Thanh âm quả quyết của tiểu cung nữ giống như sấm mùa xuân nổ vang trong phòng, người bên ngoài cả kinh rùng mình một cái! Ánh mắt mọi người, trong khoảnh khắc đó toàn bộ tập trung đến thân ảnh nhỏ
nhắn xinh xắn mặc áo xanh nhạt chỗ cửa kia!
Ánh mắt thủy chung lặng im mà lưu luyến trên người nữ tử trên giường, Lạc Cơ Nhi không nói được lời nào, chỉ có khi nghe được lời nói sau của tiểu cung nữ,thân mình suy nhược run rẩy kịch liệt, ánh mắt trong veo mang theo hoangmang chưa tán nhìn mọi người, nhìn đến ánh mắt lạnh như băng cùng nghi kỵ,cảm thấy thình lình bị chụp thót!
Mà giữa phòng, cặp mắt ngầm nổi sóng của Mặc Uyên bắt đầu khởi động,
thân hình cao lớn uy nghiêm có nháy mắt cương trực.
Nhìn tất cả mọi người không có phản ứng, tiểu cung nữ trong lệ quang dẫn
theo vài phần kinh hãi, bối rối mở miệng nói : “Các vị đại nhân, nô tỳ nói đều là
nói thật, nô tỳ không có nói dối! Nô tỳ…”
“Đủ rồi!” Một tiếng lạnh như băng gầm lên, Mặc Húc đánh gãy lời than thở khóc lóc trần thuật kia.
Tiểu cung nữ thân mình mềm nhũn, cũng không dám nhiều lời nửa chữ, chỉ mặc cho nước mắt hung mãnh rơi ở trên mặt đất, cũng không dám lau đi.
Chậm rãi đi tới chỗ cửa, cùng nàng sát bên người mà đi qua, cặp mắt Mặc
Húc càng thêm sâu thẳm.
Hắn thấy nàng giật mình, mùi thơm thanh u của cơ thể thổi đến, trộn lẫn một
chút hương vị hoan ái, làm hắn lưu luyến si mê, nhưng hận ý cuồn cuộn.
“Thái y ở lại, những người còn lại, theo trẫm ra ngoại điện đi.” Hắn lạnh giọng
ra mệnh lệnh, thân ảnh tôn quý vương giả biến mất ở tại cửa.
Trái tim yếu ớt bỗng nhiên như bị nắm lại , sắp không thể thở nỗi nữa, Lạc Cơ
Nhi đứng nguyên tại chỗ, quanh thân khó chịu cùng hơi thở căng thẳng không
thông khiến cho những ngón tay tái nhớt của nàng co lại, nắm không thể nắm.
Nàng như một đóa hoa đơn bạc dừng lại tại nguyên chỗ cũ, dù cho có thế nào
vẫn không thể chuyển động cước bộ.
Trong lòng bàn tay bỗng nhiên có một tia nóng rực, Lạc Cơ Nhi kinh hãi, lúc
này mới giật mình chú ý tới không biết khi nào thân ảnh cao lớn dừng lại trước
mặt mình, bàn tay nhỏ bé nhu nhược không có xương của nàng bị Mặc Uyên
nắm chặt, nâng mắt, đón nhận ánh mắt trong suốt nhưng an tâm của hắn, chưa kịp phản ứng, một cái hôn nóng rực liền đặt lên cái trán của nàng…
“Không phải sợ…” Thanh âm nhẹ đến cơ hồ nghe không được, theo yết hầu
hắn tràn ra, sát lỗ tai của nàng, giống như một tia ấm áp ở trong lòng nhộn
nhạo mở ra, ôn tồn một mảnh.
Sau nháy mắt, trên mặt hắn mang theo ý cười nhàn nhạt, dắt tay nàng, dưới
ánh mắt khác thường của mọi người mà đi ra ngoài.
Trên ngoại điện, luồng ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ chạm rỗng chiếu xạ
tiến vào, hơi sáng.
Không khi ngưng đọng, trong nháy mắt lúc Mặc Húc ngồi xuống, Nàng lần đầu tiên quỳ gối trên đại điện như vậy, quần áo màu xanh nhạt bao phủ thân thể đơn bạc của nàng, nàng có thể cảm nhận được không khí trong điện lạnh lẽo theo đầu gối hướng về phía trước lan tràn, cho đến khi xâm nhập toàn thân nàng. Thủ vệ ngoài cửa, cung nữ trong điện, đều không có lui, ánh mắt lợi hại đánh vào trên người nàng, nóng đến độ muốn thiêu cháy.
Ánh mắt vị đế vương Tôn quý, gắt gao chăm chú nhìn ở trên người nàng.
Hồi lâu, Mặc Húc mở miệng, đã rút đi tức giận, thanh âm trầm thấp mà hùng
hậu: “Điều tra ra sao? Hôm qua Uyển nhi là lúc nào uống trà, lại lúc nào dược
hiệu phát tác ?”
Cung nữ đứng bên cạnh cúi người đáp: “Khởi bẩm hoàng thượng, hôm qua
nương nương trước lúc Hoàng Thượng đến đã uống trà , thời điểm trở về từ
Thần hi điện cũng hoàn hảo tốt, chính là buổi tối… người gác đêm mới nghe
được nương nương kêu đau, vội vàng đi vào xem, nhưng là…” Cung nữ sợ
hãi rụt lui thân mình, “Nhưng là đã không còn kịp rồi…”
Hắn nhẫn nại chờ, nhưng không thấy nàng biện giải nửa lời.
“Ngươi không có gì muốn giải thích với trẫm ư?” Mặc Húc có hơi tức giận,
chăm chú nhìn thân ảnh màu trắng quỳ giữa điện.
Bạc sam bọc bả vai suy nhược của nàng, vài lọn tóc đen trượt xuống mặt, làm nàng như được bao bọc bởi một vầng sáng nhạt khi quỳ dưới ánh nắng ban mai , thoát tục đến độ không hề nhiễm một hạt bụi nhỏ. Hắn không đành lòng, càng không thể, nhìn nàng trầm mặc, trong ánh mắt trong suốt tràn đầy sự lạnh nhạt.
Chẳng lẽ nàng sẽ không biết, không giải thích thì hậu quả, sẽ là như thế nào
sao? !
Vừa thản nhiên, cũng vừa kiên định lắc đầu, Lạc Cơ Nhi ngẩng khuôn mặt tuyệt mỹ thanh lệ, chăm chú nhìn nam tử uy nghiêm trên điện kia, “Ta không cần giải thích.”
Sắc mặt của Đế Vương càng tái đi, trầm giọng hỏi: “Tại sao?”
Một nụ cười nhạt không thể nhìn ra, hiện lên trên khóe môi nàng, trong sự dịu
dàng mang theo đau thương lờ mờ, giọng nói trong trẻo mang theo non nớt,
nháy mắt tập kích trái tim yếu mềm của kẻ khác.
“Phải giải thích cái gì đây?”
Nàng nhìn hắn, đơn thuần như một đứa nhỏ không rỗi
“Ta bưng trà cho Uyển phi, chỉ có một mình nàng thấy, những người khác làm sao mà biết được, ta không rõ, trong trà có hoạt thai dược hay không, cũng là Thái y nói, Hoàng Thượng tin, thì có, không tin, thì không có, ta chẳng gì được; có phải ta hạ hay không, Hoàng Thượng ngài nên hỏi ta tại sao muốn hạ độc, chỉ vìmuốn loại bỏ một đứa nhỏ hoàng thất sao? A… Nghĩ đến quả thật có lý do, ta là người Đằng An, ta không có lý do gì không hận những ai ở đây, nhưng là nếu ta muốn làm, ta sẽ trực tiếp đem độc dược hạ trong chén trà của hoàng thượng, như vậy không phải nhanh hơn sao?” Giọng nói nhỏ nhẹ, giọng điệu khinh thương được nàng nói một cách nhỏ nhẹ, không nhanh không chậm, làm người chung quanh đều hít phải một luồng khí lạnh!
“Cho nên…” Nàng có hơi bất lực dùng hai tay chống xuống mặt đất, chịu đựng sự nhức mỏi toàn thân, “Ta thật sự không biết, ta nên giải thích cái gì…”
Giống như một nhát đao dịu dàng đâm vào trong lòng, Mặc Húc chấn động.
Giống như si mê, ánh mắt của hắn không thể dời khỏi nàng, sự làm càn của
nàng, sự lớn mật của nàng, sự thẳng thắn của nàng, làm tim của hắn đau kịchliệt, đau không thể nén.
“Ngươi… Ngươi câm mồm!” Công công bên cạnh mắt thấy sắc mặt đế vương trở nên sâu xa, nói vậy nhất định là nàng đã chọc giận hắn, hoảng hốt lớn tiếng quát, “Ngươi là một tiểu nô mất nước, lại dám ở trên đại điện nguyền rủa Hoàng Thượng?! Ngươi… Ngươi quả thực không thể tha thứ!
nhắn xinh xắn mặc áo xanh nhạt chỗ cửa kia!
Ánh mắt thủy chung lặng im mà lưu luyến trên người nữ tử trên giường, Lạc Cơ Nhi không nói được lời nào, chỉ có khi nghe được lời nói sau của tiểu cung nữ,thân mình suy nhược run rẩy kịch liệt, ánh mắt trong veo mang theo hoangmang chưa tán nhìn mọi người, nhìn đến ánh mắt lạnh như băng cùng nghi kỵ,cảm thấy thình lình bị chụp thót!
Mà giữa phòng, cặp mắt ngầm nổi sóng của Mặc Uyên bắt đầu khởi động,
thân hình cao lớn uy nghiêm có nháy mắt cương trực.
Nhìn tất cả mọi người không có phản ứng, tiểu cung nữ trong lệ quang dẫn
theo vài phần kinh hãi, bối rối mở miệng nói : “Các vị đại nhân, nô tỳ nói đều là
nói thật, nô tỳ không có nói dối! Nô tỳ…”
“Đủ rồi!” Một tiếng lạnh như băng gầm lên, Mặc Húc đánh gãy lời than thở khóc lóc trần thuật kia.
Tiểu cung nữ thân mình mềm nhũn, cũng không dám nhiều lời nửa chữ, chỉ mặc cho nước mắt hung mãnh rơi ở trên mặt đất, cũng không dám lau đi.
Chậm rãi đi tới chỗ cửa, cùng nàng sát bên người mà đi qua, cặp mắt Mặc
Húc càng thêm sâu thẳm.
Hắn thấy nàng giật mình, mùi thơm thanh u của cơ thể thổi đến, trộn lẫn một
chút hương vị hoan ái, làm hắn lưu luyến si mê, nhưng hận ý cuồn cuộn.
“Thái y ở lại, những người còn lại, theo trẫm ra ngoại điện đi.” Hắn lạnh giọng
ra mệnh lệnh, thân ảnh tôn quý vương giả biến mất ở tại cửa.
Trái tim yếu ớt bỗng nhiên như bị nắm lại , sắp không thể thở nỗi nữa, Lạc Cơ
Nhi đứng nguyên tại chỗ, quanh thân khó chịu cùng hơi thở căng thẳng không
thông khiến cho những ngón tay tái nhớt của nàng co lại, nắm không thể nắm.
Nàng như một đóa hoa đơn bạc dừng lại tại nguyên chỗ cũ, dù cho có thế nào
vẫn không thể chuyển động cước bộ.
Trong lòng bàn tay bỗng nhiên có một tia nóng rực, Lạc Cơ Nhi kinh hãi, lúc
này mới giật mình chú ý tới không biết khi nào thân ảnh cao lớn dừng lại trước
mặt mình, bàn tay nhỏ bé nhu nhược không có xương của nàng bị Mặc Uyên
nắm chặt, nâng mắt, đón nhận ánh mắt trong suốt nhưng an tâm của hắn, chưa kịp phản ứng, một cái hôn nóng rực liền đặt lên cái trán của nàng…
“Không phải sợ…” Thanh âm nhẹ đến cơ hồ nghe không được, theo yết hầu
hắn tràn ra, sát lỗ tai của nàng, giống như một tia ấm áp ở trong lòng nhộn
nhạo mở ra, ôn tồn một mảnh.
Sau nháy mắt, trên mặt hắn mang theo ý cười nhàn nhạt, dắt tay nàng, dưới
ánh mắt khác thường của mọi người mà đi ra ngoài.
Trên ngoại điện, luồng ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ chạm rỗng chiếu xạ
tiến vào, hơi sáng.
Không khi ngưng đọng, trong nháy mắt lúc Mặc Húc ngồi xuống, Nàng lần đầu tiên quỳ gối trên đại điện như vậy, quần áo màu xanh nhạt bao phủ thân thể đơn bạc của nàng, nàng có thể cảm nhận được không khí trong điện lạnh lẽo theo đầu gối hướng về phía trước lan tràn, cho đến khi xâm nhập toàn thân nàng. Thủ vệ ngoài cửa, cung nữ trong điện, đều không có lui, ánh mắt lợi hại đánh vào trên người nàng, nóng đến độ muốn thiêu cháy.
Ánh mắt vị đế vương Tôn quý, gắt gao chăm chú nhìn ở trên người nàng.
Hồi lâu, Mặc Húc mở miệng, đã rút đi tức giận, thanh âm trầm thấp mà hùng
hậu: “Điều tra ra sao? Hôm qua Uyển nhi là lúc nào uống trà, lại lúc nào dược
hiệu phát tác ?”
Cung nữ đứng bên cạnh cúi người đáp: “Khởi bẩm hoàng thượng, hôm qua
nương nương trước lúc Hoàng Thượng đến đã uống trà , thời điểm trở về từ
Thần hi điện cũng hoàn hảo tốt, chính là buổi tối… người gác đêm mới nghe
được nương nương kêu đau, vội vàng đi vào xem, nhưng là…” Cung nữ sợ
hãi rụt lui thân mình, “Nhưng là đã không còn kịp rồi…”
Hắn nhẫn nại chờ, nhưng không thấy nàng biện giải nửa lời.
“Ngươi không có gì muốn giải thích với trẫm ư?” Mặc Húc có hơi tức giận,
chăm chú nhìn thân ảnh màu trắng quỳ giữa điện.
Bạc sam bọc bả vai suy nhược của nàng, vài lọn tóc đen trượt xuống mặt, làm nàng như được bao bọc bởi một vầng sáng nhạt khi quỳ dưới ánh nắng ban mai , thoát tục đến độ không hề nhiễm một hạt bụi nhỏ. Hắn không đành lòng, càng không thể, nhìn nàng trầm mặc, trong ánh mắt trong suốt tràn đầy sự lạnh nhạt.
Chẳng lẽ nàng sẽ không biết, không giải thích thì hậu quả, sẽ là như thế nào
sao? !
Vừa thản nhiên, cũng vừa kiên định lắc đầu, Lạc Cơ Nhi ngẩng khuôn mặt tuyệt mỹ thanh lệ, chăm chú nhìn nam tử uy nghiêm trên điện kia, “Ta không cần giải thích.”
Sắc mặt của Đế Vương càng tái đi, trầm giọng hỏi: “Tại sao?”
Một nụ cười nhạt không thể nhìn ra, hiện lên trên khóe môi nàng, trong sự dịu
dàng mang theo đau thương lờ mờ, giọng nói trong trẻo mang theo non nớt,
nháy mắt tập kích trái tim yếu mềm của kẻ khác.
“Phải giải thích cái gì đây?”
Nàng nhìn hắn, đơn thuần như một đứa nhỏ không rỗi
“Ta bưng trà cho Uyển phi, chỉ có một mình nàng thấy, những người khác làm sao mà biết được, ta không rõ, trong trà có hoạt thai dược hay không, cũng là Thái y nói, Hoàng Thượng tin, thì có, không tin, thì không có, ta chẳng gì được; có phải ta hạ hay không, Hoàng Thượng ngài nên hỏi ta tại sao muốn hạ độc, chỉ vìmuốn loại bỏ một đứa nhỏ hoàng thất sao? A… Nghĩ đến quả thật có lý do, ta là người Đằng An, ta không có lý do gì không hận những ai ở đây, nhưng là nếu ta muốn làm, ta sẽ trực tiếp đem độc dược hạ trong chén trà của hoàng thượng, như vậy không phải nhanh hơn sao?” Giọng nói nhỏ nhẹ, giọng điệu khinh thương được nàng nói một cách nhỏ nhẹ, không nhanh không chậm, làm người chung quanh đều hít phải một luồng khí lạnh!
“Cho nên…” Nàng có hơi bất lực dùng hai tay chống xuống mặt đất, chịu đựng sự nhức mỏi toàn thân, “Ta thật sự không biết, ta nên giải thích cái gì…”
Giống như một nhát đao dịu dàng đâm vào trong lòng, Mặc Húc chấn động.
Giống như si mê, ánh mắt của hắn không thể dời khỏi nàng, sự làm càn của
nàng, sự lớn mật của nàng, sự thẳng thắn của nàng, làm tim của hắn đau kịchliệt, đau không thể nén.
“Ngươi… Ngươi câm mồm!” Công công bên cạnh mắt thấy sắc mặt đế vương trở nên sâu xa, nói vậy nhất định là nàng đã chọc giận hắn, hoảng hốt lớn tiếng quát, “Ngươi là một tiểu nô mất nước, lại dám ở trên đại điện nguyền rủa Hoàng Thượng?! Ngươi… Ngươi quả thực không thể tha thứ!
Danh sách chương