[Vô dụng đến mức tao c.h.ế.t rồi cũng phải bò dậy tát cho mày một cái!]

Cửa phòng bệnh "Cạch" một tiếng được đẩy ra từ ngoài vào, tôi nhìn về phía người đi vào.

Thấy tôi đã tỉnh, người đó lộ vẻ mừng rỡ trên mặt, quay đầu nói với người phía sau: "Tuyệt quá! Tiểu Nguyện tỉnh rồi!"

Người đến là mẹ của em họ tôi, dì út mà tôi đã lâu không gặp.

Mẹ tôi đi theo sau bà ấy vào, nhìn tôi một cái: "Em căng thẳng quá rồi, bác sĩ đều nói chỉ là thương tích ngoài da thôi, không có vấn đề gì lớn."

Dì út trách móc: "Gọi là thương tích ngoài da thôi là sao? Xe đã bị đ.â.m thành như vậy rồi. Bình thường bọn trẻ chỉ cần trầy xước va chạm chút xíu là em đã đau lòng không chịu được rồi, chị đúng là vô tâm quá."

Mẹ tôi không cho là đúng: "Hai đứa con gái này không giống nhau."

Nói rồi dì út ngồi xuống bên giường, xoa mặt tôi đầy thương xót: "Đừng nghe mẹ cháu. Tiểu Nguyện, cháu sợ lắm phải không?"

Hốc mắt tôi cay cay, dang rộng vòng tay ôm chầm lấy bà ấy.

Mẹ tôi vốn còn định nói gì đó nhưng thấy cảnh này thì lập tức ngẩn người ra.

Khi tai nạn xảy ra, tôi đã đánh mạnh vô lăng sang phải, kết quả là tôi chỉ bị thương nhẹ, còn em họ tôi thì không hề hấn gì, thậm chí cô ấy còn không phải nhập viện nên dì út vô cùng biết ơn, vừa cảm ơn vừa xin lỗi tôi.

Còn trong miệng mẹ tôi, chỉ là một câu hời hợt rằng hai đứa con gái này không giống nhau.

Sau khi dì út đi rồi, mẹ tôi vẫn ở lại phòng bệnh.

Vẻ mặt bà có chút kỳ lạ, tiện tay giúp tôi đắp lại góc chăn. Bà đứng bên giường một lúc mới cứng nhắc hỏi một câu quan tâm: "Đau không?"

Tôi định trả lời thì đột nhiên cơ thể bị một sức mạnh kỳ lạ khống chế, miệng mở ra nhưng không thể tự chủ được.

Tôi trả lời lạc đề: [Con thật hâm mộ em họ có một người mẹ tốt.]

[Cũng có một người dì tốt.]

[Con muốn hỏi tại sao con và cô ấy lại không giống nhau? Em gái là nước làm, còn con là sắt bọc thịt sao?]

Mẹ tôi mím môi, hơi cau mày: "Đó chỉ là lời khách sáo trước mặt dì con thôi..."

[Hạ thấp con mình để nịnh bợ người khác, như vậy sẽ khiến mẹ có mặt mũi hơn sao?]

Bà có chút không vui: "Nịnh bợ cái gì? Dù sao thì con cũng là người lái xe, em họ con xảy ra chuyện trên xe của con, chúng ta cũng có trách nhiệm."

[Mẹ, mẹ còn hiểu luật định trách nhiệm hơn cả cảnh sát giao thông.]

Không khí hoàn toàn đông cứng, trước mặt bà, tôi luôn ngoan ngoãn nghe lời, thái độ không tha thứ như vậy có lẽ là lần đầu tiên.

Trên mặt tôi bình tĩnh nhưng lòng đã căng thẳng đến mức bắt đầu tăng tốc. Tôi đã dự cảm được mẹ tôi sẽ nói ra những lời khó nghe như thế nào.

Nhưng sau một hồi im lặng, bà buông một câu: "Con nghỉ ngơi cho khỏe."

Người đi ra ngoài, tôi nhìn theo bóng lưng bà có chút không dám tin.

Đây là lần đầu tiên mẹ tôi không dùng lời lẽ nặng nề để mắng tôi.

Trong đầu, Cam Hạnh nói: [Thấy chưa? Đến lúc cần mạnh mẽ thì lại yếu đuối, đến lúc cần yếu đuối thì lại nằm ườn ra như bãi bùn, cho nên mới bị người ta lần lượt chà đạp lên mặt mà bắt nạt.]

[Tại sao bà ấy không trả lời? Bởi vì chính trong lòng bà ấy cũng biết ai đang ngụy biện!]

[Lần nào em chịu ấm ức cũng đều là tự chuốc lấy. Người khác tát em, dù đánh không lại cũng phải phản kháng nhưng em không những không phản kháng, còn cúi đầu chịu đánh chịu mắng!]

Giọng chị ấy rất dữ nhưng câu nào cũng là sự quan tâm, hận sắt không thành thép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện