Editor: LuciferVadden

“Tiểu thuyết tận thế?!” Tiêu Phong cao giọng.

“Đúng vậy, quyển sách này chính là quyển cuối cùng ngươi xem trước khi chết, Tận Thế Trọng Sinh Chi Chinh Phục meo~” mèo đen không hề áp lực, giống như không nghe thấy Tiêu Phong cao giọng.

“…” Bố mày chỉ đọc chương một, có quỷ mới biết bên trong viết cái gì!

Mèo đen như biết được suy nghĩ trong đầu Tiêu Phong, nói:” Bổn hệ thống cung cấp miễn phí nội dung câu chuyện meo~ muốn xem bây giờ không?”

Nói xong câu này, trước người mèo đen đột nhiên xuất hiện một quyển sách phát ra ánh sáng, lơ lửng bay tới trong tay Tiêu Phong. Tiêu Phong theo bản năng cầm lấy. Nghĩ đến mình sắp biết được tương lai của thế giới này, Tiêu Phong nhanh chóng mở ra xem, xem hết nguyên cuốn, sắc mặt không thể nào đẹp được.

Quyển sách này là tiểu thuyết ngôn tình tận thế, nhân vật đó là giới tính nữ, tên là Cao Tử Mân, sau 2 năm từ tận thế trọng sinh trở về, nhân vật ông nội, thế mà chính là người mà hắn gặp phải, lão nhân kia! Là một vị thương nhân oai phong một cõi.

Bên trong có xuất hiện tên khối thân thể này, không có giới thiệu nhiều lắm, chỉ là sơ lược qua, là một người đã từng xuất hiện trong tiệc rượu, thân phận là thanh niên lão nhân nhận nuôi, lúc sau tên của hắn lại xuất hiện, chính là trở thành tang thi!

Tiêu Phong xem hết phần sau, nghĩ đến hình ảnh tang thi điên cuồng không lý trí trong này sẽ xuất hiện sờ sờ trước mặt hắn, lòng không khỏi sợ hãi, hai chân đông cứng dường như phát run.

Tiêu Phong hoảng sợ quá mức hậu tri hậu giác phát hiện, trong sách (tiểu thuyết) lão nhân nọ tại thời điểm này chưa có nhận cháu gái riêng về, Cao Tử Mân tuy rằng trên thân phận là con gái riêng của con trai lão nhân, nhưng vào một lần trong tiệc rượu trước tận thế, lão nhân phát hiện dáng vẻ Cao Tử Mân rất giống con trai ông ta, lúc này mới điều tra thân thế của cô ta, liền tra ra Cao Tử Mân là cháu gái của ông.

“Nội dung câu chuyện này không đúng rồi hệ thống, lão nhân nhận nuôi ta nhận một người cháu gái riêng về trước khoảng thời gian tận thế, nhưng mà trong sách không có viết này.” Tiêu Phong cúi đầu nhìn mèo đen.

“Hãy gọi ta là Hắc Miêu, quyển sách này chính là viết sự việc bên cạnh nữ chính mà thôi, một quyển sách dù tốt thế nào cũng không thể bao trùm hết sự việc trên thế giới.” Hắc Miêu nói.

“Ta có còn biến thành tang thi nữa không?” Tiêu Phong chú ý nhất là vấn đề này.

“Phải xem kí chủ meo, bổn hệ thống cũng sẽ trợ giúp kí chủ sinh tồn ở tận thế, tốt bụng nhắc nhở, quyển sách này còn chưa có hoàn thành meo~” Hắc Miêu nói.

“Nói cách khác, kết cục của thế giới này, còn chưa biết?” Tiêu Phong hỏi.

“Đúng vậy meo ~ cho nên kí chủ có thể sửa kết cục. Bản hệ thống cung cấp miễn phí 10 mét vuông cấm không gian*.” Hắc Miêu nói.

*đại khái là cái không gian mini, thường thấy ở mấy truyện mạt thế và viễn tưởng.

Không phải là một cái không gian vô tận có năng lực chứa được mọi thứ sao………

“Bổn hệ thống có trung tâm mua sắm, tiền là năng lượng meo~ kí chủ trong lúc sinh hoạt có vật phẩm chứa năng lượng, miễn là kí chủ sở hữu, đều có thể để hệ thống chuyển hóa thành năng lượng, ví dụ như đánh mất tinh hạch linh tinh này meo~ mặt khác, để vận hành hệ thống phải có năng lượng duy trì, mỗi ngày là 1 điểm. Kí chủ nợ 100 tiền, hệ thống sẽ biến mất meo~ bởi vì sinh mệnh của kí chủ là hệ thống chống đỡ, hệ thống biến mất kí chủ cũng sẽ chết meo~.”

Tại sao nói chuyện như là sự việc không liên quan đến mình vậy………..

“Hiện tại ta có bao nhiêu năng lượng?” Tiêu Phong hỏi.

“Ban đầu là 100 điểm meo~” Hắc Miêu vươn móng vuốt lướt qua không trung một cái, sau đó tức khắc xuất hiện một vòng tròn lớn, “Hệ thống còn tặng miễn phí một con sủng vật meo~ là gì thì phải xem vận khí của kí chủ.”

Tiêu Phong nhìn thấy mấy cái trứng trên vòng tròn đều không giống nhau, không hề viết tên, không thể biết là cái gì. Vươn tay dùng sức khuấy động kim đồng hồ, kim đồng hồ nhanh chóng chuyển động, tim Tiêu Phong tăng nhịp đập theo chuyển động của kim đồng hồ.

Kim đồng hồ cuối cùng dừng lại ở trên một cái trứng đen thùi lùi, không có hoa văn, toàn bộ đen thui. Tiêu Phong không biết khối trứng có tốt hay không, thì nhìn thấy vòng tròn biến mất, cái trứng đen thùi lùi rớt xuống, Tiêu Phong vội lấy tay ôm lấy.

“Meo~ tiễn tí chủ quay về thế giới hiện thực.” Hắc Miêu nói xong, trong nháy mắt Tiêu Phong đã phát hiện mình nằm trên giường, trong lồng ngực ôm một cái trứng, đúng là cái trứng mới nãy.

Đột nhiên nhớ tới tiểu tinh linh sủng vật bên trong tinh linh trứng…….

Tiêu Phong tò mò không ngừng lấy tay sờ từ nơi này đến nơi khác mà xoa xoa, chơi đủ rồi, Tiêu Phong dùng chăn bao hắc đản lại, sau đó phát hiện sắc trời đã sắp tối.

【Tốt bụng nhắc nhở, yêu cầu ngày mai kí chủ đi học meo~ 】Giọng nói của Hắc Miêu xuất hiện trong đầu Tiêu Phong.

“Không nghĩ tới mình lại phải trải qua cấp ba lần nữa…….” Tiêu Phong cũng đã sắp tốt nghiệp, nhưng Tiêu Phong của nơi này, còn chưa tốt nghiệp, cái giấc mơ lúc trước quả thật có kí ức về trường học.

“Còn chưa làm bài tập!” Tiêu Phong kinh hoảng, cơm chiều cũng không thèm để ý, vội vàng kiếm bài tập liều mạng làm.

Ngày hôm sau –––––

Tiêu Phong làm đến 2 giờ sáng mới xem như làm xong bài tập, nhưng ngày hôm sau đi học cũng bị đón lấy đôi mắt sáng quắc của giáo viên.

Cháu gái riêng trước ngày lão nhân kia nhận thức quay về cũng học tại trường trung học này, bất quá cô ta học lớp 11.

Lại bước vào sân trường. Tiêu Phong ngược lại có một loại nói không nên lời, trường trung học này chiếm diện tích rất lớn, hơn nữa phong cảnh tuyệt đẹp, kiến trúc cũng đẹp.

“Tiêu Phong, cậu còn đứng ngốc ở chỗ này làm gì? Mau lên kẻo muộn!” Tiêu Phong còn chưa thương xuân thu buồn bao lâu, đã bị người ta kéo cổ tay chạy. Nhìn kĩ mặt người nọ, trí nhớ Tiêu Phong tự động hiện ra tư liệu người này, Lưu Hạ bạn cùng lớp của Tiêu Phong, ủy viên thể dục, trước mắt là trưởng ban xã hội trung học được đề cử lên nắm quyền (?), nghe nói cha là một gã sĩ quan chức vị không thấp. Bởi vì thành tích không thể đi lên, cho nên cha Lưu đã muốn chờ nghỉ hè sau tốt nghiệp trung học sẽ đem cậu ta ném tới trong quân doanh, vì thế Lưu Hạ cùng Tiêu Phong oán giận không ít.

Hai người thở hồng hộc đến tới phòng học, vừa vào lớp là chuông vang lên.

“Hô ~ may là không muộn.” Lưu Hạ vẻ mặt may mắn. Tiêu Phong bị hắn lây nhiễm, cũng cảm thấy may mắn.

Cái ngày này, sau khi ở tận thế sẽ không còn nữa.

Hoàn thành chương trình học buổi sáng, Tiêu Phong liền cùng Lưu Hạ đi căn tin mua cơm, mua xong ở căn tin tìm chỗ ngồi xuống ăn.

“Cậu có xem tin tức hôm qua không? Cái thị trấn nhỏ kia bị một sao chổi va trúng! Chậc chậc, người ở nơi đó thật đáng thương, loại chuyện không hay ho này bọn họ lại có thể gặp phải.” Lưu Hạ đột nhiên lên tiếng.

“Bị sao chổi va trúng?”

Tận thế đã bắt đầu rồi? Tiêu Phong cảm thấy mình tốt nhất chạy nhanh đi chuẩn bị đồ ăn, hắn nhớ rõ sao chổi va trúng một trấn nhỏ, lây lan một loại virus, chính là virus tang thi, ban đầu người lây nhiễm chính là người ở trấn nhỏ kia, virus tang thi chính là từ nơi đó lây lan.

Nghĩ đến đây, Tiêu Phong trong lòng sởn tóc gáy, rõ ràng là tang thi đó!

“Đúng vậy, cậu nói bọn họ thật xui xẻo đúng không? À đúng rồi, trước đó lớp 2 (?) không phải có một học sinh mới chuyển tới sao, nghe nói Phan đại thiếu gia lớp bọn họ nhất kiến chung tình với cô ta, mỗi ngày không phải hoa hồng thì là hoa khác, hôm nay mình nghe nói buổi sáng cậu ta còn tặng một bộ ngọc trai quý báu mà, chậc chậc, kẻ có tiền ngaooo…….” Lưu Hạ bắt đầu nước miếng bay tứ tung.

Tiêu Phong không nghe thấy sau đó cậu ta nói gì, lực chú ý tập trung ở Phan đại thiếu gia nhất kiến chung tình với học sinh chuyển trường kia, tặng hoa rồi lại tặng ngọc trai, này không phải là nữ chính bị ông nội nhận ra đưa đến học ở đây là nội dung của câu chuyện sao? Người mà Phan đại thiếu gia nhất kiến chung tình không phải là Cao Tử Mân sao? Sao lại cảm thấy kỳ quái……….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện