Hiện tại, động thái của hai người đã thu hút không ít ánh mắt nhìn. Lục phu nhân ở bên cạnh cứ chằm chằm nãy giờ, đây là lần đầu tiên bà quan sát cách đối xử của hai người với nhau, chính bà cũng phải thừa nhận rằng… trông cũng hòa hợp, bà cũng nhìn ra, thái độ và cách hành xử của Hạ Kiều Nghi rất trưởng thành chứ không giống mấy đứa con gái mới lớn chỉ hám tiền của đàn ông.

Bà mải nghĩ tới lời bàn tán về Hạ Kiều Nghi của đám bạn bà và đám tiểu thư nhà giàu kia mà quên cả chấn chỉnh lại hai con người này, bà e hèm một tiếng:

“A Phong thôi ngay đi, bao nhiêu người đang nhìn, đừng có bôi xấu mặt mẹ.”

Lục Đông Phong khẽ nhướng đầu lông mày, hơi men khiến anh trông có vẻ cợt nhả nói với mẹ:

“Mặt mẹ chỉ có phấn son thôi, xinh lắm!”

“...”

Bà vừa bực vừa phải nhịn lại ý cười của mình vì không muốn mất mặt với hai người bọn cô:

“Quân mất dạy, con bớt giở trò đi.”

Trên sân khấu Hàn Thiên Dương đã phát biểu xong, anh rời khỏi sân khấu. Cả hội trường chợt nín thở nhìn anh, ngay đến cả Lục phu nhân cũng kéo tay Lục Đông Phong ý chỉ anh nghiêm chỉnh đừng trêu đùa Hạ Kiều Nghi nữa.

Hạ Kiều Nghi ở trong lòng Lục Đông Phong, tò mò nghiêng đầu nhìn. Lúc ấy đã thấy Hàn Thiên Dương đi về phía hai người. Cô bỗng có linh cảm mình sắp trở thành trung tâm của bữa tiệc.

Tất nhiên rồi…

Hàn Thiên Dương gương mặt vẫn luôn lạnh lùng từ lúc phát biểu tới bây giờ, khi nhìn Lục Đông Phong mới khẽ híp lại đầy hàm ý.

Lục Đông Phong chưa kịp chuẩn bị tinh thần, bỗng nhiên ánh đèn trong khán phòng tắt ngấm, chỉ để lại ánh đèn chiếu điểm thẳng vào vị trí của ba người.

Anh ngờ vực hỏi:

“Chuyện gì vậy?”

Hàn Thiên Dương nở nụ cười nhạt:

“Tôi muốn tặng Lục Trung tá một bất ngờ.”

Trên sân khấu, Lục Tiến bất ngờ cất giọng trong micro:

“Ngày hôm nay là ngày ra mắt tập đoàn Hàn Thị, Chủ tịch của chúng tôi rất vinh dự khi nhận được sự chào đón của mọi người. Nhân đây Ngài cũng muốn gửi lời chúc mừng tới Lục Trung tá… người đã giúp tập đoàn Hàn Thị rất nhiều khi tập đoàn bước đầu dừng chân tại nước nhà.”

Xung quanh mọi người ngờ vực nhìn bọn cô:

“Sao lại là Lục Trung tá nhỉ? Lẽ nào anh ấy đã được thăng hàm?”

Lục Tiến nhanh chóng giải đáp thắc mắc của mọi người:

“Trùng hợp, Trung tá mới nhận được công văn chính thức của chính phủ, việc này đối với Hàn Thị quả thực là rất ý nghĩa.”

“Ồ!”



Một tràng tiếng ồ vang lên. Không rõ trong đám chính khách cấp cao của chính phủ ai bắt đầu vỗ tay trước, khiến cho những người khác cũng nối tiếp hành động như vậy. Cả hội trường lớn tiếng vỗ tay, tiếng chúc mừng vang rền như sấm.

Lục Tiến hàm ý nói thêm:

“Hôm nay Trung tá cùng phu nhân tới đây, Hàn Thị rất mong chờ một ngày không xa sẽ được thưởng rượu mừng của hai người.”

Hàn Thiên Dương quan sát vẻ mặt từ bất ngờ, ngỡ ngàng đi tới hài lòng của Lục Đông Phong. Anh ấy bước tới, vỗ nhẹ vào vai anh:

“Hợp tác vui vẻ!”

Lục Đông Phong biết Hàn Thiên Dương cố ý giúp anh công khai chuyện này, để trực tiếp ép mẹ của anh và cả nhà họ Hoàng kia phải chấp nhận… người mà anh lấy làm vợ chỉ có Hạ Kiều Nghi thôi.

Nhìn người đàn ông rời đi, tâm trạng anh có chút phức tạp, liên minh hợp tác giữa hai người… chắc chắn sẽ kéo dài lắm đây!

Tiếng nhạc nhẹ nhàng cất lên, ánh đèn quay trở lại.

Hạ Kiều Nghi nhìn theo bóng lưng Hàn Thiên Dương đã đi khuất, cô có chút tiếc nuối hỏi Lục Đông Phong:

“Tại sao Ngài ấy không ở lại?”

Đây là bữa tiệc của Hàn Thiên Dương mà? Lục Đông Phong không quên nhắc lại:

“Anh đã nói cậu ta rất quái gở mà bé không nghe.”

Cô nhìn anh, muốn nói lại thôi. Người ngoài cuộc còn hiểu ý đồ của Hàn Thiên Dương và Hàn Thị dành cho hai người, chẳng lẽ cô lại cố tỏ ra không hiểu sao?

Chỉ là cô vẫn luôn không dám nhìn sang bên cạnh, chỗ mà Lục phu nhân vẫn đang đứng.

Bà là kiểu người sĩ diện cao, cho nên Hàn Thị cố ý làm vậy là đánh vào tâm lý của bà. Lúc công khai như thế, bà liệu có dám bất chấp danh dự mà lao lên nói ‘đây không phải con dâu tôi, Hoàng Cẩm Huyền mới là con dâu của tôi’ hay không?

Sự thật chứng minh: bà không dám.

Điều đó có nghĩa là gì… mọi người đều cho rằng bà và Lục Đông Phương đang hòa mình trong đám chính khách cấp cao kia cũng đã ngầm chấp nhận đứa con dâu là cô.

Bây giờ Lục Đông Phong đi cưới người phụ nữ khác thì đó mới chính là điều khiến thiên hạ cười chê Lục gia nhà bà.

Quả nhiên sắc mặt bà đã cau có, nhưng cô và Lục Đông Phong chưa kịp làm gì thì xung quanh đã có không ít những vị khách VIP tới chúc mừng hai người.

“Đông Phong cháu đúng là người có con mắt tốt, bây giờ đến một tập đoàn quý như Hàn Thị cũng vì cháu mà ra mặt… Lại nhìn xem, cô bé này rất ra dáng phu nhân của Lục Trung tá trong tương lai đây mà.”

“Chuyện vui thế này, mau mau cạn ly.”

Hạ Kiều Nghi mỉm cười lịch sự đáp lại, Lục Đông Phong không có ý để cô đi, giống như là muốn cô ở lại cứu cánh cho anh. Nhưng cô dần cảm thấy mất kiểm soát khi ngày càng nhiều người tới chúc rượu, còn là những ‘ông già’ có máu mặt mà cô từng nghe qua hoặc từng gặp ở kiếp trước.

Đặc biệt không thể thiếu còn có tên đối thủ đáng gờm của Lục Đông Phong: Chu Anh Hướng.

Khi đối phương chúc rượu, ánh mắt nhìn cô thêm vài phần sâu xa. Cô kiếp trước không thù không oán với hắn, kiếp này lại tự nhiên ác cảm. Thế nên, lúc này cả người cô bỗng chốc bật chế độ chiến đấu, ánh mắt trở nên sắc lạnh.



Lục Đông Phong phát giác ra sự thay đổi của cô, cũng hơi khó hiểu không biết cô bị sao hay giận chuyện gì. Thái độ anh tùy hứng cụm ly với Chu Anh Hướng. Lúc rượu sắp lên môi lại đột nhiên bị chặn lại bởi bàn tay nhỏ nhắn.

Cả anh và Chu Anh Hướng đều quan sát cô.

Hạ Kiều Nghi lấy đi ly từ trong tay anh:

“Nhìn xem anh uống đến mức nào rồi này!”

Chu Anh Hướng thấy hứng thú mà nói:

“Trung tá Lục chưa gì đã bị vợ quản như vậy hay sao? Tôi thật nghi ngờ hôm nay cậu dẫn người đến liệu có phải vì mục đích này?”

Lục Đông Phong rất tò mò vì thái độ đột nhiên thay đổi của cô, cho nên anh không vội lên tiếng mà muốn xem cô định làm gì.

Hạ Kiều Nghi nở nụ cười xã giao, nụ cười mà bà cô của kiếp trước hay dùng đi kèm với ánh mắt xem người bằng con kiến đối với Chu Anh Hướng:

“Hôm nay anh ấy đã uống không ít rồi. Chu Đại úy sẽ không để bụng vì ly rượu này chứ?”

Từ lúc tới chúc rượu, hắn chưa từng giới thiệu mình, nghe cô cố ý nhắc đến chức danh hiện tại của mình bằng thái độ này… không rõ là cô có phải đang muốn nhấn mạnh nó hay không?

Nghĩ như vậy, Chu Anh Hướng càng không dễ gì bỏ qua, hắn cười nhưng ánh mắt thâm sâu:

“Tôi tất nhiên là để ý rồi, hôm nay là ngày vui của Trung tá, ngày vui của bạn chí cốt của tôi… làm sao tôi có thể không cùng bạn uống vài ly?”

Mấy người xung quanh đang ở đó cũng bắt đầu hứng thú, phải biết Chu Anh Hướng và Lục Đông Phong bằng tuổi nhau, tuy nhiên Lục Đông Phong luôn dẫn trước trong ngành khiến Chu Anh Hướng rất tức tối. Hai người họ bằng mặt mà không bằng lòng, sau lưng thì đấu đá nhau.

Nay lại thấy ‘vợ chưa cưới’ của Lục Đông Phong tỏ thái độ với Chu Anh Hướng dĩ nhiên bọn họ muốn xem trò hay.

Lục Đông Phong hình như đã hiểu ra, có lẽ Chu Anh Hướng ở kiếp trước đã làm chuyện gì đó khiến cô ác cảm. Nhưng Chu Anh Hướng là loại bỉ ổi chuyên chơi xỏ sau lưng, anh chỉ sợ cô không đấu lại hắn.

Nhưng ngay lúc anh định lên tiếng, cô đã nói:

“Hóa ra ly rượu nhỏ bé này lại được Đại úy coi trọng như thế…”

Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Hàm ý rõ ràng ám chỉ người chỉ coi trọng tiểu tiết bảo sao vẫn đi sau người ta.

Người xung quanh thấy cô cũng thật ‘to gan’.

Sắc mặt Chu Anh Hướng thoáng qua một tia giảo hoạt, lại nhanh miệng đáp ngay:

“Nói như thế nào có được, tôi chính là coi trọng Trung tá Lục, coi trọng bạn của tôi đây chứ, một ly rượu có là gì…”

“Vậy thì hay quá, ly rượu này cũng dễ giải quyết hơn rồi.”

Cô ngắt lời anh ta bằng một nụ cười có chút đắc ý. Cứ vậy trước mặt bao nhiêu người mà chơi Chu Anh Hướng một phen.

Kiếp trước, Chu Anh Hướng được coi là phản diện cấp cao trong đời Lục Đông Phong, cho dù anh không làm gì anh ta thì anh ta vẫn sẽ chơi xấu anh. Nên hiện tại, đằng nào cũng thế thì cô cớ gì không chơi anh ta một chút trả thù cho Lục Đông Phong đời trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện