Thấy y đồng ý, Giang Hạ Niên cảm thấy hài lòng, sủng nịch hôn lên trán y: "Sư huynh sẽ bảo hộ ngươi, đừng tin những người trong võ lâm, bọn họ có thể trở tay đâm ngươi một đao."


Chính những người đó đã hết lần này đến lần khác diệt sạch những tư tưởng chính nghĩa tốt đẹp trong trái tim Giang Hạ Niên, người trong thiên hạ phụ ta, vì sao ta không thể phụ người trong thiên hạ?


"Vâng.” Mạc Chi Dương mềm mại đồng ý, đám người kia còn chưa đủ cho mình chơi.


"Đi, sư huynh đưa ngươi đi ăn đồ ăn ngon. Ta đến sớm hai ngày, ta vì ngươi mà tìm đồ ăn ngon ở Thương Châu, Củ sen xào cay, thịt bò xào cay, còn có tiêm gan ngon nhất." Giang Hạ Niên kéo tay y, mười ngón tay hai người đan vào nhau.


Năm người ở lại thôn trang lo lắng đề phòng, cho đến tối, khi Mạc Chi Dương đã ăn no đủ, mới trở lại thôn trang lúc trăng vừa lên.


Đứng ở cửa, mạnh mẽ xoa mặt.


“Ngươi da dày như vậy, xoa xong cũng không thay đổi được gì.” Hệ thống chế nhạo.


“Xì!” Sau khi khôi phục vẻ mặt đơn thuần kia, Mạc Chi Dương mới tức giận đẩy cửa đi vào.


Những người này nhìn thấy Minh chủ trở về, đều vui mừng đứng dậy khỏi ghế, Sa Tuyên chào hỏi, nắm lấy tay y, kiểm tra trái phải: "Trời ạ, Minh chủ ngươi rốt cuộc đã trở lại."


“Hừ, hắn nhanh như vậy, ta không đuổi kịp.” Mạc Chi Dương nói, cúi đầu có chút tức giận, như là thừa nhận sai lầm của mình.


Nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều xem y như một đứa con út, làm sao nỡ trách cứ, y có thể an toàn sống sót liền tốt, Quý Liệt vuốt râu cá trê: "Không sao, Minh chủ lần đầu tiên biết được Ma giáo này xảo trá thế nào, về sau chúng ta đề phòng nhiều hơn là được."

Chưởng môn Vu Kinh Khứu của Thục Sơn phái có khứu giác nhạy bén, tiến lại gần có thể ngửi thấy mùi trên người y: Mùi hạt dẻ, còn có gà nướng và mùi ớt cay, chuyện này?


Mạc Chi Dương cúi đầu, hàm hồ xin lỗi: "Thực xin lỗi."


“Không sao, chắc Minh chủ cũng đã mệt mỏi, mau đi tắm rửa nghỉ ngơi, không sao, có ngươi ở đây, giáo chủ Ma giáo cũng không dám làm càn.” Thanh Dương vuốt râu trấn an, trong lời nói đều là tình thương.


Chẳng trách, vị Võ Lâm Minh Chủ này là kỳ tài luyện võ, tuy rằng vừa mới trưởng thành, võ công liên thủ bất khả chiến bại, chỉ là y vẫn luôn được nuôi dưỡng trong núi, cũng chưa từng thấy qua thế gian này, thật sự rất đơn thuần, làm cho trong lòng mọi người sinh vui mừng, càng có ý chí có thể dạy dỗ.


"Ừm.” Mạc Chi Dương gật đầu, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Quý Liệt chưởng môn, nhớ tới lúc trước ăn cá nướng, chắc là cả người toàn mùi, không thể để bị phát hiện.

Đồng ý xong, nhanh chóng đi một vòng đại sảnh, rồi đi vào phòng trong.


Kết quả, trên hành lang trúc viện, trước mặt có một nữ tử đi tới, dáng người thướt tha yêu kiều, ngay cả ánh nến mờ nhạt cũng có thể chiếu ra gương mặt phù dung của nàng, tuyệt sắc khó cầu.


Mạc Chi Dương trong lòng kinh ngạc, đây không phải là đại đệ tử Như Tâm của Già Lạc Cung tự đưa tới cửa sao? Vậy thì ta đây sẽ không khách khí.


Vì vậy, giả vờ như cái gì cũng không biết, tiến lên đối mặt.


Như Tâm duyên dáng hành lễ: "Gặp qua Minh chủ."


“Ừ.” Mạc Chi Dương gật đầu, muốn nhìn xem nàng định làm gì, vì vậy giả vờ muốn đi, nhưng vừa bước đi, quả nhiên lại bị chặn lại, vì vậy mở to mắt nhìn nàng.


“Minh chủ đuổi theo ma đầu kia, thân thể không sao chứ?” Như Tâm quan tâm hỏi, giọng nói đặc biệt ôn nhu, thật giống như một hồng nhan tri kỷ đang quan tâm đến thân thể của ngươi, không khiến người khó chịu.


Nếu không phải đã biết tâm cơ của nữ nhân này, Mạc Chi Dương thật sự sẽ bị nàng lừa gạt, nhưng không thành vấn đề, nếu ngươi làm tâm cơ trà xanh, vậy ta sẽ diễn bạch liên vô tội, mỗi người đều có bản lĩnh riêng.


Mạc Chi Dương vội vàng xua tay: “Không sao, chỉ hơi buồn ngủ.” Nói xong còn ra dáng ra hình mà ngáp một cái.


"Vậy cũng tốt.” Như Tâm mỉm cười gật đầu, nghiêng người tránh đường.


Trong chuyện này hẳn là có trá, nhưng Mạc Chi Dương lại giả vờ không biết, hai bước đi ngang qua nàng, mới vừa đi được vài bước liền nghe thấy một âm thanh nũng nịu bên tai: Ai nha~


Vì vậy, bước chân.... không hề dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, không quan tâm chuyện gì đã xảy ra phía sau.


Nơi này không xa tiền sảnh, một tiếng kêu kia nhất định sẽ thu hút những người đó, nếu mình đỡ, họ sẽ tình cờ nhìn thấy.


Ở nơi này, nam nữ thụ thụ bất thân, nếu đỡ, nhất định sẽ làm cho bọn họ hiểu sai, sau đó bức hôn.... Sau đó mình liền bị đội nón xanh, mới không cần!


Nhìn vào thời xưa và nay, trong và ngoài nước, ai trong số những người giúp đỡ có kết quả tốt?


Mọi chuyện đúng như Như Tâm dự đoán, một tiếng kêu này, quả nhiên gọi tới vài vị chưởng môn, nhưng Minh chủ này lại cố tình không dùng được, cũng không tới đỡ nàng.


Đành phải tức giận đứng dậy, vỗ nhẹ vào vạt áo dính bụi trên người.


“Có chuyện gì vậy?” Vừa rồi trong đại sảnh, vài vị chưởng môn đang định thảo luận vấn đề, liền nghe thấy một tiếng kinh hô, cung chủ nghe thấy giọng nói của đại đồ đệ, trong lòng không khỏi có chút không vui.


Tại sao lại có thể làm ra hành động mất mặt như vậy trước mặt mấy vị chưởng môn này.


“Đệ tử không cẩn thận bị ngã.” Như Tâm cúi đầu, vẻ mặt có chút ủy khuất.


Nhưng cũng Không dám nói Mạc Chi Dương, rốt cuộc không có lý do gì để nói, hơn nữa nói ra sẽ có một loại cảm giác bị cưỡng ép, đến lúc đó chọc cung chủ không vui, vậy thì mất nhiều hơn là được.


"Nếu khinh công không tốt, ngươi nên luyện tập nhiều hơn mới đúng.” Sa Tuyên có chút không vui, nàng đường đường là đại đệ tử của Già Lạc Cung, đi đường cũng có thể té ngã, nói ra sẽ bị người chê cười.


Kế hoạch không thành lại bị khiển trách, Như Tâm cúi đầu nhận lỗi: “Đúng vậy, đệ tử cần phải luyện tập chăm chỉ hơn”.


Không biết chuyện sau đó sẽ thế nào, dù sao thì Mạc Chi Dương cũng không muốn xen vào, cũng không liên quan đến y. Nơi ở của Minh chủ có sân viện lớn nhất thôn trang.


Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, leo lên giường, lại cảm thấy Giang Hạ Niên kia còn khá tốt, có thể đưa mình đi ăn ở Thương Châu, Mạc Chi Dương nằm mê man trên giường.


"Mày nói xem, Giang Hạ Niên là vai chính, hẳn sẽ có hào quang là nhân vật chính mới đúng, nhưng hắn ngoại trừ có thể trọng sinh, cũng không có hào quang nào khác, có phải nhân vật chính còn có người khác không?"


Mạc Chi Dương mấy năm nay vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, hơn nữa còn phát hiện ra Giang Hạ Niên người này không sở hữu những điểm đặc biệt mà một nhân vật chính trong văn ngựa đực nên có: Đa tình, người gặp người thích, điều quan trọng là hắn vừa hãm hại vừa đội nón xanh, hơn nữa còn không thể lật kèo.


Đây là sơ suất của một trong những truyện ngựa đực, bị hãm hại giống nhau cũng có, nhưng nhất định sẽ có màn vả mặt, vì vậy y bắt đầu sinh ra một ý tưởng: "Mày cho tao thông tin sai sao? Giang Hạ Niên không phải là nhân vật chính!"


Hệ thống nghẹn lời: "Những gì cậu biết thì tôi biết, nếu dựa theo lời cậu mà nói, đó là bug, dẫn đến thông tin không cân xứng."


"Cái bug này sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ tiếp theo sao?” Mạc Chi Dương cảm thấy hệ thống sẽ không lừa mình, dù sao bọn họ cũng là châu chấu trên cùng một chiếc thuyền.


"Khó nói, tôi đã làm mới thông tin nhiều lần, nếu có sai sót thì có thể là lỗi do vị diện này, hoặc là do quyền hạn lớn hơn tiến vào vị diện này, dẫn tới bug, tôi sẽ điều tra một chút."


Hệ thống nói xong thì không thấy tăm hơi.


Mạc Chi Dương lật người, có chút không vui: "Chủ Thần chết tiệt, bug cũng không tu sửa lại một chút, nếu nhiệm vụ hỏng rồi, mình nhất định phải mắng chết hắn."


Y đã ở trong vị diện này mười hai năm, đã cực khổ làm việc rất chăm chỉ cho đến ngày nay, nếu nhiệm vụ thất bại vì chuyện ngoài ý muốn, y nhất định sẽ đánh chết đầu chó của Chủ Thần, có bug cũng không chịu tu sửa.


Nằm nghiêng có chút buồn ngủ, Mạc Chi Dương mê man đi vào giấc ngủ, đến nửa đêm đột nhiên có tiếng động, muốn ngồi dậy, lại bị điểm huyệt ngủ, rồi ngất đi.


Giang Hạ Niên nhìn thấy y ngủ say, mới thở phào nhẹ nhõm, cởi giày leo lên giường, đầu ngày mùa xuân, ban đêm dường như nhiều sương hơn, có chút lạnh.


Chui vào trong chăn bông, ôm chắc người vào lòng, thoải mái thở dài: "Dương Dương."


Hệ thống quay lại, phát hiện ký chủ vậy mà bị quấy rối dâm loạn, vậy khẳng định không được, trực tiếp đánh thức ký chủ: "Dậy đi, có người đang làm cậu, đừng giả chết."


Mạc Chi Dương bị hệ thống đánh thức, vốn dĩ bị điểm huyệt ngủ, bị gọi một chút cũng liền tỉnh lại, nhưng lại không dám động đậy, mùi chung quanh rất quen thuộc, là Giang Hạ Niên.


Đắm chìm trong mùi sữa của sư đệ, Giang Hạ Niên không phát hiện y đã tỉnh lại, mà chỉ tham lam ôm lấy y, vùi đầu vào cổ, hít sâu một hơi: "Dương Dương."


Giọng nói bắt đầu khàn khàn, người trong lòng ngực ngủ say như chết, Giang Hạ Niên buông y ra một chút, đưa tay phải vào trong chăn bông, nắm lấy tay y, kéo lên người mình.


Mạc Chi Dương không nhúc nhích, muốn xem nam nhân cộc lốc này định làm gì, kết quả tay bị kéo đụng phải một thứ cứng rắn nóng bỏng: Đệt, tên biến thái này!


"Dương Dương.” Giang Hạ Niên nắm lấy tay y, thoải mái thở nhẹ một tiếng, chậm rãi cầm tay y bắt đầu chuyển động, thân trên thò lại gần, hôn lên chóp mũi cùng đôi môi ẩm ướt.


Âm thanh khàn khàn, mang theo sự điên cuồng bị cưỡng chế đè nén: "Dương Dương, rất muốn giữ ngươi ở bên cạnh như thế này, nhưng lại luyến tiếc làm ngươi khóc, không muốn nhìn thấy nửa điểm chán ghét trong mắt ngươi, chừng nào thì ngươi mới có thể thích sư huynh?


Không, không phải là sư huynh, mà là phu quân, Dương Dương gọi phu quân nào, Dương Dương...."


Mạc Chi Dương chỉ cảm thấy tay đau, giả vờ ngủ, tay đau hồi lâu, mới nghe thấy hắn thở hổn hển một tiếng, tay cũng được buông ra.


Xốc chăn bông lên, Giang Hạ Niên nhìn thấy đống hỗn độn dưới chăn bông, lại đột nhiên phỉ nhổ bản thân mình, Dương Dương từ nhỏ đến lớn đối với mình là tình cảm huynh đệ.


Nhưng bản thân mình đối với y, lại....


Đúng vậy, bản thân hắn chẳng biết xấu hổ mà thích thượng sư đệ, cái thích đó giống như tình cảm nam nữ vậy, hận không thể đem người đè dưới thân, làm y khóc lóc, thanh âm mềm mại như sữa, nghẹn ngào run rẩy gọi mình là phu quân.


Khi còn nhỏ, y luôn thích ở phía sau, đuổi theo kêu gào muốn sư huynh ôm một cái, rất đáng yêu, khuôn mặt mập mạp thường ngày đỏ bừng, khắp thiên hạ này cũng chỉ có Dương Dương thực sự yêu hắn.

Trọng sinh lần nữa, trừ sư phụ, những người khác, vào cuối sinh mệnh, đều hận bản thân mình không thể đi tìm chết, nhưng chỉ có Dương Dương, cả đời cũng chỉ có Dương Dương, y chính là mặt trời nhỏ trên đỉnh trái tim hắn.


Chỉ là từ khi phát hiện ra tình cảm của mình, cũng không dám nói cho y biết, chỉ có thể hèn hạ, dưới danh nghĩa sư huynh, lừa y thân thiết với mình.


Nếu một ngày nào đó, y biết những hành vi đê hèn này có chán ghét hắn không? Nghĩ đến ngày đó, trái tim hắn đau như bị dao cứa vào.


Nghĩ đến đây, Giang Hạ Niên hai mắt đỏ lên, có chút dấu hiệu tẩu hoả nhập ma, nhưng khi trong mắt nhìn lại thiếu niên này, hắn liền tỉnh táo lại, nhanh chóng thu dọn sạch sẽ, ôm y chợp mắt, giống như giành giật từng giây.


Nếu ôm y được nhiều hơn, sẽ hạnh phúc hơn một chút.


Đến sáng sớm, thời gian không sai biệt lắm, biết người chuẩn bị thức dậy, Giang Hạ Niên đứng dậy rời đi, coi như không có chuyện gì xảy ra.


Mạc Chi Dương đêm qua ngủ không ngon, sau khi người rời đi, mới thư giãn một chút, nhưng chưa ngủ được bao lâu, liền vang lên tiếng gõ cửa, là giọng của một nữ tử, lưỡng lự uyển chuyển: "Minh chủ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện