến Quỳnh Hoa viện một chuyến, nhìn thấy sắc trời đã không còn sớm, Đoạn Lĩnh đang định ra ngoài đã nghe được tiếng gõ cửa.

“Đây là Đoàn phủ?” Một gã vệ binh tiến đến hỏi Đoạn Lĩnh.

“Phải.” Đoạn Lĩnh đáp.

Cách đó không xa có một chiếc xe ngựa của Bắc viện đang chờ, vệ binh làm một tư thế ‘thỉnh’, trên người của Đoạn Lĩnh vẫn còn cất lá thư muốn gởi cho Quỳnh Hoa viện, cậu nói: “Ta phải thu thập vài thứ mang theo.”

Vệ binh xua tay không cho Đoạn Lĩnh trở lại, nói “Lập tức đi.”

Đoạn Lĩnh bắt đầu khẩn trương, thế nhưng y không có chút biện pháp nào chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe ngựa, nào ngờ vừa vén màn lên đã nhìn thấy gương mặt của Gia Luật Tông Chân.

“Bệ hạ!” Đoạn Lĩnh kinh ngạc gọi.

“Suỵt.” Gia Luật tông chân cười cười, nói, “Lên xe đi.”

Đoạn Lĩnh ổn định tâm thần, lên xe cùng ngồi với Gia Luật Tông Chân, mã xa dưới sự bảo hộ của vệ binh chậm rãi hướng về thành đông. Gia Luật Tông Chân lên tiếng: “Bạt Đô đã từng viết cho ta một phong thư, trong thư có đề cập đến ngươi..”

Xưng hô của Gia Luật Tông Chân cũng biến hóa thật vi diệu, từ “Trẫm” biến thành “Ta”, mà Đoạn Lĩnh cũng cảm thấy được.

“Hắn có khỏe không?” Đoạn Lĩnh hỏi, “Cho đến nay thần vẫn chưa nhận được tin tức nào của hắn.”

Gia Luật Tông Chân nói: “Ngày tháng qua được không sai, năm đó ta cũng có duyên gặp hắn vài lần. hắn có nói, ngươi là An đáp của hắn.”

“Kỳ thực cũng không tính là vậy.” Đoạn Lĩnh đáp, “Thần còn chưa đưa tín vật cho hắn đâu.”

Gia Luật Tông Chân nở nụ cười, Đoạn Lĩnh cũng có chút ngượng ngùng mỉm cười.

Gia Luật Tông Chân thừa hưởng đôi mắt sắc bén của Tiêu Thái hậu, từng có lời đồn rằng vị tiểu Hoàng đế này chính là do Hàn Duy Dung tư thông với Tiêu Thái hậu hạ sinh. Nhiều năm trước, lời đồn này từng nổi lên khắp bốn phía tại Trung kinh, thẳng đến khi hắn lớn lên ngũ quan nẩy nở, khí tức từ đôi lông mày dày rậm toát ra hoàn toàn là bản sao từ sự thô sảng của Liêu Thái tổ, những lời đồn thổi cũng như vậy liền tan.

Hắn có một đôi mi của võ nhân, mũi cùng môi cương nghị, nếu không nói lời nào thì mang theo một điểm sát khí nội liễm, như có như không, chỉ là khi hắn cười rộ lên sự nguy hiểm đó cũng trong nháy mắt biến mất, tựa như một lưỡi đao bọc đường. Gia Luật Tông Chân lại rất thích cười, trong nụ cười mang theo cảm giác thân thiết, chỉ là lấp lánh đâu đó trong ánh mắt lại là tâm sự chẳng tan.

“Ngày hôm nay những lời ngươi còn muốn nói là gì?” Gia Luật Tông Chân dựa vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, ngón tay tùy tiện gõ gõ, tựa như không chút để ý hỏi.

Trong lòng Đoạn Lĩnh đột nhiên sinh ra một ý niệm lớn mật.

Nếu Bạt Đô đã kéo gần cự ly của bọn họ lại, đại biểu cho y có thể nói một vài lời quan trọng.

“Thần…” Đoạn Lĩnh trầm ngâm chốc lát.

Gia Luật Tông Chân nhẹ nhàng thêm lời, “Cứ nói thoải mái. Đoạn Lĩnh, trẫm thường xuyên nghĩ đến, nếu trên đời này còn có người thành thật nói ra lời trong lòng với ta thì tốt biết bao. Đừng làm trẫm thất vọng.”

Đoạn Lĩnh đã hiểu.

“Hàn gia hy vọng có thể phát binh.” Đoạn Lĩnh nói, “Sông chưa qua hết, đánh tại giữa dòng.”

“Không sai.” Gia Luật Tông Chân đáp.

“Bắc viện đại vương lại mong muốn cùng Nam Trần thân thiện, tiếp tục minh ước Hoài Thủy.” Đoạn Lĩnh còn nói, “Cùng chung sức chống đỡ người Nguyên.”

“Không sai.”

Tình huống hiện tại, cả hai phía Nam Bắc viện không biết đã tranh luận qua bao nhiêu lần. Người thực tế nắm quyền tại quốc gia này chính là Tiêu thái hậu, Gia Luật Tông Chân chỉ có cái danh Hoàng đế mà không thể đưa ra những quyết định chân chính. Lần này Gia Luật Tông Chân đến Thượng kinh rất có thể không phải chỉ muốn tìm vài thư đồng đơn giản như vậy —— mục đích thực sự của y rất có thể là, muốn mật đàm với Gia Luật Đại Thạch.

Cuối cùng Đoạn Lĩnh còn nói. “Hàn gia…còn có Bắc viện đại vương…”

Gia Luật Tông Chân liếc nhìn Đoạn Lĩnh, trong ánh mắt của y còn mang theo một tia ý vị phức tạp, Đoạn Lĩnh tựa hồ đã từng thấy cảm xúc tương tự trong mắt của một người nào đó.

Là Thái Diêm, trong một khắc đó ánh mắt nếu Gia Luật Tông Chân cùng Thái Diêm có điểm tương tự đến kỳ lạ, tuy chỉ thoáng qua trong một chốc, thế nhưng Đoạn Lĩnh có thể đọc được trong đó sự bất đắc dĩ, phẫn nộ cùng không cam lòng. Nói vậy, quan hệ của Gia Luật Tông Chân với Tiêu Thái hậu và Hàn Duy Dung đã đến mức không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa, khi dính vào quân quyền, đó là cái nôi tốt nhất để nuôi dưỡng cừu hận.

“Vì vậy, lúc này là hoàn toàn không thích hợp để xuất binh.” Đoạn Lĩnh nói, “Bằng không tình huống càng không thể vãn hồi. Khi đó, tình huống tốt nhất chính là một vùng Giang Nam rộng lớn kia chia thành hai mảnh, Tây Xuyên về Trấn, phía bắc quy Nguyên, cứ như vậy cả hai liền kết minh tập kích lãnh thổ đại Liêu ta. Tình huống xấu nhất chính là, Liêu quốc không những không chiếm được vùng Giang Nam cũng lại không trở về được cứ điểm Trung Nguyên, Nguyên quân nhất định sẽ xua quân xâm lấn…”

“Ừ.” Gia Luật Tông Chân đáp.

Đoạn Lĩnh không nói gì thêm, Gia Luật Tông Chân lại mỉm cười: “Chúng ta đêm nay sẽ đến Quỳnh Hoa viện nổi danh nhất Thượng kinh chơi đùa.”

“Tốt.” Đoạn Lĩnh cười nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện