Nơi này chẳng phải vườn mai đỏ năm nào, cũng chẳng mang sắc tuyết trắng lạnh lẽo.

Thế nhưng tâm trạng Phương Lạc Tịnh lại lạnh như đang ngâm trong hầm băng, toàn thân hàn khí lan tỏa, chậm rãi quay người, hướng ánh mắt rét buốt lại mang lửa giận ngập trời tới Trầm Uy.

Y rùng mình, là cảm giác này, chính là nàng, chỉ có nữ đế của y mới mang lại cảm giác áp bách như vậy, nhất là khi nàng nộ khí công tâm!

Thế nhưng mỗi khi nàng tức giận, y lại chẳng bao giờ sợ hãi, mà luôn cảm giác xót xa cho nàng.

Đến cả giận dữ cũng phải ẩn nhẫn như vậy.

Tuy nhiên giờ đây, đối diện với cơn giận như vậy, y lại mừng rỡ và sung sướng tới rơi lệ.

Y tìm nàng… cũng phải mấy đời rồi.

- Vì sao ngươi lại còn nhớ, ngươi không uống canh Mạnh bà? Giọng nói mềm mại của Phương Lạc Tịnh vang lên, nhưng Trầm Uy thừa hiểu nàng nói chuyện càng ngọt, tức là nàng càng giận.

- Vi thần không dám, quả thật lúc chết đi đã ngay lập tức đầu thai, không phải xuống hoàng tuyền địa phủ. - Y cúi đầu, không dám ngẩng lên diện thánh nhan.

Cho dù nhan sắc Phương Thu y đã nhìn cả trăm lần, lần nào cũng chẳng chú tâm nhìn kỹ, nhưng hiện tại mỗi giờ mỗi khắc, y lại muốn ngẩng lên nhìn nàng.

Nữ đế của y vẫn khỏe mạnh, thật tốt.

- Hừ! Hay cho một trung thần, đến cả thiên ý cũng dám đi ngược! - Phương Lạc Tịnh cười gằn, sát khí quả thật muốn nhuốm đỏ cả mắt nàng.

Nhưng nhiều hơn, là sợ hãi và áy náy.

Vì nàng, mà y mất đi nhiều như thế.

Đối với tình cảm của y, kẻ chuyên thâu phục nhân tâm như nàng sao có thể không rõ, ban đầu là lợi dụng mong y giúp sức, tiếp đó lại thâu tóm khống chế y đánh giết vì mình, sau cùng là bất đắc dĩ cùng cảm giác mang nợ.

Nàng thân mang hàn độc, lại luyện võ công độc môn nên chẳng thể lập gia thất, sao có thế liên lụy tới y.

Nhớ năm xưa, mấy lần nàng muốn tứ hôn y cho thế gia tiểu thư, lần nào y cũng lấy tính mạng để từ chối khiến nàng nghẹn họng.

Cau mày, Phương Lạc Tịnh xoa thái dương có chút đau nhức, nhìn Trầm Uy cung kính quỳ một gối, trung thành vẫn như năm nào.

- Vi thần có tội!

Đến cả lời thoại cũng nguyên xi như thế, mỗi khi nàng giận dữ, y luôn dùng câu này, sau đó sẽ lại tìm trăm phương ngàn kế giúp nàng giải quyết mối lo, thậm chí tìm thứ hay của lạ giúp vui cho nàng.

- Đứng lên đi. - Thở dài một hơi, Phương Lạc Tịnh bất lực nói.

Trầm Uy đứng dậy, ngẩng đầu chú mục nhìn nàng.

Bắt gặp ánh mắt chuyên chú mừng như điên cùng si mê không dứt kia của y, nàng giật mình đờ đẫn.

Liệu nàng có tính sai không, thật sự là hắn vẫn trung thành như trước sao?

Thái dương của nàng càng lúc càng đau hơn.

- Bệ hạ, người trở về rồi! - Trầm Uy thổn thức, ánh mắt dường như chỉ còn mỗi mình nàng.

Cố nén cảm xúc hoảng hốt trong lòng, nàng cười xòa:

- Trở lại làm gì, hậu nhân vốn rất hạnh phúc, chẳng cần tới trẫm.

Vô thức thôi, nàng nhấn mạnh từ “trẫm”.

Như đang nhắc nhỡ y, nàng là quân, y là thần.

Thế nhưng Trầm Uy có lẽ không hiểu hoặc giả y tảng lờ đi, đáp:

- Vi thần cần, bệ hạ, vi thần cần!

… Thái dương nàng càng đau đớn hơn, chuyển sang chủ đề khác:

- Gần đây ngươi sống thế nào?

- Cuộc sống nơi này rất tốt, nhiều thứ tiện lợi. - Trầm Uy mỉm cười, lại dịu dàng như muôn thuở tiếp chuyện nàng. - Hậu nhân quả thật đã giải quyêt nhiều vấn đề chúng ta còn trăn trở thuở quá khứ. - Giọng hắn trầm xuống, cười khẽ, tựa như tự hào. - Tuy nhiên chưa lúc nào quên ân đức của ngài, bệ hạ, ngài là nữ đế đầu tiên, thống nhất bốn nước, khai quốc Chấn Thiên, nếu ngài đọc sử, hẳn sẽ thấy được hậu bối tôn thờ ngài như thế nào.

Cả thần, cũng luôn tôn thờ ngài…

- Trẫm không hỏi hậu thế, - Phương Lạc Tịnh liếc y, đừng tưởng mánh lới nhỏ bé như thế có thể lừa nàng, y là võ tướng, không phải tể tướng đâu! - trẫm hỏi ngươi.

Ánh mắt Trầm Uy thoắt cái đờ đẫn, nhưng hắn vẫn cười, giọng nói vô thần như thể lạc vào cõi mộng:

- Thần, thật sự không tốt, thần luôn tìm ngài, bệ hạ.

Luôn luôn tìm ngài…

oOo

Phương Lạc Tịnh sa sầm cả gương mặt lẫn tâm trạng.

Có khi nào vì Trầm Uy nên nàng mới bị kéo tới đây không? Cơ hội đầu thai của nàng liệu có vì y mà biến mất không?

Trong cơn tức giận dâng cao, nàng không khống chế được, xoay người giơ chân hiểm độc đánh thẳng vào y.

Y ngạc nhiên, nhưng không né tránh, mặc cho nàng động thủ, dưới sức lực của thân thể Phương Thu lại chẳng có nội lực, thực sự đòn đánh ra cũng khó có thể gây thương tích lớn.

Cái chính, linh hồn của Phương Lạc Tịnh ra tay vốn chẳng khoan nhượng, lại hiểu rõ cơ thể cũng như mỗi điểm yếu của tứ chi, xuất thủ lại chẳng nương tình khiến Trầm Uy cũng phải nhíu mày nhịn đau.

- Ngu dốt! - Phương Lạc Tịnh quát. - Người đã chết sao có thể sống lại, ngươi tìm trẫm cũng vô dụng!

- Chẳng phải ngài đang ở đây sao, bệ hạ…

Phương Lạc Tịnh càng tức giận, giận tới quên luôn xưng cả “trẫm”.

- Ta? Ta ở đây là vì cái đầu đá ngươi chưa buông được đấy, dám ảnh hưởng tới việc đầu thai của ta, Trầm Uy ngươi gan cũng lớn nhỉ!!!

Suýt chút nữa thốt nên câu “Kéo hắn vào thiên lao” rồi, nhưng còn may mà nàng sực tỉnh kịp thời.

Trầm Uy cúi đầu, giấu đi cái nhìn cố chấp.

Nếu thật sự vì y không thể buông bỏ mà nàng phải ở đây, thì kiếp này y sẽ không buông, kiếp sau cũng sẽ như thế, đời đời kiếp kiếp, đều không buông!

- Hừ! - Phương Lạc Tịnh hạ thủ xong, cơn tức cũng tiêu một phần, xoay người lẩm bẩm, nhưng nàng thừa hiểu Trầm Uy sẽ nghe được. - Ta chỉ ở đây một thời gian thôi, thiên ý luôn tinh tường, chắc chắn rất nhanh ta sẽ trở về vòng luân hồi thôi.

Do không nhìn, nên nàng không biết cơ thể Trầm Uy cứng ngắc lại, ánh mắt lóe lên vẻ tàn độc cố chấp.

Thiên ý? Dù là thiên ý cũng không cho nó cướp nàng khỏi y.

- Thôi… - Phương Lạc Tịnh thở dài, tiếp tục. - Ở đây ta chẳng còn là nữ đế, ngươi cũng chẳng là hộ quốc đại tướng quân nữa rồi, thôi thôi, vẫn là bình thản sống qua ngày đi.

- Bệ hạ? - Y giật bắn người, có chút không dám tin nhìn nàng.

Nàng muốn bỏ rơi y sao?

Tựa như, đêm hôm đó… y vận hết công lực chạy tới tẩm cung của nàng, chỉ để lại một thi thể lạnh băng.

- Bệ hạ… - Y quỳ xuống, rút từ thắt lưng con dao dã chiến luôn mang, hai tay nâng lên cho nàng. - Nếu người đã quyết rời đi, xin ban cho thần cái chết trong tay nguời.

Chấp niệm của y bao kiếp, là nàng rời đi trước.

Y vốn chẳng thể thiếu nàng, nếu phải xa nàng, chẳng bằng chết đi mãi mãi.

Trùng sinh mấy kiếp, đời nào y cũng đơn độc tìm nàng giữa biển người, có lẽ thật sự như nàng nói, vì y mà nàng chẳng thể luân hồi, nhưng thế có sao, chấp niệm của y sâu như biển, không chừng cũng đã nhập ma rồi.

Chi bằng, để nàng giết y đi còn hơn.

Không chừng như thế, y có thể thật sự tan biến.

Nhưng Phương Lạc Tịnh nghe thế lại càng tức giận, chỉ thẳng mặt y:

- Ngươi… ngươi…

Hệt như nghịch tử nhà bên mà!

Cuối cùng, có lẽ do nộ khí công tâm, thân thể này khí huyết vốn rất yếu qua đợt trầm mình của Phương Thu, sao có thể chịu kích thích như thế, thoắt cái Phương Lạc Tịnh thấy khó thở, khí huyết đảo lộn, mặt mũi chuyển tái nhợt.

Nàng lui lại vài bước, cố điều khí cơ thể, nhưng lực bất tòng tâm.

Trước khi ngất đi, chỉ thấy Trầm Uy hốt hoảng đứng dậy, lao tới ôm chầm nàng, hét:

- Bệ hạ!

Da diết như thế, khẩn cầu như thế, cũng tình sâu nghĩa nặng như thế…

Phương Lạc Tịnh thật ra rất… đau lòng.

oOo

Trưởng bối hai bên vốn đang lo lắng đứng tụ quanh cửa chẳng dám dời bước, sợ một phút sơ sẩy là Trầm Uy sẽ lại rời đi gia nhập cái đội đặc chủng chi có vào không có ra kia.

Thế nhưng khi thấy y hớt hoảng bế thốc Phương Thu ngất xỉu ra, mọi người đều giật mình.

Trưởng bối Trầm gia từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ thấy y luống cuống như vậy đâu.

Chỉ duy Chu Mẫn, nhìn thấy Phương Thu ngất xỉu lập tức lo lắng tới phát rồ, chạy tới toan giành nàng trong tay Trầm Uy, nhưng đúng như bà nhận định, cái tên đầu đá như đá lót nhà xí vừa cứng vừa thúi này nào chịu thả người.

Tức giận quá mức, bà mắng:

- Trầm Uy, ngươi hại con bé tự vẫn còn chưa chịu, giờ lại hại con bé ngất xỉu, không muốn đính hôn thì thôi, sao phải thúc ép nhau như thế. Phương Thu con ta có chỗ nào không tốt, xinh đẹp lại hiền hậu, chung tình với ngươi… thật làm ta tức chết mà!

Trầm Uy vốn gấp gáp muốn đem Phương Lạc Tịnh đến bệnh viện, nghe lời này của Chu Mẫn, đầu lóe lên ánh sáng.

- Tôi lấy!

Nhất thời trưởng bối Phương gia lẫn Trầm gia không hiểu hắn nói gì.

- Tôi nói, tôi sẽ lấy Phương Lạc… Phương Thu, làm vợ!

Kiên định như thể, cả đời này ngoài nàng ra thì y chẳng lấy ai.

Trưởng bối hai nhà nghệt mặt giây lát, ngay sau đó là mừng mừng vui vui thở phào, đã nói Phương Thu tốt như thế, tên đầu gỗ này sao có thể sắt đá mãi được, tốt rồi tốt rồi, chuẩn bị hôn lễ thôi.

Trầm Uy cúi đầu, nhìn người trong lòng.

Sao có thể buông tay.

Y không bao giờ muốn, đau khổ vuột mất nàng lần nữa.

Chẳng cần nàng tiếp nhận y, cũng chẳng cần nàng dừng bước chân, y chỉ cần nàng cho phép y đi cùng nàng là được.

Thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền… chỉ cần vậy là đủ.

oOo

Phương Lạc Tịnh tỉnh lại lần nữa, lại ở trong căn phòng trắng.

Nàng câm nín rồi, số nàng thật khổ, mới tỉnh lại đã phải chịu kích thích lớn như vậy, thân thể này không chừng bị nàng hại tới chết thật.

Nàng biết nơi này gọi là bệnh viện, cũng coi như là y viện trong quá khứ, đại phu thì gọi là bác sĩ, y thuật người thời này cao minh hơn thời trước nhiều, có lẽ nàng cũng không cần phải lo lắng đâu.

Nghĩ cũng thật xấu hổ, từ ngày luyện thành Phệ hồn công, Phương Lạc Tịnh nàng tới cảm vặt cũng chưa bị, nói gì vì tức giận mà ngất xỉu.

Khí huyết quá yếu, lại nhìn gân cốt mỏng manh của cỗ thân thể này, nàng từ bỏ ý định đào tạo lại, chỉ đành có cải thiện phần dẻo dai nhanh nhẹn bền bỉ thôi.

Đang lúc suy tư, cửa lại mở lần nữa.

… Nàng có chút nhớ nhung ngày tháng hễ ai muốn yết kiến đều phải thông báo kia rồi đấy.

- Thu nhi! - Chu Mẫn dịu dàng tiến vào, bưng một túi giấy kỳ lạ, nhưng từ mùi thơm, nàng đoán đó là dược thiện rồi. - Mẹ cũng đoán con đã tỉnh, báo cho con tin mừng, Trầm Uy đã đồng ý kết hôn, hắn chỉ muốn ngày sớm nhất thôi, còn đang chọn hoàng đạo kìa.

Bỏ qua mùi thơm kia hấp dẫn, nàng giật bắn người.

Trầm Uy đồng ý kết hôn?

Không thể nào!

Nhớ năm xưa, không phải các đại thần chưa từng gợi ý nàng nạp hoàng phu, còn không ít đại thần tiến cử Trầm Uy, thậm chí y từng mặt dày không chút dè dặt tự tiến cử mình không ít lần, nhưng nàng hiểu rõ bản thân cơ thể mình, vẫn luôn từ chối.

- Không được! - Vô thức, Phương Lạc Tịnh buột mình đanh thép.

Chu Mẫn giật mình, ngơ ngẩn nhìn con gái trong phút chốc tỏa ra uy nghiêm áp bức này.

Nhưng chỉ chớp mắt sau, nước mắt yếu ớt đã ầng ậc rơi từ gương mặt xinh đẹp tinh xảo.

- Mẹ, con không muốn kết hôn với hắn, con đã hoàn toàn chết tâm rồi, hắn nhục nhã con ngay vào ngày đính hôn như thế, sao con còn mặt mũi sống trên đời. - Phương Lạc Tịnh trong lòng thầm nôn ói, nhưng ngoài mặt vẫn đau khổ diễn trò. - Hôm ấy con tự vẫn, phần vì đau lòng tình cảm mình bị lạnh lẽo, phần vì tự tôn tổn thương. Thoát chết coi như tình cảm của con dành cho hắn cũng hết rồi, mẹ, giờ con nhìn thấy hắn là cảm thấy chán ghét! Hôm ấy con vốn định đến mắng chửi tên phụ bạc hắn, nhưng nào ngờ hắn lại thay đổi quyết định chứ. Con đoan chắc hắn là tên cuồng ngược đãi đấy, mẹ ơi, mẹ nỡ gả con cho người bất thường vậy sao!

Một đoạn thôi, nàng cũng phải vắt óc dùng hết vốn liếng mấy ngày tìm hiểu nơi này rồi đấy.

Nhưng coi như có tác dụng với Chu Mẫn, bà vốn thương con như mạng, lại càng cảm thấy con có lý, con gái bị ghẻ lạnh hắt hủi tới bực đó mà giờ lại đồng ý kết hôn, khác nào khiến người ta nghĩ Phương Thu uy hiếp Trầm Uy, khiến hắn thương hại.

Phương gia bà nào có hạ lưu như thế!

Nhìn nét mặt tối tăm cùng xót xa của Chu Mẫn qua kẽ mắt, Phương Lạc Tịnh biết nàng thành công rồi, giờ nói nhiều cũng vô ích, chỉ chuyên tâm khóc lóc trong lòng bà.

Chợt, cửa lại mở lần nữa.



Khốn kiếp! Thịnh Lỗi, ngươi ở đâu hả! Sao ta xuyên qua không gặp ngươi mà lại gặp y kia chứ!!!

Dẫn đầu lại là mấy vị đạo sĩ, à không, bác sĩ, theo sau là… Trầm lão gia cùng Trầm Uy.

Trầm Uy nhìn nàng, nét mặt hoạt kê không nói nên lời, nữ đế à, khổ cho ngài quá, đã rất lâu rồi ngài không diễn trò rồi.

Nhưng nhìn nàng như thế, y lại cảm thấy yêu không chịu được.

Ánh mắt y nhìn nàng, càng lúc càng yêu chiều dịu dàng.

Nàng nên như thế, tùy hứng tự tin vui vẻ như thế, không cần phải vì người khác mà gò ép bản thân nữa.

Dù sao, trăm họ giờ đây cũng chẳng phải là chuyện nàng nên lo nữa.

Phương Lạc Tịnh nổi da gà trước vẻ mặt dịu dàng si tình đó, bặm môi hướng tầm mắt sang gương mặt già nua áy náy của Trầm lão gia.

Ông đã già, ánh mắt tinh tường lõi đời lắm rồi, nhưng có nằm mơ cũng không thể nghĩ ra cô gái trẻ xinh đẹp thuần khiết trước mặt ông lại mang linh hồn nữ đế Tịnh Hỏa truyền kỳ hai nghìn năm trước chứ.

Cho nên, ngay lập tức mắc mưu.

- Thu nhi à, là Trầm Uy có lỗi với cháu. - Trầm lão gia cũng già, cái mong nhất vẫn là con cháu thành gia lập thất yên ổn, nay thấy tên đầu đá thề chết không lấy vợ nay thay đổi thái độ rồi, thề chết chỉ lấy Phương Thu. Ông vui còn không hết, sao dám làm trái y cháu.

Giờ đây thấy Phương Thu tổn thương, ông lại đau lòng cho cháu dâu, thề nghĩ hết cách giúp cháu trai dỗ vợ, hừ hừ, nếu không với tính Trầm Uy, có khi phải cô độc tới già mất.

- Không! Nói gì cũng vô dụng! - Phương Lạc Tịnh xoay mặt vào lòng Chu Mẫn, khóc rống. - Mẹ, đuổi họ đi, nhìn họ là con khó chịu, con không muốn lấy Trầm Uy, ở bên hắn là con lại nhớ đau khổ ngày nào, mẹ, mẹ nỡ để con sống trong đau đớn vậy ư? Con mất mặt cũng thôi đi, còn là cả Phương gia mất mặt đấy, hu hu…

Đánh vào tâm lý chiều con của Chu Mẫn, thậm chí cả tâm lý sĩ diện của cả Phương gia.

Vốn Trầm lão gia lo lắng tới đường cùng rồi, thì Trầm Uy tiến lên, quỳ một gối trước giường Phương Lạc Tịnh.

- Lạc Lạc, đừng náo loạn được không? - Trầm Uy dịu dàng lên tiếng khiến Trầm lão gia trợn mắt há mồm, cháu trai ông thật ư, nó biết dịu dàng từ khi nào?

Còn Lạc Lạc, nhanh như vậy có tên thân mật rồi sao?

- Em muốn lấy lại thể diện Phương gia, chẳng phải chỉ cần dẫm anh dưới bàn chân em là được sao? Anh nguyện ý.

Cả Trầm lão gia, Chu Mẫn, lẫn Phương Lạc Tịnh đều ngơ ngẩn cả người.

Không thể phủ nhận hắn nói có lý.

- Em cảm thấy tự tôn bị tổn thương? Sao không hành hạ anh để tự tôn em có thể phục hồi? Anh nguyện ý.

- Em cảm thấy tình cảm với anh đã chết? Không sao, tình cảm có thể bồi dưỡng lại, anh đã yêu em rồi, sao em có thể bỏ đi.

- Vì thế, gả cho anh nhé, Lạc Lạc.

“Ta vốn chẳng mong tưởng cao xa tới quyền tế phù du, chỉ mong có thể ở bên nàng đời đời kiếp kiếp…”

Hình ảnh xa xăm đó, vô thức xuất hiện trong đầu Phương Lạc Tịnh, khiến mắt nàng mờ đi, thật sự không rõ giờ là mộng hay thực.

“Vì thế, gả cho ta nhé, Lạc Lạc.”

Năm đó, nàng phá lên cười, lao tới quyền cước so chiêu với hắn.

Còn giờ, mắt nàng nhòa lệ, nằm trong lòng mẫu thân mà nghẹn lời trân trối.

Này… có phải là đạo cao một thước ma cao một trượng không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện