Editor: LuciferVadden
Tiêu Phong mở to mắt, đập vào mắt là vách tường trắng như tuyết, sàn nhà trắng như tuyết, ngửi được mùi hương đặc biệt của bệnh viện.
Hắn nhớ rõ trước đó hình như đụng phải quỷ…..
Tiêu Phong cố gắng nhớ lại, hắn nằm mơ thấy một thứ kỳ quái, nằm mơ chắc sẽ không phải là quỷ báo mộng cho hắn chứ, hắn sao lại có suy nghĩ như vậy được! Lúc này cửa bị mở ra, một người hộ sĩ đi đến.
“Cậu tỉnh? Tôi đi kêu lão tiên sinh.” Hộ sĩ vui vẻ nói, bước nhanh ra ngoài.
Lão tiên sinh? Tiêu Phong cảm thấy từ khi bị đập đến nay, chuyện xảy ra đều vô cùng kỳ quái, lão tiên sinh này là từ nơi nào tới? Có kêu cũng là kêu ba mẹ của hắn chớ.
Không bao lâu, cửa phòng lại bị mở ra, Tiêu Phong thấy một lão nhân mặc tây trang, sắc mặt nghiêm túc, đôi mắt sắc bén hữu thần.
“Tiểu Phong, con sao lại té xỉu ở nhà?” Lão nhân thấy Tiêu Phong tỉnh, ánh mắt trở nên nhu hòa một chút.
Tiểu Phong, bảo mình ư? Tiêu Phong nghi hoặc, đột nhiên nhớ tới một khả năng.
Hắn sẽ không thật sự xuyên qua chớ? Chủ nghĩa duy vật đâu? Khoa học đâu? Thấy Tiêu Phong không trả lời mình, hơn nữa sắc mặt lại là lạ, lão nhân nhíu mày, quay đầu nhìn về phía bác sĩ. Bác sĩ kia tức khắc chạy chậm đến bên cạnh Tiêu Phong, vẻ mặt vội vàng hỏi: “Tiêu thiếu gia, ngài cảm thấy như thế nào? Có cảm thấy không khỏe ở đâu không?”
Tiêu thiếu gia? Tiêu Phong đột nhiên lại muốn soi gương lần nữa.
“Ưmm……Nơi này có gương không?” Tiêu Phong nhẹ giọng hỏi.
“Gương? Có, đương nhiên là có! Ngài chờ một chút, Trần hộ sĩ, cậu đi lấy một cái.” Bác sĩ quay đầu nói với hộ sĩ, không lâu sau hộ sĩ mượn đến một cái gương.
Tay Tiêu Phong run nhè nhẹ, thời điểm hắn nhận gương suýt nữa đã ném gương xuống mặt đất. Hơi hơi run run rẩy rẩy chuyển gương đến mặt mình, lại là khuôn mặt này! Tay run lên, ném gương xuống mặt đất, phát ra tiếng vỡ vụn.
“Tiểu Phong, xảy ra chuyện gì? Có người làm gì con hả? Ta làm chủ giúp con!” Lão nhân là một tổng tài, gần đây ông ta hơi lực bất tòng tâm, cổ đông trong công ty có chút không yên phận, thấy ông ta tuổi lớn tưởng rằng đánh lừa được. Rồi cái người cháu gái mới nhận cũng không thật lòng thật dạ cho lắm, sợ là hướng về phía công ty cùng cổ phần công ty của ông mà tới. Chẳng lẽ trong bọn họ có người đe dọa Tiêu Phong? Không thể không nói, lão gia tử cả đời đối mặt sóng to gió lớn, hiện tại ngấm ngầm mưu toan.
“Không, không có chuyện gì.” Tiêu Phong lúc này đây lại nhìn trong gương, như trống rỗng không hề hoảng sợ, thân thể giống như không thật, thì đại biểu, hắn thật sự xuyên qua!
“Tiểu Phong, có phải trong công ty ta có người uy hiếp con hay không?” Lão gia tử hỏi.
“Không, chỉ là mơ thấy ác mộng.” Tiêu Phong nhớ lại nội dung giấc mơ kia, tận lực dựa theo khẩu khí nguyên chủ đáp lại.
“Thật sự là dọa ta một hơi, một cơn ác mộng mà thôi, không có việc gì đâu.” Nghe thấy Tiêu Phong trả lời, lão gia tử không thể nào tin tưởng, ông ta quyết định tự mình đi thăm dò, dám đe dọa Tiêu Phong, hừ, xem mình già rồi? Đem mình trở thành hổ giấy sao!
“Tiểu Phong này, bây giờ ta sẽ đưa con quay về tiểu khu, còn có, bây giờ ta thật sự phải cho con thêm một bảo tiêu, gần đây có một số người không an phận, qua một vài ngày ông nội sẽ cho con khai trừ.” Lão nhân nói.
Bảo tiêu………..
Tiêu Phong nhất thời không phản ứng kịp, đối với thân phận của thân thể này cảm thấy bất an, hắn chỉ là một tiểu thường dân mà thôi, đột nhiên lại như vậy, rất không quen, chỉ sợ lão nhân nhanh trí này rất nhanh sẽ phát hiện bất thường.
“Tiêu thiếu gia, mời bên này.”
“Được………” Tiêu Phong đi theo ra.
Tiêu Phong đối với nhãn hiệu xe không có nghiên cứu, nhưng bằng cảm giác ngồi trên xe, chỉ biết đây tuyệt đối là xe tốt. Ngồi ở trên xe, Tiêu Phong bắt đầu lo lắng cho mẹ cùng em gái của mình, hai người không biết có thoát khỏi động đất hay không, hẳn là có đúng không, tuyệt đối là có…
“Tiểu Phong, con đang suy nghĩ cái gì?” Lời nói của lão nhân kéo Tiêu Phong từ suy nghĩ trở về, lão nhân cảm thấy Tiêu Phong hôm nay không thích hợp cho lắm.
“Không có gì. Ông nội, con đói bụng.” Tiêu Phong thật sự đói bụng, trong chốc lát hoảng sợ lại trong chốc lát hoảng sợ, rằng người nào bị dọa cũng đều kiệt sức, đều đói bụng.
“Đói bụng à, Lí Mục, chạy xe đến nhà hàng kia đi.” Lão gia tử phân phó với tài xế.
Trong khoảng thời gian đi theo lão gia tử này, trong lòng Tiêu Phong thật sự khẩn trương, sợ lão nhân nhanh trí này phát hiện chủ nhân thân thể này đã thay đổi, cho nên lão gia tử khẳng định Tiêu Phong bị người nào đe dọa.
Sau khi cùng lão nhân ăn cơm trưa xong, tài xế đưa Tiêu Phong quay về tiểu khu ban đầu nọ, còn lão gia tử thì đi đến công ty.
Trở lại căn nhà xa lạ, Tiêu Phong thả mình ngã trên giường, hồi tưởng lại hết thảy hôm nay đều không khoa học, cảm thấy hết thảy như đang nằm mơ, có lẽ hắn sẽ bị mẫu hậu đại nhân đánh thức nhỉ, nghĩ như vậy, Tiêu Phong liền tưởng tượng mà vui vẻ đi ngủ.
“Vị trí xuyên qua thành công……….Hệ thống khởi động……1%…………..20%………40%…………100% khởi động hoàn thành.”
“Quét hình tự động……….Xác nhận kí chủ……….Kí chủ không phản ứng, điện giật…………”
Tiêu Phong mơ mơ màng màng ngủ, hoảng hốt nghe được tiếng gì đó, không để ý thầm nghĩ ngủ cho đã, không ngờ, đột nhiên một dòng điện chuyển động bên trong cơ thể, Tiêu Phong nhất thời tỉnh táo cả người!
Làm sao vậy?! Tiêu Phong ngồi mạnh xuống, nhìn quanh bốn phía, không có một bóng người.
“Xác nhận kí chủ có phản ứng, bắt đầu xác định bắt buộc……….”
“Ai đang nói chuyện?” Tiêu Phong đột nhiên nghe được một âm thanh của máy móc, cả người không khoẻ cho lắm.
“Xác định bắt buộc thành công, hệ thống sinh tồn khởi động.”
Tiêu Phong còn chưa kịp kinh ngạc, đã cảm thấy trán bị cái gì đâm một cái, lại hôn mê.
Ni mã*!
*尼玛(Ní ma): lóng chữ animal, nghĩa là súc vật, chắc ai cũng biết từ thảo nê mã nhỉ, có thể hiểu nó là f*ck morther cũng được
( ‘ ▽ ‘)ノ
Lúc này Tiêu Phong cảm thấy mình đang ở trong một không gian ấm áp, không cảm nhận được lực hút, bản thân tùy tâm sở dục* mà phiêu du, rất là nhàn nhã. Cách đó không xa bỗng nhiên xuất hiện một vật hình tròn màu trắng, Tiêu Phong không…chú ý, trực tiếp đụng trúng, chỉ thấy quả cầu kia lăn hai vòng, lại lăn trở về.
*tùy theo ý mình
“!” Lại đụng thêm lần nữa. Tiêu Phong bụm trên chỗ bị đau, cẩn thận vuốt ve.
“Nơi này là không gian tinh thần của kí chủ, meo~”
Tiêu Phong kinh ngạc nhìn thấy một con mèo da lông đen bóng từ bên trong cái trứng chui ra, lùi về phía sau hai bước. Hắn nhớ không lầm là nói, mèo không phải sinh đẻ bằng bào thai động vật sao…………
“Chào kí chủ, ta là hệ thống sinh tồn hình mèo số 3, chúng ta xác định bắt buộc rồi meo~” con mèo đen kia sau khi liếm liếm móng vuốt, miệng phun ra tiếng người.
Tiêu Phong lại lùi về phía sau vài bước.
“Ngươi là ai?” Tiêu Phong cho rằng mình nằm mơ không tỉnh lại được, nhưng vừa nãy mới cảm nhận sâu sắc, vì thế không phải nằm mơ………..
“Meo? Ta là hệ thống sinh tồn hình mèo số 3.” Mèo đen trả lời.
“Ta ở đâu? Địa cầu?” Tiêu Phong muốn biết cái này.
“Tất nhiên đúng là địa cầu, nhưng nơi này không phải là địa cầu ban đầu kia của kí chủ, là không gian song song meo, không gian này là diễn biến của một quyển sách.” Mèo đen đột nhiên dùng chân sau nhảy một cái, nháy mắt đã nhảy đến trước người Tiêu Phong.
“Nói tiếng người.” Tiêu Phong nói.
“Ngươi xuyên thư meo~” cái đuôi phía sau của mèo đen không ngừng lắc lắc, “Ngươi vốn đã sắp chết trên tâm động đất, nhưng mà miếng ngọc trên người ngươi kết nối bổn hệ thống, kích hoạt ta rồi meo~ trở về không được meo~ nơi đó ngươi đã sắp chết.”
“…….” Tiêu Phong không biết tin tức này có tốt không, nhưng hắn biết được một điều, hắn không trở về được….
“Ta xuyên loại hình thư (tiểu thuyết) gì?” Tiêu Phong chán nản hỏi.
“Tận thế meo ~ cho nên bổn hệ thống là hệ thống sinh tồn meo.” Mèo đen trả lời.
Tiêu Phong cả người đều không khoẻ!
Tận thế?
You are kidding! (Mày giỡn mặt à! =)))
Tiêu Phong mở to mắt, đập vào mắt là vách tường trắng như tuyết, sàn nhà trắng như tuyết, ngửi được mùi hương đặc biệt của bệnh viện.
Hắn nhớ rõ trước đó hình như đụng phải quỷ…..
Tiêu Phong cố gắng nhớ lại, hắn nằm mơ thấy một thứ kỳ quái, nằm mơ chắc sẽ không phải là quỷ báo mộng cho hắn chứ, hắn sao lại có suy nghĩ như vậy được! Lúc này cửa bị mở ra, một người hộ sĩ đi đến.
“Cậu tỉnh? Tôi đi kêu lão tiên sinh.” Hộ sĩ vui vẻ nói, bước nhanh ra ngoài.
Lão tiên sinh? Tiêu Phong cảm thấy từ khi bị đập đến nay, chuyện xảy ra đều vô cùng kỳ quái, lão tiên sinh này là từ nơi nào tới? Có kêu cũng là kêu ba mẹ của hắn chớ.
Không bao lâu, cửa phòng lại bị mở ra, Tiêu Phong thấy một lão nhân mặc tây trang, sắc mặt nghiêm túc, đôi mắt sắc bén hữu thần.
“Tiểu Phong, con sao lại té xỉu ở nhà?” Lão nhân thấy Tiêu Phong tỉnh, ánh mắt trở nên nhu hòa một chút.
Tiểu Phong, bảo mình ư? Tiêu Phong nghi hoặc, đột nhiên nhớ tới một khả năng.
Hắn sẽ không thật sự xuyên qua chớ? Chủ nghĩa duy vật đâu? Khoa học đâu? Thấy Tiêu Phong không trả lời mình, hơn nữa sắc mặt lại là lạ, lão nhân nhíu mày, quay đầu nhìn về phía bác sĩ. Bác sĩ kia tức khắc chạy chậm đến bên cạnh Tiêu Phong, vẻ mặt vội vàng hỏi: “Tiêu thiếu gia, ngài cảm thấy như thế nào? Có cảm thấy không khỏe ở đâu không?”
Tiêu thiếu gia? Tiêu Phong đột nhiên lại muốn soi gương lần nữa.
“Ưmm……Nơi này có gương không?” Tiêu Phong nhẹ giọng hỏi.
“Gương? Có, đương nhiên là có! Ngài chờ một chút, Trần hộ sĩ, cậu đi lấy một cái.” Bác sĩ quay đầu nói với hộ sĩ, không lâu sau hộ sĩ mượn đến một cái gương.
Tay Tiêu Phong run nhè nhẹ, thời điểm hắn nhận gương suýt nữa đã ném gương xuống mặt đất. Hơi hơi run run rẩy rẩy chuyển gương đến mặt mình, lại là khuôn mặt này! Tay run lên, ném gương xuống mặt đất, phát ra tiếng vỡ vụn.
“Tiểu Phong, xảy ra chuyện gì? Có người làm gì con hả? Ta làm chủ giúp con!” Lão nhân là một tổng tài, gần đây ông ta hơi lực bất tòng tâm, cổ đông trong công ty có chút không yên phận, thấy ông ta tuổi lớn tưởng rằng đánh lừa được. Rồi cái người cháu gái mới nhận cũng không thật lòng thật dạ cho lắm, sợ là hướng về phía công ty cùng cổ phần công ty của ông mà tới. Chẳng lẽ trong bọn họ có người đe dọa Tiêu Phong? Không thể không nói, lão gia tử cả đời đối mặt sóng to gió lớn, hiện tại ngấm ngầm mưu toan.
“Không, không có chuyện gì.” Tiêu Phong lúc này đây lại nhìn trong gương, như trống rỗng không hề hoảng sợ, thân thể giống như không thật, thì đại biểu, hắn thật sự xuyên qua!
“Tiểu Phong, có phải trong công ty ta có người uy hiếp con hay không?” Lão gia tử hỏi.
“Không, chỉ là mơ thấy ác mộng.” Tiêu Phong nhớ lại nội dung giấc mơ kia, tận lực dựa theo khẩu khí nguyên chủ đáp lại.
“Thật sự là dọa ta một hơi, một cơn ác mộng mà thôi, không có việc gì đâu.” Nghe thấy Tiêu Phong trả lời, lão gia tử không thể nào tin tưởng, ông ta quyết định tự mình đi thăm dò, dám đe dọa Tiêu Phong, hừ, xem mình già rồi? Đem mình trở thành hổ giấy sao!
“Tiểu Phong này, bây giờ ta sẽ đưa con quay về tiểu khu, còn có, bây giờ ta thật sự phải cho con thêm một bảo tiêu, gần đây có một số người không an phận, qua một vài ngày ông nội sẽ cho con khai trừ.” Lão nhân nói.
Bảo tiêu………..
Tiêu Phong nhất thời không phản ứng kịp, đối với thân phận của thân thể này cảm thấy bất an, hắn chỉ là một tiểu thường dân mà thôi, đột nhiên lại như vậy, rất không quen, chỉ sợ lão nhân nhanh trí này rất nhanh sẽ phát hiện bất thường.
“Tiêu thiếu gia, mời bên này.”
“Được………” Tiêu Phong đi theo ra.
Tiêu Phong đối với nhãn hiệu xe không có nghiên cứu, nhưng bằng cảm giác ngồi trên xe, chỉ biết đây tuyệt đối là xe tốt. Ngồi ở trên xe, Tiêu Phong bắt đầu lo lắng cho mẹ cùng em gái của mình, hai người không biết có thoát khỏi động đất hay không, hẳn là có đúng không, tuyệt đối là có…
“Tiểu Phong, con đang suy nghĩ cái gì?” Lời nói của lão nhân kéo Tiêu Phong từ suy nghĩ trở về, lão nhân cảm thấy Tiêu Phong hôm nay không thích hợp cho lắm.
“Không có gì. Ông nội, con đói bụng.” Tiêu Phong thật sự đói bụng, trong chốc lát hoảng sợ lại trong chốc lát hoảng sợ, rằng người nào bị dọa cũng đều kiệt sức, đều đói bụng.
“Đói bụng à, Lí Mục, chạy xe đến nhà hàng kia đi.” Lão gia tử phân phó với tài xế.
Trong khoảng thời gian đi theo lão gia tử này, trong lòng Tiêu Phong thật sự khẩn trương, sợ lão nhân nhanh trí này phát hiện chủ nhân thân thể này đã thay đổi, cho nên lão gia tử khẳng định Tiêu Phong bị người nào đe dọa.
Sau khi cùng lão nhân ăn cơm trưa xong, tài xế đưa Tiêu Phong quay về tiểu khu ban đầu nọ, còn lão gia tử thì đi đến công ty.
Trở lại căn nhà xa lạ, Tiêu Phong thả mình ngã trên giường, hồi tưởng lại hết thảy hôm nay đều không khoa học, cảm thấy hết thảy như đang nằm mơ, có lẽ hắn sẽ bị mẫu hậu đại nhân đánh thức nhỉ, nghĩ như vậy, Tiêu Phong liền tưởng tượng mà vui vẻ đi ngủ.
“Vị trí xuyên qua thành công……….Hệ thống khởi động……1%…………..20%………40%…………100% khởi động hoàn thành.”
“Quét hình tự động……….Xác nhận kí chủ……….Kí chủ không phản ứng, điện giật…………”
Tiêu Phong mơ mơ màng màng ngủ, hoảng hốt nghe được tiếng gì đó, không để ý thầm nghĩ ngủ cho đã, không ngờ, đột nhiên một dòng điện chuyển động bên trong cơ thể, Tiêu Phong nhất thời tỉnh táo cả người!
Làm sao vậy?! Tiêu Phong ngồi mạnh xuống, nhìn quanh bốn phía, không có một bóng người.
“Xác nhận kí chủ có phản ứng, bắt đầu xác định bắt buộc……….”
“Ai đang nói chuyện?” Tiêu Phong đột nhiên nghe được một âm thanh của máy móc, cả người không khoẻ cho lắm.
“Xác định bắt buộc thành công, hệ thống sinh tồn khởi động.”
Tiêu Phong còn chưa kịp kinh ngạc, đã cảm thấy trán bị cái gì đâm một cái, lại hôn mê.
Ni mã*!
*尼玛(Ní ma): lóng chữ animal, nghĩa là súc vật, chắc ai cũng biết từ thảo nê mã nhỉ, có thể hiểu nó là f*ck morther cũng được
( ‘ ▽ ‘)ノ
Lúc này Tiêu Phong cảm thấy mình đang ở trong một không gian ấm áp, không cảm nhận được lực hút, bản thân tùy tâm sở dục* mà phiêu du, rất là nhàn nhã. Cách đó không xa bỗng nhiên xuất hiện một vật hình tròn màu trắng, Tiêu Phong không…chú ý, trực tiếp đụng trúng, chỉ thấy quả cầu kia lăn hai vòng, lại lăn trở về.
*tùy theo ý mình
“!” Lại đụng thêm lần nữa. Tiêu Phong bụm trên chỗ bị đau, cẩn thận vuốt ve.
“Nơi này là không gian tinh thần của kí chủ, meo~”
Tiêu Phong kinh ngạc nhìn thấy một con mèo da lông đen bóng từ bên trong cái trứng chui ra, lùi về phía sau hai bước. Hắn nhớ không lầm là nói, mèo không phải sinh đẻ bằng bào thai động vật sao…………
“Chào kí chủ, ta là hệ thống sinh tồn hình mèo số 3, chúng ta xác định bắt buộc rồi meo~” con mèo đen kia sau khi liếm liếm móng vuốt, miệng phun ra tiếng người.
Tiêu Phong lại lùi về phía sau vài bước.
“Ngươi là ai?” Tiêu Phong cho rằng mình nằm mơ không tỉnh lại được, nhưng vừa nãy mới cảm nhận sâu sắc, vì thế không phải nằm mơ………..
“Meo? Ta là hệ thống sinh tồn hình mèo số 3.” Mèo đen trả lời.
“Ta ở đâu? Địa cầu?” Tiêu Phong muốn biết cái này.
“Tất nhiên đúng là địa cầu, nhưng nơi này không phải là địa cầu ban đầu kia của kí chủ, là không gian song song meo, không gian này là diễn biến của một quyển sách.” Mèo đen đột nhiên dùng chân sau nhảy một cái, nháy mắt đã nhảy đến trước người Tiêu Phong.
“Nói tiếng người.” Tiêu Phong nói.
“Ngươi xuyên thư meo~” cái đuôi phía sau của mèo đen không ngừng lắc lắc, “Ngươi vốn đã sắp chết trên tâm động đất, nhưng mà miếng ngọc trên người ngươi kết nối bổn hệ thống, kích hoạt ta rồi meo~ trở về không được meo~ nơi đó ngươi đã sắp chết.”
“…….” Tiêu Phong không biết tin tức này có tốt không, nhưng hắn biết được một điều, hắn không trở về được….
“Ta xuyên loại hình thư (tiểu thuyết) gì?” Tiêu Phong chán nản hỏi.
“Tận thế meo ~ cho nên bổn hệ thống là hệ thống sinh tồn meo.” Mèo đen trả lời.
Tiêu Phong cả người đều không khoẻ!
Tận thế?
You are kidding! (Mày giỡn mặt à! =)))
Danh sách chương