"Không thấy Tiểu Nhiên?!" Chỉ một câu không thể giải thích được, nhưng Mạc Chi Dương đã sợ tới mức đồng tử co rụt lại: "Anh nói cái gì?"



Trác Thân lúc này cũng đang lo lắng, nhưng vẫn không tính là hoảng loạn: "Tôi cũng không biết, nó ở trong phòng vẽ tranh, tôi đi đưa trái cây cho nó, kết quả, khi trở lại thì không thấy ai, tôi tìm toàn bộ nhà chính cũng không nhìn thấy đâu."



"Mọi nơi trong nhà đều không có?” Mạc Chi Dương nghĩ, Tiểu Nhiên rất hiểu chuyện, nhóc biết mình không nên chạy lung tung vào lúc này, vậy thì thật sự đã xảy ra chuyện.



Nhưng ai có thể lặng yên không một tiếng động tiến vào, nhíu mày: "Mau đi báo lại cho Đàm Tổng."



“Tôi đã gọi điện thoại rồi, hắn chắc là đang đi đường.” Trác Thân bình tĩnh xử lý, lúc quay lại thì người đã không thấy, liền lập tức gọi cho Đàm Tổng, sau đó liền bắt đầu tìm trong nhà.



Tới gõ cửa Mạc Chi Dương cũng đang ôm ý nghĩ có lẽ nhóc đang ở bên trong, kết quả vừa nhìn thấy vẻ mặt của cậu đã đoán được rồi.



Mạc Chi Dương cũng bình tĩnh lại, đem Trác Thân ra: “Anh đi tìm, tôi sẽ đến phòng vẽ tranh nhìn xem, không cho những người khác vào.



Tôi sợ nếu Tiểu Nhiên vẫn còn trong nhà, ai đó sẽ đưa nó đi trong lúc hỗn loạn."



“Được.” Trác Thân đáp ứng một câu, lập tức đi xuống lầu.



Mạc Chi Dương thậm chí còn quên mang dép, bước nhanh lên phòng ở lầu hai cách hành lang gần nhất.



Cửa không đóng, trong phòng trông rất ngăn nắp ngoại trừ chiếc bàn dựa vào tường.



Mạc Chi Dương bước đến, nhìn thấy hầu hết các bức tranh trên bàn đã được hoàn thành, có ba người, hai người lớn và một đứa trẻ, đứa trẻ là Tiểu Nhiên, đang ôm con thỏ thú bông yêu thích của mình trên tay.



Cả căn phòng tựa hồ không có chật vật gì, mấy cái cọ đã qua sử dụng trên bàn có chút lộn xộn, xem ra là người quen, nếu không Tiểu Nhiên còn chưa kịp phản ứng đã bị người ôm đi.



Dưới sự quan sát, vẫn nhìn thấy một thứ gì đó, ở góc bàn có một sợi tơ nhện, nhưng nơi này thì tơ nhện ở đâu ra?



Đàm Tổng vội vàng quay về, một bước hai bước đi lên lầu hai.



“Anh đã trở về?” Mạc Chi Dương kéo tơ nhện kia, vừa lúc nhìn thấy hắn, liền đưa cho hắn xem: “Nhìn xem, đây là thứ dính trên bàn Tiểu Nhiên.”



Nhìn thấy tơ nhện, sắc mặt Đàm Tổng thay đổi, lông mày lạnh lẽo nhăn lại: "Làm sao có thể là người đó?!"



“Anh biết là ai?” Nhìn cái bộ dạng này của hắn liền biết hắn đã biết được là ai, Mạc Chi Dương đoán được hẳn là không phải người của tổ chức kia.



Đối với bọn họ mà nói, giết chết Tiểu Nhiên mới là mục tiêu của họ, vì vậy bọn họ sẽ không hao tốn tâm tư bắt cóc người đi.



Nhưng Đàm Tổng biết đó là ai, việc này khiến Mạc Chi Dương rất ngạc nhiên.



Đàm Tổng xoắn tơ nhện trong tay hung hăng kéo một cái, làm nó đứt đoạn: "Biết."



Có một căn phòng nhỏ ở phía sau hậu viện, nơi chúng thường ngày chất đống tạp vật và máy cắt cỏ.



"Người kia rốt cuộc sao lại như vậy?” Mạc Chi Dương càng khó hiểu nhìn hắn đem mình về phía căn nhà nhỏ kia, càng nghi hoặc.



Trác Thân đi phía sau giải thích: "Hẳn là loại côn trùng. Nhưng là côn trùng, bởi vì nguyên nhân sinh thái năm đó, ở quốc nội đã không còn."



Ánh mắt của cả hai đều nhất trí nhìn về phía Đàm Tổng, như thể đều đang chờ câu trả lời, trong ba người, chỉ có một mình hắn đến từ nước ngoài.



"Gã gọi là Âu Châu, là tôi đã gọi người từ Đàm gia đến để bảo vệ Tiểu Nhiên.” Đàm Tổng nói, bước đi không ngừng, rồi đi thẳng đến căn nhà gỗ nhỏ kia.



Kéo mở căn nhà gỗ nhỏ, một mùi lạ xộc vào, như thể thứ mùi ngột ngạt khiến không khí bị tắc nghẽn lâu ngày vì đóng cửa.



Căn nhà gỗ nhỏ này tối tăm và ẩm ướt, đồ đạc bên trong bị quét sạch, nhưng các góc tường đều giăng đầy mạng nhện, bên trong rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, trông thật đáng sợ.



Cả phòng đều bị mạng nhện quấn quanh, Mạc Chi Dương nhìn cảm thấy trong lòng biệt nữu, dời mắt: "Sao lại như vậy?"



"Em có biết việc đưa côn trùng vào mà không được phép coi như trái với quy tắc, nếu chúng cắm rễ ở đây, chúng là giống loài xâm lấn và sẽ phá hủy cân bằng sinh thái ở đây." Vẻ mặt của Đàm Tổng rất khó nhìn, loại chuyện này có thể lớn hoặc nhỏ, nó nằm ở hậu quả.



Đàm Tổng liếc nhìn trong phòng, không có gì khác ngoài tơ nhện, mày nhíu lại: "Âu Châu không có khả năng sinh sản. Là được Đàm gia nuôi, sở dĩ lần này gọi gã tới đây là bởi vì thời điểm chúng ta không ở đây, lúc đó gã sẽ bảo vệ Tiểu Nhiên."



“Vậy bây giờ anh có biết Âu Châu kia đang ở đó không?” Mạc Chi Dương cảm thấy lúc này không thời điểm nói chuyện khác, nếu là người của Đàm Tổng, vậy tại sao gã lại đưa Tiểu Nhiên đi.



Đàm Tổng đóng sầm cửa lại, giọng điệu có chút nặng nề: "Có cách tìm, nhưng không thể tìm được ngay."



Trong nhà mình nuôi dưỡng sủng vật, lại xảy ra chuyện này, đặt trên người ai cũng không thoải mái.



“Bây giờ, không biết liệu gã có làm gì Tiểu Nhiên hay không.” Âu Châu này, trong cốt truyện gốc cũng không có nói đến, đây có thể là bug, nhưng bug có thể ảnh hưởng đến toàn bộ cốt truyện và nhiệm vụ của mình.



Đàm Tổng lạnh mặt, hừ nhẹ một tiếng: "Gã dám!"



Theo lý Tiểu Nhiên là một nửa của chủ nhân của gã, và họ sẽ không tấn công chủ nhân của mình, vì vậy.... Nhất định là có mục đích khác.



Mạc Chi Dương muốn đi tìm lần nữa, nhưng Đàm Tổng lại nói không cần lãng phí thời gian, chỉ nói là hắn có thể tìm được, giọng điệu chắc chắn như vậy khiến người ta nguyện ý tin tưởng.



Mệt mỏi trở về phòng, Mạc Chi Dương ngồi ở trên giường vò đầu, bất an hỏi hệ thống: "Mày có biện pháp tìm được Tiểu Nhiên không?"



“Không thể, đây không phải chuyện trong cốt truyện, tôi cũng không đoán trước được.” Hệ thống không phải là không thử, nhưng theo cốt truyện, Tiểu Nhiên có thể an toàn lớn lên, hiện tại cũng có thể.



Quả nhiên, Mạc Chi Dương nằm ngửa, mở hai tay ra đập vào chăn bông, nhưng tay phải dường như đụng phải cái gì đó, vội vàng đứng dậy nhấc chăn lên, liền nhìn thấy một tờ giấy được giấu dưới chăn.



Lật lại xem, chiếc phong bì đã cũ và có mùi hôi, rút tờ giấy ố vàng bên trong ra, trên giấy có mực tươi, chữ viết xiêu vẹo.



Nhìn thấy nội dung trong tờ giấy, Mạc Chi Dương nhíu mày, thay quần áo trước rồi chuồn ra khỏi nhà Tôn gia.



Khi rời khỏi Tôn gia, quả nhiên nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen ở ven đường, bước vài bước lên xe.



Vừa lên xe, liền có một khẩu súng chĩa vào bụng Mạc Chi Dương, thức thời giơ hai tay lên: "Tôi đến rồi, Tiểu Nhiên đâu?"



Người cầm súng không trả lời, bắt đầu lục soát từ trên xuống dưới, sau khi xác định cậu không mang theo hung khí mới được làm tài xế lái xe, súng đặt ở trên bụng: "Thành thật một chút."



"Được, tôi sẽ không lộn xộn, nhưng các người phải cho tôi thấy Tiểu Nhiên.” Mạc Chi Dương nói, không dấu vết đem chân trái co xuống dưới ghế ngồi, rất hợp tác.



Hai người tới đây đều là lưng hùm vai gấu, thoạt nhìn rất rắn chắc, đối mặt với một con thỏ nhỏ cao 1m75 nhìn có chút mềm mại dễ thương, thiếu cảnh giác.



Hơn nữa, Mạc Chi Dương cũng rất hợp tác, ngoan ngoãn ngồi không nhúc nhích.



Trác Thân quay lại thông báo cho những người trong quân đội, hỏi họ xem trong thông tin họ có được gần đây có thông tin gì về sự mất tích của Tiểu Nhiên hay không, sau khi trở về thì phát hiện con thỏ cũng không có ở nhà.



Lên lầu hai gõ cửa, kỳ lạ là cũng không có ai trả lời, lúc này chuông điện thoại đột ngột vang lên, mới nhìn xem, thấy tin nhắn đó liền giật thót cả người.



Khi xe chạy đến vùng ngoại ô, Mạc Chi Dương không để ý đến cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe, phải hai tiếng rưỡi sau, xe mới dừng lại trước một công trường kiến trúc.



Công trường kiến trúc này trông giống như một công trình chưa hoàn thiện, bên ngoài được bao bọc bởi những tấm tôn cũ màu xanh, được áp giải vào trong, xi măng và cát nằm ngổn ngang trông rất lộn xộn.



“Đi!” Người đàn ông cầm súng chọt chọt một cái, ra hiệu cho cậu đi nhanh lên.



Mạc Chi Dương không còn cách nào khác đành phải bước một bước về phía tòa nhà gần nhất, tòa nhà đó chỉ có bảy tầng, không có xây tường, chỉ có cột trụ chống đỡ.



Tiếp tục đi lên cầu thang không có lan can, đến tầng sáu mới dừng lại.



"Anh Dương!"



Vừa đi đến lầu sáu, liền nghe thấy tiếng của Tiểu Nhiên, Mạc Chi Dương không dám manh động, liếc mắt nhìn xung quanh phát hiện có hơn hai mươi người, còn cầm súng đang nhắm vào mình.



Nhìn thấy người phụ nữ quyến rũ bên cạnh một người đàn ông ngồi trên xe lăn, nhướng mày, sau đó chế nhạo nói: "Không ngờ các người lại sợ con thỏ nhỏ như vậy a!"



"Anh Dương ~"



Mạc Chi Dương theo tiếng nói nhìn lại, nhìn thấy Tiểu Nhiên bị một người đàn ông mặc áo phông màu xám đen và quần đen bắt cóc, người đàn ông kia trông có chút đáng sợ, mặt trái quấn đầy băng gạc, chỉ lộ ra mặt bên kia.



Băng gạc ố vàng, một số chỗ còn thâm đen, có vẻ như đã lâu không thay băng, nửa khuôn mặt lộ ra còn lại không ưa nhìn cho lắm. Trong mắt còn giấu sự nham hiểm hung ác, lưng hơi còng.



Con người này tạo cho người ta cảm giác ngột ngạt luôn tiềm ẩn trong bóng tối.



“Các người muốn làm gì?” Mạc Chi Dương giơ tay lên, chậm rãi đi ngang qua những người đang cầm súng chĩa về phía mình, muốn đi tới.



Nhưng sau khi nhìn thấy người đàn ông bắt cóc Tiểu Nhiên lùi lại một bước, bước chân dừng lại ngay lập tức: "Đừng nhúc nhích."



Phía sau là tầng sáu, nếu ngã xuống không chết cũng sẽ nằm liệt.



“Sợ hãi à?” Người đàn ông nói, giọng nói ẩn chứa một tia đố kỵ, còn có sự khinh thường nồng đậm.



Mạc Chi Dương có thể nhìn ra được người đó đang tiến tới, nhưng cậu không hiểu tại sao gã lại phải làm như vậy: "Anh thả hắn đi, nói cái gì cũng dễ dàng."



"Cậu không xứng với Đàm tiên sinh, cậu có biết không? Cậu chỉ là một con thỏ yếu đuối, tội nghiệp cái gì cũng không biết, cậu không xứng đứng chung một chỗ với hắn." Nói đến đây, giọng nói của người đàn ông đột nhiên trở nên thô, giống như hạt cát kêu.



Người này có phải trong đầu có hố hay không? Mình xứng hay không xứng cũng đến lượt gã nói?



Nhưng bây giờ không thể chọc giận gã, Tiểu Nhiên còn ở trong tay gã, ngập ngừng thử: "Anh có phải Âu Châu không?"



"Đúng, là Đàm tiên sinh nói sao?” Âu Châu như biết điều gì đó, hai mắt sáng lên ngay lập tức, hóa ra Đàm tiên sinh còn biết tên của mình, mình không phải là một con nhện bình thường.



Nhìn thái độ của gã, Mạc Chi Dương nhanh chóng tiếp tục thuyết phục: "Đúng vậy, Đàm Tổng nói cho tôi, nhưng tại sao anh lại bắt cóc Tiểu Nhiên? Anh không tới bảo vệ nó sao?"



"Cậu không xứng gọi thẳng tên Đàm tiên sinh!” Ban đầu vẻ mặt Âu Châu vẫn còn hòa nhã, đột nhiên trở nên tức giận, thậm chí còn bóp chặt tay phải của Tiểu Nhiên, còn run lên vì tức giận.



Nhìn thấy gã muốn nổi điên, Mạc Chi Dương chỉ có thể theo gã nói: "Đúng đúng đúng, tôi không xứng với, tôi không xứng, anh thả nó ra!"



"Cậu không nên cản bước chân của Đàm tiên sinh.” Âu Châu nói, từ từ lùi về phía sau, đứng yên bên cạnh: “Tôi làm trò này chính là vì muốn dẫn cậu đến, sau đó hãy tận hưởng cho tốt đi."



Nói xong, Âu Châu đột nhiên ôm chầm lấy Tiểu Nhiên, cả người đều hướng về phía sau.



Mạc Chi Dương trơ mắt nhìn bọn họ nhảy từ lầu sáu xuống, muốn vươn tay bắt lấy, nhưng chỉ có thể bắt không khí: "Tiểu Nhiên!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện