Lăng Huyền Thư còn chưa hết hi vọng nắm chặt ngân phiếu không buông, trên đầu chợt rơi xuống một giọt nước, làm ướt nhẹp ngân phiếu.

Than chủ cùng Lăng Huyền Thư cùng lúc ngẩng đầu nhìn lên.

Sắc trời xám xịt, từng giọt mưa to rơi xuống.

Lăng Huyền Thư quay đầu lại tìm Yến Thanh Tiêu, “Thanh Tiêu, trời mưa, ngươi đi tìm chỗ nào đó tránh mưa, cẩn thận bị mưa ướt.”

Than chủ nhân cơ hội vỗ mạnh một cái vào tay hắn, thấy hắn bị đau thu tay lại thì vội vã nhét ngân phiếu vào trong ngực, “Ta muốn dọn hàng, không muốn ở đây dây dưa với ngươi!”

Lăng Huyền Thư bĩu môi, “Ta thấy ngươi một năm nữa cũng không cần bày sạp lại!”

Than chủ cười khà khà vài tiếng, đẩy xe đi, “Đa tạ ngươi nhá!”

Mưa rơi càng lúc càng to, Yến Thanh Tiêu thấy Lăng Huyền Thư sắp bị mưa dầm ướt còn đứng ở đó nhìn bóng lưng Than chủ, vội vàng chạy qua kéo hắn đến dưới mái hiên, “Không phải chỉ là ba ngàn lượng bạc thôi sao, lúc về ta bù cho ngươi.”

Lăng Huyền Thư nhìn y, mỉm cười nói: “Ngươi cho ta là một chuyện khác, ngươi với ta thì khác nhau chỗ nào?”

Yến Thanh Tiêu trừng mắt, “Sao lại không khác nhau, muốn ngươi đem tiền Ngự Kiếm sơn trang đều cho ta hết, ngươi cũng đồng ý?”

“Vậy cũng phải xem dựa vào danh mục nào, ” Lăng Huyền Thư nói,: “ Nếu ngươi là Tam thiếu phu nhân Ngự Kiếm sơn trang, tự nhiên ta sẽ đồng ý hai tay dâng tiền.”

Yến Thanh Tiêu nắm tay, “Ngươi lại muốn chết…”

“Em dâu Thanh Tiêu, nó vừa nói nó với ngươi xem như là một, vậy cũng là của ngươi rồi, ngươi còn hỏi lại?” Lăng Huyền Sương lau nước mưa dưới cằm nói.

Yến Thanh Tiêu không muốn lại cùng huynh đệ bọn họ phí lời, xoay người nhìn về phía khác.

Thiệu Dục Tân giúp Lăng Huyền Sương lau nước mưa trên người, trách nói: “Bảo ngươi mau lại đây tránh mưa ngươi cứ không nghe, giờ thì bị ướt hết rồi.”

Lăng Huyền Sương thổi nước đọng trên chóp mũi, “Ngươi cũng ướt, muốn ta lau giúp ngươi không?”

Thiệu Dục Tân nắm lấy tay hắn đang duỗi tới, “Đừng nghịch, không nên lộn xộn.”

“Ồ?” Lăng Huyền Sương cảm nhận được một dòng nước nóng từ lòng bàn tay hắn tiến vào trong cơ thể mình, lập tức cảm thấy ấm áp cả người, hỏi, “Đang làm gì?”

Thiệu Dục Tân kéo hắn vào trong ngực, “Giúp ngươi xua khí lạnh, tránh cho ngươi khỏi cảm lạnh.”

Lăng Huyền Sương thuận thế dựa vào ngực của hắn, “Quả nhiên ngươi vẫn là tốt nhất!”

Thiệu Dục Tân cười cười, nói: “Có điều vẫn muốn nhanh chóng tìm được chỗ nào đó để ngươi thay y phục, ngươi không có nội lực hộ thể vẫn dễ bị hàn khí xâm nhập.”

Lăng Huyền Sương nói: “Không bị ướt nhiều, không sao đâu.”

Đào Tâm Duyệt đứng cách mấy người đứng ở đó ngó đầu nhìn hai người ngọt ngào, oan ức muốn rơi lệ.

Người bên cạnh chợt đưa tới một bộ y sam.

Đào Tâm Duyệt quay đầu qua nhìn, chỉ thấy Cao Thủ mặc lý y mỏng manh, bình tĩnh đứng ở đó.

“Hạ lưu!” Đào Tâm Duyệt kinh hô một tiếng, che hai mắt mình lại.

Cao Thủ: “…”

Mọi người cùng nhau nhìn sang.

Cao Thủ bất đắc dĩ nói: “Đào cô nương, ngươi là nữ hài tử, y phục bị ướt không dễ nhìn, dùng cái này che đi.”

Đào Tâm Duyệt lúc này mới ý thức được y phục của nàng bị mưa xối ướt nhẹp dán hết lên người, xác thực bất nhã, vội vàng cầm lấy ngoại sam quấn trên người, lúng túng nói: “Đa… Đa tạ ngươi.”

Cao Thủ vuốt hắn râu ngắn, “Lão già chăm sóc tiếu nha đầu, nên!”

Đào Tâm Duyệt lại quay mặt qua chỗ khác.

Cao Thủ đụng vào Trần Tiểu Cường đứng một bên khác, thấp giọng nói: “Còn không mau cởi áo của ngươi cho ta, đứa nhỏ này sao lại không hiểu chuyện thế hả!”

Trần Tiểu Cường: “…”

Lăng Huyền Dạ tiếp nhận khăn mặt Lăng Tiểu Lôi đưa đến, đang muốn lau mặt, lại nghĩ tới Mộ Phi Hàn bên cạnh không người chăm sóc,  thì dừng tay lại.

Mộ Phi Hàn đứng dưới mái hiên nhìn mưa rơi xa xa, vẻ mặt lành lạnh.

Nước mưa dọc theo tóc mai nhỏ xuống, rơi vào dòng nước dưới chân y, mang theo vài gợn sóng.

Giống như trái tim Lăng Huyền Dạ.

Lăng Huyền Dạ giơ tay lau mặt cho y, “Chờ thêm chút nữa đi, Tiểu Tình đã đi tìm nơi ở, rất nhanh sẽ trở về.”

Mộ Phi Hàn không quen nên hơi né tránh, tiếp nhận khăn mặt trên tay hắn nói: “Ta tự lau cũng được.”

Lăng Huyền Dạ tiếc hận nhìn bàn tay trống không, thầm nói: “Mọi việc đều tự mình thì có nghĩa gì, cùng người ở bên cạnh giao lưu nhiều mới thú vị a.”

Mộ Phi Hàn nói: “Ta không cần thú vị.”

“…” Lăng Huyền Dạ kéo một cái khăn lông bên cạnh, “Đúng là ngươi có đủ vô vị.”

Mộ Phi Hàn không nói gì.

Trong lòng Lăng Huyền Dạ buồn bực không lý do, giọng nói cứng nhắc: “Chúng ta một đường đồng hành lâu như vậy, nói thế nào cũng xem như là bằng hữu đi, ngươi…”

“Chúng ta không phải bằng hữu.” Không chờ gã nói xong, Mộ Phi Hàn lạnh như băng cắt ngang lời gã.

Từ trước đến giờ Lăng Huyền Dạ tình trường đắc ý cảm thấy hết thảy kiên trì cố gắng đều bị người trước mắt này tiêu hao hết, hắn dùng sức ném khăn mặt về một phía, lạnh rên một tiếng, cũng không nói lời nào.

Khăn mặt bay tới, Lăng Huyền Kỳ theo bản năng trốn về phía sau, nhưng đã quên bản thân đang dựa vào ván cửa, một cước đạp tới đủ làm cánh cửa rơi rụng, thân thể cậu cũng lảo đảo vào nhà.

Gian nhà không lớn, bên trong trống rỗng, trong góc chỉ có một cái bàn, có người đang nằm nhoài ngủ trên đó. Người nọ nghe tiếng ngẩng đầu nhìn Lăng Huyền Kỳ, lại nhìn ván cửa trên đất, “…”

Lăng Huyền Kỳ: “…”

Lăng Huyền Dạ ló đầu vào, “Khăn mặt ném qua đệ bắt lấy là được, trốn làm gì hả?”

“Đây không phải do tập võ luyện ra bản năng chứ sao?” Lăng Huyền Kỳ cãi lại.

Lăng Huyền Dạ nói: “Bản năng gì hả?”

Lăng Huyền Kỳ nói: “Bản năng ám khí.”

Lăng Huyền Dạ: “…”

Lăng Huyền Kỳ thấy người nọ còn duy trì tư thế hơi nằm nhoài trên bàn, nói xin lỗi: “Xin lỗi, ta cũng không cố ý, ta… Đền bạc cho ngươi nha?”

Người nọ lúc này mới đứng lên đến gần, đưa tay qua phía Lăng Huyền Kỳ: “Đền.”

Lăng Huyền Kỳ rốt cuộc mới thấy rõ tướng mạo của hắn, ra là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, không khỏi càng cảm thấy tội lỗi, quay đầu lại nói: “Tam ca, đền nhiều một tí?”

Lăng Huyền Thư: “…” Hôm nay có phải ngày không thích hợp xuất hành? Thiếu niên nọ tiếp nhận bạc xong, lại tới ôm ván cửa, nỗ lực mang đi đóng trở lại.

Lăng Huyền Kỳ thấy thân hình hắn không lớn, nên chủ động đi qua giúp đỡ. Xếp gọn ván cửa xong, cậu còn muốn nói với thiếu niên vài câu, đã thấy thiếu niên không chút lưu tình đóng cửa lại.

Lăng Huyền Dạ vịn vai cậu em, “Cái cảm giác này ta hiểu.”

Lăng Huyền Kỳ nhìn cửa thở dài, nói: “Tứ ca, sao vừa nãy ném khăn vào đệ?”

“…” Lăng Huyền Dạ đứng cách xa ra, “Tiền bồi thường lần này xem như tính qua người huynh, đệ hãy quên chuyện này đi.”

Chờ đến lúc người Ngự Kiếm sơn trang tìm được nhà trọ, mang đủ ô dẫn bọn họ đến nơi thì trời đã tối đen. Chuyện khác tạm gạt qua một bên, chuyện đầu tiên lúc này là mọi người gọi nước nóng, tắm rửa thay y phục.

Lăng Huyền Kỳ tắm rửa sạch đi ra, cái bụng đã đói kêu ục ục, mới gọi tiểu nhị chuẩn bị tốt một bàn rượu và thức ăn, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến từng trận ầm ĩ. Lòng cậu sinh hiếu kỳ, từ trên lầu đi xuống, thấy một đám đại hán tiến vào nhà trọ, hán tử râu quai nón dẫn đầu đi thẳng đến chưởng quỹ, lớn tiếng nói: “Lão Hoàng, có phải hôm nay ngươi đón vài kẻ có tiền, nhanh gọi ra hết cho ta!”

Tựa hồ chưởng quỹ nhận ra những người này, lập tức hô hoán tiểu nhị đi gọi người.

Tiểu nhị chạy đến cầu thang, thấy Lăng Huyền Kỳ đứng ở đó, nói: “Ở đây có một!”

Những người kia nghe theo tiếng nhìn sang, một tên bên cạnh hán tử râu quai nón chỉ vào Lăng Huyền Kỳ nói: “Chính là hắn!”

Đây không phải là thiếu niên mới gặp cách đây không lâu sao, Lăng Huyền Kỳ gật đầu một cái xem như chào hỏi với hắn, nói: “Cửa lại hỏng rồi à? Ngươi nói với ta ta sẽ đền lại, không nên hưng sư động chúng.” ( ra quân ồ ạt gây sự)

Hán tử râu quai nón xắn ống tay áo, tàn bạo mà nói: “Thằng nhóc con, ta đã tìm được ngươi!”

Lăng Huyền Kỳ: “…”

Hán tử râu quai nón vung tay lên, nói với mọi người đi theo sau lưng: “Bắt lại cho ta!”

Lăng Huyền Kỳ còn chưa rõ là chuyện gì, thì thấy một đám người phần phật vọt tới, vẻ mặt mỗi người đều là hung thần ác sát. Cậu nhẹ nhàng thoải mái né tránh trên cầu thang nhỏ hẹp, nói với thiếu niên kia: “Không phải ta đã đền bạc cho ngươi rồi sao, ngươi làm cái gì vậy, ngươi nói với cha ngươi đây chỉ là một chuyện hiểu lầm đi.”

“…” Hán tử râu quai nón bạo quát, “Ngươi mới là cha hắn!”

Thiếu niên: “…”

Hán tử râu quai nón há miệng, cúi đầu nhìn thiếu niên kia, “Ta nói sai rồi, không hề có ý định nhắc tới lão nhân gia nhà người.”

Thiếu niên: “…”

“Không phải là một cánh cửa thôi sao, ” Lăng Huyền Kỳ nhảy khỏi cầu thang, bắt đầu tránh né ở trên đại sảnh, “Ta đền cho ngươi sửa cả căn phòng, chúng ta không thể ngồi xuống hòa khí nói chuyện à?”

Hán tử râu quai nón nói: “Ít nói nhảm, đâu chỉ là chuyện ván cửa? Ngươi gây ra họa lớn hơn, đừng hòng chạy trốn!”

“Không phải chuyện ván cửa thì chuyện gì nữa?” Lăng Huyền Kỳ cũng hơi động khí, “Ta đã đủ khách khí, các ngươi đừng có quá phận quá đáng, nếu không ta sẽ đánh trả!”

Hán tử râu quai nón nghe vậy vui vẻ, “Há, tiểu tử nhà ngươi, ca ca hôm nay muốn xem thử ngươi có bao nhiêu năng lực!” Nói xong, hắn tự mình nhào tới.

Lăng Huyền Kỳ nể tình mình có lỗi trước, vẫn chưa ra tay thật sự, chỉ túm người xông lại ném ra. Mà mấy tên hán tử đều thuộc dạn ngũ đại tam thô, nào có người quan tâm ngã té lăn lộn mấy vòng, quăng ngã xong sau đó lại bò lên, lại vọt tới. Lăng Huyền Kỳ quăng người ngã cả buổi, vừa đói vừa tức, cơn giận cang bùng phát to hơn, tiện tay túm một người ném ra ngoài, “Còn chưa đủ à, hay muốn ta giết một hai tên trong các ngươi mới bằng lòng dừng tay?”

Cậu vừa dứt lời, ở cửa truyền đến một tiếng gào “Ai ui” đau đớn.

Mọi người lập tức dừng tay, nhìn về phía phát ra thanh âm.

Thiếu niên bị Lăng Huyền Kì ném đại hán va phải vào người, lông mày cau vào một chỗ.

Hán tử râu quai nón vội vàng quay qua ném cái tên còn đang nằm nhoài trên người thiếu niên qua một bên, nâng hắn dậy nói: “Ngươi không sao chứ, có bị va đau chỗ nào không?”

Thiếu niên chỉ Lăng Huyền Kỳ, “Còn không mau bắt hắn lại đi gặp cha ta, các ngươi nhiều như vậy còn không đối phó được mình hắn, ngu chết đi được!”

...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện