Edit: Yunchan

Tối nay gió êm sóng lặng, hướng mắt nhìn xuống từ chân trời xa xôi, núi và nước vạch ra giới hạn rõ ràng, sáng và tối hòa vào làm một, trong khoảnh khắc mọi thứ dường như đều trở nên nhỏ bé khó thể nhận ra.

Con hồng điểu bay dọc theo chiếc cầu treo vượt qua bờ biển, có thể nhìn thấy lờ mờ ở đầu cầu bên dưới tụ tập rất đông người của Thập Châu canh giữ, đúng như Mộ Sơ Lương dự đoán.

Song có vẻ chẳng ai ngờ nổi họ sẽ cưỡi hồng điểu vượt biển, thế nên chẳng ai buồn ngẩng đầu lên nhìn thử con chim đang lượn vòng trên bầu trời này cả.

Hồng điểu đáp xuống một đỉnh núi, Mộ Sơ Lương bước xuống trước, sau đó đỡ Vân Khâm xuống.

Mặt đất dưới chân là đá cứng, Vân Khâm dõi mắt nhìn quanh, thấy cách đó không xa chính là con đường đá, con đường đá này đi thông qua cái hố trũng trên hòn đảo, bốn bề toàn là sơn động lập lòe ánh lửa, mỗi sơn động đều có hàng rào sắt khóa lại, không nhìn rõ tình hình bên trong lắm, nhưng có thể nhận ra trong đó có người.

“Họ ở bên dưới.” Mộ Sơ Lương cũng cúi đầu nhìn, nhanh tay nhét xâu chìa khóa vào tay Vân Khâm: “Muội đi cứu người mau đi.”

Vân Khâm nắm xâu chìa khóa trong tay, nghệt ra một thoáng: “Còn sư huynh?”

Mộ Sơ Lương chưa kịp đáp thì gần đó đã vọng tới tiếng bước chân rầm rập mất trật tự.

Vân Khâm im bặt, hiểu ra ngay lập tức.

Cho dù quân tinh nhuệ đã tới đầu cầu trấn thủ hết cả, nhưng số người ở lại canh phòng vẫn chẳng ít chút nào, Tổ Châu được xưng là nơi được canh giữ nghiêm ngặt nhất trong cả Thập Châu, tuyệt đối không thể cho họ cứu người dễ thế được.

Mộ Sơ Lương nhìn về hướng tiếng động, cười đáp: “Ta còn vài chuyện phải làm.”

Vân Khâm không muốn để Mộ Sơ Lương đối đầu với nguy hiểm, đang muốn bảo Mộ Sơ Lương đi cứu người còn mình ở lại đây chặn hậu, nhưng Mộ Sơ Lương lại nghiêm mặt nói: “Sư muội, chỉ có muội mới cứu người được thôi.”

Nói rồi chưa đợi Vân Khâm cự lại câu nào, giọng y đã dịu lại: “Đi đi.”

Trong khi hai người nói chuyện, tiếng gió bén ngót và tiếng bước chân dồn dập đã ngày một gần hơn, Vân Khâm liếc về hướng bóng đêm chập choạng phía bên kia, rồi không bướng bỉnh nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi cắn môi giao Uẩn Hoa kiếm cho Mộ Sơ Lương, xong xuôi mới cầm xâu chìa khóa lật đật phóng về hướng nhà giam.

Ngay khi Vân Khâm quay lưng chạy đi, một lực đánh cực mạnh đã bổ thốc tới từ đầu bên kia làm cát bụi bay lên mù mịt, điên cuồng phóng về phía Vân Khâm. Vân Khâm thì cứ như không hề phát hiện thấy động tĩnh sau lưng, vẫn cắm đầu chạy xuống chẳng chút do dự, ngay tích tắc kình khí kia sắp sửa đập vào lưng Vân Khâm thì kiếm quang ở đâu đột nhiên lóe sáng, một tiếng keng vang lên thanh thúy, trong nháy mắt đã chặn đứng thế tấn công của kình khí.

Tiếng gió rít lắng xuống, cát bụi mất sức rơi xuống lả tả, trong màn bụi mù, Mộ Sơ Lương đã tuốt ra Uẩn Hoa kiếm, liếc bóng đen đứng lẩn trong màn đêm, nói với giọng như cười như không: “Hóa ra là ngươi.”

Mấy chục bóng người lũ lượt bay xuống từ trời đêm, tay lăm lăm vũ khí, muốn vượt qua Mộ Sơ Lương để truy sát Vân Khâm.

Mộ Sơ Lương vẫn không lùi nửa bước, chỉ bất ngờ buông tay, Uẩn Hoa kiếm bỗng chốc rạch ra một đường cầu vồng trong màn đêm, rồi găm phập xuống đất đá, dựng lên một bức tường cát dưới ánh lửa, chặn đứng đường đi của bọn chúng.

“Có ta ở đây, các ngươi đừng hòng qua.”

Nếu câu này phát ra từ miệng ai khác thì có lẽ sẽ vô cùng ngạo mạn, nhưng nét mặt của Mộ Sơ Lương khi thốt ra câu này lại rất đỗi bình thản, cứ như y chỉ đang trần thuật một lẽ hết sức đương nhiên vậy.

Song ngay lúc này, ở đầu kia của bóng đêm, trong bóng râm vượt ngoài tầm chiếu sáng của ánh lửa, có ai đó bật cười khẽ, thong thả bước ra.

“Biết ta ở đây rồi liệu ngươi còn đủ sức để nói ra câu đó chứ?”

Giọng nói này xuất hiện rất bất ngờ, nhưng cứ như chẳng hề đột ngột chút nào, từ khi đám người này xuất hiện thì Mộ Sơ Lương đã luôn nhìn về nơi đó, còn bọn Thập Châu chạy tới đây cũng biết rõ, y ở đó, luôn ở đó, tuy không xuất hiện nhưng chẳng ai có thể coi thường sự tồn tại của y.

Đó là một người đàn ông vận thanh sam khó thể đoán được tuổi tác, y  bước ra từ bóng tối và đi vào phạm vi chiếu sáng của ánh lửa.

Mi mắt của y nom rất đỗi bình thường, nhưng nốt ruồi hình giọt lệ nơi khóe mắt lại tô điểm cho toàn bộ ngũ quan, y chẳng đem theo bất kỳ loại vũ khí gì, nhưng mi mắt thì bén ngót như dao.

Y dùng ánh mắt đó để nhìn Mộ Sơ Lương.

Mộ Sơ Lương chậm rãi hạ tay xuống, trong khi tay phải vẫn nắm chặt bao kiếm, nét mặt vẫn như thường, nụ cười cũng chẳng thay đổi, chỉ nhẹ gật đầu với người trước mắt: “Đã lâu không gặp, Bách Lý tiên sinh.”

*

Vân Khâm không rõ hiện tại Mộ Sơ Lương phải đối mặt với bao người, cũng không biết kình khí đánh tới sau lưng mình rốt cuộc là do ai ra tay, nàng chỉ biết nếu Mộ Sơ Lương muốn nàng đi ngay lập tức, thì nàng sẽ không hề do dự. Nàng nhất định phải cứu người ra thật sớm, có thế nàng mới nhanh chóng dẫn cứu viện về giúp Mộ Sơ Lương được.

Nàng hiểu rõ điều đó, và Mộ Sơ Lương cũng hiểu rõ.

Chạy xuống khỏi đỉnh núi chưa được bao lâu Vân Khâm đã gặp được mấy căn phòng giam. Canh phòng ở đây đêm nay quả thật rất lỏng lẻo, cách một khoảng chỉ có mấy tên hộ vệ trông chừng, tuy Vân Khâm không có Uẩn Hoa kiếm trong tay nhưng vẫn có kiếm ý, nàng ngưng tụ kiếm ý ở đầu ngón tay, dùng kiếm ý mà mình học được từ Mai Nhiễm Y để giải quyết mấy tên hộ vệ kia một cách nhanh gọn, sau đó móc chìa khóa ra bắt đầu thử từ phòng giam mình đang đứng.

Bên trong phòng giam này có mấy người đàn ông trung niên áo quần lam lũ, khi nhìn thấy hành động của Vân Khâm họ đều nhìn nàng với vẻ nghi hoặc, như kiểu không biết chuyện gì đang xảy ra.

Mộ Sơ Lương không trộm nhầm, đây chính xác là chìa khóa nhà giam, để cho tiện, trên mặt chìa khóa thậm chí còn đánh ký hiệu. Vân Khâm lần theo ký hiệu nhanh chóng tìm được chìa khóa chính xác của căn phòng giam này, “Cách” một tiếng, ổ khóa mở bật ra, hàng rào sắt bám bụi cuối cùng cũng hé ra một khe hở.

Nghe thấy tiếng động này, mấy người trong phòng giam chợt cứng đờ cả người, cứ như đã hóa ngốc.

“Ta tới đây để cứu mọi người, mọi người theo ta.” Vân Khâm không dông dài mà đẩy phắt cửa phòng giam ra, nói ngắn gọn với mấy người bên trong.

Họ trố mắt nhìn nhau, vẫn còn ngớ ra tại chỗ, mãi tới khi Vân Khâm lên tiếng giục lần nữa thì một nam tử có gương mặt trẻ thơ và làn da trắng bệch mới đứng dậy, thấp giọng hỏi dò: “Cô là… ai?”

Có người khơi mào rồi, những người còn lại cũng thi nhau hỏi theo.

“Chẳng lẽ là người Văn trưởng lão phái tới cứu bọn ta?”

“Lão khốn Lương Ung đó chết rồi à?”

Vân Khâm nghe tới đây thì hơi nghệt ra, vì Lương Ung chính là tên cúng cơm của đảo chủ Thập Châu đương nhiệm.

Chửi thế thì nàng biết mình cứu đúng người rồi, vội vàng nói rõ ý đồ với họ, rồi mới hỏi: “Những người còn lại bị giam ở đâu?”

Họ nghe xong lời giải thích vắn tắt của Vân Khâm thì cũng hiểu được đại khái, lập tức phản ứng cực nhanh: “Bọn ta dẫn cô đi tìm!”

Khổ nỗi họ chỉ mới đi được mấy bước thì lại bất ngờ dừng chân, một người trong số đó hơi biến sắc: “Chúng ta bị hạ độc, hiện tại linh lực đã bị phong bế hết rồi, sợ là dù có ra khỏi nhà giam này thì cũng không thoát khỏi hòn đảo này…”

Nghe vậy, óc Vân Khâm đột nhiên lóe sáng, tức tốc vận linh lực dốc cả đống thuốc từ trong chiếc vòng tay bạc ra, hỏi vội: “Các người nhìn thử xem trong này có thuốc giải không?”

Mấy người cúi đầu lục lọi, quả nhiên chẳng bao lâu đã tìm được thuốc giải trong mớ đó. Số lượng thuốc giải không ít chút nào, ban đầu Vân Khâm không hiểu tại sao Mộ Sơ Lương lại đồng ý ở lại trong dược lâu Viêm Châu nghỉ xả hơi lâu như vậy, giờ nghĩ lại mới biết Mộ Sơ Lương đã lường trước là thể nào cùng dùng rồi. Nàng mím môi chia thuốc giải cho từng người, rồi chia luôn cả chìa khóa: “Chúng ta chia nhau ra cứu người đi.”

Nơi đây cực lớn, với sức một mình thì muốn cứu hết mọi người ra trong một nốt nhạc là điều không tưởng, trong khi lòng dạ nàng vẫn còn đang lo cho Mộ Sơ Lương còn trên đỉnh núi, chẳng biết y có thể cầm cự được bao lâu nữa.

Nàng nhất định phải mau mau chạy về, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chạy về.

Vân Khâm phân phát thuốc giải và chìa khóa xong bèn chạy đi cứu người. Bên dưới vẫn còn khá nhiều hộ vệ trông giữ, nhưng được cái những người được cứu ra đã dần hồi lại linh lực, đủ để đối phó với mấy tên canh phòng. Trong phút chốc mọi người đều đổ về dưới hố, tiếng cửa sắt bị đẩy ra ngày một dồn dập, tiếng bước chân và tiếng hô hoán cũng ngày một vang dội, nhưng nét mặt Vân Khâm vẫn chẳng giãn ra chút nào, tay chân không hề ngơi nghỉ mà cứ đi mãi tới trước, cho tới khi nhìn thấy ánh lửa cuối cùng.

Tiếng huyên náo dội lại bốn bề, càng ngày càng có nhiều người được cứu ra, và cũng càng nhiều hộ vệ túa đến, cả nhà ngục Tổ Châu khơi mào trận chém giết tưng bừng, trong khi Vân Khâm cứ dẫn mọi người mải miết đi xuống, tới thẳng nhà ngục u ám cuối cùng.

Ở đó hắt lên ánh nước sóng sánh, song nó không phải là màu xanh của nước mà là màu vàng óng ánh. Ở giữa ao vàng lơ lửng một cái lồng sắt to tướng, bên trong lồng có một người đang ngồi.

Là một ông lão gầy guộc áo đỏ, mái đầu bạc phếch.

“Canh trưởng lão ở trong đó!” Những người theo cạnh Vân Khâm, khi nhìn thấy người đang bị nhốt trong lồng sắt thì nôn nóng ra mặt.

Trong tay Vân Khâm còn lại chiếc chìa khóa cuối cùng, có lẽ nó là chìa khóa của chiếc lồng sắt ấy, nhưng cái ao nước vàng óng này đúng là quái dị, Vân Khâm toan bước lên thì bị một người sau lưng kéo lại: “Trong cái ao đó là cực độc do Sinh Châu đưa tới, không được dính vào nó, cô nương cẩn thận!”

Vân Khâm trầm ngâm, dừng bước lại không tiến lên nữa, chỉ đưa mắt nhìn người ở giữa cái áo xa xa.

Ông lão nọ cũng đang nhìn Vân Khâm, sắc mặt ông ta lạnh lẽo băng giá, thậm chí còn tỏa ra nét kiêu ngạo, chẳng có vẻ gì là vui sướng khi sắp được cứu cả, ông ta chỉ nhìn xoáy vào Vân Khâm với đôi mắt thâm trầm, chẳng biết đang suy tư điều chi.

Cái ao này rất lớn, tất cả mọi người đều đang dán mắt vào nó, trong những người được cứu thoát này chẳng thiếu gì cao nhân đã vượt qua lục cảnh, thế mà chẳng ai có thể vượt qua cái kim trì ma quái này, dĩ nhiên Vân Khâm cũng đành bó tay.

Mấy tên hộ vệ cuối cùng đã bị xử gọn, nhưng sắc mặt mọi người vẫn chẳng khá hơn là bao, bởi vì ngay lúc này, những pháp trận bày bố bên bờ kim trì đột nhiên dao động phát ra ánh sáng đỏ thẫm.

Cơn rung chuyển truyền tới từ sâu dưới lòng đất, kim trì bắt đầu nổi sóng, hất mạnh nước trong ao lên không trung, ngay tức tốc cháy thành một đóa hoa lửa rực rỡ, rồi tan thành khói xanh mất dạng. Nhà ngục cũng rung chuyển theo cơn địa chấn, chỉ có người trong lồng là vẫn khoanh tay lạnh lùng nhìn đám đông trên bờ.

Trận pháp ngày một sáng, vài cột sáng bất ngờ chiếu xuyên từ bầu trời xuống pháp trận dưới mặt đất. Trong hào quang sáng lóa, vô số bóng người bắt đầu nổi lên từ giữa trận pháp, mỗi chiếc bóng đều mang theo hơi thở mạnh mẽ chết chóc, uy áp đáng sợ cuốn tới lật trời, ép cho nhóm Vân Khâm phải lùi nhanh mấy bước.

“Người của Lương Ung phái tới!”

“Thiết lao thập tam vệ!”

“Vân Khâm cô nương cẩn thận!”

Trong tích tắc, mọi người trắng bệch mặt mày, loạng choạng chực ngã, như khó thể nào đứng thẳng người nổi.

Tu vi của Vân Khâm không hề cao hơn họ, thậm chí còn chẳng bằng ai, nên nàng phải lui lại tận mấy bước, cũng nhìn thấy bóng người xuất hiện bên trong trận pháp.

Mười ba tên mặc khôi giáp đen kỳ dị đứng sừng sững ở bốn góc kim trì, mặt mũi của chúng giấu kín mít bên dưới khôi giáp nên chẳng nhìn ra biểu cảm, chỉ thấy độc một đôi mắt, trong mắt là một màu đen nhánh, không phản chiếu dù là chút ánh sáng.

Vân Khâm rét run toàn thân, lần đầu tiên trong đời ngửi được mùi tử vong.

Đó là những kẻ mạnh thật sự, là công cụ giết chóc, Vân Khâm không tài nào tìm được tí sơ hở trên người chúng, bởi vì chúng không hề có sơ hở.

Chúng yên lặng giây lát, sau đó bước tới gần nhóm Vân Khâm.

Hơi thở chết chóc phả vào mặt.

Vân Khâm không lui nữa, vì mọi người đều không lui, khi bọn hắc y bước tới, những người vừa được cứu đã đẩy Vân Khâm ra sau lưng để    bảo vệ.

“Vân Khâm cô nương, cô đi trước đi!” Người lên tiếng là nam tử có gương mặt trẻ thơ được Vân Khâm cứu ra đầu tiên, hắn quay lại mỉm cười với Vân Khâm, sau đó quay người xách thanh đao mà hắn mới đoạt được từ tay một tên hộ vệ lên: “Chúng ta phải cứu thoát Canh trưởng lão rồi mới đi.”

Những người còn lại không nói gì, nhưng ai nấy đều không có ý định rời khỏi đây hệt như hắn.

Vân Khâm không biết vị trưởng lão đó có ý nghĩa ra sao với họ, nàng cũng chẳng kịp hỏi, bởi vì lúc này một bóng đen đã âm thầm nhập vào nhóm người như luồng gió lạnh.

Đêm khuya se lạnh, ánh lửa át mất ánh sao trên đầu, bầu trời trên cao chỉ còn một màu đen sâu hun hút, tầm mắt Vân Khâm trong phút chốc cũng tối sầm xuống như bầu trời đó, rồi bất thình lình, đêm tối vỡ tan tành, một dòng máu đỏ bắn phụt ra trong nhóm người trước mặt.

Tên hắc y nhân vừa trờ tới đã xé nát một người! Trong thoáng chốc đám đông chợt tản ra, một tên hắc y nhân khác cũng lao tới, sau đó càng nhiều ánh đỏ phụt ra hơn, như hoa lửa mà cũng như hồng liên, thê lương tột cùng.

Mắt Vân Khâm mở to trợn trùng, lạnh buốt từ tận máu thịt xương tủy, đối mặt với bọn người này nàng hoàn toàn không có cửa thắng, dù cho tất cả mọi người ở đây hợp sức lại e rằng cũng không thắng nổi.

Bóng đen lại lướt tới, lại có thêm một màn sương máu bắn phụt ra, bọn hắc y nhân này không cầm theo vũ khí mà lấy chính móng tay thay cho lưỡi dao bén ngót, chúng coi mạng người như cỏ rác, chẳng chút lưu tình!

Nhưng Vân Khâm không thể đi, nàng vẫn chưa cứu được ai cả, còn chưa dẫn họ thoát khỏi đây, nếu đi bây giờ thì đừng mong cứu được ai nữa, bất kể là những người ở đây hay là Mộ Sơ Lương trên đỉnh núi. Nàng nhất định phải đưa người thoát khỏi đây, chỉ có vậy thì họ mới còn khả năng đi tiếp.

Vân Khâm cắn môi, nhặt thanh đoản đao dưới đất lên, lấy đao làm kiếm vận dụng kiếm quyết của Mai Ảnh kiếm, kiếm ý quét tới điên cuồng, đánh thốc về phía một tên hắc y nhanh như chớp.

Tên hắc y nhân này chẳng buồn liếc tới Vân Khâm, chỉ vồ móng tay nhuốm máu sang đánh nát trường đao bằng một chưởng, bắn trả lên đỉnh đầu Vân Khâm.

Vân Khâm cắn răng tránh, nhưng đến đây nàng lại tuyệt vọng phát hiện một chưởng của tên đó trông thì chẳng hề biến hóa, nhưng lại khiến người ta khó lòng tránh né.

Bị ép vào đường cùng, nàng không biết thuật khống huyết của Tiêu gia có hữu dụng vào lúc này hay không, tóm lại cứ thử đại một lần. Mắt nàng lập tức lóe hàn quang, một đạo kiếm khí cắt rách đầu ngón tay, đang muốn xuất thủ thì bỗng nghe thấy một tiếng động nặng nề, một người đã lao tới trước khi tên hắc y nhân ra đòn, chặn Vân Khâm ở sau lưng.

Người nọ làm giảm đi hơn nửa chưởng thế, nhưng vẫn kéo theo Vân Khâm ngã lui về sau, hai người vội vàng thoái lui, khéo thế nào lại ngã ngay bên bờ kim trì.

“Vân Khâm cô nương!” Đoản đao tuột khỏi tay người nọ rơi tõm vào trong ao, ánh lửa đột nhiên bùng lên hóa đoản đao thành một luồng khói xanh, thế nhưng hắn không màng để tâm, chỉ vội vàng quay đầu đanh mặt nói: “Cô đừng xen vào chuyện của bọn ta, đi mau đi!”

Vân Khâm im lặng, người ra tay cứu nàng vẫn là nam tử có gương mặt trẻ thơ đó, hắn giơ tay lên đẩy Vân Khâm ra, Vân Khâm bị hắn đẩy lùi hai bước thì dừng lại, đầu ngón tay bị cắt rách ban nãy chợt rỉ máu, nhỏ vào kim trì bên cạnh.

Vân Khâm như cảm giác được gì đó nên không nhìn người nọ nữa, chỉ dõi mắt theo giọt máu tươi đó, nhìn máu tan vào trong ao, nước ao óng ánh vàng hơi nhuộm đỏ, nhưng chốc lát sau đã biến mất.

Trận chém giết vẫn còn tiếp diễn, Vân Khâm nghe thấy những âm thanh đó mà nét mặt dần biến hóa.

Nam tử nọ khuyên Vân Khâm không xong, rốt cuộc cũng thở dài một tiếng, quay lại nhập vào cuộc chiến. Năng lực của những người mới được cứu ra chưa hồi phục hoàn toàn nên dĩ nhiên không phải đối thủ của bọn hắc y nhân, chỉ trong chớp mắt đã có thêm mấy người bỏ mình, hóa thành một vũng máu tươi. Nam tử nọ bị mất đao cũng chẳng hề sợ hãi, nhanh chóng đổi sang dùng quyền cước đối kháng, nhưng chẳng mấy chốc đã có dấu hiệu bại trận.

Rồi xoạt một tiếng, một tên hắc y nhân thẳng tay cào rách vai y, sau đó dấn lên một bước nhìn nam tử té ngã dưới đất, vung tay lên định tung một đòn quyết định.

Một chưởng hạ xuống lẽ ra phải khuấy lên một màn sương máu.

Thế mà lần này tay của hắc y nhân không hạ xuống.

Vì một tia kim quang thình lình bắn vụt tới, rơi lên bàn tay hắc y nhân.

Đó là một tia kim quang cực mảnh, mảnh hệt như một sợi chỉ thêu, nó bất ngờ lướt qua bầu trời đêm rồi xuyên qua bàn tay của hắc y nhân một cách nhẹ tênh.

Im lìm không tiếng động, nhưng tiềm tàng chết chóc.

Ngay khoảnh khắc yên lặng này, chỉ nghe “Phựt” một tiếng, trong bàn tay của hắc y nhân đột nhiên phóng lên một ngọn lửa ánh kim bỏng rát!

Ánh lửa sáng lòa, rực rỡ hơn tất cả ngọn đèn dầu trên giá gỗ chung quanh, chênh lệch hệt như trăng và sao, nó bừng lên trong phút chốc khiến tất cả mọi người đồng loạt sững lại, nhìn qua.

Tên hắc y nhân kia sững sờ giây lát, chưa kịp có hành động gì thì ánh lửa đã tỏa ra bao bọc lấy hắn, ngay sau đó, hắn rã tan thành tro bụi.

Bầu không khí lập tức im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi phất qua ngọn lửa vọng tới tiếng reo lách tách, và tiếng bụi rơi lên mặt đất.

Sau đó tầm mắt mọi người dịch chuyển, nhìn về điểm xuất phát của tia kim quang ấy.

Người đứng ở đó là Vân Khâm, vô số ánh sáng chập chờn bên cạnh nàng, nét mặt nàng đanh lại, môi mím rất chặt, nhìn chằm chằm vào hơn mười tên hắc y nhân còn lại, chậm rãi dấn lên một bước.

Bên thân nàng còn vờn quanh vô số giọt nước ánh vàng, tỏa ra khói xanh và ánh lửa.

Đó là nước trong kim trì, bây giờ nó là vũ khí của nàng, là vũ khí đáng sợ nhất.

Lúc này chẳng ai phát hiện ra, trong chiếc lồng sắt cách đó không xa, vị trưởng lão hồng y ngồi bên trong thoắt cái đã trắng bệch mặt mày, ông ta đứng dậy, tầm mắt cuối cùng cũng rơi lên người Vân Khâm, không dời đi dù một giây, đôi môi ông ta khẽ rung, mái tóc bạc tung bay, ánh mắt như bốc cháy.

*

Cũng như người bên dưới chân núi không biết trên đỉnh núi đang xảy ra chuyện gì, người trên đỉnh núi cũng không biết tình hình dưới núi ra sao.

Trên đỉnh núi đã nằm la liệt rất nhiều thi thể, chúng ngổn ngang trên đất đọng lại thành một vũng máu nhỏ.

Mà đứng giữa vũng máu đó là Mộ Sơ Lương.

Bộ y phục vốn tinh tươm của Mộ Sơ Lương đã dính đầy máu tươi, có điều khi khoác lên người y lại chẳng hề có cảm giác nhếch nhác thảm hại. Y che miệng ho nhẹ, máu chảy thành dòng qua kẽ ngón tay, thế mà ánh mắt vẫn đạm nhiên như muôn thuở, bình thản nhìn nam tử đối diện.

“Ngươi sợ ta chứ?” Người bị Mộ Sơ Lương nhìn nhếch mép cười nhạt, y bước lên một bước, ánh mắt bén ngót như đao miết qua người Mộ Sơ Lương.

Mộ Sơ Lương ho khan, giọng rất thấp, vừa ra khỏi miệng đã tan đi theo gió: “Thế gian này hỏi ai không sợ Bách Lý tiên sinh.”

Tuy y nói thế, song giọng nói chẳng có vẻ gì là sợ hãi, mà nét mặt của người được xưng là Bách Lý tiên sinh kia cũng không thấy tí biến hóa nào.

Cười khẽ một tiếng, Bách Lý tiên sinh nói với Mộ Sơ Lương: “Ngươi sắp chết.”

Tiếng ho khan của Mộ Sơ Lương hơi chững lại, vai run khẽ, cúi đầu giấu nụ cười vào bóng tối.

Bách Lý tiên sinh không nhìn thấy nụ cười của y, chỉ nghe y thấp giọng nói: “Người Thập Châu các người đúng là rất giống nhau.”

“Hửm?” Bách Lý tiên sinh nhướng mày.

Mộ Sơ Lương lại ho khan: “Cách nói chuyện giống hệt nhau.”

“Ngươi đang kéo dài thời gian?” Bách Lý tiên sinh không đếm xỉa tới lời y nói, chỉ hỏi nhỏ.

Mộ Sơ Lương chợt ngẩng đầu lên, đưa tay lau máu ở bên mép: “Ngươi cũng vậy.”

“Người ta mang tới đều bị ngươi giết cả rồi, thế mà ngươi vẫn không dám động thủ với ta.” Bách Lý tiên sinh cất giọng nhạt nhẽo: “Xem ra là bệnh nặng lắm rồi nhỉ.”

“Ta đã bệnh nặng thế này mà ngươi còn chưa chịu ra tay với ta.” Mộ Sơ Lương đáp trả: “Ngươi đang sợ điều gì sao?”

Bách Lý tiên sinh chùng xuống.

Hồi lâu sau y mới đáp: “Ngươi thử đoán xem người ta đợi sẽ tới trước, hay người ngươi muốn chờ sẽ tới trước đây?”

Mộ Sơ Lương không trả lời câu hỏi này.

Vì đáp án đã có ngay sau đó.

Tiếng chim hót bỗng nhiên vang dậy cả thinh không, cánh đập phần phật khuấy tung cát đá, mà trong màn cát bụi che mờ tầm mắt này, vô số con chim lượn quanh bốn phía, vô số bóng người giáng xuống từ trên trời, vô số tia sáng lạnh lóe lên ngay sau đó, tất cả bao vây lấy Mộ Sơ Lương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện