Cơn sợ hãi ùa đến khiến cô không khống chế được. Cô nắm tay anh kéo đi, được mấy bước chân lại quay sang Hàn Triết:
“Anh cũng về sớm đi, cẩn thận ông già đó lại thích đấu kiếm với anh thì sao?”
Sắc mặt cả hai người đàn ông đều thộn cả đi.
Hàn Triết khó hiểu nhìn cô, lại thấy biểu hiện khó nói của Lục Đông Phong liền biết tên này lại lừa cô cái gì rồi. Anh ấy lườm Lục Đông Phong một cái, cố ý thêm dầu vào lửa nói với Hạ Kiều Nghi:
“Phải đấy, em nên kéo hắn về đi, mất công phải lo lắng sau đêm nay hậu cung của em lại mất đi một tên nam sủng.”
“...”
Lục Đông Phong ghét bỏ nhìn Hàn Triết.
Ngay lúc anh chưa biết phải giải thích với cô như thế nào thì đã bị cô kéo xuyên qua đám người.
“Nghi à, em nghe anh nói…”
“Khỏi khỏi!!!”
Hạ Kiều Nghi vẫn không dừng bước chân, xung quanh vài người tò mò nhìn theo hai người chưa gì đã bỏ về thì cô cũng mặc kệ.
Và rồi…
Không kịp nữa…
“Bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, Lục Trung tá đã vội về rồi sao?”
Một giọng nói bất chợt vang lên, giọng nói đàn ông khiến Hạ Kiều Nghi thoáng sững lại.
Trước mắt, tại hướng cửa ra vào hội trường, một người đàn ông trẻ đem theo khí chất bức người xuất hiện. Phía sau anh ta còn có không ít người, nhưng chỉ có anh ta là ngạo nghễ nhất.
Anh ta là ai? Cô nghi ngờ, người mà biết được chức vụ mới của Lục Đông Phong thì chắc hẳn quan hệ cũng không tồi nhỉ?
Nhưng nhìn vẻ đẹp trai của đối phương, cô lại nghi ngờ… liệu có phải đêm nay Lục Đông Phong và người đàn ông kia cũng đều nằm trong tầm ngắm của ông già Hàn Thiên Dương hay không?
“Người đó là ai vậy?”
Xung quanh dường như tất cả mọi người cũng đang bàn tán về người đàn ông này, không ai biết anh ta là ai.
Cô cứ mải nhìn chằm chằm vào người kia mà suy nghĩ, không để ý Lục Đông Phong đôi mắt đã tối sầm. Giây sau, lập tức vòng tay che mắt cô, giọng nói thì thầm bên tai:
“Đừng nhìn chằm chằm người đàn ông khác như thế!”
Nghe chất giọng kiềm chế của anh, cô khó hiểu gỡ tay anh đang che mắt của mình xuống, đến khi đụng phải vẻ mặt ghen tuông kia… liền hiểu.
Lúc này, cô khẽ bật cười:
“Vẻ tự tin của anh đâu mất rồi?”
Lục Đông Phong không nói nên lời.
Người đàn ông kia cũng đã bước tới trước mặt hai người.
Ánh mắt Hàn Thiên Dương có chút nghiền ngẫm dừng trên người cô, mất khoảng năm giây lập tức nheo mày nhìn sang Lục Đông Phong.
Cơ miệng nâng lên rồi lại hạ xuống, thu vào bên trong hai chữ ‘không tồi’ khi đụng phải sắc mặt không mấy tốt của Lục Đông Phong… Thôi kệ đi, dù sao cũng không liên quan đến Hàn Thiên Dương anh.
Lục Tiến bên cạnh tiến lên một bước, thay cho Hàn Thiên Dương mà bước vào mớ hỗn độn này:
“Trung tá và phu nhân xin hãy ở lại chung vui với Hàn Thị.”
Nghe cách nói chuyện, Hạ Kiều Nghi lập tức nghi hoặc.
Nhưng cô chưa kịp hỏi gì thì Lục Tiến kia đã hướng tay về phía trung tâm sân khấu, cung kính nói với người đàn ông trẻ:
“Chủ tịch, hướng bên này.”
“Chủ tịch?”
Không chỉ cô mà toàn bộ những người đang theo dõi về phía này cũng há hốc miệng khi nghe được câu này phát ra trong bối cảnh như thế này.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ đây chính là Chủ tịch của tập đoàn X… tập đoàn Hàn Thị đấy ư?
Nói cách khác, chính là Lục Đông Phong vẫn luôn lo sợ cô sẽ vì người đàn ông đó mà lừa bịp cô rằng Hàn Thiên Dương chỉ là một ông già thích đấu kiếm à?
Ôi trời…
Lục Đông Phong này thật đáng đánh mà.
Tại sao có thể lừa cô và che giấu một mỹ nam như thế?
Nếu cô biết sớm thì đã không ác cảm với cái tên Hàn Thiên Dương như thế rồi. Dù sao cái tên này cũng quả thật rất hay, rất ý nghĩa kia mà…
Nghĩ một hồi, Hạ Kiều Nghi lại cảm thấy suy nghĩ của mình hình như hơi sai sai?
Kệ đi, kệ đi…
Giờ Lục Đông Phong có muốn về cô cũng không thể về, cô phải ở lại nghe những lời phát biểu đầy đẹp trai… à nhầm, đầy ‘cuốn hút’ của Chủ tịch tập đoàn Hàn Thị Hàn Thiên Dương kia chứ.
Ờ thì cũng vì kiếp trước người ta khá đặc biệt mà, kiếp này còn dây dưa với Trọng Quân Dương, Hàn Triết và cả Lục Đông Phong cho nên cô tò mò về người ta cũng là một lý do chính đáng đúng không!
Thế tại sao, Lục Đông Phong cứ ghen tuông vớ vẩn vậy nhỉ?
Cô đang chăm chú lắng nghe người ta phát biểu mà anh thì cứ chằm chằm canh cô như thể cô sắp chạy lên sân khấu ôm người đàn ông kia không bằng ấy. Mà lúc cô đang tập trung về phía sân khấu phớt lờ anh thì chỗ đứng bên cạnh bỗng bị chiếm mất một phần, Lục phu nhân đã đứng chễm chệ ở đó.
“Thứ con gái háo sắc, cô định làm Lục gia tôi muối mặt vì cô thế hả?”
“???”
Hạ Kiều Nghi nhất thời nhìn bà với gương mặt tỏ thái độ khó hiểu.
Bà cũng biết cách nói chuyện quá, biết xung quanh nhiều người chú ý lại cố ý hạ tông giọng xuống chỉ để cô và Lục Đông Phong nghe được.
“Mẹ, sao mẹ lại nói thế?”
Lục Đông Phong kéo cô nép sát vào lòng mình tỏ thái độ bảo vệ rõ rệt.
Bà liếc xéo anh:
“Nói thế là nói gì? Lúc nãy nếu không phải mẹ nói với con thì cô ta đã nắm tay qua lại với tên đàn ông khác khiến chúng ta xấu hổ rồi, bây giờ lại dán mắt vào người đàn ông khác một cách đắm đuối như vậy. Trong khi cô ta còn đang mang tiếng là bạn gái của con mà lại có thể làm như vậy trước bàn dân thiên hạ hay sao?”
Bảo sao vừa nãy Lục Đông Phong đột nhiên xuất hiện.
Hạ Kiều Nghi cô nhịn đủ rồi nha.
Mấy ngày nay, ngày nào bà cũng nhắn tin cho cô khiến cô có chút khiếp sợ. Chẳng lẽ cô hủy kết bạn với bà đi cho rồi!
Cô cũng thấp giọng nói không để người ngoài nghe được giống như bà mà đáp:
“Nếu cháu có những tin đồn xấu, chẳng phải bác càng có lý do để phản đối hay sao?”
“Cô…”
Đoàn Yên Miên quắc mắt liếc cô:
“Tôi chỉ không muốn con trai tôi có những tin đồn xấu trong sự nghiệp của nó thôi.”
Lục Đông Phong nghe cô phản bác, đột nhiên lại cảm thấy yên tâm. Anh thấy thái độ của mẹ mấy ngày hôm nay cũng hơi bất ngờ, cứ săm soi cô thái quá nhưng dường như bà cũng dần không có quá nhiều ác cảm mỗi khi anh nhắc tới chuyện kết hôn của hai người.
Anh nghĩ, mọi chuyện sẽ cải thiện dần thôi.
Cho nên, lúc này anh đã nói:
“Cảm ơn ý tốt của mẹ, chỉ cần mẹ đừng đăng về người phụ nữ nào khác và nói đó là ‘vị hôn thê’ của con là con yên tâm rồi.”
Lục phu nhân nhìn nhìn anh, xong thấy hai người tay trong tay đứng kề bên nhau trông thật có tướng phu thê, bà ghét bỏ chính suy nghĩ của bản thân mình. Miệng lại lẩm bẩm:
“Đúng là nuôi ong tay áo.”
Lục Đông Phong ý cười trêu chọc mẹ của mình, anh đối đáp:
“Nuôi cáo trong nhà.”
“...”
Đoàn Yên Miên đúng là bị hai người chọc cho tức giận mà không thể làm gì. Vì không nói lại hai người cho nên hậm hực đứng một bên chằm chằm vào cô.
Hạ Kiều Nghi mắt dõi về phía sân khấu, nghe giọng nói đàn ông đầy mị hoặc trên kia… nghĩ thầm người đàn ông như vậy liệu người con gái nào có thể phù hợp với anh đây?
Cô không để ý miệng mình bất giác cong lên theo từng câu nói, theo từng cử chỉ lạnh nhạt hờ hững của người đàn ông tên Hàn Thiên Dương. Xong lại quay sang kéo tay Lục Đông Phong khẽ thì thầm vào tai anh:
“Ngài ấy trông cứ như là bị ép lên sân khấu anh nhỉ?”
Lục Đông Phong hơi gật đầu, anh không quên nói xấu người kia:
“Nghi, tính cách cậu ta rất quái gở.”
Cô bĩu bĩu môi, nhưng ý cười trên đôi mắt không tan:
“Anh đấy… sao cứ phải nói xấu người ta như thế? Em nhìn cũng biết là do Ngài ấy tuổi trẻ phải gánh vác sự nghiệp lớn nên áp lực đầy mình, người ta quái gở một chút như anh nói thì cũng là lẽ dễ hiểu thôi.”
Lục Đông Phong hơi mím môi, giây sau liền ôm eo cô xoay ngược cô lại, để cô úp mặt vào ngực mình, không cho cô nhìn lên sân khấu nữa.
Hạ Kiều Nghi bị bất ngờ không kịp trở tay, cô muốn đẩy anh ra mà anh không cho phép:
“Anh làm cái gì vậy, trôi hết makeup của em rồi…”
Anh nói:
“Chưa gì em đã bênh cậu ta như thế, anh chắc chắn không để cậu ta biến thành Trọng Quân Dương thứ hai trong cuộc đời của em được.”
Cô bật cười:
“Đồ điên này, anh mau buông ra, mọi người đang nhìn kia kìa!”
Giọng anh vang lên đầy bất cần bên tai cô:
“Kệ họ, là anh cố ý để họ biết, bớt được tên tình địch nào hay tên đó!”
“Anh đúng là ghen tuông mù quáng rồi!”
“Anh cũng về sớm đi, cẩn thận ông già đó lại thích đấu kiếm với anh thì sao?”
Sắc mặt cả hai người đàn ông đều thộn cả đi.
Hàn Triết khó hiểu nhìn cô, lại thấy biểu hiện khó nói của Lục Đông Phong liền biết tên này lại lừa cô cái gì rồi. Anh ấy lườm Lục Đông Phong một cái, cố ý thêm dầu vào lửa nói với Hạ Kiều Nghi:
“Phải đấy, em nên kéo hắn về đi, mất công phải lo lắng sau đêm nay hậu cung của em lại mất đi một tên nam sủng.”
“...”
Lục Đông Phong ghét bỏ nhìn Hàn Triết.
Ngay lúc anh chưa biết phải giải thích với cô như thế nào thì đã bị cô kéo xuyên qua đám người.
“Nghi à, em nghe anh nói…”
“Khỏi khỏi!!!”
Hạ Kiều Nghi vẫn không dừng bước chân, xung quanh vài người tò mò nhìn theo hai người chưa gì đã bỏ về thì cô cũng mặc kệ.
Và rồi…
Không kịp nữa…
“Bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, Lục Trung tá đã vội về rồi sao?”
Một giọng nói bất chợt vang lên, giọng nói đàn ông khiến Hạ Kiều Nghi thoáng sững lại.
Trước mắt, tại hướng cửa ra vào hội trường, một người đàn ông trẻ đem theo khí chất bức người xuất hiện. Phía sau anh ta còn có không ít người, nhưng chỉ có anh ta là ngạo nghễ nhất.
Anh ta là ai? Cô nghi ngờ, người mà biết được chức vụ mới của Lục Đông Phong thì chắc hẳn quan hệ cũng không tồi nhỉ?
Nhưng nhìn vẻ đẹp trai của đối phương, cô lại nghi ngờ… liệu có phải đêm nay Lục Đông Phong và người đàn ông kia cũng đều nằm trong tầm ngắm của ông già Hàn Thiên Dương hay không?
“Người đó là ai vậy?”
Xung quanh dường như tất cả mọi người cũng đang bàn tán về người đàn ông này, không ai biết anh ta là ai.
Cô cứ mải nhìn chằm chằm vào người kia mà suy nghĩ, không để ý Lục Đông Phong đôi mắt đã tối sầm. Giây sau, lập tức vòng tay che mắt cô, giọng nói thì thầm bên tai:
“Đừng nhìn chằm chằm người đàn ông khác như thế!”
Nghe chất giọng kiềm chế của anh, cô khó hiểu gỡ tay anh đang che mắt của mình xuống, đến khi đụng phải vẻ mặt ghen tuông kia… liền hiểu.
Lúc này, cô khẽ bật cười:
“Vẻ tự tin của anh đâu mất rồi?”
Lục Đông Phong không nói nên lời.
Người đàn ông kia cũng đã bước tới trước mặt hai người.
Ánh mắt Hàn Thiên Dương có chút nghiền ngẫm dừng trên người cô, mất khoảng năm giây lập tức nheo mày nhìn sang Lục Đông Phong.
Cơ miệng nâng lên rồi lại hạ xuống, thu vào bên trong hai chữ ‘không tồi’ khi đụng phải sắc mặt không mấy tốt của Lục Đông Phong… Thôi kệ đi, dù sao cũng không liên quan đến Hàn Thiên Dương anh.
Lục Tiến bên cạnh tiến lên một bước, thay cho Hàn Thiên Dương mà bước vào mớ hỗn độn này:
“Trung tá và phu nhân xin hãy ở lại chung vui với Hàn Thị.”
Nghe cách nói chuyện, Hạ Kiều Nghi lập tức nghi hoặc.
Nhưng cô chưa kịp hỏi gì thì Lục Tiến kia đã hướng tay về phía trung tâm sân khấu, cung kính nói với người đàn ông trẻ:
“Chủ tịch, hướng bên này.”
“Chủ tịch?”
Không chỉ cô mà toàn bộ những người đang theo dõi về phía này cũng há hốc miệng khi nghe được câu này phát ra trong bối cảnh như thế này.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ đây chính là Chủ tịch của tập đoàn X… tập đoàn Hàn Thị đấy ư?
Nói cách khác, chính là Lục Đông Phong vẫn luôn lo sợ cô sẽ vì người đàn ông đó mà lừa bịp cô rằng Hàn Thiên Dương chỉ là một ông già thích đấu kiếm à?
Ôi trời…
Lục Đông Phong này thật đáng đánh mà.
Tại sao có thể lừa cô và che giấu một mỹ nam như thế?
Nếu cô biết sớm thì đã không ác cảm với cái tên Hàn Thiên Dương như thế rồi. Dù sao cái tên này cũng quả thật rất hay, rất ý nghĩa kia mà…
Nghĩ một hồi, Hạ Kiều Nghi lại cảm thấy suy nghĩ của mình hình như hơi sai sai?
Kệ đi, kệ đi…
Giờ Lục Đông Phong có muốn về cô cũng không thể về, cô phải ở lại nghe những lời phát biểu đầy đẹp trai… à nhầm, đầy ‘cuốn hút’ của Chủ tịch tập đoàn Hàn Thị Hàn Thiên Dương kia chứ.
Ờ thì cũng vì kiếp trước người ta khá đặc biệt mà, kiếp này còn dây dưa với Trọng Quân Dương, Hàn Triết và cả Lục Đông Phong cho nên cô tò mò về người ta cũng là một lý do chính đáng đúng không!
Thế tại sao, Lục Đông Phong cứ ghen tuông vớ vẩn vậy nhỉ?
Cô đang chăm chú lắng nghe người ta phát biểu mà anh thì cứ chằm chằm canh cô như thể cô sắp chạy lên sân khấu ôm người đàn ông kia không bằng ấy. Mà lúc cô đang tập trung về phía sân khấu phớt lờ anh thì chỗ đứng bên cạnh bỗng bị chiếm mất một phần, Lục phu nhân đã đứng chễm chệ ở đó.
“Thứ con gái háo sắc, cô định làm Lục gia tôi muối mặt vì cô thế hả?”
“???”
Hạ Kiều Nghi nhất thời nhìn bà với gương mặt tỏ thái độ khó hiểu.
Bà cũng biết cách nói chuyện quá, biết xung quanh nhiều người chú ý lại cố ý hạ tông giọng xuống chỉ để cô và Lục Đông Phong nghe được.
“Mẹ, sao mẹ lại nói thế?”
Lục Đông Phong kéo cô nép sát vào lòng mình tỏ thái độ bảo vệ rõ rệt.
Bà liếc xéo anh:
“Nói thế là nói gì? Lúc nãy nếu không phải mẹ nói với con thì cô ta đã nắm tay qua lại với tên đàn ông khác khiến chúng ta xấu hổ rồi, bây giờ lại dán mắt vào người đàn ông khác một cách đắm đuối như vậy. Trong khi cô ta còn đang mang tiếng là bạn gái của con mà lại có thể làm như vậy trước bàn dân thiên hạ hay sao?”
Bảo sao vừa nãy Lục Đông Phong đột nhiên xuất hiện.
Hạ Kiều Nghi cô nhịn đủ rồi nha.
Mấy ngày nay, ngày nào bà cũng nhắn tin cho cô khiến cô có chút khiếp sợ. Chẳng lẽ cô hủy kết bạn với bà đi cho rồi!
Cô cũng thấp giọng nói không để người ngoài nghe được giống như bà mà đáp:
“Nếu cháu có những tin đồn xấu, chẳng phải bác càng có lý do để phản đối hay sao?”
“Cô…”
Đoàn Yên Miên quắc mắt liếc cô:
“Tôi chỉ không muốn con trai tôi có những tin đồn xấu trong sự nghiệp của nó thôi.”
Lục Đông Phong nghe cô phản bác, đột nhiên lại cảm thấy yên tâm. Anh thấy thái độ của mẹ mấy ngày hôm nay cũng hơi bất ngờ, cứ săm soi cô thái quá nhưng dường như bà cũng dần không có quá nhiều ác cảm mỗi khi anh nhắc tới chuyện kết hôn của hai người.
Anh nghĩ, mọi chuyện sẽ cải thiện dần thôi.
Cho nên, lúc này anh đã nói:
“Cảm ơn ý tốt của mẹ, chỉ cần mẹ đừng đăng về người phụ nữ nào khác và nói đó là ‘vị hôn thê’ của con là con yên tâm rồi.”
Lục phu nhân nhìn nhìn anh, xong thấy hai người tay trong tay đứng kề bên nhau trông thật có tướng phu thê, bà ghét bỏ chính suy nghĩ của bản thân mình. Miệng lại lẩm bẩm:
“Đúng là nuôi ong tay áo.”
Lục Đông Phong ý cười trêu chọc mẹ của mình, anh đối đáp:
“Nuôi cáo trong nhà.”
“...”
Đoàn Yên Miên đúng là bị hai người chọc cho tức giận mà không thể làm gì. Vì không nói lại hai người cho nên hậm hực đứng một bên chằm chằm vào cô.
Hạ Kiều Nghi mắt dõi về phía sân khấu, nghe giọng nói đàn ông đầy mị hoặc trên kia… nghĩ thầm người đàn ông như vậy liệu người con gái nào có thể phù hợp với anh đây?
Cô không để ý miệng mình bất giác cong lên theo từng câu nói, theo từng cử chỉ lạnh nhạt hờ hững của người đàn ông tên Hàn Thiên Dương. Xong lại quay sang kéo tay Lục Đông Phong khẽ thì thầm vào tai anh:
“Ngài ấy trông cứ như là bị ép lên sân khấu anh nhỉ?”
Lục Đông Phong hơi gật đầu, anh không quên nói xấu người kia:
“Nghi, tính cách cậu ta rất quái gở.”
Cô bĩu bĩu môi, nhưng ý cười trên đôi mắt không tan:
“Anh đấy… sao cứ phải nói xấu người ta như thế? Em nhìn cũng biết là do Ngài ấy tuổi trẻ phải gánh vác sự nghiệp lớn nên áp lực đầy mình, người ta quái gở một chút như anh nói thì cũng là lẽ dễ hiểu thôi.”
Lục Đông Phong hơi mím môi, giây sau liền ôm eo cô xoay ngược cô lại, để cô úp mặt vào ngực mình, không cho cô nhìn lên sân khấu nữa.
Hạ Kiều Nghi bị bất ngờ không kịp trở tay, cô muốn đẩy anh ra mà anh không cho phép:
“Anh làm cái gì vậy, trôi hết makeup của em rồi…”
Anh nói:
“Chưa gì em đã bênh cậu ta như thế, anh chắc chắn không để cậu ta biến thành Trọng Quân Dương thứ hai trong cuộc đời của em được.”
Cô bật cười:
“Đồ điên này, anh mau buông ra, mọi người đang nhìn kia kìa!”
Giọng anh vang lên đầy bất cần bên tai cô:
“Kệ họ, là anh cố ý để họ biết, bớt được tên tình địch nào hay tên đó!”
“Anh đúng là ghen tuông mù quáng rồi!”
Danh sách chương