Mặc dù Ân Bích Việt chưa nghỉ ngơi một đêm, nhưng ngày thứ hai lúc đi họp tinh thần rất tốt.

Dáng người cứng cỏi, ánh mắt trong suốt sáng ngời.

Liễu Khi Sương nhìn thấy cảm thấy vui mừng, “Xem ra thân thể sư đệ đã tốt rồi.”

Ân Bích Việt gật đầu, “Đa tạ sư tỷ quan tâm.” Vừa nhìn về phía Quân Dục, Đoàn Sùng Hiên, “Đa tạ đại sư huynh, ngũ sư đệ.”

Hắn tạ ơn chính là vì đã đi thăm hắn trong ngục, che chở hắn trên điện Thanh Hòa.

Tuy rằng Liễu Khi Sương cùng Đoàn Sùng Hiên support sai bét hết rồi… Mà dù sao, kết quả cũng thành công.

Liễu Khi Sương nhìn ánh mắt thành khẩn của thiếu niên, trong lòng có chút hổ thẹn.

Nàng cảm thấy lúc trước nàng không làm tròn trách nhiệm của một sư tỷ, lần này cũng không làm gì nhiều, dù cho thiếu niên đã chịu nhiều thương tổn, vẫn chân thành cảm tạ bọn họ. Người sư đệ này thật tốt tính.

Địa điểm họp đương nhiên là ‘Đệ nhất viện’ của Quân Dục. Bàn ghế vẫn do Đoàn Sùng Hiên cung cấp.

Ân Bích Việt nói cám ơn sau, liền nhìn về phía Quân Dục. Hắn biết đến nếu mở họp, nhất định là vị đại sư này huynh có lời muốn nói.

Thanh niên huyền y ngồi ngay ngắn ở đó, lưng thẳng tắp, như một thanh kiếm bất cứ lúc nào cũng có thể ra khỏi vỏ, lộ ra lãnh ý uy nghiêm đáng sợ.

Người nọ nhìn hai vị sư đệ, mở miệng nói, “Ba tháng sau, là Chiết Hoa hội ở Trọng Minh sơn, các đệ hãy đi một chuyến.”

Dường như là bởi vì bình thường không nói chuyện, thanh âm có vẻ hơi lạnh giá, ngữ khí cũng cứng ngắc.

Liễu Khi Sương nói bổ sung, “Thiên diệp liên ở Minh hồ có công dụng  ‘Trừ khử tạp niệm, khai hóa uất ức trong tâm’, cũng đúng lúc hai đệ có cơ hội ra ngoài du lịch.”

Ân Bích Việt bỗng nhiên nghĩ đến, Chưởng viện tiên sinh nói hắn tốt nhất là đi hướng Nam.

Mà Trọng Minh sơn, chính là ở Nam Địa.

Tới thật nhanh.

Chiết Hoa hội, chính là chiết (hái) Thiên diệp liên trong Minh hồ. (Thiên diệp liên: Sen ngàn lá)

Toàn Minh hồ, lá sen to lớn có thể che kín cả trời thì vô số, nhưng hoa sen cũng chỉ có một đóa. Mười năm mới nở.

Mười năm trong sinh mệnh dài đằng đẵng của tu giả dài không tính là lâu, nhưng không ai nguyện ý chờ.

Bởi vì Thiên diệp liên là bảo vật của Trọng Minh sơn, ngoại trừ có tác dụng ‘Trừ khử tạp niệm, khai hóa uất ức trong tâm’, còn có thể làm sạch thể chất, tăng cao tư chất tu hành, rất tốt cho con đường tu hành trong tương lai.

Đối với người tu hành từ ‘Tiểu Thừa’ trở xuống mà nói, không có thiên tài địa bảo nào có thể sánh bằng nó.

Dùng thực lực để tranh, người thắng có thể leo núi hái hoa. Trọng Minh sơn, ‘Chiết Hoa hội’ bắt nguồn từ đây.

Cuối cùng trải qua sự thương lượng của các phái, vì thúc đẩy người tu hành trẻ tuổi, định ra giới hạn từ ‘Tiểu Thừa’ trở xuống, ‘Phạt Tủy’ trở lên đều có thể tham gia. Bởi vì qua ‘Tiểu Thừa’ cảnh, hoa này liền trở nên vô bổ. Mà dưới ‘Phạt Tủy’, vẫn không thể hoàn toàn hấp thu linh khí bên trong hoa.

Từ ‘Nhất sơn ba phái, Phật môn song tự’ thay phiên chủ trì. Phát triển đến giờ, đã trở thành chỗ thi đấu dành cho người trẻ tuổi.

Vô số thiếu niên kinh tài tuyệt diễm các nguyện đi ngàn dặm. Không chỉ vì Thiên diệp liên, còn bởi vì dương danh.

Cũng là cơ hội cho các đại môn phái chấn hưng thanh uy, xác định địa vị, dò xét lẫn nhau.

Thương Nhai sơn mỗi lần đều đi, thế nhưng người Hề Hoa phong chưa bao giờ đi.

Quân Dục làm ra quyết định này, chủ yếu là bởi vì ‘Chứng tóc bạc’ của Ân Bích Việt.

Liễu Khi Sương cũng cho là vậy, bất kể là chữa bệnh hay là du lịch, Chiết Hoa hội ở Trọng minh sơn là lựa chọn tốt nhất.

Kiếm Thánh có ba đồ đệ, Quân Dục, Liễu Khi Sương, Yến Hành, đều không đi lễ hội này, nghe thì có chút khó mà tin nổi.

Quân Dục là Thủ đồ của Kiếm Thánh, lúc thành danh vẫn chưa có ‘Chiết Hoa hội’. Sau đó lúc ra phong du lịch, đã là Tiểu Thừa cảnh. Lại toàn đi đến những nơi hoang vắng lại nguy hiểm, ví dụ như Thập Vạn Đại Sơn, đầm lầy Man Hoang, đồng tuyết Tây Bắc, người thật sự gặp được hắn đã ít lại càng ít.

Liễu Khi Sương ngược lại là vốn có ý đi Trọng Minh sơn, không vì Chiết Hoa, chỉ vì muốn tìm đối thủ có thực lực ngang nhau để tôi luyện bản thân. Nhưng năm ấy lúc nàng xuống núi, lại gặp phải ‘Quỳnh cung’ ma tông thập nhị cung, liền đi theo Chưởng môn và các chư vị trưởng lão một đường trừ ma trên núi Tây Linh.

Lần kia rất nhiều kẻ Tiểu Thừa cảnh chết, lúc đó còn Liễu Khi Sương đang ở Ngưng Thần cảnh lại còn sống. Chiết Hoa hội tuy đã bỏ lỡ, may mà nàng đã tìm được đối thủ trong trận chiến đó, cũng không có tiếc nuối.

Đến Yến Hành xuống núi năm ấy, đi Chiết Hoa hội dạo một vòng, nhìn tất cả mọi người tự nhận không ai có thể thắng hắn, cảm thấy vô vị, vì vậy giương đao cưỡi ngựa, nghênh ngang rời đi, tung tích khó tìm.

Mà trên thực tế, bất kể là Quân Dục ‘Giết người vượt cấp’, hay là Liễu Khi Sương và ‘cuộc chiến trên núi Tây Linh’, hay Yến Hành ‘một đêm Phá Chướng’, đều là nghe người ta nói thì nhiều, kẻ tận mắt nhìn thấy thì ít.

Ân Bích Việt cùng Đoàn Sùng Hiên chuyến này nếu như đi, không chỉ đại diện Thương Nhai, mà còn đại diện Hề Hoa phong, đại diện cho đồ đệ của Kiếm Thánh.

Đây chính là lần đầu tiên đệ tử Kiếm Thánh chính thức xuất hiện ở trước mặt người đời sau trăm năm.

Không phải bên trong tài liệu được ghi chép cứng ngắc, cũng không phải trong câu chuyện khuếch đại của người khác, hay trong suy nghĩ của vô số người tu hành.

Đây là trận chiến trực diện với những thiếu niên trẻ tuổi thiên tư trác tuyệt khác, không thể nhường nhịn mà là ganh đua cao thấp.

Ân Bích Việt nghĩ tới những thứ này, tâm tình có chút nặng nề.

Bởi vì hắn hiểu rõ, đây không chỉ là chuyện thắng bại của một mình hắn, mà trên vai hắn còn gánh trách nhiệm uy danh của vị sư phụ hời kia của hắn.

Liễu Khi Sương lại có nhiều cân nhắc hơn. Nàng cho là, sư đệ lúc này ra ngoài du lịch, cùng người luận bàn, vừa vặn có thể mở rộng tầm nhìn, mỗi ngày càng thêm mạnh mẽ.

Không còn hạn chế ở một góc nhỏ nữa, vậy có thể khiến sư đệ quên đi việc Lạc Minh Xuyên đã làm.

Bây giờ sư đệ như có chút ngây thơ, có khả năng rất lớn là bởi vì hoàn cảnh lớn lên quá đơn giản. Không phải đóng cửa đọc sách trong học phủ thì chính là ở trên núi bế quan tu luyện khổ cực.

Bên ngoài mặc dù sẽ trải qua mưa gió, thấy lòng người khó lường, nhưng sư đệ sẽ trưởng thành. Sư đệ cần phải trưởng thành.

Nàng nhìn Ân Bích Việt, khẽ cười, “Người thiếu niên, dù sao cũng nên có chút nhuệ khí.”

Ân Bích Việt nhịn xuống khóe miệng co giật.

Nếu như lấy kinh nghiệm xuyên qua vô số lần của hắn… Câu nói này hẳn phải biến thành, ‘Ông già, hăng hái lên chút đi.’

Quân Dục dường như đoán ra sự lo lắng của hắn, “Năm nay, bên trong những người tham dự, có kẻ luyện ‘Phong Vũ kiếm’ hơi tàm tạm, những người khác không đáng để lo, nếu đệ không bỏ cuộc, không người nào có thể thắng đệ.”

Trời má! Niềm tin của chú là ở đâu ra hả?! Tui không phải chú đâu!! Tui mới ở hậu kỳ Ngưng Thần thôi!!

Ân Bích Việt rất hậm hực, bởi vì cái kẻ ‘Phong Vũ kiếm’ kia tên là Chung Sơn, thanh danh chấn động Nam Địa, hai mươi tuổi Phá Chướng, người đứng nhất dưới ‘Tiểu Thừa’ cảnh. Thanh Lộc kiếm phái vẫn luôn lấy làm kiêu hãnh, đây là thiên tài có thể vào cảnh giới Thánh nhân nhất trong tương lai ba trăm năm sau.

Kết quả đến trong miệng đại sư huynh, cũng chỉ được một câu ‘Hơi tàm tạm’. Nếu như Thanh Lộc kiếm phái biết được, nói không chừng giơ kiếm tự vẫn tập thể mất.

Bất quá hắn vẫn rất cảm kích, bởi vì đại sư huynh vì cổ vũ hắn, lại còn nói một câu dài nữa!

Liếc mắt vừa nhìn, quả nhiên hai mắt Đoàn Sùng Hiên đều sáng, trên mặt hưng phấn viết rằng ‘Đại sư huynh, huynh nói tận hai câu’.

Ân Bích Việt trong lòng thở dài, nhưng vẫn trịnh trọng nói, “Đại sư huynh, nhị sư tỷ hãy yên tâm, lần này đệ sẽ tận lực, không bôi nhọ uy danh Hề Hoa phong, cũng sẽ chăm sóc ngũ sư đệ thật tốt!”

Thế nhưng lời vừa nói ra, Liễu Khi Sương mang thần sắc kinh ngạc, mà ngay cả Quân Dục đều hơi run mà nháy mắt.

Trong lòng Ân Bích Việt thấy kỳ quái, đâu có gì sai đâu! Nửa câu đầu chắc chắn hoàn toàn đúng!

Nửa câu sau… Hắn là sư huynh của Đoàn Sùng Hiên, tu vi cũng cao hơn tên đó, đương nhiên là phải bảo vệ tên đó!

Đoạn Lải Nhải cười chắp tay, “Vậy thì làm phiền sư huynh chăm sóc.”

Ân Bích Việt không rõ.

Đoàn Sùng Hiên còn muốn trêu đùa vài câu, liền nghe Quân Dục trầm giọng nói, “Lạc Minh Xuyên đến.”

Cấm chế Hề Hoa phong ở trong tay Quân Dục. Hắn nói người đến, vậy Lạc Minh Xuyên nhất định đang bị chặn ở ngoài cấm chế.

Bầu không khí nhất thời yên lặng.

Liễu Khi Sương cau mày nói, “Hắn tới làm cái gì?”

Đoàn Sùng Hiên liếc nhìn sắc mặt Ân Bích Việt, “Xem ra…Là muốn gặp tứ sư huynh.”

Quân Dục đã chuẩn bị nếu người bên ngoài cấm chế dám tiến thêm một bước nữa, liền đánh ra một đạo kiếm khí.

Điều bọn họ đều không nghĩ tới chính là, Ân Bích Việt vậy mà gật đầu, coi như là chuyện đương nhiên nói, “Vậy đệ đi gặp huynh ấy một chút… Sư huynh sư tỷ, còn có những chuyện khác không?”

Ân Bích Việt không biết tại sao vẻ mặt của mọi người sốt sắng một chút.

Nhân vật phản diện đi gặp nhân vật chính để làm gì? Đương nhiên là biết người biết ta, như vậy mới chọc đúng điểm mấu chốt của nhân vật chính, do đó mới có thể liên tiếp bóp chết mục đích của nhân vật chính.

Thần sắc Liễu Khi Sương nặng nề, Đoàn Sùng Hiên muốn nói lại thôi.

Cuối cùng Quân Dục nói, “Cùng đi.”

Vì vậy các đệ tử Hề Hoa phong chầm chậm xuống núi.

… Tuy rằng bọn họ chỉ có bốn người.

Mà Lạc Minh Xuyên một thân một mình.

Nhân số trái ngược.

Quân Dục là nửa bước Đại Thừa, Liễu Khi Sương là Tiểu Thừa cảnh.

Lạc Minh Xuyên là Phá Chướng cảnh.

Cảnh giới trái ngược.

Ân Bích Việt đã hiểu, đây là cho hắn chỗ dựa!

Thế nhưng, căn cứ vào định luật ‘Cho nhân vật phản diện chỗ dựa chắc chắn không có kết quả gì tốt’ còn chắc ăn hơn ba định luật của Isaac Newton, hắn vẫn muốn khuyên các vị đồng môn này một chút.

Mà khi hắn nhìn thấy Lạc Minh Xuyên, lại không thể nói nên lời.

Thanh niên trước mắt, khí chất vẫn ôn nhuận, dung mạo vẫn tuấn lãng.

Mà rõ ràng là thời tiết đang cuối xuân, y đứng ở trong gió xuân, lại sinh ra cảm giác tiêu điều trong thu.

Hốc mắt xanh đen hơi lõm xuống, đạo bào màu trắng bay lên trong gió.

Chỉ cách biệt một tháng, người trước mắt dường như tiều tụy rất nhiều. Nào chỉ khác biệt một trời một vực so với lần đầu gặp.

Ánh mắt của y nặng nề, âm thanh có chút khản đặc, “Ân sư đệ.”

Lạc Minh Xuyên cho rằng y đã suy nghĩ rất rõ ràng, mà khi y nhìn thấy thiếu niên ở trước mắt, lời nói lại không nói ra được.

Bây giờ y thay sư phụ xử lý mọi việc ở Thương Nhai, ngọc giản mà các phong truyền đến điện Thanh Hòa đương nhiên cũng qua tay y, chuyện nào lớn sẽ báo cho sư phụ.

Sáng nay y thấy được ngọc giản ‘Danh sách người Hề Hoa phong tham gia Chiết Hoa hội’ mà Quân Dục truyền tới.

Hề Hoa phong chỉ có hai người từ Tiểu Thừa cảnh trở xuống.

Ân sư đệ.

Chỉ là nghĩ đến bộ dáng thiếu niên ở trong ngục, liền cảm thấy cả người như thở không nổi.

“Sư phụ, đệ tử muốn đi Chiết Hoa hội ở Trọng Minh sơn.”

“Vốn là con nên đi, quỳ cái gì mà quỳ?!”

“Con muốn đi cùng với Ân sư đệ.”

Chính Dương Tử trầm mặc. Chỉ có tiếng đồng hồ nước vang trong đại điện.

Cuối cùng ông vung tay, “Đi đi.”

Lạc Minh Xuyên đoan đoan chính chính dập đầu.

Quân Dục cùng Liễu Khi Sương đều không lên tiếng.

Vì vậy Đoàn Sùng Hiên tiến lên hai bước, mở miệng trước, “Lạc sư huynh đến để làm gì?”

Lễ nghi của hắn chu toàn, trên mặt mang ý cười, dù là ai cũng không chê được.

Ân Bích Việt nghĩ, cái chức bộ ngoại giao của Hề Hoa phong thật sự quá thích hợp Đoàn Sùng Hiên.

Lạc Minh Xuyên nhìn thiếu niên trước mắt, “Huynh đến là muốn đi Chiết Hoa hội cùng Ân sư đệ.”

Y cũng không phải là người không thạo ngôn từ. Y từng được khen ngợi ở luận đạo hội tứ phương vì tài ăn nói, cũng từng ở trong khốn cảnh tại bí cảnh, dùng ngôn ngữ ngưng tụ lòng người.

Nhưung hiện tại, chỉ nói một câu mà y tốn hết sức lực.

Liễu Khi Sương lạnh lùng nói, “Không thể.”

Sắc mặt Lạc Minh Xuyên tái nhợt trong nháy mắt.

Nhưng y chẳng thể nói được lời nào.

Vì vậy y dùng linh lực cắt tay. Máu đỏ tươi nhỏ từng giọt từng giọt, y nói rõ từng câu chữ, “Ta, Lạc Minh Xuyên ở đây tuyên thề, bảo đảm sẽ giúp sư đệ lấy được Thiên diệp liên ở Minh hồ, bằng không tu vi mãi mãi không tiến!”

Lời thề máu.

Lời thề này rất ít người dùng. Bởi vì nếu thề bằng máu, ảnh hưởng rất lớn đến người tu hành. Càng đừng nói tới hậu quả sau khi thề.

Đây là lời thề phải trả giá lớn, nói là phải làm.

Liễu Khi Sương kinh hãi đến biến sắc.

Đoàn Sùng Hiên xếp lại quạt, nheo mắt lại, “Lạc sư huynh, không thể nói lung tung được.”

Ngay cả Quân Dục luôn mang biểu tình lạnh lẽo cứng rắn, cũng có một tia buông lỏng.

Đôi môi mỏng của người thanh niên không còn chút máu.

Nhưng y nhìn chằm chằm vào người trước mắt, đáy mắt tựa như đã tuyệt vọng lộ ra chút hy vọng, nhẹ giọng nói, “Sư đệ, đệ có thể tin huynh không?”

Tất cả mọi người nhìn về phía Ân Bích Việt.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy, Ân Bích Việt khẽ gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện