Phương Lạc Tịnh rúc vào người Chu Mẫn, nhưng trong lòng thì âm âm u u, nộ khí tà hỏa dâng cao chỉ muốn giết người.

Không phải nàng không quen bị tính kế, ngược lại, thân làm nữ hoàng, mưu sâu kế hiểm tứ phía đã thành lệ thường rồi, an nhàn một ngày ngược lại còn bất an, thế nhưng, nàng chẳng hề ngờ tảng đá trung thành tận tụy Trầm Uy lại dám nghịch thiên uy, tính kế với nàng.

Giỏi cho Trầm Uy!

Ngước lên từ ngực Chu Mẫn, Phương Lạc Tịnh thở dài:

- Lòng em tạm thời chưa bình lặng, không thể… kết hôn.

Chu Mẫn nhìn con gái đã đau muốn chết lại còn gắng gượng, cảm thấy mình thật vô tâm, tức khí quay sang chỉ thẳng mặt Trầm Uy, mắng:

- Anh! Phương gia chúng tôi thiếu nợ gì anh? Phương Thu lúc trước si tình theo anh như thế mà anh chẳng đoái hoài, giờ nó tâm cạn thì anh muốn quay lại, anh coi Phương gia chúng tôi là cái nhà xí hay sao? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi! Không được, tôi không cho phép, hừ hừ, muốn Phương Thu đồng ý gả cho anh, nằm mơ!

Phương Lạc Tịnh suýt thì trợn mắt há mồm, mẫu thân đại nhân, thật uy vũ!

Trong lòng nàng lóe lên tia cảm động, mất gia mẫu từ thuở thiếu thời, đã quá lâu rồi nàng chẳng được hưởng qua tình mẫu tử chân thành. Giờ đây với tình yêu con tha thiết của Chu Mẫn dành cho, khó tránh nàng cảm thấy yếu lòng.

Vùi mặt vào lòng Chu Mẫn, Phương Lạc Tịnh hít một hơi thật sâu.

Đây là… mẹ…

Dù có thể chỉ hưởng tình thương từ bà một thời gian ngắn, Phương Lạc Tịnh vẫn sẽ cảm tạ ông trời và trân trọng những thời khắc này.

Trầm Uy vẫn cúi đầu quỳ gối nhận sai, nhưng tuyệt không có ý lui bước.

Trầm lão gia bình sinh chưa bao giờ thấy thằng cháu chịu cúi đầu như thế chứ đừng nói cam tâm tình nguyện bị mắng, lại nhìn ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Phương đại tiểu thư của nó, lúc nào cũng ẩn ước tia dịu dàng cùng si mê tuyệt đối, ông đã xác định nếu nó mà không lấy được nàng thì chắc chắn cả đời cô độc.

Đành bỏ xuống lớp da mặt già này thôi.

- Khụ khụ, Phương phu nhân! - Chu Mẫn hướng ánh mắt căm giận sang, ông rùng mình, quả nhiên là chua ngoa đanh đá trong truyền thuyết mà. - Ta thấy bây giờ đôi trẻ mỗi đứa một ý, bản thân ta cũng không muốn gượng ép, nhưng lại sợ có thể vì phút nóng nảy nhất thời mà hối hận cả đời, thôi thì thế này, chi bằng việc kết hôn… dời lại, đính hôn trước, thế nào? Phương Lạc Tịnh ngẩng lên, bình tĩnh đánh giá Trầm lão gia.

Khá cho Trầm Tu, lấy lui làm tiến, gừng càng già càng cay.

Nghĩ như thế có thể xoay chuyển ý nàng sao, coi thường nàng quá rồi.

- Trầm lão gia nói vậy, coi như có lý… - Phương Lạc Tịnh nghẹn ngào nói, nhưng ánh mắt nhìn ông ta lóe lên ý cười không thèm che giấu. - Như vậy, chi bằng ra một thời hạn ngắn, 3 tháng, nội trong 3 tháng nếu Trầm Uy không thể làm trẫ… tôi thay đổi, thì hôn ước hủy bỏ, ai đi đường nấy.

Ba mươi năm Trầm Uy còn không xoay chuyển được, nói gì vài tháng liền.

Trầm lão gia nhíu mày, ánh nhìn tính toán cùng tư thái ổn định kia, quả thật không thể có ở một cô bé 19 tuổi đầu, chưa kể cô vừa khóc xong.

Xem ra, Phương đại tiểu thư hoàn toàn thay đổi, hoặc giả cô trước đây che giấu quá kỹ.

Phải điều tra thêm.

Tất nhiên, người đời dù trí tưởng tượng phong phú cỡ nào chắc cũng chả ai tin nổi nữ hoàng đại đế hiệu Tịnh Hỏa tự Phương Lạc Tịnh nhập hồn vào thân xác đại tiểu thư Phương Thu đâu.

Lúc này, Trầm Uy mới lên tiếng sau một lúc yên lặng:

- Phương cô, ông nội, xin cho phép cháu nói chuyện với Lạc Lạc một chút.

Trầm lão gia nhìn Chu Mẫn dò hỏi, còn Chu Mẫn thì nhìn Phương Lạc Tịnh, chỉ thấy nàng gật đầu, bà mới thở dài đứng lên cùng Trầm lão gia ra ngoài.

Thế giới người trẻ tuổi a.

Nghe tiếng đóng của, Phương Lạc Tịnh mới tao nhã lau khóe mắt, lạnh nhạt nói:

- Trầm Uy ngươi giờ đây cũng muốn tính kế trẫm?

- Vi thần không dám. - Trầm Uy vẫn nhìn nàng chăm chú, mỉm cười. - Chỉ là chờ đợi quá lâu, khó tránh khỏi nóng ruột, thỉnh hoàng thượng trị tội!

… Ngươi nghiện ăn đòn có phải không!

- Trong 3 tháng này, việc ngươi ngươi cứ tiếp tục làm đi. - Phương Lạc Tịnh tảng lờ y, đăm chiêu nhìn ra cửa sổ. - Đội đặc chủng gì đó nghe cũng không tồi, rất có uy vọng như Thiên Phong quân năm xưa ngươi lãnh đạo, chi bằng tham gia vào để không bỏ lỡ tuổi xuân.

- Vi thần sức đã tận, không mong lập công cao như trước. Chỉ mong sớm tối kề cận hầu hạ hoàng thượng.

Thái dương Phương Lạc Tịnh giật giật, vẫn là tảng lờ y, tiếp:

- Về phần ta, sẽ nghiên cứu sử sách kinh thư nơi này, nếu có phải rời khỏi cũng không hối tiếc.

- Vi thần xin hầu hoàng thượng. - Trầm Uy dõng dạc cùng kiên trì đáp.

Gân xanh trên trán Phương Lạc Tịnh nổi lên, mỉm cười dịu dàng quay lại nhìn hắn.

- Ngươi muốn chết phải không, Trầm đại tướng quân?

- Chỉ cần hoàng thượng muốn, vi thần nguyện vì ngài mà chết.

Trầm Uy mỉm cười, y si mê nhìn dung nhan tức giận của nàng, đáp.

Đó cũng là lời thật lòng của y, vì nàng, chết có là gì chứ.

Cuối cùng, Phương Lạc Tịnh nhịn không được cái bộ dáng ngu ngốc kia, một chưởng đánh qua, thành công nghe Trầm Uy hét một tiếng đau đớn.

Haizz, nhớ năm xưa, chiêu chém tay ngang cổ Diễn Triệt của nàng đủ khiến một thanh niên võ công cao cường lìa đời, nay chỉ có thể khiến Trầm Uy kêu đau, thật đáng hổ thẹn mà.

Tạo nghiệt a, tạo nghiệt.

oOo

- Thu nhi à, con thật không sao chứ, xuất viện sớm như vậy… - Chu Mẫn lo lắng nhìn con, thở dài.

Thân thể Thu nhi từ nhỏ yếu ớt, trải qua đợt trầm mình lại càng yếu hơn.

Còn Phương Lạc Tịnh thì lại chẳng coi đó là vấn đề, bái Độc vương làm sư, y độc của nàng nếu nói hạng hai thì chẳng kẻ nào dám leo lên hạng nhất, vừa xuyên qua đã bắt mạch xem xét thân thể này.

Ngoài máu huyết hư nhược do thiếu vận động và thiếu chất ra, thân thể này coi như không tồi, sống tới trăm tuổi là chuyện khả thi.

Còn tốt hơn vạn lần so với thân thể nhiễm hàn độc chí tôn của nàng ngày trước.

- Không sao đâu, mẹ. - Phương Lạc Tịnh quay sang Chu Mẫn, dịu dàng trấn an. Nàng từng làm đế vương, tất nhiên biến cách co giãn cho vừa phải với từng đối tượng. - Bệnh viện có tốt cũng không tốt bằng nhà mình, y sĩ có tốt cũng chẳng thể chăm lo cho con như mẹ. Nói chi con cũng chỉ là kích động một chút, điều dưỡng tâm tình chẳng phải nên điều dưỡng ở nhà sao?

Nghe Phương Lạc Tịnh nói năng đâu ra đó, lại cực kỳ nâng bà lên cao, Chu Mẫn cảm thấy ấm áp trong lòng, nhéo má nàng trách yêu:

- Con bé này, dẻo miệng thế từ bao giờ, đúng là thất tình một lần mới khôn khéo ra, biết được chẳng đâu tốt bằng nhà mình. Thế mà trước đây chẳng thấy ở nhà mấy cơ đấy, thân gái mà suốt ngày theo đuôi tiểu tử Trầm Uy kia, thật là, mấy năm nay suýt nữa mẹ nghĩ con coi nhà mình là nhà trọ rồi.

Ừm, lại biết được không ít thông tin.

- Mẹ ơi, con xin lỗi. - Phương Lạc Tịnh nũng nịu nhận lỗi. - Từ nay còn chẳng thèm coi trọng Trầm Uy nữa, mẹ nói đúng, y là tảng đá, con thà ở nhà với mẹ còn hơn.

Có bà mẹ nào chẳng nghe con mình nũng nịu ngọt ngào chứ, Chu Mẫn cũng thế, tuy cảm động lắm nhưng vẫn chỉ chỉ vào trán nàng, ra vẻ ghét bỏ:

- Ở nhà ăn bám tôi? Hừ hừ, đừng có mơ nhé cô nương. Trầm Uy thì thôi đi, phải kiếm cho cô một tấm chồng ngay thẳng để còn chăm cô thay tôi chứ!

Phương Lạc Tịnh cười hì hì, lao vào lòng Chu Mẫn làm nũng, cùng lúc, khóe mắt nàng rướm lệ.

Tính cách Chu Mẫn, thật sự rất giống Tần thị mẫu thân nàng, chua ngoa đanh đá nhưng lại hết lòng vì phu gia cùng hài tử.

Đã lâu lắm rồi, nàng chưa được ai trách móc yêu chiều như vậy.

Thật sự, không muốn dứt ra.

Xe chạy rất nhanh trong không khí hài hòa ấm áp, thoắt cái đã đến Phương gia tổ trạch.

Theo lời Chu Mẫn kể, cha và anh trai nàng đều phải tham dự hội nghị quan trọng tại Mỹ, nhưng nghe tin nàng trầm mình cũng bỏ hết việc trở về, biết nàng không sao, lại khăn gói lên đường.

Chạy ngược chạy xuôi như thế, quả cũng cực khổ cho họ quá.

Thế nhưng ngày nào, hai người cũng gọi điện hỏi thăm Chu Mẫn về nàng, còn lý do không thăm hỏi nàng? Tất nhiên là do phản đối hôn sự của nàng với Trầm Uy.

Trầm gia đúng là danh gia vọng tộc, nhưng đại tiểu thư Phương gia nào kém cạnh chứ, sao phải hạ mình van xin tình cảm của y. Cha và anh Phương Thu vừa nghĩ đã nộ khí công tâm, suýt mấy lần thì thuê sát thủ xử Trầm Uy một trận cho rồi.

Nhưng Phương Thu thời đó cũng là quá cố chấp, một khóc hai nháo ba thắt cổ, Phương gia đành đồng ý, nhưng cha và anh nàng thì vẫn lấy chiến tranh lạnh làm phản đối.

Phương Lạc Tịnh nghe xong mà trợn mắt há mồm, hậu thế cũng tân tiến quá đi, không phải nên là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy sao, này… này lại là con cái đặt đâu cha mẹ ngồi đấy, quả thật… khiến người ta ghen tỵ mà.

Phương Lạc Tịnh nàng ngày trước mấy lần mong muốn gia phụ gia mẫu còn sống để mà đặt nàng đây, Phương Thu đúng là ở trong phước mà không biết hưởng, lại còn đặt ngược lại gia phụ gia mẫu cơ!

Hừ hừ!

Tóm lại, khi nàng vào phủ địa được xây dựng theo phong cách lạ lùng nhưng cũng rất cao quý này, nhìn ngắm đèn đuộc tự sáng lại lấp lánh ánh ngọc trân quý, nàng chỉ biết ngơ ngác ngắm nghía mà chẳng làm được gì.

Này… cũng thật quý giá xa hoa đi, nhìn Phương gia ngoại gian còn mỹ lệ hơn cả Tư Long cung của nàng nữa, hậu thế thật tân tiến mà.

- Thu nhi, con muốn ăn gì không? - Chu Mẫn vừa sai quản gia cất đồ đạc, vừa hỏi Phương Lạc Tịnh.

- Con… con muốn về phòng, quản gia… ông có thể tìm cho tôi ít kinh thư sử sách không?

- Kinh thư sử sách? - Lôi quản gia ngạc nhiên, tiểu thư rất ít khi tìm đọc những thứ như vậy. - Tiểu thư, thư viện gia đình có rất nhiều.

- Vậy sao, trước nay tôi không để ý. - Phương Lạc Tịnh mỉm cười, đoan chắc với tính cách mộng mơ yếu đuối của Phương Thu, cô rất ít đọc những gì nghiêm cẩn như thế. - Trải qua sự việc kia, tôi tự nhiên thích những thứ trầm tĩnh.

- Tiểu thư trưởng thành rồi. - Lôi quản gia đỏ mắt cảm động than.

Nhìn nàng từ nhỏ lớn lên, đáng yêu ngọt ngào, toàn Phương gia coi nàng như ngọc quý nâng trong tay, giờ thấy nàng vì tình mà khổ sở, ai cũng đau lòng.

Phương Lạc Tịnh cúi đầu ra chiều suy nghĩ, đoạn, nàng nói:

- Sử sách thư viện có cuốn nào đặc biệt, ông giới thiệu cho tôi trước đi.

- Nhiều lắm, tiểu thư, như Đại thiên quốc toàn sử ký, Tầm tầm chu ký, Vân Long dã sử.v.v… - Nhìn tới vẻ mặt ngơ ngác của Phương Lạc Tịnh, ông thở dài. - Chi bằng để tôi lấy cho cô nhé.

- Được. - Phương Lạc Tịnh mỉm cười, mưu kế thành công, nàng cũng chẳng có gì ngạc nhiên.

Chỉ là chút tâm kế nhỏ, dùng mãi nên quen rồi.

Vốn nàng… có biết thư viện nằm ở đâu đâu, nếu hỏi nhiều quá khó tránh người khác nghi ngờ, có thể dùng cách bị bệnh mất trí, nhưng bản thân nàng mang y thuật cao minh, tự biết lý do này hoang đường cỡ nào.

Vẫn là vận kế thì hơn, dù sao moi thông tin từ lời nói cử chỉ cũng là việc nàng rành rẽ.

oOo

Thật ra, Phương Lạc Tịnh chẳng phải là hài tử yên tĩnh thích đọc sách.

Thế nhưng trải qua thảm họa diệt môn, tâm tính nàng thay đổi nhiều, muốn biết nhiều tri thức để trả thù thì phải tìm đọc nhiều thứ.

Cứ như vậy, dễ phải mấy mươi năm, giờ đã thành thói quen, không việc gì nàng cũng muốn tìm đọc thi từ dân gian, qua đó muốn xem dân chúng nàng sống như thế nào.

Còn giờ đây, cũng coi như là hiếu kỳ đi.

Gấp lại cuốn Vân Long dã sử, nàng thở dài.

Ai ngờ những việc mình làm, lại được hậu nhân lưu truyền như một kỳ tích đến thế.

Lại còn không thiếu đền thờ về nàng nữa chứ.

Phải mà nàng chết thật, lên trời chắc chắn cũng cảm thấy mỹ mãn, nhưng nàng còn sờ sờ tại thế, thấy người khác thờ phụng, vẫn là có chút không quen.

Huống chi, tự bản thân nàng rõ, những việc nàng làm cũng chẳng vẻ vang bao nhiêu.

Vì trả thù mà giết vua, vì trách nhiệm mà lên ngôi, vì thống nhất mà tay nhuốm đầy máu tanh. Nói thật, thời của nàng, người hận nàng chết không ít hơn người mến mộ nàng đâu.

Bỗng, một chén canh nóng đặt cạnh bàn nàng.

Phương Lạc Tịnh ngơ ngẩn, ai lại có thể không tiếng động vào thư phòng mà nàng không biết chứ.

Nhìn lên, quả nhiên là Trầm Uy.

- Ngươi sao lại tới đây? - Tuy hỏi, nhưng nàng cũng chẳng tỏ ra bất ngờ, vẫn bình chân như vại tìm kiếm quyển sách khác mở ra đọc.

- Lạc Lạc, đọc nhiều không tốt cho mắt, nàng ăn chút gì đi. - Trầm Uy kéo ghế bên cạnh, ngồi xuống dịu dàng nhìn nàng.

- Hừ! Trầm đại tướng quân cũng to gan nhỉ, dám gọi nhũ danh của trẫm - Phương Lạc Tịnh cười nhẹ nhàng, nhưng cũng chẳng thật là giận.

- Vi thần không dám. - Trầm Uy cúi đầu, nhưng khóe miệng lại nhếch lên cười khẽ, chẳng có chút gì gọi là sợ hãi. - Vi thần chỉ y theo ý hoàng thượng, ngài muốn làm hoàng đế thì thần sẽ theo ý ngài, ngài muốn làm thường dân, thần cũng… theo ý ngài.

Câu nói của hắn làm nàng ngẩn ra.

Không sai, nàng từng nói “Ở đây ta chẳng còn là nữ đế, ngươi cũng chẳng là hộ quốc đại tướng quân nữa rồi”, nhưng cũng không ngờ y dám dùng lời nàng trả lại cho nàng.

Trầm Uy, càng ngày càng không coi nàng ra gì rồi.

- Trầm Uy, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? - Nàng quay đầu chăm chú nhìn y, điềm đạm hỏi.

- Lạc Lạc, ta chỉ muốn mãi mãi bên nàng. - Trầm Uy ngẩng lên, dịu dàng nhìn nàng.

Ánh mắt cháy lửa chuyên chú, lại si mê vô tận cùng bất chấp tất cả đó, khiến nàng ngẩn ngơ.

Rốt cuộc chấp niệm của hắn… lớn đến nhường nào rồi.

- Ta… ta đã chết rồi mà. - Lâu lắm rồi, nàng không mất bình tĩnh như thế này.

- Lạc Lạc, ta không quan tâm. Sống hay chết, ta đều muốn bên nàng.

Tựa như năm xưa, canh giữ mộ phần nàng, chết bên cạnh nàng.

Thế nhưng nàng có biết, khi cất tiếng khóc đầu thai, không có nàng bên cạnh, lạc lõng nhường nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện