Edit: ZL
Beta: Há Cảo
- ---------❤----------
Quân Vô Thanh nhìn thấy phản ứng của cô, gật đầu vừa lòng, mặc dù lời hắn nói "hung ác" như thế đấy, nhưng trong đáy mắt lại tràn đầy ôn nhu, hắn nhẹ nhàng ôm vai Hạ Lương, để cô dựa vào ngực mình nghỉ ngơi.
Được Quân Vô Thanh ôm vào lòng, Hạ Lương có cảm giác rất quen thuộc, dường như rất lâu trước đây cô đã từng được hắn dịu dàng ôm vào lòng như vậy, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, dỗ cô như dỗ một đứa trẻ để cô dần dần đi vào giấc ngủ.
Hạ Lương mang theo tâm trạng yên ổn chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn tin tưởng hắn, không có lấy một tia phòng bị nào.
Quân Vô Thanh ôm Hạ Lương, nhìn dung nhan yên tĩnh lúc ngủ của cô, trong lòng vô cùng bình yên, vào thời khắc này đây, hắn không muốn nghĩ tới bất kỳ quỷ kế hay mánh khóe hung ác nham hiểm gì cả, chỉ muốn yên lặng hưởng thụ cảm giác tốt đẹp này.
Bảo vệ nàng, ngắm nhìn nàng, làm bạn cùng nàng.
..................
Bên kia, sau khi Lâm Trạch về tới cung điện của mình, liền gặp được đại đệ tử của mình, Đường Hạo.
"Sư phụ, sao người quay về nhanh như thế? Người đã gặp Quân Vô Thanh kia rồi sao?" Đường Hạo cúi người hỏi.
"Ai nói với ngươi là ta muốn đi gặp Quân Vô Thanh? Đó là cấm địa." Trên mặt Lâm Trạch hiện lên vẻ nghi hoặc, "Vi sư chỉ đi dạo một chút thôi."
"Nhưng mà..." Sự nghi hoặc trong mắt Đường Hạo ngày càng nhiều thêm, hắn còn đang muốn hỏi thêm một chút, bỗng nhìn thấy trên gương mặt của sư phụ mình hiện lên vẻ kinh hỉ, hắn quay đầu lại nhìn liền phát hiện tôn chủ đại nhân đang đi đến!
Đường Hạo không dám ở lại đây nữa, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì mình đã không tiếp tục truy hỏi.
Nếu không, lỡ đâu bị tôn chủ đại nhân nghe được, nhất định là không thể trốn khỏi một trận đòn trừng phạt rồi.
Thời điểm sư phụ đi tới nghênh đón tôn chủ, Đường Hạo vội vàng lui ra, lúc đi ra càng là cúi thấp đầu, không dám đặt tầm mắt lên người sư phụ vàg tôn chủ đại nhân.
"A Trạch, có nhớ ta hay không?" Hạ Vũ đi tới, dựa vào trong lòng Lâm Trạch, cười duyên hỏi.
"Đương nhiên là nhớ." Lâm Trạch cười ôn nhu, hơi oán giận nói, "Lương Tử, lần này nàng ra ngoài, lại cho Triệu Huyền đi theo, thật quá đáng! Ta ghen tị, hiện tại nàng cần phải bồi thường cho ta thật tốt mới được!"
Lâm Trạch nói dứt câu, Hạ Vũ còn có gì không hiểu chứ!
Lâm Trạch dù sao cũng là nam nhân đầu tiên mà nàng ta yêu, tình cảm với hắn đương nhiên sẽ sâu hơn so với những người khác, suy cho cùng cảm giác về mối tình đầu đều là đẹp nhất.
Vì thế, lúc nghe hắn nói như vậy, Hạ Vũ liền không chút do dự gật đầu đồng ý, trên mặt còn mang theo vẻ chờ mong.
Đến nỗi cái thứ gọi là ngượng ngùng gì đó, đối với một người có được nhiều người đàn ông như Hạ Vũ mà nói, thật sự là chẳng hề tồn tại
Lâm Trạch thấy nàng ta gật đầu, trong lòng vô cùng vui vẻ, hắn duỗi tay ra ôm nàng ta vào lòng ngực, ngay sau đó vội vàng đi vào trong đại điện, vung tay một cái, màn trướng trên giường rơi xuống, che đi một hồi cảnh xuân.
Lúc này đây Lâm Trạch vô cùng kích động, đến khi mây mưa qua đi đã là hơn một canh giờ, Hạ Vũ bị Lâm Trạch lăn lộn cả người nhũn ra, nhưng lại cảm thấy vô cùng thoả mãn!
Vì thế, đợi cho cao trào qua đi, Hạ Vũ liền ghé vào trong ngực Lâm Trạch, tựa như một con mèo vừa được ăn no, vô cùng có khí chất nữ vương nói, "Sao lần này, lại muốn ta đến thế? Hôm nay biểu hiện không tệ đâu!"
Có "Bỉ Dực Song Phi" của Hạ Lương phụ trợ, sức chiến đấu của Lâm Trạch tuyệt đối thăng lên cả một cấp bậc, khiến Hạ Vũ cảm thấy rất thỏa mãn, tâm tình cũng tốt lên vài phần.
Lâm Trạch bị nàng ta trêu chọc như thế, sao có thể nhẫn nhịn được, hắn trực tiếp đè lên người nàng ta, mạnh mẽ bắt đầu một cuộc chinh phạt khác.
Đồng thời còn thở hổn hển nói: "Lương Tử, một mình ta cũng có thể thoả mãn được nàng, nàng đừng đi tìm bọn họ nữa, được không?"
Lúc này, Hạ Vũ đã bị hắn lăn lộn đến nỗi chỉ còn biết rên rỉ, toàn bộ lí trí của nàng ta đều bị khoái cảm lấp đầy, dù nghe được lời hắn nói, cũng chẳng thể suy nghĩ được nhiều nữa, vì thế nàng ta liền tùy tiện gật đầu đồng ý.
Lâm Trạch thấy nàng ta đồng ý thì vô cùng vui vẻ, trên hông lại ra sức mà đong đưa, nóng lòng muốn biểu hiện chính mình, muốn đưa nàng ta đến thế giới càng cực lạc hơn nữa.
Hắn tiếp tục nói: "Còn tên Quân Vô Thanh kia nữa, nàng giữ lại làm gì, nếu đã diệt cả tông môn của hắn, thì cũng giết hắn luôn đi!"
Hạ Vũ yêu kiều thở hổn hển, thần trí dù đã tan rã đi một ít, nhưng khi nghe đến đó, vẫn lắc đầu theo bản năng, rồi nói: "Hắn không được! Ta... Ta muốn cho hắn... Khuất phục."
Hạ Vũ cảm thấy, khiến một kẻ cao cao tại thượng tựa thần minh như Quân Vô Thanh thần phục với mình, cho dù là hắn không yêu mình đi chăng nữa, thì sự khoái cảm, thỏa mãn và kiêu ngạo khi chinh phục được cũng đủ rồi!
Chỉ cần vừa nghĩ một chút thôi, đã khiến nàng ta hưng phấn đến run cả người!
Một chút cũng không hề kém cảm giác Lâm Trạch mang đến cho nàng ta lúc này, một loại là thoả mãn tinh thần, một loại là thoả mãn xác thịt!
Nam nhân thích chinh phục nữ nhân, nhưng đồng thời, nữ nhân cũng rất thích chinh phục nam nhân!
Đều là con người, thói hư tật xấu này đều là giống nhau, không phân biệt giới tính!
Lâm Trạch nghe được lời Hạ Vũ nói, trong lòng vô cùng khó chịu, động tác trên hông lại cuồng dã thêm vài phần, thậm chí mang theo một ý vị huỷ diệt!
Mặc dù Hạ Vũ có tu vi Đại Thừa kỳ nhưng vẫn có chút chịu không nổi. Không đợi Lâm Trạch kết thúc liền hôn mê bất tỉnh, ngay cả Lâm Trạch kết thúc khi nào cũng không hề hay biết.
Đương nhiên, việc nàng ta muốn đến Vô Gian Chi Vực hành hạ Quân Vô Thanh cũng phải dừng lại.
Hai ngày sau đó bị Lâm Trạch dây dưa, lại thêm đám người Triệu Huyền gia nhập, khiến Hạ Vũ nhất thời không còn tinh lực, mấy ngày liên tiếp sinh hoạt một cách dâm loạn.
Chờ đến khi nàng ta thoát thân khỏi các mỹ nam, nhớ tới Quân Vô Thanh ở Vô Gian Chi Vực, thì Hạ Lương sớm đã giải được cấm chế trên người Quân Vô Thanh, cứu hắn đi ra ngoài, đồng thời cũng cứu luôn những người của Thiên Cơ Tông ra.
Hạ Lương tuyệt đối sẽ không ngờ được, viên đan dược "Bỉ Dực Song Phi" mà lúc trước cô đã bắt Lâm Trạch uống, lại có thể giúp cô một việc lớn như vậy! Xem ra đây cũng là một việc may mắn.
............
Mấy ngày sau.
"Ta nghe nói Quân Vô Thanh chạy thoát rồi? Việc này là thật sao?" Lâm Trạch vội vàng đi từ bên ngoài vào, còn chưa nhìn thấy Hạ Vũ đã mở miệng hỏi.
"Đúng vậy! Huyền Vũ Tông của ta vậy mà lại có nội gián! Nếu không người sẽ không thể chạy thoát được!" Hạ Vũ sắc mặt âm trầm, tức giận nói.
"Nhưng mà Lương Tử, pháp trận cầm tù mà nàng đặt ở Vô Gian Chi Vực, cho dù là Đại Thừa kỳ cũng không thể lặng yên không tiếng động phá vỡ như thế, hiện giờ xảy ra việc này, chắc chắn là có người lợi hại hơn nàng đã ra tay cứu giúp Quân Vô Thanh."
"Nếu Quân Vô Thanh kia quay lại trả thù, liệu có nguy hiểm gì không, dù sao thì thực lực của hắn rất cường đại, sức hiệu triệu trong các môn phái cũng không hề nhỏ!" Lâm Trạch thần sắc lo lắng nói.
"Không cần lo lắng! Nếu đã có thể bắt được hắn một lần, thì sẽ có lần thứ hai!" Hạ Vũ chậm rãi uống một ngụm trà, tràn đầy tự tin nói.
Trong suy nghĩ của Hạ Vũ, Quân Vô Thanh chính là một "người nhân hậu" tính tình cứng nhắc, lòng mang đại nghĩa, không hề có chút phòng bị nào với người bên cạnh, loại người này, cả người đều là nhược điểm, đối phó rất dễ dàng!
Đến lúc đó, chỉ cần dùng sư huynh đệ của hắn làm mồi rồi bắt hắn đến cứu người, hoặc là lại lợi dụng người bên cạnh hắn hãm hại hắn lần nữa, thật sự là quá dễ dàng!
Lâm Trạch nghe được lời Hạ Vũ nói, trong lòng vô cùng khó chịu, "hũ giấm" trong người sắp bùng nổ, đang tính mở miệng phản bác lại lời nàng ta, ngay lúc này, bỗng nhiên lại có một đệ tử đến cầu kiến.
Hạ Vũ nhìn thấy người đến, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.
Bởi vì tên đợi tử này, là người nàng ta đã an bài đến trông giữ Hạ Lương!
Quả nhiên!
"Ngươi nói cái gì? Người có thể đã biến mất rồi?!" Hạ Vũ nghe tên đệ tử nói xong, vừa giật mình vừa tức giận, ngay sau đó thân hình lóe lên, lập tức biến mất khỏi đại điện.
-23.3.2019-
Thật sự là dạo này mình bận quá nên ít ra chương được:((( Các bạn thông cảm nhaaa
Beta: Há Cảo
- ---------❤----------
Quân Vô Thanh nhìn thấy phản ứng của cô, gật đầu vừa lòng, mặc dù lời hắn nói "hung ác" như thế đấy, nhưng trong đáy mắt lại tràn đầy ôn nhu, hắn nhẹ nhàng ôm vai Hạ Lương, để cô dựa vào ngực mình nghỉ ngơi.
Được Quân Vô Thanh ôm vào lòng, Hạ Lương có cảm giác rất quen thuộc, dường như rất lâu trước đây cô đã từng được hắn dịu dàng ôm vào lòng như vậy, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, dỗ cô như dỗ một đứa trẻ để cô dần dần đi vào giấc ngủ.
Hạ Lương mang theo tâm trạng yên ổn chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn tin tưởng hắn, không có lấy một tia phòng bị nào.
Quân Vô Thanh ôm Hạ Lương, nhìn dung nhan yên tĩnh lúc ngủ của cô, trong lòng vô cùng bình yên, vào thời khắc này đây, hắn không muốn nghĩ tới bất kỳ quỷ kế hay mánh khóe hung ác nham hiểm gì cả, chỉ muốn yên lặng hưởng thụ cảm giác tốt đẹp này.
Bảo vệ nàng, ngắm nhìn nàng, làm bạn cùng nàng.
..................
Bên kia, sau khi Lâm Trạch về tới cung điện của mình, liền gặp được đại đệ tử của mình, Đường Hạo.
"Sư phụ, sao người quay về nhanh như thế? Người đã gặp Quân Vô Thanh kia rồi sao?" Đường Hạo cúi người hỏi.
"Ai nói với ngươi là ta muốn đi gặp Quân Vô Thanh? Đó là cấm địa." Trên mặt Lâm Trạch hiện lên vẻ nghi hoặc, "Vi sư chỉ đi dạo một chút thôi."
"Nhưng mà..." Sự nghi hoặc trong mắt Đường Hạo ngày càng nhiều thêm, hắn còn đang muốn hỏi thêm một chút, bỗng nhìn thấy trên gương mặt của sư phụ mình hiện lên vẻ kinh hỉ, hắn quay đầu lại nhìn liền phát hiện tôn chủ đại nhân đang đi đến!
Đường Hạo không dám ở lại đây nữa, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì mình đã không tiếp tục truy hỏi.
Nếu không, lỡ đâu bị tôn chủ đại nhân nghe được, nhất định là không thể trốn khỏi một trận đòn trừng phạt rồi.
Thời điểm sư phụ đi tới nghênh đón tôn chủ, Đường Hạo vội vàng lui ra, lúc đi ra càng là cúi thấp đầu, không dám đặt tầm mắt lên người sư phụ vàg tôn chủ đại nhân.
"A Trạch, có nhớ ta hay không?" Hạ Vũ đi tới, dựa vào trong lòng Lâm Trạch, cười duyên hỏi.
"Đương nhiên là nhớ." Lâm Trạch cười ôn nhu, hơi oán giận nói, "Lương Tử, lần này nàng ra ngoài, lại cho Triệu Huyền đi theo, thật quá đáng! Ta ghen tị, hiện tại nàng cần phải bồi thường cho ta thật tốt mới được!"
Lâm Trạch nói dứt câu, Hạ Vũ còn có gì không hiểu chứ!
Lâm Trạch dù sao cũng là nam nhân đầu tiên mà nàng ta yêu, tình cảm với hắn đương nhiên sẽ sâu hơn so với những người khác, suy cho cùng cảm giác về mối tình đầu đều là đẹp nhất.
Vì thế, lúc nghe hắn nói như vậy, Hạ Vũ liền không chút do dự gật đầu đồng ý, trên mặt còn mang theo vẻ chờ mong.
Đến nỗi cái thứ gọi là ngượng ngùng gì đó, đối với một người có được nhiều người đàn ông như Hạ Vũ mà nói, thật sự là chẳng hề tồn tại
Lâm Trạch thấy nàng ta gật đầu, trong lòng vô cùng vui vẻ, hắn duỗi tay ra ôm nàng ta vào lòng ngực, ngay sau đó vội vàng đi vào trong đại điện, vung tay một cái, màn trướng trên giường rơi xuống, che đi một hồi cảnh xuân.
Lúc này đây Lâm Trạch vô cùng kích động, đến khi mây mưa qua đi đã là hơn một canh giờ, Hạ Vũ bị Lâm Trạch lăn lộn cả người nhũn ra, nhưng lại cảm thấy vô cùng thoả mãn!
Vì thế, đợi cho cao trào qua đi, Hạ Vũ liền ghé vào trong ngực Lâm Trạch, tựa như một con mèo vừa được ăn no, vô cùng có khí chất nữ vương nói, "Sao lần này, lại muốn ta đến thế? Hôm nay biểu hiện không tệ đâu!"
Có "Bỉ Dực Song Phi" của Hạ Lương phụ trợ, sức chiến đấu của Lâm Trạch tuyệt đối thăng lên cả một cấp bậc, khiến Hạ Vũ cảm thấy rất thỏa mãn, tâm tình cũng tốt lên vài phần.
Lâm Trạch bị nàng ta trêu chọc như thế, sao có thể nhẫn nhịn được, hắn trực tiếp đè lên người nàng ta, mạnh mẽ bắt đầu một cuộc chinh phạt khác.
Đồng thời còn thở hổn hển nói: "Lương Tử, một mình ta cũng có thể thoả mãn được nàng, nàng đừng đi tìm bọn họ nữa, được không?"
Lúc này, Hạ Vũ đã bị hắn lăn lộn đến nỗi chỉ còn biết rên rỉ, toàn bộ lí trí của nàng ta đều bị khoái cảm lấp đầy, dù nghe được lời hắn nói, cũng chẳng thể suy nghĩ được nhiều nữa, vì thế nàng ta liền tùy tiện gật đầu đồng ý.
Lâm Trạch thấy nàng ta đồng ý thì vô cùng vui vẻ, trên hông lại ra sức mà đong đưa, nóng lòng muốn biểu hiện chính mình, muốn đưa nàng ta đến thế giới càng cực lạc hơn nữa.
Hắn tiếp tục nói: "Còn tên Quân Vô Thanh kia nữa, nàng giữ lại làm gì, nếu đã diệt cả tông môn của hắn, thì cũng giết hắn luôn đi!"
Hạ Vũ yêu kiều thở hổn hển, thần trí dù đã tan rã đi một ít, nhưng khi nghe đến đó, vẫn lắc đầu theo bản năng, rồi nói: "Hắn không được! Ta... Ta muốn cho hắn... Khuất phục."
Hạ Vũ cảm thấy, khiến một kẻ cao cao tại thượng tựa thần minh như Quân Vô Thanh thần phục với mình, cho dù là hắn không yêu mình đi chăng nữa, thì sự khoái cảm, thỏa mãn và kiêu ngạo khi chinh phục được cũng đủ rồi!
Chỉ cần vừa nghĩ một chút thôi, đã khiến nàng ta hưng phấn đến run cả người!
Một chút cũng không hề kém cảm giác Lâm Trạch mang đến cho nàng ta lúc này, một loại là thoả mãn tinh thần, một loại là thoả mãn xác thịt!
Nam nhân thích chinh phục nữ nhân, nhưng đồng thời, nữ nhân cũng rất thích chinh phục nam nhân!
Đều là con người, thói hư tật xấu này đều là giống nhau, không phân biệt giới tính!
Lâm Trạch nghe được lời Hạ Vũ nói, trong lòng vô cùng khó chịu, động tác trên hông lại cuồng dã thêm vài phần, thậm chí mang theo một ý vị huỷ diệt!
Mặc dù Hạ Vũ có tu vi Đại Thừa kỳ nhưng vẫn có chút chịu không nổi. Không đợi Lâm Trạch kết thúc liền hôn mê bất tỉnh, ngay cả Lâm Trạch kết thúc khi nào cũng không hề hay biết.
Đương nhiên, việc nàng ta muốn đến Vô Gian Chi Vực hành hạ Quân Vô Thanh cũng phải dừng lại.
Hai ngày sau đó bị Lâm Trạch dây dưa, lại thêm đám người Triệu Huyền gia nhập, khiến Hạ Vũ nhất thời không còn tinh lực, mấy ngày liên tiếp sinh hoạt một cách dâm loạn.
Chờ đến khi nàng ta thoát thân khỏi các mỹ nam, nhớ tới Quân Vô Thanh ở Vô Gian Chi Vực, thì Hạ Lương sớm đã giải được cấm chế trên người Quân Vô Thanh, cứu hắn đi ra ngoài, đồng thời cũng cứu luôn những người của Thiên Cơ Tông ra.
Hạ Lương tuyệt đối sẽ không ngờ được, viên đan dược "Bỉ Dực Song Phi" mà lúc trước cô đã bắt Lâm Trạch uống, lại có thể giúp cô một việc lớn như vậy! Xem ra đây cũng là một việc may mắn.
............
Mấy ngày sau.
"Ta nghe nói Quân Vô Thanh chạy thoát rồi? Việc này là thật sao?" Lâm Trạch vội vàng đi từ bên ngoài vào, còn chưa nhìn thấy Hạ Vũ đã mở miệng hỏi.
"Đúng vậy! Huyền Vũ Tông của ta vậy mà lại có nội gián! Nếu không người sẽ không thể chạy thoát được!" Hạ Vũ sắc mặt âm trầm, tức giận nói.
"Nhưng mà Lương Tử, pháp trận cầm tù mà nàng đặt ở Vô Gian Chi Vực, cho dù là Đại Thừa kỳ cũng không thể lặng yên không tiếng động phá vỡ như thế, hiện giờ xảy ra việc này, chắc chắn là có người lợi hại hơn nàng đã ra tay cứu giúp Quân Vô Thanh."
"Nếu Quân Vô Thanh kia quay lại trả thù, liệu có nguy hiểm gì không, dù sao thì thực lực của hắn rất cường đại, sức hiệu triệu trong các môn phái cũng không hề nhỏ!" Lâm Trạch thần sắc lo lắng nói.
"Không cần lo lắng! Nếu đã có thể bắt được hắn một lần, thì sẽ có lần thứ hai!" Hạ Vũ chậm rãi uống một ngụm trà, tràn đầy tự tin nói.
Trong suy nghĩ của Hạ Vũ, Quân Vô Thanh chính là một "người nhân hậu" tính tình cứng nhắc, lòng mang đại nghĩa, không hề có chút phòng bị nào với người bên cạnh, loại người này, cả người đều là nhược điểm, đối phó rất dễ dàng!
Đến lúc đó, chỉ cần dùng sư huynh đệ của hắn làm mồi rồi bắt hắn đến cứu người, hoặc là lại lợi dụng người bên cạnh hắn hãm hại hắn lần nữa, thật sự là quá dễ dàng!
Lâm Trạch nghe được lời Hạ Vũ nói, trong lòng vô cùng khó chịu, "hũ giấm" trong người sắp bùng nổ, đang tính mở miệng phản bác lại lời nàng ta, ngay lúc này, bỗng nhiên lại có một đệ tử đến cầu kiến.
Hạ Vũ nhìn thấy người đến, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.
Bởi vì tên đợi tử này, là người nàng ta đã an bài đến trông giữ Hạ Lương!
Quả nhiên!
"Ngươi nói cái gì? Người có thể đã biến mất rồi?!" Hạ Vũ nghe tên đệ tử nói xong, vừa giật mình vừa tức giận, ngay sau đó thân hình lóe lên, lập tức biến mất khỏi đại điện.
-23.3.2019-
Thật sự là dạo này mình bận quá nên ít ra chương được:((( Các bạn thông cảm nhaaa
Danh sách chương