Edit: ZL

Beta: Mỡ

- ---------❤----------

Lần hiện thân tiếp theo, Hạ Vũ đã tới trước đại lao giam giữ Hạ Lương.

Trận pháp U minh hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng người bị giam giữ bên trong đã biến mất không dấu tích!

Hệt như trong Vô Gian Chi Vực, không có một dấu vết bị phá hư nào cả.

Lẽ nào là cùng một người cứu Quân Vô Thanh và Hạ Lương?!

Nhưng sự tồn tại của Hạ Lương vốn là một bí mật, trừ mình ra không có bất kì kẻ nào biết, những người đó vì sao cứu nàng ta?!

"Lương Tử, nơi này, rốt cuộc giam giữ ai? Sao ta lại không biết trong tông môn còn có một chỗ như vậy?" Lâm Trạch theo đến sau, vô cùng nghi ngờ hỏi.

Hạ Vũ gằn giọng, "Đây không phải việc ngươi nên hỏi."

Nội tâm Lâm Trạch cứng lại, có chút sợ hãi, sắc mặt đột nhiên xanh mét, người mình yêu ngày càng không đặt mình trong mắt.

Bây giờ nghĩ lại, dường như quan hệ của hai người không còn nhẹ nhàng như lúc trước, tại sao lại như vậy chứ?!

Lâm Trạch cảm thấy mình cần yên tĩnh một mình, vì vậy đã rời khỏi "Hạ Lương".

Nhưng Hạ Vũ đang tức giận, nàng ta nào nhận ra sự thay đổi của Lâm Trạch.

Lúc này, nàng ta không chỉ tức giận mà còn hơi bất an!

Bởi vì nàng ta chột dạ với tội ác mình đã làm!

Thành tựu nàng ta sở hữu bây giờ hoàn toàn dựa vào việc cướp linh căn của Hạ Lương và Linh Lung Đạo Thể mà có, tất cả những thứ đó vốn nên thuộc về Hạ Lương.

Hạ Vũ không giết Hạ Lương, không phải vì lương tâm cắn dứt, mà là nàng ta muốn từ việc châm chọc Hạ Lương tìm thấy một chút an ủi, rằng bản thân vẫn là một người có lương tâm chứ không phải một súc sinh vô nhân tính!

Nàng ta không những không giết Hạ Lương, còn cho nàng linh đan, giúp nàng sống sót, giúp nàng tu luyện, một loạt hành vi này, đều khiến nàng ta cảm thấy mình có lương tâm, là một người nhân từ.

Nhưng sâu thẳm trong nội tâm, nàng ta luôn sợ hãi bất an trước sự tồn tại của Hạ Lương, bởi vì việc Hạ Lương tồn tại là một chứng cứ phạm tội, một chứng cứ rằng nàng ta không phải người!

Việc này khiến nàng ta giam cầm Hạ Lương, không để nàng ra ngoài, thậm chí ép Hạ Lương mỗi ngày đều nếm trải cảm giác đau đớn khi bị lăng trì.

Nội tâm Hạ Vũ đã sớm vấy bẩn nhưng vẫn cố giả nhân giả nghĩa, tự mình gạt mình khiến người khác ghê tởm tới cực điểm!

..................

"Hô... Hô..." Hạ Lương ghé bên giường, thống khổ thở hổn hển.

Mỗi ngày, đến canh giờ này lăng trì lại phát tác, lần nào cũng khiến nàng đau đến không còn cảm giác, như là cơ thể không thuộc về mình, khiến nàng đau đến muốn ngất xỉu.

Vậy mà sự đau đớn kịch liệt này lại làm người ta muốn ngất mà không được, luôn luôn tỉnh táo.

Lúc này, vì đau mà sắc mặt Hạ Lương trắng bệch không còn giọt máu, bờ môi thâm tím, đôi mắt hồng hồng, tràn ngập một tầng hơi nước, đáng yêu không chịu được, khiến người ta không kìm được mà đau lòng.

Quân Vô Thanh ngồi bên cạnh nàng, thấy người mình đặt trên đầu quả tim mãnh liệt run rẩy thì trái tim vô cùng đau đớn, cảm thấy ngay cả thở dốc cũng khó khăn.

Hắn hận bản thân không thể thay nàng nhận lấy đau đớn này, giúp nàng tốt lên một chút.

Quân Vô Thanh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của nàng, ôn nhu nói, "Ngoan, nhất định ngày mai đan dược sẽ luyện chế thành công, sau này sẽ không đau nữa. Ta hứa, đây là lần cuối cùng!"

Động tác của hắn cực kì nhẹ nhàng, thậm chí không dám đụng vào da thịt của nàng, bởi vì như vậy sẽ làm nàng đau đớn hơn.

"Ừm ~..." Hạ Lương thống khổ thấp giọng đáp lại, nàng miễn cưỡng ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt ngập nước nhìn Quân Vô Thanh, trong mắt mang theo một tia tin cậy mà chính nàng cũng không biết, thậm chí còn có chút ủy khuất.

Ánh mắt như vậy, làm tay của Quân Vô Thanh run lên, cũng khiến trái tim hắn đau đớn tê dại, làm hắn hoảng loạn, chân tay luống cuống.

Tiểu nô bộc này của mình, mỗi lần đều mang đến cho mình những cảm thụ khác nhau, ví dụ như lúc này, nhìn nàng đau, trái tim của hắn càng đau, khi nàng dùng ánh mắt ngập nước nhìn mình, lòng hắn như thể hóa thành một hồ nước.

Hắn nhớ rõ lần đầu tiên ở Vô Gian Chi Vực, Hạ Lương đột nhiên đau đến chết đi sống lại trước mặt hắn, cái loại đau lòng này, cái loại bất lực này,cảm giác bất lực chỉ có thể nhìn nàng đau đớn khiến hắn vô cùng giận dữ và đau đớn.

Đây cũng là lần đầu tiên Quân Vô Thanh hắn sinh hận trong lòng! Hơn nữa còn biết rõ vì sao mình hận!

Bởi vì để ý.

Trong khoảnh khắc đó, ý nghĩ muốn giết Hạ Vũ của Quân Vô Thanh đã thay đổi.

Giết nàng, quá tiện nghi cho nàng!

Hắn muốn nàng ta bị mọi người xa lánh, biến nàng thành hai bàn tay trắng, từ đỉnh cao nhân sinh ngã vào vũng bùn, không thể đứng dậy, hắn muốn mỗi ngày nàng ta phải chịu đựng sự đau đớn gấp trăm lần lăng trì, đau đớn từ trong xương tủy.....

Nhưng như vậy, cũng không đủ! Mãi mãi không đủ!

Dù như vậy, cũng không thể bù lại tất cả những gì nàng đã làm với Hạ Lương, càng không thể giảm bớt những đau đớn mà Hạ Lương phải chịu đựng.

Cho nên, Quân Vô Thanh quyết định tra tấn nàng ta mãi mãi.

Phải để nàng cảm nhận được sâu sắc, đau đớn muốn chết là thế nào, sống không bằng chết ra sao!

"Sao vậy?" Quân Vô Thanh cảm thấy có người động vào tay hắn, lập tức phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn về phía Hạ Lương, thấy thần sắc nàng đã chuyển biến tốt đẹp, hiển nhiên lăng trì đã biến mất, lúc này đang cầm tay để hắn chú ý.

Biểu tình của Quân Vô Thanh đang vô cùng nham hiểm, lập tức biến thành nhu tình như nước, ôn nhu sủng nịch.

"Nằm một lúc nữa đi, lát nữa ta ôm ngươi đi ao thuốc tắm." Quân Vô Thanh duỗi tay lau mồ hôi lạnh trên trán nàng nàng, ôn nhu nói.

"Không cần. Thân thể đã tốt rồi." Hạ Lương cự tuyệt.

Mỗi một lần tắm thuốc, với nàng mà nói, chính là một sự "tra tấn" lớn.

Mà đầu sỏ gây ra, lại chính là nam nhân trước mắt này.

Bởi vì mỗi một lần tắm thuốc, đều bị hắn ôm vào ngực, bị hắn dùng môi, dùng đầu lưỡi, dùng hàm răng, in lại một đống dấu vết ở trên người, đến cuối cùng, lúc nào hắn cũng dùng hàm răng chậm rãi nghiền nát cái ấn ký sau cổ nàng, làm nàng cảm thấy rùng mình!

Mỗi một lần, đều làm Hạ Lương có một cảm giác linh hồn rời khỏi thể xác, làm nàng cực kỳ không khoẻ, cũng kháng cự theo bản năng.

"Không nghe lời, hả? Có phải ta đối xử với ngươi quá tốt, cho nên bắt đầu cậy sủng sinh kiêu?! Chẳng lẽ ngươi quên mất kết cục khi không nghe lời rồi à?! Còn muốn bị một lần nữa?!" Quân Vô Thanh duỗi tay nâng cằm nàng lên, ánh mắt u ám, ngữ khí ái muội đến cực điểm.

Nghe được lời này, thân mình Hạ Lương run lên, nhớ tới một lần ""trừng phạt" ở mấy ngày trước, lập tức lắc lắc đầu.

"Như vậy mới ngoan!" Quân Vô Thanh vừa lòng cong cong môi, sau đó ôm nàng vào ngực, chuẩn bị đi đến hồ nước sau điện tắm thuốc.

Lúc này, một đạo hắc ảnh đột nhiên xuất hiện, quỳ xuống đất cung kính thưa, "Chủ tử, chúng ta đã bắt được Lâm Trạch, hiện tại đang giam giữ trong địa lao."

"Đươc. Trước tiên cứ thoải mái "hầu hạ" hắn, chút nữa ta sẽ đi qua." Đáy mắt Quân Vô Thanh hiện lên một tia tàn nhẫn, ngữ khí nhàn nhạt nói.

Người nọ tiến lên lĩnh mệnh, thân ảnh chợt lóe, rồi biến mất.

-12.3.2020-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện