Một thanh âm sắc bén vang vọng trong đại điện, chói tai vô cùng

Tội không thể tha.

Bốn chữ này quả thật sắc nhọn, một cây một cây đâm thẳng vào trong tư tưởng có chút uể oải của nàng. Vốn dĩ, nàng chỉ thuận miệng nói hai câu, đó cũng trở thành tội không thể tha sao..

Sự đau đớn trong trái tim ấm ức trỗi dậy, kéo dài lan đến cả tứ chi, vào hàng trăm tế bào… Nàng từng cho rằng bản thân mình vốn dĩ trong phút giây ngắn ngủ nào đó đã có thể quên đi nỗi đau khổ mất đi Đằng An, nhưng thật không ngờ, những thống khổ này cứ như dây leo, chiếm giữ lòng nàng, vững vàng chiếm cứ tại nơi phương thổ mềm mại kia. Trên đại điện ngự một vị đế vương, có lẽ có quyền lực tối thượng, có lẽ có quốc thổ rộng lớn, thế nhưng—-

Hắn không phải ông trời của nàng.

   Hắn có tư cách gì buộc nàng phải cúi đầu, phải phục tùng, phải kính cẩn lễ phép! Bàn tay nhỏ bé tái nhợt nắm chặt thành quyền, con ngươi trong suốt của nàng dấy lên mộtngọn lửa, trái tim thắt lại đến mức tê liệt.

Mặc Uyên nhíu mày

 

Hắn hiểu tâm tư nàng, một mảy may cảm xúc của nàng đều nằm trong tầm mắt của hắn dù đó có là hành động nhỏ nào, hắn biết trong con người nàng luôn có lòng kiêu hãnh của người Đằng An quốc, có tự do của người Đằng An, nàng không chấp nhận được nơi thiêng liêng nhất bị vấy bẩn, nàng thà chết, thà bị thương, nhưng là, nàng không chịu nổi nửa phần nhục nhã.

   

Điều đó không vũ nhục nàng, mà là vũ nhục toàn bộ Đằng An quốc đã mất kia.

   

“Hoàng huynh…” Thản nhiên mở miệng, nụ cười sắc bén nở trên môi Mặc Uyên, “Thần đệ mấy ngày không tham chính, không phát hiện ra, giờ đến một tên thái giám nho nhỏ cũng có thể khoa tay múa chân trên đại điện a…..”

 

Tên công công vừa tức thời còn vênh mặt hất hàm sai khiến, nhất thời trợn mắt há hốc mồm, bị thứ sắc bén trong lời nói kia doạ đến lui mấy bước, vạn phần sợ hãi.

   

“Hoàng thượng! Nô tài… Nô tài không có ý đó, nô tài không dám khinh rẻ hoàng thượng, xin hoàng thượng minh giám!!” Phù phù tiếng quỳ xuống đất của hắn xem ra thật nặng nề.

 

“Được rồi.” 

Ồn ào đến phiền, Mặc Húc lạnh giọng cắt ngang âm thanh huyên náo kia, trầm giọng nói:

“Chuyện này giao cho bộ binh đi tra rõ, trước đó…” 

Ánh mắt nhìn về phía thân thể lả lướt mềm mại dưới điện, hắn dừng một chút:

“Trẫm, không cho phép ngươi rời cung”

   

Tâm đột nhiên vỡ òa, cả người Lạc Cơ Nhi lạnh băng, có hơi cứng nhắc khẽ nâng mắt, nhìn vị Đế Vương tôn quý trên điện.

   

“Trẫm sẽ không cho phép có người ở hậu cung của trẫm làm bậy, dù là ai, trẫm vì Uyển nhi nhất định buộc hắn phải trả giá đắt!” Ngôn ngữ lạnh băng, mang theo thánh uy không thể không tôn trọng, ánh mắt lợi hại của Mặc Húc đảo qua mỗi người trong điện, hướng về phía cửa đại điện lạnh lùng nói, “Người đâu!”

Ngoài cửa điện, một đám thị vệ lên tiếng trả lời, dũng mãnh tiến vào, đao kiếm chớp loé hàn quang, đem người trong điện bao vây lại!

Sát khí đằng đằng, ùn ùn kéo kéo đến tập kích mọi người trong điện.

Mặc Húc nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu trắng, giọng có chút khàn khàn từ bên trong phát ra: “Mang nàng ta xuống, giam vào địa lao.”

“Tuân lệnh!!” Thân ảnh thị vệ to lớn lại hùng hổ nhanh chóng tiến vào đại điện, đao kiếm chạm nhau, phát ra thanh âm lanh lảnh.

Quỳ trên mặt đất, một cô gái mảnh mai như một đoá hoa oánh bạch, đầu ngón tay non mịn của nàng hơi co lại, đứng lên, không khóc, không náo loạn, trong mắt có tia nhìn trong suốt.

Thị vệ đi tới bên cạnh nàng, có chút không đành lòng, chắp tay nói: “Xin đắc tội, cô nương.”

“Chờ đã!” Một giọng nói lạnh lùng và nghiêm nghị vang lên, mang theo vài phần lạnh lẽo, ngăn mấy tên thị vệ đang kéo lấy thân thể suy nhược của nàng lại.

Trên đại điện, Mặc Uyên chậm rãi nâng mắt, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo thản nhiên nhìn về phía hoàng huynh tôn quý của mình “Trước khi điều tra rõ ràng, bất luận lẻ nào cũng không thể dễ dàng thoát tội phải không? Hoàng huynh.”

Không rõ dụng ý của hắn, Mặc Húc lạnh lùng trầm thấp nói: “Đương nhiên.”

Môi nở nụ cười mệt mỏi, nói là cười nhưng bên trong lại pha lẫn một cảm giác lạnh lẽo không dễ gì nhận ra, “Vậy sao Hoàng huynh lại không đồng thời bắt cả ta? Hạ nhân trong phủ của ta gây hoạ, ta sao có thể thoát khỏi không can hệ?” Mắt thấy sắc mặt Mặc Húc càng ngày càng xanh, Mặc Uyên cười khẽ, bổ sung thêm một câu, “Cũng có thể, Vương gia ta bụng dạ khó lường, muốn mưu hại huyết mạch của Hoàng thất thì sao?”

“Mặc Uyên!!” Giọng nói phẫn nộ oán độc , bùng nổ trên đại điện!!

Kích hắn nổi giận thành công, Mặc Uyên đúng lúc cấm khẩu, nhìn tôn quý đế vương kia không thể khống chế được bộ dáng, lạnh nhạt cười khẽ.

Toàn bộ mọi người trong đại điện đều bị tiếng gầm này doạ đến chân tay bủn rủn, phù phù phù phù, tất cả đều quỳ xuống, thở cũng không dám thở ra—–ai cũng đều biết đương kim hoàng thượng tâm tính nhân hậu, luôn đối với Tam đệ của mình vô cùng ân sủng, thậm chí còn dung túng, lúc này đây, đem cả tên họ tức giận quát lớn, không thể nghi ngờ rằng Tam vương gia thật sự đã làm mặt rồng tức giận, trong điện nháy mắt đã trở nên xơ xác tiêu điều!!

“Hôm nay trẫm niệm tình cốt nhục mà không truy cứu ngươi tội nói năng lỗ mãng, thế nhưng, tuyệt đối không có lần thứ hai,” Áp chế ngọn lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống, Mặc Húc nắm tay chặt đến sinh đau, quay sang phía thị vệ lần thứ hai lạnh giọng hạ lệnh, “Còn thất thần đứng đó làm gì? Mau giải người xuống dưới!”

Thị vệ toàn thân đổ mồ hôi lạnh trên mặt đất hoảng loạn đứng lên, bắt lấy nàng.

Không hiểu sao, hốc mắt của nàng vi ẩm ướt, vừa rồi là vì hắn cuồng vọng, nhưng bên tai vẫn còn phảng phất sót lại một câu nhẹ nhàng kia “Không phải sợ…”, nàng rốt cục không hiểu được tâm ý của hắn, nam tử tà mị lại liều lĩnh kia tao nhã đứng tại chỗ, chỉ chừa cho nàng một bóng lưng tịch mịch.

Lặng im một lúc lâu, mãi cho đến khi Mặc Uyên không còn nghe thấy thanh âm từ phía sau.

Nàng bị dẫn đi, không hề vùng vẫy, không hề phản kháng, mà chính bản thân mình, cũng bất lực.

Nháy mắt trong lòng có tia đau đớn quét qua.

Hắn nhớ đên trong hoa viên của Uyên vương phủ, hắn từng tới chỗ cây hoa ngọc lan, nơi bia mộ của mẫu thân mà nghiêm túc nói ra tất cả, hắn sẽ không nhịn nữa, thiên hạ này nợ hắn, hắn sẽ làm cho bọn họ phải hoàn trả hết thảy.

Như vậy, cứ từ nơi này mà bắt đầu đi.

Môi nở nụ cười lãnh đạm như Ma Vương của địa ngục, Mặc Uyên xoay người, kiên quyết rời khỏi điện.

“Đứng lại!” Mặc Húc cau mày, tất cả biểu tình lãnh khốc đọng lại trên mặt, “Ngươi đi đâu?”

“Đương nhiên là đi thu thập chứng cứ….” Mặc Uyên không có quay đầu lại, bên môi vẫn nụ cười yếu ớt, “Nếu hoàng huynh không có khả năng tra rõ chân tướng sự việc, như vậy, ta chỉ có thể dựa vào chính mình a……không phải sao?”

“Ngươi…” Lửa giận ngút trời trong nháy mắt nổi lên, Mặc Húc chỉ nói ra một chữ, cũng thấy cơn giận không thể hạ!!!



Mà tạ mị nam từ kia dường như không nghe được tiếng gầm từ phía sau, chỉ lạnh lùng mà tiếp tục bước đi, dùng đại lực đẩy cửa điện ra!



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện