Mọi người nhìn về phía cửa phòng, Đàm Tổng chỉ mặc áo choàng tắm bước ra, mái tóc còn hơi ướt rũ xuống trán, biểu tình trên khuôn mặt có chút tối nghĩa, nhưng thoạt nhìn có vẻ không được tốt lắm.



Trác Thân không chút sợ hãi, nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của hắn, giễu cợt: "Anh muốn cưới Kiều Ngâm, chẳng lẽ để con thỏ nhỏ làm tình nhân của anh sao? Anh mơ cũng thật đẹp đó."



“Ai nói tôi muốn kết hôn với Kiều Ngâm?” Đàm Tổng bước tới, thuận thế nắm lấy vai của Dương Dương, như muốn ám chỉ điều gì đó, giống như bọn họ mới là một gia đình.



"Kiều Ngâm đã nói với tôi mọi chuyện, nếu bây giờ anh thẳng thắn nói, ngược lại sẽ không làm tổn thương thỏ nhỏ." Trác Thân khoanh tay nhìn hắn bằng một ánh mắt như biết hết tất cả.



Đàm Tổng không giống hắn ta, không chỉ ôm, mà còn kéo cả thỏ nhỏ và Tiểu Nhiên ôm vào lòng ngực, đáp lại bằng ánh mắt khiêu khích: "Kiều Ngâm nói với cậu cái gì?"



Người này không chỉ là cặn bã, mà còn rất ghê tởm, Trác Thân xem thường nhất loại người sớm ba chiều bốn, bắt cá hai tay này: "Kiều Ngâm nói, Kiều lão gia muốn anh kết hôn với Kiều Ngâm, không phải sao?"



“Thật sao?” Mạc Chi Dương hốc mắt nhất thời ẩm ướt, đôi mắt hạnh mơ hồ đỏ bừng, ủy khuất nhìn Đàm Tổng, bả vai khẽ run lên, trong lòng vô cùng bất an.



Vốn dĩ có thể đúng lý hợp tình tranh luận với Trác Thân, nhưng khi nhìn thấy thỏ nhỏ khóc, liền mất hết tâm tư, vội vàng giải thích với cậu: "Không có, hắn ta nói bậy bạ, anh đã nói rõ ràng với Kiều lão gia, là anh muốn kết hôn cùng em, anh sẽ không kết hôn với Kiều Ngâm."



“Thật sao?” Giọng nói run run, Mạc Chi Dương dường như không tin, liền nắm lấy vạt áo choàng tắm của hắn, có thể nhìn thấy các khớp ngón tay trắng bệch vì căng thẳng.



Thấy Dương Dương vẫn không tin, Đàm Tổng giơ tay lên thề: "Tôi Đàm Tổng, thề với trời sẽ không kết hôn với Kiều Ngâm, càng không cô phụ Mạc Chi Dương, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh!"



Lại nghe được lời thề độc này, Mạc Chi Dương có chút hoài niệm, vội vàng vươn tay trái trống không che miệng hắn lại, sốt ruột nói: "Em tin anh, anh đừng nói bậy, nhanh phi phi phi."



“Những gì anh nói đều là sự thật, tại sao lại phải phi?” Đàm Tổng ái muội liếm lòng bàn tay đang che miệng mình lại, nhìn Trác Thân khiêu khích, như muốn nói: Nhìn đi, thỏ nhỏ quan tâm đến tôi nhiều hơn.



Mạc Chi Dương đỏ mặt, vội vàng thu tay lại, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn hắn, một chút lực uy hiếp cũng không có, ngược lại giống như đang làm nũng, ủy khuất nói: "Nếu anh bỏ rơi em, em cũng không làm được gì, chỉ có thể thu dọn đồ rời đi."



Lúc này, thể hiện sự yếu đuối hữu ích hơn nhiều so với việc chất vấn, yếu đuối có thể khơi dậy ý muốn được bảo vệ, còn chất vấn chỉ có thể khơi dậy khát vọng chiến thắng.



Nghe cậu nói lời này, Đàm Tổng hận không thể đem tim bày ra cho cậu xem, để thỏ nhỏ biết rằng cậu trong lòng hắn quan trọng thế nào, nghiêm nghị nói: "Là em không được phép bỏ rơi anh."



Tên này được lắm, Trác Thân vốn định vạch trần bộ mặt tra nam của Đàm Tổng, kết quả lại bị nhét đầy thức ăn cho chó, tuy rằng khó chịu, nhưng tiểu thỏ tử tin hắn, hắn ta cũng không làm gì được, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi thầm mắng Đàm Tổng mỗi hơi thở đều là tra nam!



Tiểu Nhiên cũng là một thần trợ công, xúc động khóc: "Con không muốn chị Kiều, con chỉ muốn anh Dương, nếu Cậu không muốn anh Dương, vậy con sẽ cưới anh Dương."



Vừa dứt lời, trên đầu nhóc liền ăn một đòn: "Nhóc nghĩ cái gì vậy? Tuổi còn nhỏ mà đã có ý nghĩ kỳ quái như vậy."



Oh yo ~ Hệ thống sau khi xem xong trò hay này, mới nhận ra kí chủ thực sự rất cường, nhân vật chính thụ vì tình yêu mà làm công, Tiểu Nhiên tuổi còn nhỏ đã có chí hướng rộng lớn như vậy, không hổ là kí chủ.



Mạc Chi Dương vội vàng ôm Tiểu Nhiên vào lòng, xoa xoa đỉnh đầu bị đánh: "Anh làm gì vậy?"



“Dạy cho nhóc một bài học.” Đàm Tổng cười cướp, muốn đoạt vợ hắn, mặc kệ là ai, tất cả đều dọn sạch, chờ nhóc thành niên hắn sẽ đưa Dương Dương rời đi!



Trác Thân nhàm chán nhìn gia đình vui vẻ hạnh phúc, thỏ nhỏ cũng tin chuyện ma quỷ kia của tra nam, ngược lại bản thân thành người xấu. Không nói lời nào, chào hỏi với thỏ nhỏ rồi trực tiếp rời khỏi Tôn gia.



Vừa rồi Tiểu Nhiên lại khóc, bây giờ đã mơ màng buồn ngủ.



Đưa người cho Đàm Tổng, Mạc Chi Dương xoay người đi ngủ, cậu cũng buồn ngủ.



“Tiểu Nhiên, phải nói rõ ràng, anh Dương là của Cậu, nhóc không nên mơ ước biết không?” Đàm Tổng đặt người lên giường, không cố ý hạ giọng, đây là đang dỗ dành cái gì, rõ ràng là đang tuyên thệ chủ quyền.



Tiểu Nhiên mơ màng sắp ngủ, ngay khi đầu chạm vào gối, lập tức liền ngủ mất.



Nhìn thấy người sắp ngủ, Đàm Tổng thật sự cảm thấy không tốt, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên cái má mập mạp của đứa bé, muốn đem người đánh thức: "Tiểu Nhiên có nghe thấy không? Anh Dương thuộc về Cậu, biết không?"



"Ừm...." Tiểu Nhiên không nghe thấy rõ hắn đang nói gì, kết quả bị làm cho mở mắt, lại muốn ngủ tiếp.



Nhưng Đàm Tổng chính là muốn nhóc nhớ rõ, vươn tay nhéo mũi nhóc, bởi vì không thể hô hấp, lại mở mắt ra: "Anh Dương là của Cậu, biết không?"



Tiểu Nhiên bây giờ cảm thấy mình thật ngu ngốc, rất buồn ngủ, bất đắc dĩ gật đầu, có chút ủy khuất trả lời: "Đã biết."



Nhìn thấy nhóc nhớ kỹ, Đàm Tổng có lòng tốt buông tay ra, đối với chuyện như thế này, còn phải dạy dỗ từ bé. Vừa lòng đắp chăn đàng hoàng cho Tiểu Nhiên, vừa mở cửa đã nhìn thấy một người, thấy đôi mắt sáng ngời đang nhìn chằm chằm mình: "Có chuyện gì?"



Chỉ là câu hỏi này, giọng nói kia lại ẩn hiện trong bóng tối, không chịu trả lời.



Đàm Tổng cũng không có hỏi nhiều, xoay người đi vào phòng của Dương Dương, vừa đi vào liền thấy người nọ đã ở trên giường, trong phòng tối vang lên tiếng hít thở.



Bước tới, xốc chăn bông lên giường, từ phía sau vòng tay ôm eo cậu: "Dương Dương ngủ rồi à?"



“Hả?” Mạc Chi Dương có chút buồn ngủ, nhưng không có ngủ.



Không ngủ thì có thể tiếng hành bước tiếp theo, Đàm Tổng ngồi dậy, dựa lưng vào giường bế con thỏ nhỏ lên, để cậu ngồi lên người mình: "Em không buồn ngủ sao?"



"Còn tốt.” Mạc Chi Dương mềm mại dựa đầu vào vai hắn, hừ nhẹ: “Sao anh vẫn chưa ngủ?"



“Bởi vì có những chuyện muốn nói với em.” Đàm Tổng ôm eo Dương Dương khiến người ngồi thẳng dậy, ôm lấy đầu cậu, nhẹ nhàng hôn lên, từ tai đến trán mà nhẹ nhàng rơi xuống: “Anh thuộc về em.”



Quan hệ phụ thuộc đột nhiên thay đổi, Mạc Chi Dương có chút bối rối, mắt hạnh chớp chớp nhìn hắn: "Hả?"



"Anh, Đàm Tổng, chỉ thuộc về em.” Lần này lại trịnh trọng lại thâm tình, Đàm Tổng nguyện ý thay đổi quan hệ này, cho con thỏ nhỏ cảm giác an toàn.



Bị chiếm hữu thì không dễ chịu, nhưng sở hữu, quyền quyết định là ở trong tay của chính mình, có thể yên tâm: "Cho nên, đừng bỏ anh lại."



Mạc Chi Dương định thần lại, sau khi hiểu được ý của hắn, đột nhiên trở nên có chút ngây thơ, nếu nói cho hắn biết, vừa rồi chỉ là bạch liên hoa tự mình tu dưỡng, mới có thể làm ra phản ứng yếu ớt bất an, phỏng chừng hắn sẽ đem mình dùng chăn buồn chết.



Cho nên lời nói bên trong nội tâm là: Nếu như anh dám cưới Kiều Ngâm, ông đây sẽ dìm chết anh trong bồn cầu.



Nhưng bạch liên hoa chỉ biết nói lảm nhảm, cũng không thể nói ra những lời thô bạo như vậy, Mạc Chi Dương cụp mi xuống, không dám tiếp xúc ánh mắt với hắn: "Vậy thì anh ... vậy sao anh lại thích em? Em không tốt lắm, vừa tham ăn lại thích được cưng chiều."



"Nếu em có thể nhìn thấy những gì anh có thể nhìn thấy, em mới có thể hiểu được mình đáng yêu như thế nào." Đàm Tổng ngẩng mặt lên, buộc hai mắt đan xen vào mình: "Thật không thể tin được, anh lại bị em có được."



Người đàn ông này có quá giỏi trong việc đó không? Sau khi hệ thống nghe xong số hiệu đều cảm động, vì vậy làm thế nào Mạc Chi Dương có thể không cảm động.



"Vậy thì anh phải ngoan ngoãn, không ở cùng người khác, em sẽ ... Em sẽ không rời khỏi anh, nếu không em...." Mạc Chi Dương nhẹ giọng nói, cúi người mở miệng cắn mũi hắn.



Hơi nheo mắt, trong lòng bổ sung thêm: Nếu anh dám cho ông đây đội nón xanh, ông đây sẽ dìm chết anh trong bồn cầu.



Giọng điệu uy hiếp như dùng đường bọc lên, Đàm Tổng vui vẻ chịu đựng, thói quen của động vật họ mèo đi lên, dùng đầu cọ vai cậu: "Anh sẽ không, cho nên em đừng rời bỏ anh."



Bị hắn làm cho ngứa ngáy, Mạc Chi Dương muốn đẩy đầu hắn ra, hai tay liền bị nắm lấy, chỉ thấy người đàn ông thở hổn hển, đột nhiên hỏi mình: "Em có phải động dục hay không?"



“Không có nha.” Mạc Chi Dương có chút kỳ quái, nghiêng đầu nhìn hắn chớp chớp mắt, tai thỏ run lên.



Đàm Tổng dường như không có nghe thấy, vì vậy đột nhiên đè người vào trong lòng ngực, để cho cậu cảm nhận sự khác biệt của mình: "Em chính là đang động dục, anh liền giúp em."



Này, rốt cuộc là ai động dục?



"Anh, nhẹ một chút đi ~ Đàm Tổng..." Mạc Chi Dương nắm chặt khăn trải giường, luôn luôn có chút bất mãn, lúc đầu cũng không động dục, kết quả là do tên khốn kiếp này: "Ừm~"



Lúc gặp người khác thì dùng mặt người, nhưng trên giường hoàn toàn không giống nhau, nhất định là một con chó, đảo ngược trắng đen quả thực là ngựa quen đường cũ: "Cái gì? Trọng điểm?"



"Hừ ~" Nói nặng thật sự rất nặng, Mạc Chi Dương há miệng cắn vai hắn, rất dùng sức, trong miệng liền có vị ngọt.



“Con thỏ nhỏ không chỉ ăn cà rốt, còn có thể cắn người.” Nói xong còn hung hăng đỉnh vào, đem cả người đều dáng vào lòng ngực, biến con thỏ này thành của mình, con thỏ độc quyền của mình.



"I love you. Anh hoàn toàn thuộc về em, Dương Dương."



Mạc Chi Dương buông hàm răng ra, ngơ ngác nhìn hắn, lặp lại: "Anh hoàn toàn là của em?"



Có thể là do khoái cảm, cũng có thể là do hắn nói, cả về thể chất và tâm lý đều rất hưng phấn.



Đàm Tổng từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, từ nhỏ đến lớn đều nói tiếng Anh, có làn điệu vô cùng xinh đẹp, giọng nói trầm thấp, gợi cảm như đóa hồng đầu xuân.



Trong phòng hai người tâm sự với nhau, nhưng bên ngoài phòng đối diện với cửa ra vào, ẩn hiện một bóng người, dường như biết người bên trong đang làm gì, lẳng lặng đợi đến nửa đêm mới rời đi.



Đến hôm sau Trác Thân vẫn đến, nhưng cũng không còn nhiệt tình như trước, giữa lời nói và hành vi đều làm theo việc công, nhưng cũng may mà Mạc Chi Dương không muốn mắc nợ tình cảm của người khác.



Cậu không muốn mắc nợ bất cứ thứ gì không liên quan đến nhiệm vụ.



Đừng hỏi, hãy hỏi là bạch liên hoa tự mình tu dưỡng, dù sao việc vướng bận người khác sẽ cản trở nhiệm vụ.



Đến buổi chiều, Đàm Tổng đi ra ngoài, vì lý do thể chất, Mạc Chi Dương kêu Trác Thân đêt ý đến Tiểu Nhiên, còn mình thì trở về nghỉ ngơi, hai ngày gần đây do sinh lý phản hồi khi mang thai nên có chút mệt mỏi, vừa động dục lại còn thích ngủ.



Làm đến nữa đêm cậu còn chưa được nghỉ ngơi, còn phải đối phó với thời khắc động dục ngớ ngẩn của Đàm Tổng, có đôi khi không có việc gì, cũng bị hắn làm đến có việc.



Đang trong giấc ngủ lại bị doạ tỉnh, chỉ nghe thấy bên ngoài có người điên cuồng đập cửa, Mạc Chi Dương còn chưa mang dép mà chạy ra mở cửa, liền nhìn thấy Trác Thân: "Làm sao vậy?"



"Không thấy Tiểu Nhiên!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện