Tháng ba, gió xuân rốt cục đã ấm áp.

Lạc Minh Xuyên lộ ra thần sắc kinh hỉ không thể tin nổi, cuối cùng hóa thành một nụ cười.

Từ lần từ biệt Ân Bích Việt ở địa lao, y chưa cười lần nào nữa. Bởi vậy nụ cười này, hơi có chút trúc trắc, còn có chút ngớ ngẩn mà y không biết.

Y đứng ở nơi đó, bởi vì Ân Bích Việt ngoài ý liệu đồng ý mà tay chân luống cuống, “Sư đệ, cám ơn đệ, huynh, huynh nhất định sẽ nói được là làm được…”

Liễu Khi Sương không yên tâm hỏi, “Tứ sư đệ, đệ suy nghĩ rõ chưa?”

Ân Bích Việt gật đầu, “Sư tỷ yên tâm, đệ có chừng mực.”

Quân Dục không nói gì, chỉ là nhíu nhíu mày.

Đoàn Sùng Hiên không biết nghĩ tới điều gì, vẫn mang ý cười như cũ nhìn Lạc Minh Xuyên.

Trong lòng Ân Bích Việt chẳng hề bình tĩnh như hắn biểu hiện.

“Thời đại này, mười tên vai chính tám tên hắc hóa bận báo thù, một tên thì ẻo lả bị người ta vứt. Nhân vật chính chân thành, chính nghĩa thế này so với ếch ba chân còn-khó-tìm-hơn.”

Hắn chẳng hiểu sao nhớ tới lời người kỹ thuật viên kia đã nói.

Nếu như nhân vật chính cứ mãi mang cái mạch não kỳ diệu kiểu này hoài, như vậy…

Tui muốn đổi sang nhân vật chính hắc hóa!!

Tốt xấu gì người ta cũng sẽ diễn theo kịch bản!!!

Cho đổi lại không?! Cho không!!

Hắn không thể hiểu được mạch não của Lạc Minh Xuyên, mà nhân vật chính mời hắn, làm sao có thể không đi? Huống hồ bên cạnh hắn còn có ‘Đồng môn chỗ dựa của nhân vật phản diện’, thật là đau đầu! Làm sao mới có thể thoát cảnh ‘Đối đầu nhân vật chính’ đây.

Nhưng khi hắn nhìn thấy biểu tình vui sướng của Lạc Minh Xuyên. Hắn đột nhiên cảm thấy thông suốt.

Thật là thâm!

Hóa ra kịch bản lần này là ‘Nhân vật chính đối xử chân thành, nhân vật phản diện lòng lang dạ sói, nửa đường trước là bạn tốt cùng chí hướng, nửa đường sau phản bội đâm cho một dao.’

Loại bước ngoặt thần kỳ kiểu này, mấy người nhiều chuyện rất thích!

Nghĩ tới đây, hắn vô cùng an tâm, quả nhiên kịch bản vẫn còn ở trong tay!

Vì vậy sắc mặt của hắn cũng khá hơn mấy phần, lúc nhìn Lạc Minh Xuyên trong mắt thậm chí có ý cười, “Lạc sư huynh còn có việc?”

Lạc Minh Xuyên dường như thấy được băng tuyết trên núi chợt tan, hóa thành dòng suối chảy róc rách trong lòng hắn.

“Không, không có… Sư đệ, nghỉ ngơi cho tốt. Huynh đây liền cáo từ.”

Nói là cáo từ, không biết tại sao lại đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Mãi đến tận khi Đoàn Sùng Hiên ho khan một tiếng. Mới lưu luyến không rời xoay người đi.

Mọi người lại bàn đường đi, đợi đến khi Ân Bích Việt cũng cáo từ ——

Liễu Khi Sương mới ẩn ý sâu xa nói,

“Đệ coi chừng Ân sư đệ cho tốt, chớ để đệ ấy bị người lừa… Tuy giờ ai cũng nhìn ra, Lạc Minh Xuyên có tình thâm với sư đệ, nhưng hắn dù sao cũng từng có ý đồ cưỡng bách, không thể cứ đem sư đệ giao cho hắn như vậy.”

Đoàn Sùng Hiên sắc mặt nghiêm nghị, ngả ngớn lúc trước biến mất, trịnh trọng nói, “Sư tỷ yên tâm, đây là đương nhiên.”

Ân Bích Việt bảo nàng yên tâm, nàng đương nhiên không yên tâm.

Nhưng khi Đoàn Sùng Hiên nói như vậy, nàng biết Lạc Minh Xuyên tuyệt đối không làm được gì cả.

Quân Dục không nói gì, nhưng cũng có ý nghĩ như vậy. 

Vậy là chuyện này cứ quyết định như thế.

Sau chuyến đi tới học phủ, Ân Bích Việt đã tìm được phương pháp luyện kiếm. Ngày sau cũng chăm chỉ luyện kiếm, không hề nghỉ ngơi.

Hắn cảm thấy hắn sắp đến cảnh ‘Phá Chướng’.

Chỉ hận thời gian không thể chạy chậm một chút, để hắn có thể thành thạo kiếm pháp một chút, cảnh giới càng thêm vững chắc.

Mà trong nháy mắt một tháng đã qua, đã đến ngày xuất phát.

Một ngày trước khi lên đường, hắn quyết định đi gặp đại sư huynh, nhị sư tỷ, coi như là cáo biệt.

Quân Dục không ở trong ‘Đệ nhất viện’.

Ân Bích Việt bị kiếm khí dẫn dắt, đi tới dốc núi sao viện.

Quân Dục đang luyện kiếm.

Trên tay chỉ là một cành cây khô.

Ân Bích Việt đứng cách mười trượng, đã biết người nọ đang say mê luyện kiếm, rơi vào cảnh đẹp, liền dừng tại chỗ không tiến lên, tránh khỏi quấy rối.

Sau cái chớp mắt, như có ngọn núi trước mặt hắn, thế núi bức người, bức người đến không thể thở nổi.

Hắn điều động chân nguyên chống đỡ kiếm khí, đồng thời tập trung chân nguyên vào mắt, nhìn kỹ lại.

Kiếm quyết mà Quân Dục đang luyện là kiếm quyết ‘Tiểu Trọng Sơn’ do Kiếm Thánh tự nghĩ ra.

Đứng ở dốc núi, thấy rừng cây rậm rạp, tạo thành thế núi.

Cũng giống như Ân Bích Việt luyện kiếm ở cạnh hàn đàm, mượn nước tôi luyện kiếm thế của thanh kiếm ‘Ỷ Hồ’ trong tay hắn.

Tâm tình, công pháp, kiếm chiêu, kiếm thế hòa hợp với trời đất, biến hóa tùy ý.

Gió nổi lên thổi bay sương mù, ánh sáng nơi xa viền lên màu vàng cho núi.

Hàng vạn ngàn ánh sáng ngưng tụ trên nhánh cây khô, hội tụ thành một dòng sông. Dòng sông mở núi phá đá, quyết chí tiến lên, khí thế cuộn trào gột rửa những ngọn núi phía xa, cuối cùng lặng yên không tiếng động chảy vào biển rộng.

Quân Dục đã thu hồi thế kiếm, đứng ở bên cạnh vách núi, xa xa gật đầu với hắn.

Áo đen tóc đen, gió thổi tay áo.

Hóa ra không có ánh sáng nào cả, không có dòng sông nào cả, không có ngọn núi xa xa nào cả, cũng chẳng có biển rộng nào cả.

Chỉ có rừng núi rậm rạp, vững chắc và yên lặng.

Tất cả chỉ là do kiếm ý.

Ân Bích Việt phục hồi tinh thần lại. Đi lên phía trước, thi lễ một cái, “Quấy rầy sư huynh.”

Không ngờ Quân Dục trực tiếp hỏi: “Thế nào?”

Ân Bích Việt ngẩn ra, mới phản ứng được đối phương đang hỏi về bộ kiếm pháp lúc nãy.

Hắn suy nghĩ một chút, “Sư huynh lấy thế núi luyện kiếm quyết ‘Tiểu Trọng sơn’, thế núi đầy mà không tràn, thu phóng tự nhiên. Có lẽ đan trong kiếm ý đã có tâm của sư huynh.”

Lời này không hề nịnh nọt, bởi vì kiếm của Quân Dục rất tốt.

Cho dù cầm là cành cây khô, chưa điều động chân nguyên. Kiếm khí cũng đủ để cho hắn cảm thấy như có nguy hiểm sau lưng.

Đây là chênh lệch cảnh giới. Càng là chêch lệch kiếm đạo.

Quân Dục lại nói, “Huynh mỗi ngày vung kiếm 63,000 lần, cũng đã ba năm nhưng không chỗ nào tiến bộ.”

Ân Bích Việt giờ mới hiểu được, đối phương là đang bàn về tu vi với hắn.

Trong Hề Hoa phong cũng chỉ có hai người họ luyện kiếm.

Tuy nói cảnh giới chênh lệch hơi lớn, Quân Dục cũng muốn nghe ý kiến của hắn.

Kiếm pháp của người nửa bước Đại Thừa, đương nhiên người ở Ngưng Thần cảnh nhìn không ra.

Mà Ân Bích Việt dù sao cũng từng trải. Huống hồ hắn đã gần như cảm giác được ràng buộc của Quân Dục ở nơi nào. Thậm chí là từ lần Đoàn Sùng Hiên nói, ‘Lúc đại sư huynh chiến đấu với kẻ Đại Thừa cảnh cũng không sử dụng Xuân Sơn Tiếu’, trong lòng hắn vẫn có nghi vấn…

Lúc này hắn trực tiếp hỏi, “Đại sư huynh luyện kiếm, tại sao không cầm ‘Xuân Sơn Tiếu’?”

Quân Dục không chút nghĩ ngợi nói, “Huynh chưa đến Đại Thừa, không xứng kiếm này.”

Ân Bích Việt nghĩ, hắn đã biết vấn đề ở chỗ nào rồi.

Mấy vị đồng môn này che chở cho hắn rất nhiều, hắn vẫn không có cơ hội báo đáp bọn họ.

Bởi vậy dù bây giờ biết lời nói của hắn có vẻ múa rìu qua mắt thợ, nhưng vẫn quyết định nói ra.

Hắn nhìn vào mắt Quân Dục, nói rất là nghiêm túc,

“Cảnh giới của đệ không cao, mà kiếm chính là kiếm, cành cây há có thể thay kiếm, búa rìu câu xiên không thể làm kiếm. Bởi vậy, trong tay có kiếm, mới xem như là luyện kiếm.”

Quân Dục hơi nhíu mày.

“Nếu như không được người sử dụng, vậy còn gì là kiếm? Bị để trong phòng, treo trên tường, chẳng lẽ là để trang trí?”

Quân Dục trầm mặc không nói.

Ân Bích Việt nói tiếp, “Dưới cái nhìn của đệ, ‘Xuân Sơn Tiếu’ tất nhiên rất tốt, mà nếu như chỉ ở trong hộp gỗ, như vậy chẳng còn là thần binh nữa, mà là gông xiềng!”

“Nó đang trói buộc huynh!”

Lời nói như kiếm, nhắm thẳng vào lòng người! Phá tan sương mù mờ mịt của người trong cuộc!

Quân Dục mở to mắt, kiếm khí sắc bén phun ra!

Một thân chân nguyên của Ân Bích Việt trong nháy mắt thôi phát đến mức tận cùng, vẫn cảm giác được một trận khí huyết sôi trào.

Chỉ là một hơi thở, khí tức bạo động của người nọ chợt trở nên trầm lặng, như chìm vào biển.

“Đại sư huynh, huynh có nghĩ tới, sư phụ nếu đã cho huynh thanh kiếm này, vậy nói rõ trong thiên hạ, trừ huynh ra, không ai có thể xứng với kiếm này!”

Quân Dục nhẹ phẩy ống tay áo, giống như phất đi một hạt bụi trần nhỏ bé.

Trói buộc nhiều năm như vậy, dưới cái phẩy tay này biến mất hoàn toàn.

Người nọ trịnh trọng nói, “Đa tạ sư đệ.”

Ân Bích Việt cúi đầu, “Đảm đương không nổi tiếng tạ ơn này.”

Mà Quân Dục vẫn thi lễ với hắn một cái. Ân Bích Việt vội vàng nghiêng người, tránh né cái thi lễ này.

Quân Dục ngơ ngác tại chỗ, nhìn núi xa.

Ân Bích Việt nói cáo từ, một mình quay người xuống núi.

Hắn biết ràng buộc trong lòng Quân Dục đã mất, lúc này cần thời gian để suy nghĩ.

Hắn có thể nhìn ra những thứ đó, cũng không phải là hắn thông minh hơn Quân Dục, chỉ là do người trong cuộc mơ hồ mà thôi.

Bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng Quân Dục rất mạnh. Đều không nghĩ ra rằng Quân Dục có trói buộc.

Ngay cả Đoàn Sùng Hiên khi nói đến việc Quân Dục chiến đấu không cần Xuân Sơn Tiếu, ngữ khí cũng tràn đầy tán thưởng.

Quân Dục đúng là rất mạnh. Mà trên vai người nọ có quá nhiều gánh nặng.

Thủ đồ của Kiếm Thánh, trách nhiệm của đại sư huynh, Hề Hoa phong và Thương Nhai sơn thậm chí là bố cục của thiên hạ.

Đâu chỉ là một ‘Xuân Sơn Tiếu’?

Thiên hạ chẳng hề gió êm sóng lặng như bề ngoài.

Bởi vì Kiếm Thánh không có tin tức đã lâu, thậm chí có kẻ bụng dạ khó lường đồn đãi: Kiếm Thánh đã không còn trên thế giới này.

Mà Thương Nhai sơn không có Á Thánh.

Chuyện này nghĩa là, nếu có một ngày Kiếm Thánh thật sự biến mất. Người có sức chiến đấu mạnh nhất ở Thương Nhai là Quân Dục, có thể sẽ phải đối đầu không chỉ là một vị Á Thánh.

Ân Bích Việt nghĩ tới đây, tâm tình có chút nặng nề.

Bởi vì nếu như hắn có thể nghĩ ra, người trong tối cũng có thể nghĩ ra.

Thậm chí đã có người đoán trước những biến ảo khôn lường của thế cuộc. Ví dụ như vị Chưởng viện tiên sinh kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện