Trống vào lớp một lúc lâu nhưng Hải Dương không thấy Hải Phong trở lại.
Ngạc nhiên là thầy Đông chỉ hơi liếc về phía bàn của Hải Dương, một chút cũng không nhắc đến sự vắng mặt của Hải Phong, rồi tiếp tục giảng bài. Hải Dương thấy trong lòng nôn nóng, cậu ta đi đâu rồi chứ?
Hà Phương như cảm nhận được sự nôn nóng của cô, hơi quay xuống thấp giọng hỏi
- Hải Phong đâu? Nghỉ à?
- Tớ không biết.
- Chậc, thiếu đi trai đẹp mất động lực học thật đấy.
Hải Dương: "...."
Không thấy cô đáp lại, Hà Phương nhún vai quay lên viết bài.
Cả tiết Hải Dương ngồi ngẩn người, tâm hồn treo ngược cành cây, thỉnh thoảng cô lại vô thức quay sang nhìn chỗ bên cạnh, trống rỗng. Balo màu đen lặng lẽ nằm trong ngăn bàn nhưng người mà cô chỉ cần liếc sang sẽ gặp lại chẳng thấy đâu.
Ánh mắt hoảng loạng, cô đơn phảng phất như đứa trẻ bị bỏ rơi của Hải Phong trong khoảnh khắc kia khiến tim Hải Dương rối bời. Giống như có ai cào vào tim vậy, không đau nhưng rất khó chịu. Cô không biết mình làm gì sai nhưng biểu hiện của cậu ấy lại khiến cô cảm thấy bản thân vừa làm tổn thương cậu rồi nhẫn tâm quay đi.
Cuối cùng thì chuông reo hết giờ cô vẫn không trong thấy bóng dáng Hải Phong đâu.
Hà Phương đeo balo quay xuống nhìn Hải Dương hỏi.
- Sao thế? Không về à?
Hải Dương lắc đầu, cô thu dọn xách vở, đằng sao đeo balo của mình đằng trước đeo balo của Hải Phong.
- Dương ơi, lên thầy bảo kìa!
Thảo Chi gọi to. Hải Dương nhìn lên quả nhiên thấy thầy Đông đang hướng mặt về phía cô, đưa tay vẫy vẫy.
Cậu ta kéo tay cô hỏi khẽ
- Gì thế? Sao thầy lại gọi cậu?
- Không biết nữa.
Cô nhún vai đáp lại rồi nhanh chóng rời chỗ lên bàn giáo viên.
Thầy Đông đang cất giáo án vào cặp, thấy cô thì khẽ gật đầu rồi thở dài một tiếng rồi nói.
- Hải Phong có việc đột xuất nên xin phép thầy về trước, gia đình em ấy đã đưa xe đón em ấy về rồi.
Thầy nhìn Hải Dương hơi ngập ngừng
- Balo của Phong em giữ hộ cậu ấy, nếu tiện thì đem qua trả cũng được.
Hải Dương ngẩn người, thì ra là nhà có việc đột xuất hèn chi cậu ta vội vàng đi như vậy. Sao cô lại có cảm giác mình làm tổn thương cậu ta được chứ, hâm thật mà. Nhưng tại sao thầy Đông phải nói với cô? Kì lạ ghê.
Sau đó thầy Đông chỉ dặn dò cô vài câu rồi phất tay bảo cô về.
Mang theo tâm trạng nhẹ nhõm trở về nhà, vào trong phòng sau khi đem balo của hai người cất gọn Hải Dương dứt khoát đem đồ đi tắm rửa.
......
Cầm khăn lau mái tóc ngắn ướt sũng, Hải Dương ngồi xuống bàn học. Cô nhìn điện thoại trên bàn, động tác lau tóc chợt khựng lại. Thoáng chần chừ một lát, cô vẫn cầm điện thoại lên
Nhìn tài khoản facebook của ai kia ảm đạm hiện dòng: "người này không online", Hải Dương nhấn vào messenger viết đi viết lại cũng không cảm thấy ổn. Cô bực mình để điện thoại trở lại bàn, lấy khăn lau tóc thật mạnh!
Điên cả cái đầu!
Không phải bảo nhà cậu ta có việc bận sao? Cô lo lắng gì chứ?
- Kệ đi.
Hải Dương đứng lên đi ra khỏi phòng, miệng làu bàu.
- Tắm xong rồi à? Ngồi xuống ăn cơm đi.
Tiếng mẹ gọi, Hải Dương không thèm quan tâm đến cái người kia nữa, vui vẻ nhảy chân sáo xuống dưới nhà.
- Gớm, đi từ từ thôi chị ạ. Có ngày ngã vêu mõm ra đấy.
Nghe mẹ mắng, Hải Dương cười hì hì không để ý. Cô kéo ghế ngồi xuống, mông chưa chạm ghế đã cất giọng ngọt xơn xớt nịnh nọt
- Ù ôi, mẹ nấu gì thơm thế?
- Thôi, chị ăn cơm đi cho tôi nhờ.
- Dạ, hì hì.
Hải Dương bị mẹ lườm thì cười xuề xoà.
....
Tác giả: I’m combackkkkk
Ngạc nhiên là thầy Đông chỉ hơi liếc về phía bàn của Hải Dương, một chút cũng không nhắc đến sự vắng mặt của Hải Phong, rồi tiếp tục giảng bài. Hải Dương thấy trong lòng nôn nóng, cậu ta đi đâu rồi chứ?
Hà Phương như cảm nhận được sự nôn nóng của cô, hơi quay xuống thấp giọng hỏi
- Hải Phong đâu? Nghỉ à?
- Tớ không biết.
- Chậc, thiếu đi trai đẹp mất động lực học thật đấy.
Hải Dương: "...."
Không thấy cô đáp lại, Hà Phương nhún vai quay lên viết bài.
Cả tiết Hải Dương ngồi ngẩn người, tâm hồn treo ngược cành cây, thỉnh thoảng cô lại vô thức quay sang nhìn chỗ bên cạnh, trống rỗng. Balo màu đen lặng lẽ nằm trong ngăn bàn nhưng người mà cô chỉ cần liếc sang sẽ gặp lại chẳng thấy đâu.
Ánh mắt hoảng loạng, cô đơn phảng phất như đứa trẻ bị bỏ rơi của Hải Phong trong khoảnh khắc kia khiến tim Hải Dương rối bời. Giống như có ai cào vào tim vậy, không đau nhưng rất khó chịu. Cô không biết mình làm gì sai nhưng biểu hiện của cậu ấy lại khiến cô cảm thấy bản thân vừa làm tổn thương cậu rồi nhẫn tâm quay đi.
Cuối cùng thì chuông reo hết giờ cô vẫn không trong thấy bóng dáng Hải Phong đâu.
Hà Phương đeo balo quay xuống nhìn Hải Dương hỏi.
- Sao thế? Không về à?
Hải Dương lắc đầu, cô thu dọn xách vở, đằng sao đeo balo của mình đằng trước đeo balo của Hải Phong.
- Dương ơi, lên thầy bảo kìa!
Thảo Chi gọi to. Hải Dương nhìn lên quả nhiên thấy thầy Đông đang hướng mặt về phía cô, đưa tay vẫy vẫy.
Cậu ta kéo tay cô hỏi khẽ
- Gì thế? Sao thầy lại gọi cậu?
- Không biết nữa.
Cô nhún vai đáp lại rồi nhanh chóng rời chỗ lên bàn giáo viên.
Thầy Đông đang cất giáo án vào cặp, thấy cô thì khẽ gật đầu rồi thở dài một tiếng rồi nói.
- Hải Phong có việc đột xuất nên xin phép thầy về trước, gia đình em ấy đã đưa xe đón em ấy về rồi.
Thầy nhìn Hải Dương hơi ngập ngừng
- Balo của Phong em giữ hộ cậu ấy, nếu tiện thì đem qua trả cũng được.
Hải Dương ngẩn người, thì ra là nhà có việc đột xuất hèn chi cậu ta vội vàng đi như vậy. Sao cô lại có cảm giác mình làm tổn thương cậu ta được chứ, hâm thật mà. Nhưng tại sao thầy Đông phải nói với cô? Kì lạ ghê.
Sau đó thầy Đông chỉ dặn dò cô vài câu rồi phất tay bảo cô về.
Mang theo tâm trạng nhẹ nhõm trở về nhà, vào trong phòng sau khi đem balo của hai người cất gọn Hải Dương dứt khoát đem đồ đi tắm rửa.
......
Cầm khăn lau mái tóc ngắn ướt sũng, Hải Dương ngồi xuống bàn học. Cô nhìn điện thoại trên bàn, động tác lau tóc chợt khựng lại. Thoáng chần chừ một lát, cô vẫn cầm điện thoại lên
Nhìn tài khoản facebook của ai kia ảm đạm hiện dòng: "người này không online", Hải Dương nhấn vào messenger viết đi viết lại cũng không cảm thấy ổn. Cô bực mình để điện thoại trở lại bàn, lấy khăn lau tóc thật mạnh!
Điên cả cái đầu!
Không phải bảo nhà cậu ta có việc bận sao? Cô lo lắng gì chứ?
- Kệ đi.
Hải Dương đứng lên đi ra khỏi phòng, miệng làu bàu.
- Tắm xong rồi à? Ngồi xuống ăn cơm đi.
Tiếng mẹ gọi, Hải Dương không thèm quan tâm đến cái người kia nữa, vui vẻ nhảy chân sáo xuống dưới nhà.
- Gớm, đi từ từ thôi chị ạ. Có ngày ngã vêu mõm ra đấy.
Nghe mẹ mắng, Hải Dương cười hì hì không để ý. Cô kéo ghế ngồi xuống, mông chưa chạm ghế đã cất giọng ngọt xơn xớt nịnh nọt
- Ù ôi, mẹ nấu gì thơm thế?
- Thôi, chị ăn cơm đi cho tôi nhờ.
- Dạ, hì hì.
Hải Dương bị mẹ lườm thì cười xuề xoà.
....
Tác giả: I’m combackkkkk
Danh sách chương