Một vài chấn động xảy ra, không lớn nhưng đủ để bất kì du hành giả nào trong nhóm ở đây có thể biết được vừa có sự chuyển biến đáng kể. Con tàu đã lại tiếp tục di chuyển.

– Sương mù hẳn đã tan.

Kull mạnh dạn lên tiếng đoán.

– Chúng ta ra ngoài thôi? Darmil đề nghị. Cậu ta ở mãi trong chỗ này đã cảm thấy ngột ngạt lắm rồi.

– Đừng vội. – Athenia phản đối – Chờ họ tới báo đã. Dù sao họ mới là chủ, đừng gây xích mích.

– Tốt thôi.

Darmil buồn chán thốt, ngả người nằm dài trên ghế bành.

Cũng chẳng mất quá lâu để có thuyền viên đến thông báo cho nhóm rằng sương mù đã tan. Gương mặt của người thuyền viên vừa hoảng hốt, vừa mang theo chút khó xử, chừng như vừa phải trải qua chuyện gì ghê gớm lắm.

Kull chẳng thèm đoán, vừa được cho phép liền lách người lao ra ngoài. Đối phương có cố giấu giếm thế nào thì với một chuyên gia như cậu vẫn nên có thể tìm ra một vài manh mối đi.

Vài giờ liền trôi qua. Kull thậm chí bỏ cả bữa trưa với lý do kệch cỡm rằng đau bụng chỉ để dành thêm thời gian dạo quanh trên tàu.

Tiếc thay, cậu không tìm ra được chút manh mối nào. Mọi thứ, cứ như thể chưa từng có chuyện xảy ra cả, hay nôm na thì đó chính là manh mối lớn nhất.

– Kiếm cái gì đấy?

Nghe tiếng nói phát lên sau lưng, Kull giật bắn mình, để rồi nhận ra đó chỉ là tên đồng đội ngu ngốc đáng kiếp của cậu. Nếu chẳng phải lo ngại tùy tiện vận dụng kỹ năng chủ đạo sẽ gây chú ý thì còn lâu cậu ta mới hù cậu được như thế này.

– Đi dạo! Đi dạo thôi.

Kull thốt.

Darmil thấy bộ dạng hốt hoảng cùng gương mặt tái mét cũng Kull thì cười hề hề trông hả dạ lắm. Xong, cậu ta bảo:

– Tôi mới nói chuyện với vị thương nhân… ừm, ông ta tên Lapus thì phải.

Kull cố làm dịu trái tim nhỏ bé vừa suýt bị bóp nát của mình, một bên lắng nghe, hơi ra vẻ nghi hoặc.

– Ông ta có hỏi mục đích của cậu trên tàu là gì.






– Hả?!

Kull hô. Cậu biết mình rất khó có thể qua mặt đối phương một cách hoàn toàn, nhưng nghe được lời này vẫn không khỏi lo sợ một hồi.

– À, đó không phải là ý chính.

“Đó mới là ý chính!” Kull gần như hét lên trong lòng. Vậy nhưng ngoài mặt, cậu chỉ có thể cố làm bộ dáng bình tĩnh chờ đối phương nói tiếp.

– Ông ta thừa nhận… ừm không đúng, xác thực mấy câu chuyện mà ông thuật sư kia đã kể. Chúng đều là sự thật.

Kull ngẩng người ra, mặc cho Darmil tiếp tục nói thêm vài lời nữa về cuộc nói chuyện giữa cậu ta và vị thương nhân. Chờ cho đến lúc cậu ta nghỉ lấy hơi, cậu mới chen vào được một câu:

– Cậu… cứ vậy hỏi thẳng ông ta?

– Ừ thì… không nên làm vậy à?

Darmil hơi nghiêng đầu, vẻ không hiểu vấn đề ở đây là gì.

Vấn đề không hẳn là nên làm vậy hay không, mà là việc một người có thể nghĩ đến chuyện hỏi trực tiếp trong tình cảnh như hiện tại, thật sự là phi thường. Mạch suy nghĩ của tên đấu sĩ này hoàn toàn không thể nào nắm bắt nổi, cũng chẳng biết bằng cách nào mà đội trưởng Turan lại có thể quản lý được cậu ta.

Kull chịu phép, từ bỏ việc biết hiểu, mặc kệ luôn mọi mối nguy hiểm có liên quan. Giờ cậu chỉ muốn nghe cho hết nội dung cuộc nói chuyện khó tin giữa đồng đội mình và vị thường nhân kia mà thôi.

Vị thương nhân tên Lapus là chủ nhân con tàu, cũng đồng thời là chủ nhân của hòn đảo được nhắc đến trong câu chuyện. Hòn đảo là có thật, và mọi lời kể về nó đều không hề nói quá. Và chừng như hòng làm tăng thêm độ tin cậy, ông ta còn ngỏ lời mời Darmil tới đảo chơi.

Chỉ mời mỗi Darmil, không bao gồm bất kì ai khác. Kull có thể nghe được từ lời kể của đồng đội mình ý riêng ấy. Cẩn thận nghĩ thì, có lẽ đối phương biết về Darmil và nhà Altoris, nên phản ứng và thái độ như vậy chẳng có gì bất thường cả.

Nói trở lại, Lapus khẳng định sẽ đưa cả nhóm tới lục địa phía Tây an toàn nên mọi người đừng nên lo lắng. Việc này chỉ đơn giản là thuận đường, nếu là gặp người khác, ông ta vẫn sẽ làm như thế.

– “Xin đừng nghĩ tôi là kẻ xấu.” Ông ấy bảo.

Darmil kết thúc lời kể của mình.

Kull hít sâu một hơi. Có lẽ cậu đã nghĩ quá nhiều, lẫn đa nghi. Chuyên nghiệp tình báo là một chuyện, nhưng phản ứng thái quá sẽ chỉ khiến mọi chuyện càng thêm tệ. Cậu thậm chí chừng đã quên mất rằng bản thân cần phải đến được lục địa phía Tây tìm cách hội họp cùng Turan. Đó mới là thứ phải được ưu tiên hơn hết thảy.

Dần dà, tâm trí Kull trở nên tỉnh táo hơn, bản thân thì thả lỏng. Cảm giác nắm giữ chính mình trở về.

– Cậu nói đúng.

Kull nhận định.







Darmil nghe xong thì nhướn mày, nghĩ mà chẳng hiểu sao mình lại được khen khi chỉ đơn giản là kể lại cuộc nói chuyện giữa hai người.

Sau đó, nhờ Darmil, Kull tìm được cơ hội gặp mặt với vị thương nhân. Người đàn ông sở hữu mái tóc vàng kim và chòm râu dài hai phân, mặc trên người lớp áo bông dày màu đỏ với đầy các vật trang trí bằng kim loại và đá quý cực kì hào nhoáng.

Kull lấy khiêm tốn làm chủ, trước tiên bày tỏ lòng biết ơn, kế đến là tạ lỗi vì đã có những hành động không thích đáng.

Lapus lắc đầu, yêu cầu Kull đừng để ý, cũng đừng nhắc đến chuyện ơn nghĩa. Được giúp đỡ Darmil là niềm vinh hạnh của ông ta.

Chính là Darmil, không ai khác.

Nghe thế, Kull bèn uyển chuyển xin phép về phòng nghỉ ngơi. Đối phương đã thể hiện rõ tâm ý và mục đích của mình.

– Thế nào?

Athenia hỏi. Mặc dù Kull đã đề nghị cô nàng chủ động tìm gặp vị thương nhân để có cái nhìn chủ quan nhưng cô ta một mực từ chối.

Phản ứng của Athenia cho tới giờ hoàn toàn là dựa vào cảm giác của một du hành giả dày dặn kinh nghiệm, và đồng thời là của một đội trưởng luôn hết lòng suy nghĩ cho thành viên nhóm. Gì thì gì, hành động quá quắc là cô ta không thể nào làm được.

– Tôi đã bảo rồi. Đối phương chỉ tiện đường mang theo chúng ta. Tới được lục địa phía Tây, chúng ta và ông ấy sẽ chẳng còn liên quan nữa.

Kull nói, hơi tỏ vẻ khó chịu khi cứ bị gặng hỏi.

– Chuyện đó tôi biết. – Athenia cất cao giọng – Cái tôi quan tâm là con tàu và hòn đảo! Chúng có thật phải không?

– Theo lời ông ta thì… đúng. Nhưng cô tin lời nói từ một phía sao? Hay cô định tự mình điều tra?

– Tôi không có ý đó. Chỉ là… chúng ta cần đảm bảo an toàn.

Athenia vội giải thích.

Kull biết động cơ của Athenia là hợp tình hợp lý, nhưng cô ta cũng nên biết nhìn nhận tình hình mà làm việc. Nói rằng ở yên một chỗ không thèm hành động thì có phần vô dụng và chẳng khác gì chịu chết; tuy nhiên ngược lại thì cũng đâu khá hơn gì.

Thảm hại. Kull cảm nhận rõ tình cảnh đó của bản thân. Nếu đối thành đội trường thì cậu ắt hẳn đã có một giải pháp vẹn toàn rồi.

– Sao chúng ta vẫn còn nói về chuyện này vậy?

Darmil thốt, thể hiện sự bất mãn. Đối phương cứu giúp, cho chỗ ăn chỗ nghỉ, đối xử với chúng ta không hề có một chút thất trách nào. Vậy mà giờ lại mọi người lại đi nghi ngờ lòng tốt đáng kính đó, cậu ta khó thể nào nhịn nổi.






Đối mặt với nghi vấn của Darmil, Kull và Athenia chỉ có thể lựa chọn tạm thời bỏ qua chuyện này. Từ giờ cho tới khi con tàu đến được lục địa phía Tây vẫn còn phải mất thêm hai ba ngày nữa là ít. Cảnh giác thì cứ tiếp tục cảnh giác, nhưng cá ở trong chậu thì có giãy giụa cũng chẳng giúp được gì hơn đâu.

Tối đến, Darmil được vị thương nhân mời dùng bữa riêng cùng mình. Darmil có lẽ vì xích mích lúc chiều nên cũng không hề nhắc gì tới mấy thành viên khác trong nhóm, cứ thế đi tới chỗ hẹn.

Kull thở dài một hơi, bỏ ra khỏi phòng, tự tìm cho bản thân một góc khuất bên mạn tàu. Gió biển đêm lạnh ngắt, chẳng thua gì cái lạnh trên núi tuyết cả, khiến cậu phải rùng mình tận vài đợt.

– Lạnh dễ sợ.

Giọng nói có phần êm tai vang lên, kèm theo đó là tiếng rít ai oán. Kull đã sớm nhận ra đối phương: là cô nàng vũ công khó tính Shelah.

Cậu vừa định hỏi lý do đối phương xuất hiện, nghĩ lại thôi, mặc kệ. Cơ bản là chán chường, chẳng muốn làm gì.

Thế nhưng Shelah đã tìm tới đây thì tất nhiên có lý do, và sẽ chẳng chịu để yên cho Kull.

– Này! Tại sao Darmil và cậu lại chẳng thể hòa thuận với nhau được vậy? Cả… Athenia nữa.

Nghe giọng điệu này, có lẽ là cô nàng đã chẳng tìm được câu trả lời cho mong muốn của mình từ chỗ hai người kia nên mới chạy tới chỗ Kull. Cậu sau cùng vẫn là người thừa.

Nghĩ kỹ vẫn thật không sai. Từ xưa đến giờ luôn như vậy, xa xưa lắm từ khi Kull còn chưa sinh ra kia, vốn đã chẳng có ai cần cậu rồi.

Cha là một tên quý tộc tồi tệ. Mẹ là nô lệ bị bắt, nhiều lần muốn giết quách chính mình cùng với cái thai mà không thể, hoặc không dám.

Vừa sinh ra thì đã bị vứt bỏ, cũng chẳng biết may mắn hay xui xẻo mà được một đám người nhận nuôi để làm đứa trẻ đáng thương hòng xin tiền và bán đồ với giá đắt gấp nhiều lần.

Được vài năm thì hội nhóm của đám người ấy bị lật đổ, mọi thứ phá tan. Kull và mấy người bạn của mình cứ thế được hội Zalt lôi về huấn luyện và nuôi nấng cho phù hợp với thân phận sát thủ tương lai.

Năng lực của Kull có, tiếc là so ra vẫn thuộc hạng kém, nên không được xem trọng. Còn tốt khi ấy Đại Thánh Thế còn chưa tới nên cậu cùng những người bạn, bao gồm cả Hein vẫn sống tương đối tốt.

Đại Thánh Thế như đánh một đòn chí mạng, khiến Kull trở thành một kẻ thừa thãi chân chính, không cách nào phủ nhận được. Càng khiến cậu tuyệt vọng là các bạn của mình cứ thế lần lượt bỏ rơi mình.

Thứ rác rưởi. Vẫn luôn là như vậy.

Thậm chí hiện tại khi đã đột phá Nihr, trở thành du hành giả Thần cấp 15, cảm giác về sự tồn tại bản thân của Kull vẫn chưa hề tốt hơn. Có chăng là giờ cậu có thứ đốc thúc mình tiến lên, và dường như cũng có năng lực để làm điều ấy.

Không thể từ bỏ được.


Truyện hot của tháng không thể bỏ lỡ, thuộc thể loại triệu hoán nhân vật (chủ yếu là triệu hoán các nhân vật võ hiệp), xây dựng thế lực, map to rộng, main cơ trí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện