Cả ngày hôm ấy Hải Phong không thèm nhìn cô lấy một cái, lúc nào cũng treo bộ mặt lạnh tanh trên người.

Gì chứ, cô còn chưa tức giận đâu. Cậu ta nổi điên cái gì? Trưng ra bộ mặt như đồ dở hơi.

Hải Dương làu bàu trong lòng.

Cô bé năm 15 tuổi đặt tôn nghiêm của mình lên cao ngút trời, không thèm mềm mỏng xuống nước với Hải Phong. Hai người cứ thế mà lặng lẽ xảy ra chiến tranh lạnh.

Giờ ra chơi.

Vừa trống một cái, Hải Phong liền ra khỏi chỗ đi ra bên ngoài. Hải Dương buồn bực nhìn theo cậu ta, bút trên tay gạch linh tinh vài đường trên tờ giấy nháp.

Giờ cậu ta muốn gì? Rõ ràng cậu ta vô duyên vô cớ bực mình, đã thế còn mỉa mai cô nữa. Vậy mà còn dám trưng cái mặt lạnh tanh đấy, càng nghĩ càng thấy bực mình.

Hải Dương điên tiết nghĩ ngợi, tay đập mạnh xuống bàn một cái khiến Hà Phương ngồi bàn trên giật nảy mình. Cậu ta quay xuống tò mò hỏi

- Gì mà tự nhiên đập ghê vậy? Giật cả mình.

- Ngứa tay.

Hải Dương đáp cụt lủn nhưng Hà Phương lại không để ý lắm. Dù sao cô nàng này tính tình hơi kì lạ, cũng không phải khó gần nhưng nếu để hình dung thì chỉ có hai từ: mâu thuẫn.

Khi thì vui vẻ nhiệt tình, khi thì thờ ơ lạnh nhạt. Tâm trạng tính cách lẫn lộn khiến người khác rất khó nắm bắt.

Hà Phương cúi thấp xuống nói nhỏ

- Hai cậu cãi nhau hả?

- Cãi nhau cái gì? Có gì đâu mà cãi nhau?

Hải Dương gắt gỏng, chính cô cũng không nhận ra bản thân giống như cô gái đang cãi nhau với người yêu.

- Hải Dương, trực nhật!

Thảo Chi đứng ở trên bục giảng gào to, Hải Dương ngẩng đầu nhìn lên quả nhiên thấy bảng vẫn kín chữ.

Hải Dương không để ý Hà Phương nữa, ra khỏi chỗ đi lên lau bảng.

Bảng vừa dài vừa cao, tiết trước là tiết văn nên lúc này trên bảng kín mít chữ. Hải Dương cầm khăn ghì mạnh tay lau. Đồ ngu nhìn qua cũng biết con bé này đang bực mình.

Hải Dương nhanh chóng lau bảng xong vừa quay người định đi xuống thì bên một bên vai bị va mạnh, tiếng cười đùa ầm ĩ vang lên bên tai. Người cô lệch sang một bên, loạng choạng lùi về sau vài bước vô tình đập vào ai đó. Người nọ vội vàng giữ Hải Dương lại giúp cô đứng vững

Cảm giác đau đớn trên vai truyền đến khiến cô nhăn mày, xoa xoa nơi bả vai bị va chạm rồi mới quay lại nhìn xem người phía sau là ai.

Khi thấy rõ người phía sau Hải Dương lập tức ngẩn người.

Người đỡ cô thế nhưng lại là Minh Khang!

Từ phía dưới nhìn lên gương mặt của cậu ta đường nét rõ ràng nam tính, sống mũi cao thon gọn. Lông này rậm khiến ánh mắt cậu ta càng thu hút, càng sáng chói. Mà lúc này Minh Khang đang hơi cúi đầu, ánh mắt sáng ngời ấy lặng lẽ nhìn Hải Dương. Khi mắt hai người chạm nhau, cậu ta nhe răng trắng bóc cười với cô một cái.

Hải Dương đơ luôn. Mẹ ơi!

- Úi! Xin lỗi Dương nhá. Có sao không?

Lúc này Mai Trang vừa chạy đụng phải cô đã chạy lại cuống quít xin lỗi. Vừa rồi cậu ta chạy rất nhanh nên khi hai người đụng nhau lực tác dụng vào Hải Dương rất lớn.

Nghe giọng của chị giặc giời lúc này Hải Dương mới giật mình tránh khỏi tay của Mình Khang, cảm giác ấm nóng sau lưng mất đi khiến Hải Dương thở nhẹ một cái, đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Cô bối rối xua tay ra hiệu không sao, lúc này Mai Trang mới chạy đi tiếp tục đùa nghịch với hai đứa khác. Cậu ta vừa đi, tầm nhìn trước mắt Hải Dương liên thông thoáng, ánh mắt không bị cản trở rơi thẳng vào ai kia.

Hải Phong đứng trước cửa lớp chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, ánh mắt cậu lạnh lùng. Khi thấy Hải Dương, cậu nhanh chóng quay mặt sang một bên nét mặt căng cứng.

Hải Dương chỉ thấy mắt của cậu rũ xuống, mơ hồ thấy hàng lông mi kia khẽ rung lên.

Trong lòng Hải Dương chợt thấy chột dạ, giống như cô vừa làm điều có lỗi với cậu ta vậy. Hải Dương cắn môi, định bước đến thì Hải Phong đã quay lưng rời đi.

Như đang chạy trốn.

- ------

Tác giả: Thực sự xin lỗi vì đã lâu không đăng truyện. Mình không biết các cậu có nhớ đến truyện mình viết không nhưng mình vẫn cảm thấy cực kì có lỗi:<
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện