Lục Đông Phong thở dài, thôi thì đặc quyền của bạn gái vậy. Nhưng đúng hơn là đặc quyền của người anh yêu.
“Thôi mà. Anh sai rồi, lúc nãy không nên phớt lờ lời của em.”
“…”
“Nghi ơi. Đừng thế mà.”
Anh hướng người về phía cô, cầm lấy chiếc gối cổ đeo cho cô để cô đỡ bị cộc đầu vào thành cửa. Không quên tranh thủ hôn nhẹ lên má cô.
Hạ Kiều Nghi ghét bỏ đẩy mặt anh ra.
Vừa hay đèn giao thông đã chuyển xanh. Thế nhưng anh không chịu đi, phía trước xe đã di chuyển hết, phía sau có nghe chưa đi được liền ấn còi liên tục.
“Đừng giận anh nữa nha.”
Hạ Kiều Nghi nhìn ra phía sau, một hàng dài ô tô nối đuôi nhau. Tình trạng hai bên xe đi lại, mỗi làn ở giữa là giống như con rắn dài uốn lượn bị dừng tại chỗ. Vì giờ mà muốn nối sang để đi làn bên cạnh là phải lui một đoàn xe dài, như vậy thật không ổn.
Cảm thấy nếu cứ thế này thì sẽ lại tắc đường mất. Cho nên cô chỉ đành gật đầu.
“Không giận anh nữa, anh mau lái xe đi.”
“Em chứng minh đi.”
Anh mặt dày nói. Đôi môi còn chu chu lên như đang chỉ cách cho cô chứng minh rằng cô đã hết giận.
Hạ Kiều Nghi nghĩ sao lại có người đã lên chức Thiếu Tá rồi mà vẫn còn ấu trĩ trẻ con như vậy? Tình thế gấp rút, cho nên chỉ đành để anh đắc ý. Hôn chụt lên môi anh, muốn rời đi ngay mà bị anh nhanh tay hơn giữ lấy gáy cô. Hôn hít ngậm lấy môi cô một chút rồi mới buông tay. Tiếp tục lái xe.
Có mấy xe phía sau vượt lên không quên hạ cửa kính ấn còi xe lườm nguýt thay cho lời chỉ trích.
Hạ Kiều Nghi thầm thở phào vì kính xe của anh là kính đen, họ làm sao nhìn thấy cô.
…
Chiếc xe dừng lại tại một nhà hàng đồ tây sang trọng.
Khi đồ ăn được đem lên, Lục Đông Phong cẩn thận giúp cô cắt đồ ăn thành miếng nhỏ. Hành động tinh tế đặc biệt khiến Hạ Kiều Nghi yêu thích.
Thế nhưng nhịn không được lại trêu anh:
“Cắt nhỏ như vậy làm gì, em có thể ăn cả miếng.”
Lục Đông Phong nhìn vẻ cười cợt của cô rồi lại nhìn miếng bò bít tết.
“Nghi, em chắc chứ?”
Hạ Kiều Nghi vờ gật đầu.
“Đương nhiên.”
Kết quả Lục Đông Phong còn trêu ngược lại cô:
“Anh thì em còn có thể ăn miếng lớn, chứ còn miếng thịt bít tết này… Vẫn là bỏ qua đi.”
“…”
Nghĩ tới lần trước Lục Đông Phong ép cô “yêu” bằng miệng cả cái thứ đồ to lớn của hắn. Hạ Kiều Nghi nhịn không được mà xấu hổ, đỏ ửng từ hai má đến tai.
“Nói linh tinh gì vậy. Em nghĩ lại rồi, tốt nhất là để anh cắt nhỏ ra.”
“Em như vậy rất đáng yêu.”
Lục Đông Phong nâng tay xoa mái tóc của cô, đặc biệt thích thú với bộ dạng đang rất xấu hổ nhưng cố tỏ ra bình thường này. Sau khi cắt xong liền đưa sang. Hạ Kiều Nghi ngoan ngoãn ăn hết.
Lúc ăn hai người không nói chuyện nhiều, thi thoảng là Lục Đông Phong trò chuyện với cô, giúp cô gắp thức ăn.
Hạ Kiều Nghi yên lặng ăn uống, còn chăm chú nghe anh nói. Chuyện anh nói thì có lúc là tình cảm hai người, rồi chuyện học hành của cô. Cũng có lúc là vô tình nhắc đến chính trị, đối thủ của anh. Cô biết, anh có một đối thủ đáng gườm, chính là cái gai trong mắt của Lục Đông Phong. Sau này do cô mà anh bị hắn ta hành cho không ít.
Kiếp trước chưa từng cùng anh thân thiết, kiếp này mọi thứ đều thật mới mẻ. Từng chút từng chút đều khiến cô yêu thích đến cuồng dại. Cô không thể hiện ra, nhưng anh có biết lòng cô bây giờ anh quan trọng thế nào không?
Ban đầu cô nghi ngờ chính mình do hai năm ngồi tù nên đã ngộ nhận sự cảm kích của mình với Lục Đông Phong là tình yêu. Nhưng sau mấy tháng trời sống lại, cô nhận ra mỗi khi được gặp anh cô vui đến phát điên. Cả trái tim, trí óc đều giống như hoa nở mùa xuân, bừng bừng ánh sáng ngọt ngào.
Khi không được gặp anh, cô sẽ buồn, sẽ nhớ. Đôi lúc đang học bài hay đang ăn cơm cũng chợt thơ thẩn. Tâm trí tự khi nào đều chỉ có hình bóng của anh. Đấy không gọi là yêu thì còn gọi là gì nữa?
Cô biết bản thân đang phải nếm trải cảm giác yêu đến cuồng dại của anh khi trước. Nhưng dù thế nào cũng không thể dằn vặt đau khổ bằng anh, cô bây giờ yêu anh cũng có anh bên cạnh. Nhưng kiếp trước, anh yêu cô đến thế còn cô luôn luôn lạnh lùng, luôn luôn làm tổn thương anh…
Cô cố ý đổ lỗi cho Úc Văn Khang rằng chính hắn lây bệnh cho cô, rồi biến cô thành người như thế. Nhưng sự thực, dù không có hắn ta trực tiếp châm ngòi thì trong quá khứ chính tại bản thân cô tính cách cũng chẳng tốt đẹp gì, còn vô cùng độc ác.
Cô viện cớ thế nào về hành động giết người không ghê tay của mình? Còn đẩy bao nhiêu người vô tội vào bể khổ? Có vô số chi tiết, vô số hành động khiến cho cô xứng đáng chết đi một nghìn lần.
Hằng đêm, nếu không nhớ anh thì chắc chắn chính là sự hối hận dằn vặt trong cô.
Kiếp trước có hai người yêu cô vô điều kiện, một là mẹ, một là Lục Đông Phong. Có lúc cô nghĩ có phải chính là sức mạnh tình yêu của mẹ và anh mới giúp cô thoát khỏi xiềng xích địa ngục, thoát khỏi cánh tay tàn bạo của Hắc Bạch Vô Thường. Giúp cô được làm lại cuộc đời một lần nữa hay không?
“Nghi à, em thực sự đã trưởng thành rồi!”
Lục Đông Phong đau lòng nói:
“Thực ra, anh vẫn muốn em ngây thơ hồn nhiên như khi trước. Em quậy phá cũng được, anh sẽ giúp em dọn dẹp tàn cuộc. Chứ hiện tại… sự thấu hiểu của em khiến anh cảm thấy rất không an tâm.”
Hạ Kiều Nghi biết làm sao để lấy lại sự hồn nhiên đây? Khi trước là khi nào? Mười hai năm trước?
Tiếc rằng thân xác vẫn vậy nhưng linh hồn thì không.
“Anh không thích em thế này sao?”
Cô nghiêm túc hỏi anh.
“Không, không… ý anh không phải thế. Dù em như nào, anh vẫn mãi yêu em!”
Anh yêu em, từ trước cả khi em tán tỉnh anh…
Lục Đông Phong nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
“Em có biết không, hình bóng của em đã in hằn vào trái tim anh từ lâu rồi.”
Hạ Kiều Nghi thoáng sững sờ, cô cảm giác lời này giống như là của Lục Đông Phong kiếp trước nói. Cô nhớ anh… rất nhớ anh… ích kỷ mà nhớ đến người đàn ông tàn tạ của kiếp trước…
Hai mắt rưng rưng.
“Đông Phong! Đông Phong! Em xin lỗi…”
Bỗng nhiên cô bật khóc còn nói xin lỗi khiến Lục Đông Phong bất ngờ, cũng dấy lên một sự nghi ngờ mãnh liệt. Rốt cuộc là cô đã gặp chuyện gì?
Vội vàng tiến tới ôm lấy cô.
“Đừng khóc, em đừng khóc. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, nói với anh, anh giúp em giải quyết.”
Hạ Kiều Nghi ngả vào lòng anh, không ngừng rơi nước mắt. Cô không kiềm chế được nước mắt rơi xuống.
“Chỉ cần ôm em thôi.” Để em biết anh còn bên em, để em biết rằng anh chưa biến mất, biết rằng chúng ta chưa cách xa nghìn trùng…
Cách bàn hai người không xa, một cặp mắt nhìn về phía bên này. Vẫn là sự suy tư, đâu đó lại đan xen một chút bất an.
Mãi một lúc lâu sau, Hạ Kiều Nghi mới nín khóc. Cô nói với Lục Đông Phong muốn vào nhà vệ sinh tuốt tát lại nhan sắc rồi hai người cùng trở về.
Hạ Kiều Nghi rời bàn ăn, đi về hướng nhà vệ sinh của nhà hàng.
Phía sau, nhanh chóng có người theo bước chân cô.
Hạ Kiều Nghi đứng trước gương, gương mặt ngoại trừ son môi cùng kem chống nắng thì không một nốt trang điểm nên cô chẳng ngần ngại vốc nước lên mặt cho tỉnh táo. Nghĩ bụng cô khóc thế này chắc chắn Lục Đông Phong sẽ lo cho cô lắm.
Sau khi xong xuôi lúc đang chuẩn bị xoay người đi ra, bất chợt có bóng đen lao tới.
“Thôi mà. Anh sai rồi, lúc nãy không nên phớt lờ lời của em.”
“…”
“Nghi ơi. Đừng thế mà.”
Anh hướng người về phía cô, cầm lấy chiếc gối cổ đeo cho cô để cô đỡ bị cộc đầu vào thành cửa. Không quên tranh thủ hôn nhẹ lên má cô.
Hạ Kiều Nghi ghét bỏ đẩy mặt anh ra.
Vừa hay đèn giao thông đã chuyển xanh. Thế nhưng anh không chịu đi, phía trước xe đã di chuyển hết, phía sau có nghe chưa đi được liền ấn còi liên tục.
“Đừng giận anh nữa nha.”
Hạ Kiều Nghi nhìn ra phía sau, một hàng dài ô tô nối đuôi nhau. Tình trạng hai bên xe đi lại, mỗi làn ở giữa là giống như con rắn dài uốn lượn bị dừng tại chỗ. Vì giờ mà muốn nối sang để đi làn bên cạnh là phải lui một đoàn xe dài, như vậy thật không ổn.
Cảm thấy nếu cứ thế này thì sẽ lại tắc đường mất. Cho nên cô chỉ đành gật đầu.
“Không giận anh nữa, anh mau lái xe đi.”
“Em chứng minh đi.”
Anh mặt dày nói. Đôi môi còn chu chu lên như đang chỉ cách cho cô chứng minh rằng cô đã hết giận.
Hạ Kiều Nghi nghĩ sao lại có người đã lên chức Thiếu Tá rồi mà vẫn còn ấu trĩ trẻ con như vậy? Tình thế gấp rút, cho nên chỉ đành để anh đắc ý. Hôn chụt lên môi anh, muốn rời đi ngay mà bị anh nhanh tay hơn giữ lấy gáy cô. Hôn hít ngậm lấy môi cô một chút rồi mới buông tay. Tiếp tục lái xe.
Có mấy xe phía sau vượt lên không quên hạ cửa kính ấn còi xe lườm nguýt thay cho lời chỉ trích.
Hạ Kiều Nghi thầm thở phào vì kính xe của anh là kính đen, họ làm sao nhìn thấy cô.
…
Chiếc xe dừng lại tại một nhà hàng đồ tây sang trọng.
Khi đồ ăn được đem lên, Lục Đông Phong cẩn thận giúp cô cắt đồ ăn thành miếng nhỏ. Hành động tinh tế đặc biệt khiến Hạ Kiều Nghi yêu thích.
Thế nhưng nhịn không được lại trêu anh:
“Cắt nhỏ như vậy làm gì, em có thể ăn cả miếng.”
Lục Đông Phong nhìn vẻ cười cợt của cô rồi lại nhìn miếng bò bít tết.
“Nghi, em chắc chứ?”
Hạ Kiều Nghi vờ gật đầu.
“Đương nhiên.”
Kết quả Lục Đông Phong còn trêu ngược lại cô:
“Anh thì em còn có thể ăn miếng lớn, chứ còn miếng thịt bít tết này… Vẫn là bỏ qua đi.”
“…”
Nghĩ tới lần trước Lục Đông Phong ép cô “yêu” bằng miệng cả cái thứ đồ to lớn của hắn. Hạ Kiều Nghi nhịn không được mà xấu hổ, đỏ ửng từ hai má đến tai.
“Nói linh tinh gì vậy. Em nghĩ lại rồi, tốt nhất là để anh cắt nhỏ ra.”
“Em như vậy rất đáng yêu.”
Lục Đông Phong nâng tay xoa mái tóc của cô, đặc biệt thích thú với bộ dạng đang rất xấu hổ nhưng cố tỏ ra bình thường này. Sau khi cắt xong liền đưa sang. Hạ Kiều Nghi ngoan ngoãn ăn hết.
Lúc ăn hai người không nói chuyện nhiều, thi thoảng là Lục Đông Phong trò chuyện với cô, giúp cô gắp thức ăn.
Hạ Kiều Nghi yên lặng ăn uống, còn chăm chú nghe anh nói. Chuyện anh nói thì có lúc là tình cảm hai người, rồi chuyện học hành của cô. Cũng có lúc là vô tình nhắc đến chính trị, đối thủ của anh. Cô biết, anh có một đối thủ đáng gườm, chính là cái gai trong mắt của Lục Đông Phong. Sau này do cô mà anh bị hắn ta hành cho không ít.
Kiếp trước chưa từng cùng anh thân thiết, kiếp này mọi thứ đều thật mới mẻ. Từng chút từng chút đều khiến cô yêu thích đến cuồng dại. Cô không thể hiện ra, nhưng anh có biết lòng cô bây giờ anh quan trọng thế nào không?
Ban đầu cô nghi ngờ chính mình do hai năm ngồi tù nên đã ngộ nhận sự cảm kích của mình với Lục Đông Phong là tình yêu. Nhưng sau mấy tháng trời sống lại, cô nhận ra mỗi khi được gặp anh cô vui đến phát điên. Cả trái tim, trí óc đều giống như hoa nở mùa xuân, bừng bừng ánh sáng ngọt ngào.
Khi không được gặp anh, cô sẽ buồn, sẽ nhớ. Đôi lúc đang học bài hay đang ăn cơm cũng chợt thơ thẩn. Tâm trí tự khi nào đều chỉ có hình bóng của anh. Đấy không gọi là yêu thì còn gọi là gì nữa?
Cô biết bản thân đang phải nếm trải cảm giác yêu đến cuồng dại của anh khi trước. Nhưng dù thế nào cũng không thể dằn vặt đau khổ bằng anh, cô bây giờ yêu anh cũng có anh bên cạnh. Nhưng kiếp trước, anh yêu cô đến thế còn cô luôn luôn lạnh lùng, luôn luôn làm tổn thương anh…
Cô cố ý đổ lỗi cho Úc Văn Khang rằng chính hắn lây bệnh cho cô, rồi biến cô thành người như thế. Nhưng sự thực, dù không có hắn ta trực tiếp châm ngòi thì trong quá khứ chính tại bản thân cô tính cách cũng chẳng tốt đẹp gì, còn vô cùng độc ác.
Cô viện cớ thế nào về hành động giết người không ghê tay của mình? Còn đẩy bao nhiêu người vô tội vào bể khổ? Có vô số chi tiết, vô số hành động khiến cho cô xứng đáng chết đi một nghìn lần.
Hằng đêm, nếu không nhớ anh thì chắc chắn chính là sự hối hận dằn vặt trong cô.
Kiếp trước có hai người yêu cô vô điều kiện, một là mẹ, một là Lục Đông Phong. Có lúc cô nghĩ có phải chính là sức mạnh tình yêu của mẹ và anh mới giúp cô thoát khỏi xiềng xích địa ngục, thoát khỏi cánh tay tàn bạo của Hắc Bạch Vô Thường. Giúp cô được làm lại cuộc đời một lần nữa hay không?
“Nghi à, em thực sự đã trưởng thành rồi!”
Lục Đông Phong đau lòng nói:
“Thực ra, anh vẫn muốn em ngây thơ hồn nhiên như khi trước. Em quậy phá cũng được, anh sẽ giúp em dọn dẹp tàn cuộc. Chứ hiện tại… sự thấu hiểu của em khiến anh cảm thấy rất không an tâm.”
Hạ Kiều Nghi biết làm sao để lấy lại sự hồn nhiên đây? Khi trước là khi nào? Mười hai năm trước?
Tiếc rằng thân xác vẫn vậy nhưng linh hồn thì không.
“Anh không thích em thế này sao?”
Cô nghiêm túc hỏi anh.
“Không, không… ý anh không phải thế. Dù em như nào, anh vẫn mãi yêu em!”
Anh yêu em, từ trước cả khi em tán tỉnh anh…
Lục Đông Phong nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
“Em có biết không, hình bóng của em đã in hằn vào trái tim anh từ lâu rồi.”
Hạ Kiều Nghi thoáng sững sờ, cô cảm giác lời này giống như là của Lục Đông Phong kiếp trước nói. Cô nhớ anh… rất nhớ anh… ích kỷ mà nhớ đến người đàn ông tàn tạ của kiếp trước…
Hai mắt rưng rưng.
“Đông Phong! Đông Phong! Em xin lỗi…”
Bỗng nhiên cô bật khóc còn nói xin lỗi khiến Lục Đông Phong bất ngờ, cũng dấy lên một sự nghi ngờ mãnh liệt. Rốt cuộc là cô đã gặp chuyện gì?
Vội vàng tiến tới ôm lấy cô.
“Đừng khóc, em đừng khóc. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, nói với anh, anh giúp em giải quyết.”
Hạ Kiều Nghi ngả vào lòng anh, không ngừng rơi nước mắt. Cô không kiềm chế được nước mắt rơi xuống.
“Chỉ cần ôm em thôi.” Để em biết anh còn bên em, để em biết rằng anh chưa biến mất, biết rằng chúng ta chưa cách xa nghìn trùng…
Cách bàn hai người không xa, một cặp mắt nhìn về phía bên này. Vẫn là sự suy tư, đâu đó lại đan xen một chút bất an.
Mãi một lúc lâu sau, Hạ Kiều Nghi mới nín khóc. Cô nói với Lục Đông Phong muốn vào nhà vệ sinh tuốt tát lại nhan sắc rồi hai người cùng trở về.
Hạ Kiều Nghi rời bàn ăn, đi về hướng nhà vệ sinh của nhà hàng.
Phía sau, nhanh chóng có người theo bước chân cô.
Hạ Kiều Nghi đứng trước gương, gương mặt ngoại trừ son môi cùng kem chống nắng thì không một nốt trang điểm nên cô chẳng ngần ngại vốc nước lên mặt cho tỉnh táo. Nghĩ bụng cô khóc thế này chắc chắn Lục Đông Phong sẽ lo cho cô lắm.
Sau khi xong xuôi lúc đang chuẩn bị xoay người đi ra, bất chợt có bóng đen lao tới.
Danh sách chương