Đợi cô ấy gọi điện xong, tôi nhịn đau bảo cô ấy gọi thêm cho mẹ tôi.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối. Khi biết chúng tôi bị tai nạn, bà vốn bình tĩnh nhưng giọng nói cũng lộ ra một chút hoảng loạn, vừa hỏi tình hình vừa vội vã đi ra ngoài.

Em họ khóc nức nở: "Chúng, chúng cháu không sao... chỉ là sợ quá."

Tôi nghe ra mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, bà an ủi em họ xong, giọng nói đột nhiên thay đổi, bắt đầu trách móc tôi:

"Mẹ đã từng nói với con rồi, lái xe chắc chắn phải quan sát bốn phía, chú ý tình hình giao thông! Trước đây học lái xe con đã hấp tấp, bây giờ không chỉ hại mình mà còn liên lụy đến người khác!"

Từng câu từng chữ, như d.a.o đ.â.m vào n.g.ự.c tôi.

Trước mắt tối sầm lại nhưng bên tai tiếng trách móc vẫn không ngừng: "Từ nhỏ đến lớn, con có mấy lần nghe lời mẹ..."

Bất kể tôi làm gì, bà cũng không thể hài lòng. Trong mắt bà, dường như tôi sinh ra đã kém người khác một bậc.

Nhưng bà không phải là một người mẹ chỉ biết trách móc, bà cũng có một mặt dịu dàng, yêu thương và che chở con cái, chỉ là tôi không nhận được, tôi chưa bao giờ nhận được.

Cơn đau lan khắp tứ chi, cảm xúc tuyệt vọng cùng với sự tủi thân và đau đớn khó nói thành lời cùng bùng nổ.

Tôi giật lấy điện thoại từ tay em họ, hét lớn vào đầu dây bên kia: "Không phải lỗi của con!"

"Không phải lỗi của con! Anh ta đ.â.m vào con! Không phải lỗi của con!"

Nói xong chữ cuối cùng, điện thoại rơi khỏi lòng bàn tay.

Tôi nhắm mắt lại, chìm vào bóng tối, tim đập nhanh vì kích thích, cảm xúc tuyệt vọng xám xịt bao trùm. Tiếng khóc và tiếng kêu mơ hồ bên tai ngày càng xa.

Lúc này, trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ, thôi bỏ đi.

Không cần phải đấu tranh nữa, thà c.h.ế.t đi còn hơn là bị bệnh tật hành hạ đến không ra hình người, như vậy cũng coi như một sự giải thoát…

Cùng với sự xuất hiện của ý nghĩ này, linh hồn tôi như thể tách khỏi cơ thể, lơ lửng trên không trung nhìn cảnh tượng hỗn loạn tại hiện trường.

Ngay khi ý thức cầu sinh của tôi ngày càng mỏng manh, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên trong đầu tôi: [Nếu sớm biết mày là đồ vô dụng như vậy thì đã để mày c.h.ế.t ngay từ đầu còn hơn]

Tiếp theo là một bàn tay vô hình, ấn mạnh lên đỉnh đầu tôi.

6

Không giống như trong phim truyền hình, khi tôi tỉnh lại không có ai vây quanh.

Máy theo dõi điện tim hiển thị các dấu hiệu sự sống của tôi ổn định, trong ống truyền dịch trong suốt, thuốc đang từng chút một truyền vào mạch máu.

Tôi nhìn chằm chằm vào bình truyền dịch, vô thức lẩm bẩm: "Sao tôi vẫn chưa chết..."

Ngay sau đó, trong đầu tôi vang lên một giọng nói quen thuộc đầy tức giận:

[Chết cái gì mà chết!]

[Có đứa nào vô dụng như mày không? Vất vả lắm mới nhặt về được một cái mạng, kết quả lại đi làm ô sin và chịu đựng năm năm trời!]

[Không đấu lại được người khác nhưng lại không biết phản kháng à? Bị ức h.i.ế.p không đòi lại được công bằng thì lại nghĩ đến chuyện đi chết? Nhà thờ Đức Bà Paris mà không có mày thì phải đổi tên mất!]

[Ai là người cứu mày? Ai là người cho mày sống? Đi chuộc tội với một đám chẳng liên quan, đầu mày chứa toàn nước cống à?]

Từng câu từng chữ như sấm sét bên tai, tôi bị mắng đến choáng váng. Tôi ngồi dậy nhưng chẳng thấy gì cả, tìm mãi mới xác định được giọng nói này phát ra từ trong đầu tôi.

Tôi không thể tin nổi, sau bao năm lại có thể nghe thấy giọng nói của Cam Hạnh: "Chị, chị gái?"

[Đừng gọi! Tao không có đứa em gái mất mặt như mày!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện