Edit: Yunchan
Lời Mộ Sơ Lương nói khiến Vân Khâm rơi vào phân vân, nhưng chỉ lát sau Mộ Sơ Lương đã nói ra đáp án: “Người đó là Hắc Y.”
Hắc Y của Quỷ môn.
Hóa ra tên thật của hắn là Phong Diêu Sở.
Hiểu ra điều này Vân Khâm lại có thêm thắc mắc khác: “Phong Diêu Sở chưa chết, vậy tại sao huynh không nói cho vị Hoa Chi cô nương đó biết, nhìn cô ta rất…”
Rất khổ sở.
Vân Khâm không nói trọn câu, vì nàng nhớ trước đó Hoa Chi có nói rằng Phong Diêu Sở đã bị nàng ta giết.
Mộ Sơ Lương hiểu nàng đang nghĩ gì, y nâng tay lên xoa nhẹ tóc mái lòa xòa trên trán Vân Khâm, dịu giọng nói: “Thân phận khác nhau, lập trường khác nhau, đạo nghĩa cũng khác nhau, đối với Hoa Chi, nếu Phong Diêu Sở chết thì cô ta có thể yêu hắn nhớ hắn bất chấp cố kỵ, nhưng nếu hắn còn sống thì họ chính là kẻ địch, đã vậy thì cần gì phải nói cho cô ta biết chứ?”
Câu này tan đi trong gió, thoáng chút tiếc nuối, thoáng chút buồn thương, nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật.
Vân Khâm ngẩng đầu nhìn Mộ Sơ Lương, cảm giác lòng bàn tay áp lên tóc mình vừa ấm áp vừa dịu dàng.
“Hai người họ còn gặp lại nhau không?” Vân Khâm ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi.
“Có lẽ.” Mộ Sơ Lương đáp một tiếng, rồi bật cười không nén được: “Người Không Thiền phái quả nhiên đều thích xen vào chuyện của người khác.”
Câu này không phải trách cứ, vì bản thân Mộ Sơ Lương chính là người thích xen vào chuyện của người khác nhất trên đời, không thì đâu tới nước ai có chuyện cũng nhớ là phải tìm tới y chứ.
Vân Khâm sững sờ, lúc này mới hiểu Mộ Sơ Lương đang ám chỉ điều gì. Năm đó nàng chạy trốn vào rừng sống cô độc một mình nhiều năm, chưa bao giờ quan tâm tới chuyện của người ngoài, nhưng sau khi ở lâu trong Không Thiền phái, dường như cũng đã lây nhiễm thói quen của mọi người Không Thiền phái, luôn cảm thấy có một số việc không thể không biết rõ, có một số thứ không thể không thấy rõ.
Lúc nói câu này Mộ Sơ Lương đã thu tay về, Vân Khâm cảm thấy nơi được Mộ Sơ Lương xoa bị gió thổi lành lạnh, không quen lắm, nàng bèn giơ tay lên sờ vào chỗ đó, im lặng chốc lát mới nói: “Chỉ cảm thấy có hơi đáng tiếc.”
Khi nói ra câu này đôi mắt Vân Khâm lấp lánh dưới ánh trăng, nhìn thẳng Mộ Sơ Lương.
Thế gian vốn có rất nhiều điều tiếc nuối, tiếc cho hoa nở lại tàn, tiếc cho hồng nhan hóa lão, tiếc cho thói đời nóng lạnh, tiếc cho người hữu tình không thể ở bên nhau, tiếc cho khoảnh khắc này… không thể thành trường cửu.
Mộ Sơ Lương cũng nhìn Vân Khâm, không biết có phải y không hiểu được cảm xúc phức tạp trong mắt của Vân Khâm hay không, mà chỉ chốc lát sau y đã quay người đi, nói: “Chúng ta phải vào Tổ Châu trước khi hừng đông, bằng không sẽ như lời Hoa Chi nói, không còn kịp nữa.”
Vân Khâm sực thoát khỏi cơn buồn bã, nhẹ gật đầu, bám theo sau lưng Mộ Sơ Lương: “Sư huynh có biết cây cầu nối tới Tổ Châu ở đâu không?”
Mộ Sơ Lương từng nói giữa những hòn đảo chỉ có một cây cầu treo nối liền, họ muốn tới Tổ Châu thì dĩ nhiên phải đi qua cầu.
Song lúc này Mộ Sơ Lương lại khoan thai nói: “Chúng ta không đi qua cầu, bây giờ cả Thập châu đều đã biết chúng ta muốn đi đâu, số người canh giữ đầu cầu Sinh Châu chẳng qua chỉ là một phần nhỏ thế lực của Thập Châu mà thôi, nếu chúng ta đi qua cầu thì kẻ địch chờ chúng ta ở đầu cầu Tổ Châu tuyệt đối còn đáng sợ hơn chúng ta nghĩ.”
Vân Khâm vẫn chưa hiểu, Mộ Sơ Lương bèn quay người lại giơ tay phải lên với Vân Khâm, nằm trong tay y là một viên đá tròn trịa tỏa ra quầng sáng trong veo.
Có lẽ nó cũng không phải là đá, nhưng Vân Khâm không biết rốt cuộc nó là thứ gì, nó nằm trong tay Mộ Sơ Lương, hoa văn tinh xảo phức táp trên mặt đá trông như một loại yêu thú cổ xưa. Chẳng hiểu sao, Vân Khâm lại cảm thấy vật này quen quen, hoặc phải nói là hoa văn trên viên đá này khá quen, nàng nhìn chằm chằm nó một lát, rồi lên tiếng hỏi: “Nó là gì thế?”
“Là linh thạch có thể triệu hồ dị thú trên đảo, những dị thú đó sẽ đưa chúng ta tới một hòn đảo.” Mộ Sơ Lương nói tới đây thì không khỏi mỉm cười: “Ta cũng không biết món đồ chơi này là gì, chỉ biết nó có thể giúp chúng ta rời khỏi đây thôi. Thập Châu ở trên đảo nên đi lại rất bất tiện, có nhiều người không cần vượt qua cầu cũng có thể qua lại giữa các hòn đảo, cũng là nhờ vào thứ này.”
Nghe Mộ Sơ Lương nói tới chuyện này Vân Khâm lập tức vỡ lẽ: “Là Hoàn La nói cho huynh biết à?”
“Ừ, trước đây từng đọc được trong thư.” Mộ Sơ Lương gật đầu, chỉ tới một dãy núi khác cách đó không xa: “Chúng ta sẽ tới nơi đó.”
Tới giờ này Vân Khâm mới rõ tại sao khi Mộ Sơ Lương nói muốn tới Doanh châu tìm đồ đối phó với đảo chủ Thập Châu lại có thể bình tĩnh như vậy, hoàn toàn chẳng có tí giác ngộ tự chui đầu vào chỗ chết gì cả.
Hóa ra vì y không phải đi chịu chết, y hành động cũng chẳng điên rồ mà còn tỉnh táo hơn bất cứ ai, còn sớm nghĩ xong đối sách rồi.
Đây mới là Mộ Sơ Lương, dù cho đã hiểu về y rất nhiều qua lời kể của người ngoài, nhưng y vẫn có thể đem tới bất ngờ cho Vân Khâm.
Vân Khâm theo Mộ Sơ Lương tới dãy núi y chỉ, ngập ngừng hồi lâu rốt cuộc cũng hỏi ra vấn đề mà mình thắc mắc nãy giờ: “Sư huynh, linh thạch này ở đâu ra thế?”
Nụ cười của Mộ Sơ Lương hơi cứng lại, hơi nghiêng đầu nhìn sang Vân Khâm, lát sau mới nói với giọng áy náy: “Ta trộm từ chỗ Hoa Chi.”
Áy này này dĩ nhiên là đối với Hoa Chi.
Ấn tượng của Mộ Sơ Lương trong mắt Hoa Chi có lẽ cũng giống như thế nhân, cho rằng đối phương là chính nhân quân tử chính trực nhất trên đời, cho nên mới nể mặt quan hệ của y với Phong Diêu Sở mà cho y náu thân một ngày, để họ có chỗ dưỡng thương, nhưng không ngờ tới cái người chính nhân quân tử này lại lén thó mất linh thạch của mình.
Cho nên đi tìm Hoa Chi không chỉ để tránh kẻ địch, mà còn để lấy trộm linh thạch nữa.
Trong lúc tán gẫu, hai người đã tới được lưng chừng núi, bóng đêm như nước, nơi này chìm trong bóng đêm mênh mông đặc quánh, rừng rậm hai bên thưa dần, lá cây rậm rạp nhường chỗ cho bầu trời, tầm mắt cũng thoáng đãng hơn hẳn, trên dốc cao sao sáng rải đầy trời, vô số chim muông dị thú vỗ đôi cánh to lớn bay vụt qua trong màn đêm. Vân Khâm dõi mắt nhìn theo những chiếc bóng chuyển động, chúng bay lướt đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đáp xuống ngọn núi trên một hòn đảo khác.
Tổ Châu.
Tối nay không có sương mù, họ đứng ở đây có thể nhìn thấy rõ Tổ Châu đối diện. Tổ Châu khác hẳn với những hòn đảo mà họ từng đi qua, bất kể là Viêm Châu hay Lưu châu, Sinh Châu đều có núi và rừng, có nơi hoang vắng tiều điều, cũng có nơi dựng đầy công trình kiến trúc.
Nhưng Tổ Châu thì khác, nó là một hòn đảo hết sức kỳ dị, bao quanh trên đảo là dãy núi cao ngất, giữa chúng là một hố trũng sâu, từ trên cao có thể nhìn vào bên trong hố trũng đó, bốn vách của nó đều là hang động, một sơn đạo rộng rãi nối dài quanh co từ đỉnh núi xuống chân núi, đi qua từng hang động trong hố. Mà những hang động này đều lập lòe ánh lửa, mấy trăm đốm lửa hợp lại chiếu sáng đỏ rực cả nửa góc trời, lấn át cả sao trên trời.
Vân Khâm lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này, nàng ngây đơ ra tại chỗ, im thin thít hồi lâu, Mộ Sơ Lương thì như đã dự liệu trước, y chỉ liếc thoáng qua rồi dời mắt về, ngoảnh sang Vân Khâm: “Hố trũng đó là nhà giam lớn nhất của Thập Châu, những hang động bên trong chính là phòng giam, sau khi đảo chủ chết, tân đảo chủ tuyên bố với mọi người rằng mình muốn tiến vào Trung Nguyên, trong Thập Châu có một bộ phận sinh lòng bất mãn, nên đã nổ ra một cuộc nội loạn.”
“Cuộc nội loạn này kẻ thắng dĩ nhiên là tân đảo chủ, những người không nghe lời hắn có người đã chết, có người bị giam giữ.” Mộ Sơ Lương đứng dưới ánh sáng hội tụ từ ánh trăng và lửa, chỉ về nơi xa: “Họ đều bị giam ở đó.”
Nghe thấy câu này của Mộ Sơ Lương, rốt cuộc Vân Khâm cũng thoát khỏi cơn rung động, quay người nhìn về phía Mộ Sơ Lương, nét mặt có vẻ nghi ngờ: “Sao huynh biết mấy thứ này?”
Nếu nàng nhớ không lầm thì lúc Mộ Sơ Lương hôn mê những chuyện này chưa xảy ra kia mà, sao Mộ Sơ Lương mới tỉnh lại có thể biết quá nhiều thứ như thế chứ? Mộ Sơ Lương lại lộ ra điệu cười áy náy đó: “Ta điều tra được từ chỗ Hoa Chi.”
Vân Khâm: “…”
Xem ra một ngày họ ở lại trong tiểu lâu kia, Mộ Sơ Lương quả thật đã làm được rất nhiều chuyện.
Vân Khâm không biết sau khi Hoa Chi phát hiện ra chuyện này sẽ nổi điên thành cái dạng gì, nàng ta nể mặt Hắc Y mới cho họ vào trong tiểu lâu, nhưng nàng thấy để đảm bảo tính mạng, trong thời gian ngắn Hắc Y không nên nhận bà con họ hàng với Hoa Chi thì hơn.
“Ban đầu ta suy đoán sau khi lão đảo chủ qua đời Thập Châu nhất định sẽ xảy ra chuyện, mà sau khi chuyện đó diễn ra đảo chủ cũng không thể nào đuổi tận giết tuyệt hết tất cả mọi người được. Tổ Châu xưa nay là nơi nhốt phạm nhân của Thập châu, đảo chủ muốn xử lý họ thì chỉ có thể nhốt họ ở đây thôi.” Mộ Sơ Lương giải thích: “Cho nên ta tới chỗ của Hoa Chi để điều tra một chút, quả nhiên như ta đoán.”
Câu này của Mộ Sơ Lương làm cho trong lòng Vân Khâm khẽ động, nàng hỏi nhanh: “Vậy huynh lôi ra chồng tranh Hắc Y vẽ Hoa Chi năm đó, cũng là cố ý…”
“Đánh lạc hướng chú ý của Hoa Chi, cho cô ta tạm thời không thể phát hiện ra ta đã động vào chỗ khác.” Mộ Sơ Lương chủ động giải thích.
Hai người sóng vai bước tiếp, Mộ Sơ Lương tiếp tục giảng giải: “Hiện tại ai cũng đoán chúng ta sẽ đi qua cầu, cho nên thế lực của Tổ Châu nhất định đều tập trung ở đầu cầu, như vậy nhà giam ở trên đảo nhất định sẽ không có nhiều người trông chừng, vừa hay chúng ta có thể nhân cơ hội này để cứu những người đó ra.”
Vân Khâm ngộ ra, đối mặt với người của Thập Châu, họ lấy ít địch nhiều nhưng Mộ Sơ Lương vẫn chẳng hề lo lắng, có lẽ là vì ngay từ đầu y chưa từng có ý định lấy ích địch nhiều.
Từ đầu y đã muốn cứu người, chỉ có cứu những người bị giam ra thì họ mới có thể mượn lực đối kháng với Thập Châu hiện tại và cả vị đảo chủ thực lực khó lường đó thôi. Không thì chỉ với năng lực của hai người họ chẳng có cách nào để đánh nhau với toàn bộ Thập Châu cả.
Mộ Sơ Lương thấy vẻ mặt Vân Khâm thì biết nàng đã hiểu rõ, bèn lôi từ đâu ra một vật kêu leng keng: “Tình cờ sao trong tay ta có mấy xâu chìa khóa, chắc có thể mở được cửa nhà giam Tổ Châu, chúng ta có thể đi thử một tí xem sao.”
“Sư huynh.” Nghe tới đây Vân Khâm cũng hết nhịn nổi, nàng nhìn trừng trừng vào mấy xâu chìa khóa trong tay Mộ Sơ Lương, lắp bắp nói: “Những thứ này, không lẽ cũng…”
“Ta chỉ tiện tay lấy của Hoa Chi thôi.” Mộ Sơ Lương ngừng chân, quay đầu nhìn sang Vân Khâm, vẻ áy náy càng đậm nét hơn.
“…” Lúc này Vân Khâm lại cảm thấy cắn rứt thay cho Hắc Y, vì sau chuyện này Vân Khâm thật tình không biết đời này Hắc Y còn dám nhận mặt Hoa Chi nữa không đây.
Hai người cách đỉnh núi không còn xa nữa, Mộ Sơ Lương thấp giọng sắp đặt vài chuyện với Vân Khâm xong thì cả hai đều không hẹn mà cùng lắng lại.
Khi nghe tới đây Vân Khâm rốt cuộc cũng đã hiểu ra tại sao ban đầu Mộ Sơ Lương lại nói, nếu cho người trong thiên hạ biết được bộ mặt thật của y thì họ nhất định sẽ sợ y.
Thông minh mưu mẹo thế này hỏi ai mà không sợ chứ.
Mộ Sơ Lương như phát giác ra tâm tư của Vân Khâm, cất giọng bất đắc dĩ: “Thấy ta rất đáng sợ sao?”
Vân Khâm chớp mắt, đứng dưới ánh sao nghiêm túc nhìn thẳng vào Mộ Sơ Lương, lắc đầu.
Đối với người ngoài thì có lẽ là thế thật, nhưng đối với Vân Khâm thì không hề. Vì nàng chẳng tài nào xem Mộ Sơ Lương là kẻ địch được, mà chỉ có vô cùng tín nhiệm thôi, ở cạnh y nàng cớ gì phải sợ?
“Sư huynh làm cho người ta thấy rất an tâm.” Vân Khâm nói.
Chỉ cần ở cạnh y thì có thể phó thác cả tính mạng mà chẳng chút sợ hãi, chẳng hề băn khoăn, những lời này Vân Khâm không nói ra.
Mộ Sơ Lương bật cười, đáy mắt lấp lánh như sao sáng của y phản chiếu bóng hình của Vân Khâm, y kéo dài âm cuối “Ừ”, rồi huơ huơ linh thạch trong tay: “Vậy chúng ta lên đường thôi.”
Nói rồi y cầm lấy cổ tay Vân Khâm, hai người đi tới bên vách núi. Tiếng gió như rít gào, bóng cây sau lưng đong đưa nghiêng ngả, Mộ Sơ Lương rót linh lực vào trong linh thạch, ngay sau đó linh thạch bỗng phóng ra hào quang trong vắt, nối sau đó là tiếng gió vang dậy và tiếng rừng cây rì rào va đập, một bóng đen đồ sộ bất ngờ đáp xuống từ trời cao, đậu trước mặt hai người.
Đó là một con cự điểu đỏ thẫm xòe rộng đôi cách thật dài, nằm rạp xuống trên mặt đất, dường như đang đợi Vân Khâm và Mộ Sơ Lương bước lên.
Mộ Sơ Lương nắm tay Vân Khâm dắt nàng tới trước con cự điểu, đưa Vân Khâm lên xong y mới sờ vào đầu của cự điểu, rồi ngồi lên sống lưng của nó. Cự điểu dường như hết sức hài lòng với cái vuốt ve của Mộ Sơ Lương, nó kêu lên một tiếng đầy thoải mái rồi đập cánh bay vút lên trời cao.
Lời Mộ Sơ Lương nói khiến Vân Khâm rơi vào phân vân, nhưng chỉ lát sau Mộ Sơ Lương đã nói ra đáp án: “Người đó là Hắc Y.”
Hắc Y của Quỷ môn.
Hóa ra tên thật của hắn là Phong Diêu Sở.
Hiểu ra điều này Vân Khâm lại có thêm thắc mắc khác: “Phong Diêu Sở chưa chết, vậy tại sao huynh không nói cho vị Hoa Chi cô nương đó biết, nhìn cô ta rất…”
Rất khổ sở.
Vân Khâm không nói trọn câu, vì nàng nhớ trước đó Hoa Chi có nói rằng Phong Diêu Sở đã bị nàng ta giết.
Mộ Sơ Lương hiểu nàng đang nghĩ gì, y nâng tay lên xoa nhẹ tóc mái lòa xòa trên trán Vân Khâm, dịu giọng nói: “Thân phận khác nhau, lập trường khác nhau, đạo nghĩa cũng khác nhau, đối với Hoa Chi, nếu Phong Diêu Sở chết thì cô ta có thể yêu hắn nhớ hắn bất chấp cố kỵ, nhưng nếu hắn còn sống thì họ chính là kẻ địch, đã vậy thì cần gì phải nói cho cô ta biết chứ?”
Câu này tan đi trong gió, thoáng chút tiếc nuối, thoáng chút buồn thương, nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật.
Vân Khâm ngẩng đầu nhìn Mộ Sơ Lương, cảm giác lòng bàn tay áp lên tóc mình vừa ấm áp vừa dịu dàng.
“Hai người họ còn gặp lại nhau không?” Vân Khâm ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi.
“Có lẽ.” Mộ Sơ Lương đáp một tiếng, rồi bật cười không nén được: “Người Không Thiền phái quả nhiên đều thích xen vào chuyện của người khác.”
Câu này không phải trách cứ, vì bản thân Mộ Sơ Lương chính là người thích xen vào chuyện của người khác nhất trên đời, không thì đâu tới nước ai có chuyện cũng nhớ là phải tìm tới y chứ.
Vân Khâm sững sờ, lúc này mới hiểu Mộ Sơ Lương đang ám chỉ điều gì. Năm đó nàng chạy trốn vào rừng sống cô độc một mình nhiều năm, chưa bao giờ quan tâm tới chuyện của người ngoài, nhưng sau khi ở lâu trong Không Thiền phái, dường như cũng đã lây nhiễm thói quen của mọi người Không Thiền phái, luôn cảm thấy có một số việc không thể không biết rõ, có một số thứ không thể không thấy rõ.
Lúc nói câu này Mộ Sơ Lương đã thu tay về, Vân Khâm cảm thấy nơi được Mộ Sơ Lương xoa bị gió thổi lành lạnh, không quen lắm, nàng bèn giơ tay lên sờ vào chỗ đó, im lặng chốc lát mới nói: “Chỉ cảm thấy có hơi đáng tiếc.”
Khi nói ra câu này đôi mắt Vân Khâm lấp lánh dưới ánh trăng, nhìn thẳng Mộ Sơ Lương.
Thế gian vốn có rất nhiều điều tiếc nuối, tiếc cho hoa nở lại tàn, tiếc cho hồng nhan hóa lão, tiếc cho thói đời nóng lạnh, tiếc cho người hữu tình không thể ở bên nhau, tiếc cho khoảnh khắc này… không thể thành trường cửu.
Mộ Sơ Lương cũng nhìn Vân Khâm, không biết có phải y không hiểu được cảm xúc phức tạp trong mắt của Vân Khâm hay không, mà chỉ chốc lát sau y đã quay người đi, nói: “Chúng ta phải vào Tổ Châu trước khi hừng đông, bằng không sẽ như lời Hoa Chi nói, không còn kịp nữa.”
Vân Khâm sực thoát khỏi cơn buồn bã, nhẹ gật đầu, bám theo sau lưng Mộ Sơ Lương: “Sư huynh có biết cây cầu nối tới Tổ Châu ở đâu không?”
Mộ Sơ Lương từng nói giữa những hòn đảo chỉ có một cây cầu treo nối liền, họ muốn tới Tổ Châu thì dĩ nhiên phải đi qua cầu.
Song lúc này Mộ Sơ Lương lại khoan thai nói: “Chúng ta không đi qua cầu, bây giờ cả Thập châu đều đã biết chúng ta muốn đi đâu, số người canh giữ đầu cầu Sinh Châu chẳng qua chỉ là một phần nhỏ thế lực của Thập Châu mà thôi, nếu chúng ta đi qua cầu thì kẻ địch chờ chúng ta ở đầu cầu Tổ Châu tuyệt đối còn đáng sợ hơn chúng ta nghĩ.”
Vân Khâm vẫn chưa hiểu, Mộ Sơ Lương bèn quay người lại giơ tay phải lên với Vân Khâm, nằm trong tay y là một viên đá tròn trịa tỏa ra quầng sáng trong veo.
Có lẽ nó cũng không phải là đá, nhưng Vân Khâm không biết rốt cuộc nó là thứ gì, nó nằm trong tay Mộ Sơ Lương, hoa văn tinh xảo phức táp trên mặt đá trông như một loại yêu thú cổ xưa. Chẳng hiểu sao, Vân Khâm lại cảm thấy vật này quen quen, hoặc phải nói là hoa văn trên viên đá này khá quen, nàng nhìn chằm chằm nó một lát, rồi lên tiếng hỏi: “Nó là gì thế?”
“Là linh thạch có thể triệu hồ dị thú trên đảo, những dị thú đó sẽ đưa chúng ta tới một hòn đảo.” Mộ Sơ Lương nói tới đây thì không khỏi mỉm cười: “Ta cũng không biết món đồ chơi này là gì, chỉ biết nó có thể giúp chúng ta rời khỏi đây thôi. Thập Châu ở trên đảo nên đi lại rất bất tiện, có nhiều người không cần vượt qua cầu cũng có thể qua lại giữa các hòn đảo, cũng là nhờ vào thứ này.”
Nghe Mộ Sơ Lương nói tới chuyện này Vân Khâm lập tức vỡ lẽ: “Là Hoàn La nói cho huynh biết à?”
“Ừ, trước đây từng đọc được trong thư.” Mộ Sơ Lương gật đầu, chỉ tới một dãy núi khác cách đó không xa: “Chúng ta sẽ tới nơi đó.”
Tới giờ này Vân Khâm mới rõ tại sao khi Mộ Sơ Lương nói muốn tới Doanh châu tìm đồ đối phó với đảo chủ Thập Châu lại có thể bình tĩnh như vậy, hoàn toàn chẳng có tí giác ngộ tự chui đầu vào chỗ chết gì cả.
Hóa ra vì y không phải đi chịu chết, y hành động cũng chẳng điên rồ mà còn tỉnh táo hơn bất cứ ai, còn sớm nghĩ xong đối sách rồi.
Đây mới là Mộ Sơ Lương, dù cho đã hiểu về y rất nhiều qua lời kể của người ngoài, nhưng y vẫn có thể đem tới bất ngờ cho Vân Khâm.
Vân Khâm theo Mộ Sơ Lương tới dãy núi y chỉ, ngập ngừng hồi lâu rốt cuộc cũng hỏi ra vấn đề mà mình thắc mắc nãy giờ: “Sư huynh, linh thạch này ở đâu ra thế?”
Nụ cười của Mộ Sơ Lương hơi cứng lại, hơi nghiêng đầu nhìn sang Vân Khâm, lát sau mới nói với giọng áy náy: “Ta trộm từ chỗ Hoa Chi.”
Áy này này dĩ nhiên là đối với Hoa Chi.
Ấn tượng của Mộ Sơ Lương trong mắt Hoa Chi có lẽ cũng giống như thế nhân, cho rằng đối phương là chính nhân quân tử chính trực nhất trên đời, cho nên mới nể mặt quan hệ của y với Phong Diêu Sở mà cho y náu thân một ngày, để họ có chỗ dưỡng thương, nhưng không ngờ tới cái người chính nhân quân tử này lại lén thó mất linh thạch của mình.
Cho nên đi tìm Hoa Chi không chỉ để tránh kẻ địch, mà còn để lấy trộm linh thạch nữa.
Trong lúc tán gẫu, hai người đã tới được lưng chừng núi, bóng đêm như nước, nơi này chìm trong bóng đêm mênh mông đặc quánh, rừng rậm hai bên thưa dần, lá cây rậm rạp nhường chỗ cho bầu trời, tầm mắt cũng thoáng đãng hơn hẳn, trên dốc cao sao sáng rải đầy trời, vô số chim muông dị thú vỗ đôi cánh to lớn bay vụt qua trong màn đêm. Vân Khâm dõi mắt nhìn theo những chiếc bóng chuyển động, chúng bay lướt đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đáp xuống ngọn núi trên một hòn đảo khác.
Tổ Châu.
Tối nay không có sương mù, họ đứng ở đây có thể nhìn thấy rõ Tổ Châu đối diện. Tổ Châu khác hẳn với những hòn đảo mà họ từng đi qua, bất kể là Viêm Châu hay Lưu châu, Sinh Châu đều có núi và rừng, có nơi hoang vắng tiều điều, cũng có nơi dựng đầy công trình kiến trúc.
Nhưng Tổ Châu thì khác, nó là một hòn đảo hết sức kỳ dị, bao quanh trên đảo là dãy núi cao ngất, giữa chúng là một hố trũng sâu, từ trên cao có thể nhìn vào bên trong hố trũng đó, bốn vách của nó đều là hang động, một sơn đạo rộng rãi nối dài quanh co từ đỉnh núi xuống chân núi, đi qua từng hang động trong hố. Mà những hang động này đều lập lòe ánh lửa, mấy trăm đốm lửa hợp lại chiếu sáng đỏ rực cả nửa góc trời, lấn át cả sao trên trời.
Vân Khâm lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này, nàng ngây đơ ra tại chỗ, im thin thít hồi lâu, Mộ Sơ Lương thì như đã dự liệu trước, y chỉ liếc thoáng qua rồi dời mắt về, ngoảnh sang Vân Khâm: “Hố trũng đó là nhà giam lớn nhất của Thập Châu, những hang động bên trong chính là phòng giam, sau khi đảo chủ chết, tân đảo chủ tuyên bố với mọi người rằng mình muốn tiến vào Trung Nguyên, trong Thập Châu có một bộ phận sinh lòng bất mãn, nên đã nổ ra một cuộc nội loạn.”
“Cuộc nội loạn này kẻ thắng dĩ nhiên là tân đảo chủ, những người không nghe lời hắn có người đã chết, có người bị giam giữ.” Mộ Sơ Lương đứng dưới ánh sáng hội tụ từ ánh trăng và lửa, chỉ về nơi xa: “Họ đều bị giam ở đó.”
Nghe thấy câu này của Mộ Sơ Lương, rốt cuộc Vân Khâm cũng thoát khỏi cơn rung động, quay người nhìn về phía Mộ Sơ Lương, nét mặt có vẻ nghi ngờ: “Sao huynh biết mấy thứ này?”
Nếu nàng nhớ không lầm thì lúc Mộ Sơ Lương hôn mê những chuyện này chưa xảy ra kia mà, sao Mộ Sơ Lương mới tỉnh lại có thể biết quá nhiều thứ như thế chứ? Mộ Sơ Lương lại lộ ra điệu cười áy náy đó: “Ta điều tra được từ chỗ Hoa Chi.”
Vân Khâm: “…”
Xem ra một ngày họ ở lại trong tiểu lâu kia, Mộ Sơ Lương quả thật đã làm được rất nhiều chuyện.
Vân Khâm không biết sau khi Hoa Chi phát hiện ra chuyện này sẽ nổi điên thành cái dạng gì, nàng ta nể mặt Hắc Y mới cho họ vào trong tiểu lâu, nhưng nàng thấy để đảm bảo tính mạng, trong thời gian ngắn Hắc Y không nên nhận bà con họ hàng với Hoa Chi thì hơn.
“Ban đầu ta suy đoán sau khi lão đảo chủ qua đời Thập Châu nhất định sẽ xảy ra chuyện, mà sau khi chuyện đó diễn ra đảo chủ cũng không thể nào đuổi tận giết tuyệt hết tất cả mọi người được. Tổ Châu xưa nay là nơi nhốt phạm nhân của Thập châu, đảo chủ muốn xử lý họ thì chỉ có thể nhốt họ ở đây thôi.” Mộ Sơ Lương giải thích: “Cho nên ta tới chỗ của Hoa Chi để điều tra một chút, quả nhiên như ta đoán.”
Câu này của Mộ Sơ Lương làm cho trong lòng Vân Khâm khẽ động, nàng hỏi nhanh: “Vậy huynh lôi ra chồng tranh Hắc Y vẽ Hoa Chi năm đó, cũng là cố ý…”
“Đánh lạc hướng chú ý của Hoa Chi, cho cô ta tạm thời không thể phát hiện ra ta đã động vào chỗ khác.” Mộ Sơ Lương chủ động giải thích.
Hai người sóng vai bước tiếp, Mộ Sơ Lương tiếp tục giảng giải: “Hiện tại ai cũng đoán chúng ta sẽ đi qua cầu, cho nên thế lực của Tổ Châu nhất định đều tập trung ở đầu cầu, như vậy nhà giam ở trên đảo nhất định sẽ không có nhiều người trông chừng, vừa hay chúng ta có thể nhân cơ hội này để cứu những người đó ra.”
Vân Khâm ngộ ra, đối mặt với người của Thập Châu, họ lấy ít địch nhiều nhưng Mộ Sơ Lương vẫn chẳng hề lo lắng, có lẽ là vì ngay từ đầu y chưa từng có ý định lấy ích địch nhiều.
Từ đầu y đã muốn cứu người, chỉ có cứu những người bị giam ra thì họ mới có thể mượn lực đối kháng với Thập Châu hiện tại và cả vị đảo chủ thực lực khó lường đó thôi. Không thì chỉ với năng lực của hai người họ chẳng có cách nào để đánh nhau với toàn bộ Thập Châu cả.
Mộ Sơ Lương thấy vẻ mặt Vân Khâm thì biết nàng đã hiểu rõ, bèn lôi từ đâu ra một vật kêu leng keng: “Tình cờ sao trong tay ta có mấy xâu chìa khóa, chắc có thể mở được cửa nhà giam Tổ Châu, chúng ta có thể đi thử một tí xem sao.”
“Sư huynh.” Nghe tới đây Vân Khâm cũng hết nhịn nổi, nàng nhìn trừng trừng vào mấy xâu chìa khóa trong tay Mộ Sơ Lương, lắp bắp nói: “Những thứ này, không lẽ cũng…”
“Ta chỉ tiện tay lấy của Hoa Chi thôi.” Mộ Sơ Lương ngừng chân, quay đầu nhìn sang Vân Khâm, vẻ áy náy càng đậm nét hơn.
“…” Lúc này Vân Khâm lại cảm thấy cắn rứt thay cho Hắc Y, vì sau chuyện này Vân Khâm thật tình không biết đời này Hắc Y còn dám nhận mặt Hoa Chi nữa không đây.
Hai người cách đỉnh núi không còn xa nữa, Mộ Sơ Lương thấp giọng sắp đặt vài chuyện với Vân Khâm xong thì cả hai đều không hẹn mà cùng lắng lại.
Khi nghe tới đây Vân Khâm rốt cuộc cũng đã hiểu ra tại sao ban đầu Mộ Sơ Lương lại nói, nếu cho người trong thiên hạ biết được bộ mặt thật của y thì họ nhất định sẽ sợ y.
Thông minh mưu mẹo thế này hỏi ai mà không sợ chứ.
Mộ Sơ Lương như phát giác ra tâm tư của Vân Khâm, cất giọng bất đắc dĩ: “Thấy ta rất đáng sợ sao?”
Vân Khâm chớp mắt, đứng dưới ánh sao nghiêm túc nhìn thẳng vào Mộ Sơ Lương, lắc đầu.
Đối với người ngoài thì có lẽ là thế thật, nhưng đối với Vân Khâm thì không hề. Vì nàng chẳng tài nào xem Mộ Sơ Lương là kẻ địch được, mà chỉ có vô cùng tín nhiệm thôi, ở cạnh y nàng cớ gì phải sợ?
“Sư huynh làm cho người ta thấy rất an tâm.” Vân Khâm nói.
Chỉ cần ở cạnh y thì có thể phó thác cả tính mạng mà chẳng chút sợ hãi, chẳng hề băn khoăn, những lời này Vân Khâm không nói ra.
Mộ Sơ Lương bật cười, đáy mắt lấp lánh như sao sáng của y phản chiếu bóng hình của Vân Khâm, y kéo dài âm cuối “Ừ”, rồi huơ huơ linh thạch trong tay: “Vậy chúng ta lên đường thôi.”
Nói rồi y cầm lấy cổ tay Vân Khâm, hai người đi tới bên vách núi. Tiếng gió như rít gào, bóng cây sau lưng đong đưa nghiêng ngả, Mộ Sơ Lương rót linh lực vào trong linh thạch, ngay sau đó linh thạch bỗng phóng ra hào quang trong vắt, nối sau đó là tiếng gió vang dậy và tiếng rừng cây rì rào va đập, một bóng đen đồ sộ bất ngờ đáp xuống từ trời cao, đậu trước mặt hai người.
Đó là một con cự điểu đỏ thẫm xòe rộng đôi cách thật dài, nằm rạp xuống trên mặt đất, dường như đang đợi Vân Khâm và Mộ Sơ Lương bước lên.
Mộ Sơ Lương nắm tay Vân Khâm dắt nàng tới trước con cự điểu, đưa Vân Khâm lên xong y mới sờ vào đầu của cự điểu, rồi ngồi lên sống lưng của nó. Cự điểu dường như hết sức hài lòng với cái vuốt ve của Mộ Sơ Lương, nó kêu lên một tiếng đầy thoải mái rồi đập cánh bay vút lên trời cao.
Danh sách chương