Tôi luôn cố gắng giúp em gái xây dựng sự tự tin và cảm giác an toàn nhưng mọi thứ đều tan thành mây khói sau khi tôi đột ngột qua đời.

Cho đến khi chết, tôi mới phát hiện mình đang sống trong thế giới tiểu thuyết hư cấu, tôi đã nhìn thấy kết thúc ban đầu của câu chuyện.

Sau khi tôi qua đời, em gái tôi bị người thân, chồng coi như bia đỡ đạn, lấy danh nghĩa tình yêu để làm tổn thương, ngược đãi con bé.

Năm năm sau, Cam Nguyện được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, con bé đã chọn từ bỏ mạng sống của mình để giải thoát.

Nhưng sau khi con bé chết, tất cả mọi người đều bắt đầu hối hận.

Tôi thấy buồn cười vô cùng, khi thoát khỏi sự ràng buộc của cốt truyện trong sách gốc, tôi mới nhìn thấy nhiều điều vô lý.

Từ nhỏ đến lớn, người mẹ không thích con gái út, sẽ chọn cách phớt lờ nỗi ấm ức của con bé, hướng dẫn con bé lấy lòng mình. Trong mối quan hệ mẹ con, bà luôn chọn ngồi ở vị trí cao hơn, hưởng thụ sự hy sinh của con bé, phớt lờ nỗi đau của con bé.

Dịch Tấn có tính cách kỳ quặc, thích Cam Nguyện nhưng không nhận ra tình cảm của mình. Lúc đầu anh ta sợ mối quan hệ của hai người thay đổi nên tìm một người bạn gái, cố gắng đưa mối quan hệ trở lại trạng thái bạn bè ổn định nhất, ổn định đồng nghĩa với việc sẽ không mất đi.

Từ khi phát hiện ra bức ảnh, anh ta nhận ra Cam Nguyện có thể vẫn thích mình, chỉ là không dám nói ra, đành phải mượn đủ mọi lý do để làm cô bé buồn. Khi đàn ông tự luyến, sự tự tin sẽ ở mức cao nhất trên toàn thế giới.

Nhưng tình yêu là thứ có thể nhìn thấy được, Dịch Tấn dù có mù quáng đến đâu cũng sẽ phát hiện ra vấn đề, dù anh ta có kích thích Cam Nguyện như thế nào, Cam Nguyện cũng không phản ứng nhiều.

Dù là vui đùa hay thật sự phóng túng, Cam Nguyện cũng không có ý định tìm hiểu.

Thật lòng yêu một người sẽ lo được lo mất, không phải dựa vào việc liên tục kích thích cô ấy để có được niềm vui mà mình muốn.

Cam Dục là người giống mẹ nhất trong ba chúng tôi. Dù là vật chất hay tình cảm, những gì nó nhận được đều nhiều hơn Cam Nguyện rất nhiều. Cho nên dù lớn lên trong cùng một gia đình, nó cũng không thể đồng cảm với Cam Nguyện.

Trong ba người, con bé có vẻ vụng về nhất, tự đấu tranh với bản thân, luôn bị mẹ mắng mỏ lại thích trốn vào lòng Cam Hạnh khóc.

Con bé gái nhạy cảm và thích suy nghĩ này, giống như một đứa trẻ mãi không chịu lớn.

Cam Dục trong cùng một hoàn cảnh nắm giữ những nguồn lực tốt nhất nhưng khi nhìn Cam Nguyện lại mang thái độ kiêu ngạo giống mẹ mình, từ trên cao nhìn xuống con bé.

Những người đó đã tạo thành trung tâm thế giới của Cam Nguyện, tạo cho con bé một môi trường bắt nạt không thể phản kháng và tinh thần PUA, ép con bé từ bỏ vũ khí, từng bước đi đến tuyệt vọng, cuối cùng chỉ còn cách chết.

Đợi đến khi con bé chết, những người này đột nhiên tỉnh ngộ, dùng tình cảm muộn màng để tưởng nhớ con bé đã khuất.

Hình phạt của Cam Nguyện là ngôi mộ lạnh lẽo, còn hình phạt của họ là cả cuộc đời này sở hữu của cải, hưởng thụ niềm vui, ôm người đẹp, đắm chìm trong giấc mộng đẹp. Chỉ khi nhớ đến con bé đã thành tro bụi, nỗi đau khổ và tội lỗi mới khiến họ trong đêm khuya rơi chút nước mắt.

Tôi xem hết toàn bộ cốt truyện, một ngọn lửa từ trong cháy ra ngoài.

Trong đầu tôi gào thét những ý nghĩ điên cuồng. Đây là em gái mà tôi cưng chiều từ nhỏ, mà sự ra đời của con bé chỉ để thúc đẩy một cái c.h.ế.t thảm thương.

Nếu là tôi, nếu là tôi!

Tất cả đều phải c.h.ế.t cho tôi!

Tôi nhìn cô bé đáng thương khắp nơi chịu ấm ức, tức giận đến mức nhảy dựng lên mắng: [Nếu sớm biết mày là đồ vô dụng như vậy thì đã để mày c.h.ế.t ngay từ đầu còn hơn.]

Ít nhất không phải ở trong cốt truyện được đặc biệt viết ra để ngược đãi phụ nữ này, bị nhân vật trói buộc, chịu đủ mọi giày vò và ấm ức.

Tôi tức giận gào thét. Đột nhiên sau khi vụ tai nạn xe xảy ra, tôi nghe thấy Cam Nguyện cẩn thận hỏi: "Chị?"

Lúc này, tôi nắm bắt được cơ hội thay đổi số phận của con bé.

(Hết)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện