Lăng Huyền Kỳ vừa định nói không muốn đánh, quay đầu qua thì thấy Lăng Tiểu Tình đứng ở phía sau, hết hồn: “Ngươi ở đây làm cái gì?”
Lăng Tiểu Tình nói: “Ta muốn hỏi tiểu thiếu gia có cần hỗ trợ gì không.”
“Ngươi đứng đây lâu chưa?”
“Không lâu lắm, nghe thấy tiếng động từ lúc thiếu gia mới vừa động tay với bọn họ thì chạy tới.”
Lăng Huyền Kỳ: “…”
Trên lầu lại truyền tới vài tiếng bước chân, Lăng Huyền Kỳ ngẩng đầu nhìn, thì thấy mấy vị huynh trưởng nhà mình cùng những người khác đều bị tiểu nhị gọi ra.
Lăng Huyền Sương không vui gì nói: “Phá nhà à, tắm thôi cũng không được yên, các ngươi không muốn buôn bán nữa à?”
“Huyền Thư, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Đệ không chịu giao đủ bạc à?”
Lăng Huyền Thư: “…”
“Các ngươi cho rằng dùng bạc là có thể giải quyết xong chuyện hả?” Hán tử râu quai nón nói, “Ở Tàng Long Ngọa Hổ Than gây ra họa lớn mà còn dám trắng trợn thuê nhà trọ, dám coi thường chúng ta à! Thức thời thì mau mau theo ca ca đây đi gặp Nam than Chu gia, dập đầu nhận sai với lão nhân gia, nếu không các ngươi cứ chờ xem!”
“…” Lăng Huyền Dạ nói, “Bởi vì một cánh cửa bị rơi xuống đất?”
Thiếu niên mất kiên nhẫn, “Cánh cửa gì, ngoại trừ cánh cửa còn đống chuyện nữa sao ngươi không nói hả? Đừng tưởng lắp lại thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi, mau đi theo ta!”
Mọi người nhìn Lăng Huyền Uyên.
Lăng Huyền Uyên suy nghĩ một chút nói: “Đi nhìn thử xem, không thì sẽ ăn không ngon ngủ không yên.”
“Phải làm vậy thôi, có hiểu lầm thì nên giải quyết đúng lúc đỡ mất nhiều thời gian.” Lăng Huyền Thư nói, “Nếu như vị Chu gia kia có thể quản việc ăn ở đêm nay của chúng ta, vậy thì không thể tốt hơn.”
Mọi người: “…”
Không biết mưa đã tạnh từ lúc nào, hơi lạnh ẩm ướt vẫn chưa tan hết, Lăng Huyền Sương ra khỏi đám người, không nhịn được run lập cập.
Thiệu Dục Tân quấn y phục giúp hắn, “Lạnh?”
“Cũng còn tốt.” Lăng Huyền Sương hơi rụt cổ.
Thiệu Dục Tân nắm chặt tay hắn, “Chờ chút nữa nhờ vị Chu gia kia nấu nước nóng cho ngươi mới được.”
Lăng Huyền Sương cười ra tiếng, “Không thể nhờ ngươi nấu được à? Lần trước ngươi làm hai món kia ăn cực kỳ ngon!”
“Được, ” Thiệu Dục Tân nói, “Ngươi nói cái gì đều được.”
Trên đường đi về hướng Chu gia gia, Lăng Huyền Kỳ hỏi thăm về thiếu niên kia mới biết tên là Chu Tri Hằng, chính là con trai Chu gia. Căn phòng trống cách Tàng Long Ngọa Hổ Than ba, đến năm dặm là một điểm liên lạc, hôm nay là ngày hán tử râu quai nón Khương Sinh đang làm nhiệm vụ, Chu Tri Hằng trong lúc rảnh rỗi đến tìm hắn chơi, ai ngờ Khương Sinh bởi vì có việc lâm thời bị kêu ra ngoài, nên nhờ Chu Tri Hằng trông nhà dùm hắn một lúc, chẳng ngờ lại chẳng khéo, bị Lăng Huyền Kỳ va rơi cửa.
“Cái tên tiểu Toán Đầu đó vừa nhìn đã biết là một tên chủ ngang ngược không biết lý lẽ, cũng không biết nói gì với tên Sinh Khương kia, ” Lăng Huyền Kỳ nói với Lăng Huyền Dạ nói, “Sinh Khương thấy hắn thì sợ, hắn nói gì cũng phải làm, đi theo gây chuyện.”
Lăng Huyền Dạ buồn cười nói: “Vật họp theo lời, chủ này sẽ đãi món gì?”
Lăng Huyền Thư nói: “Để xem lão Toán Đầu mời được món gì.”
“Một bàn ăn lớn?” Lăng Huyền Sương nói.
Lăng Huyền Uyên nói: “Đúng là huynh nên ăn.”
Lăng Huyền Sương: “...”
Mọi người đi theo Chu Tri Hằng tiến vào đại trạch, đi thẳng tới tiền thính.
Một lão Hán đang ngồi ở bên trong uống trà, nghe được tiếng động nhìn sang, đặt chén trà xuống nói: “Mang đủ người tới?”
Chu Tri Hằng chạy tới, “Cha, rốt cuộc đã tìm được, không thiếu một tên, đều ở đây hết!”
Đám người Lăng Huyền Uyên từng người đứng lại, song phương quan sát lẫn nhau.
Chu gia đứng lên đi về phía trước mấy bước, “Nhiều người thế này? Chẳng trách có thể khiến Tàng Long Ngọa Hổ Than chúng ta quấy nhiễu gà chó không yên.”
Lăng Huyền Sương rất là tự giác tìm được chôz ngồi, “Ngươi xem, ngươi chỉ có một người, ngươi đi gặp chúng ta chẳng phải hay hơn, cứ phải để đám người kia đến dằn vặt bắt một đám chúng ta lại đây, có phải quá không tử tế?”
Chu gia: “...”
Chu Tri Hằng quát lớn nói: “Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không hả? Còn không mau chóng đứng lên!”
Lăng Huyền Sương nhún vai nói: “Cha ngươi.”
Chu Tri Hằng: “...”
Thiệu Dục Tân lắc đầu cười khẽ, nói với Chu gia: “Vị tiền bối này, ta vừa nghe ngươi nói chúng ta quấy nhiễu Tàng Long Ngọa Hổ Than gà chó không yên, chỉ sợ trong này có hiểu lầm gì đó không?”
Yến Thanh Tiêu nói: “Biết đâu cái cánh cửa bị rơi để người ta sợ tới gà chó không yên cũng không chừng.”
Lăng Huyền Kỳ: “...”
Chu Tri Hằng tức giận, chỉ vào Yến Thanh Tiêu nói: “Ý ngươi đang nói là ta nhát gan?”
Lăng Huyền Thư vỗ một phát xuống tay hắn, “Không biết lớn nhỏ, hắn là để ngươi chỉ chỉ chỏ chỏ à?”
“Ngươi!” Chu Tri Hằng tức giận phì phò.
“Ta thì sao nào?” Lăng Huyền Thư cười nói, “Lúc đó chỉ một mình ngươi làm ra vẻ lão thành( già đời) không nổi giận, rồi quay về tìm người giúp đỡ thì thay đổi thái độ, không phải nhát gan còn gì?”
Chu Tri Hằng bị hắn làm cho tức giận đến khó thở, “Khương Sinh, đánh hắn cho ta!”
Khương Sinh đáp ứng một tiếng định xông lên, lại bị Chu gia ngăn cản.
Chu gia nói: “Các ngươi nói có hiểu nhầm, chúng ta nói thử, tường tiểu viện gia trưởng Tây than Lỗ gia ở, là các ngươi tè bậy?” (OAO)
Bối Cẩn Du nói: “Cả ngươi chúng ta còn không rõ là ai, nào biết Lỗ gia là ai?”
“Vậy Lão thái quân Đông than Mạnh gia gia nuôi một cặp gà béo, có phải các ngươi ăn thịt chúng nó không?” Chu Tri Hằng cũng nói.
“...” Lăng Huyền Kỳ nói, “Nuôi gà không phải để ăn à?”
Chu Tri Hằng cao giọng nói: “Ngươi thừa nhận!”
Lăng Huyền Kỳ ôm cánh tay, “Ai nói ta thừa nhận? Ta chỉ nói nuôi gà để ăn, chứ không nói là ta ăn.”
“Còn có thể đẻ trứng!” Chu Tri Hằng lẽ thẳng khí hùng.
“...” Lăng Huyền Kỳ thở dài, “Cùng ngươi thảo luận mấy chuyện thế này, nhất định là ta ăn no rửng mỡ!”
Lăng Huyền Sương vuốt cái bụng nói: “Đệ ăn lúc nào, sao không gọi ta, quá phận quá đáng!”
Lăng Huyền Kỳ: “...”
Khương Sinh cũng nói: “Hầm rượu ngon Bắc than Uông gia gia ủ có phải cũng do các ngươi trộm uống? Trộm uống còn chưa đủ, lại còn đạp vỡ mọi thứ, quả thực đáng ghét!”
Cao Thủ ngáp một cái, “Chúng ta đi tới Tàng Long Ngọa Hổ Than sau một miếng cơm còn chưa được ăn, nào có rảnh đi trộm rượu để uống gì chứ.”
Trong mắt Chu gia che kín hoài nghi, “Các ngươi nói không phải, thì lấy ra bằng chứng.”
Lăng Huyền Kỳ nói: “Các ngươi nói thế, cũng phải xuất ra chứng cứ.”
Chu Tri Hằng chỉ vào con mắt của mình, “Ngươi va rụng cánh cửa, ta tận mắt nhìn thấy!”
“Vậy cũng chỉ là cái cánh cửa!” Lăng Huyền Kỳ khí nói, “Ngươi đem mấy chuyện linh tinh này đẩy hết lên đầu ta, giải thích thế nào ngươi cũng không chịu nghe, xem ra ta không làm chút gì đó ngược lại thật sự còn có lỗi với ngươi!”
Lăng Huyền Thư vỗ vỗ cánh tay của cậu, “Đừng nổi giận, đừng nói là hắn, nếu không phải chúng ta vẫn đi cùng nhau, nghe tới mấy việc này ngay cả ta cũng cho rằng là đệ làm, phong cách hành sự này không khác gì đệ.”
Lăng Huyền Kỳ: “...”
Chu Tri Hằng còn muốn nói nữa, thì bên ngoài truyền đến tiếng kêu sợ hãi, hắn không thể làm gì khác hơn đành ngóng cổ cao giọng hỏi: “Chuyện gì mà dám hô to gọi nhỏ?”
Sau một chốc, có hạ nhân run chân chạy vào, run rẩy nói: “Lão gia, tiểu thiếu gia, có... Có sư tử!”
“Cái gì?” Chu gia ngạc nhiên, chân bước ra phía ngoài, mấy người Chu Tri Hằng cũng vội vàng đi theo.
Mọi người nhìn qua Thiệu Dục Tân, cũng đi theo.
Thiệu Dục Tân kéo Lăng Huyền Sương, “Đi xem thử?”
Lăng Huyền Sương bĩu môi, “Không đi được không?”
“Không nhớ ta nói gì sao, ” Thiệu Dục Tân kéo hắn đứng lên: “Có ta ở sẽ không để cho ngươi bị một tí thương tổn nào.”
Lăng Huyền Sương lắc lắc ống tay áo của hắn, “Vậy... Được rồi.”
Mọi người từ trong sảnh đi ra, thì thấy Mộ Phi Hàn đang dùng vỏ kiếm đùa với đôi Tuyết sư, Tuyết sư ngoan ngoãn như mèo con, đưa chân trước muốn đè vỏ kiến lúc ẩn lúc hiện.
Lăng Huyền Dạ nhìn hắn, lại đi trở lại.
Lăng Huyền Sương không dám tới gần thấy gã quay lại, nói: “Sao không qua nói hai câu?”
“Nói rồi hắn cũng không muốn nghe theo.” Lăng Huyền Dạ đi vào trong nhà ngồi xuống, tự rót trà rồi chậm rãi uống.
Lăng Huyền Sương giơ cánh tay Thiệu Dục Tân quơ quơ với Lăng Huyền Dạ, “Phải chân thành, kiên định!”
Thiệu Dục Tân ôm eo hắn, “Thiết Mã Kim Qua cũng rất chân thành, ngươi mở lòng được không?”
Lăng Huyền Sương: “...”
Thấy Lăng Huyền Sương bị đẩy ra ngoài, Lăng Huyền Thư nói: “Nếu không đệ cho huynh mượn vỏ kiếm, huynh cũng thử đùa với chúng nó xem? “Ngày khác, ngày khác...” Lăng Huyền Sương trốn ở phía sau Thiệu Dục Tân.
Chu gia quát: “Chơi cái gì mà chơi, tại sao thứ này lại xuất hiện ở nhà ta? Người đến, mau đuổi hai súc sinh này ra ngoài cho ta!”
“Ngươi mới là súc sinh!” Đào Tâm Duyệt đi tới bảo hộ ở bên cạnh tuyết sư, “Ai dám tổn thương chúng nó, ta sẽ liều mạng cùng kẻ đó!”
Mà cho dù nàng không nói, nhất thời nửa khắc cũng không có ai dám tới gần.
“Chúng nó do các ngươi nuôi?” Chu gia cũng không kịp nhớ ra nàng chửi mình, nói, “Nếu để cho chúng nó tổn thương người khác, mối thù giữa chúng ta sẽ càng kết càng lớn!”
Chu Tri Hằng vẫn là tâm tính thiếu niên, càng nhìn càng thích, đứng ở một bên cười, không nói gì.
“Chúng nó sẽ không làm ai bị thương, ” Thiệu Dục Tân đi tới nói, “Sở dĩ không chờ ta trở về, chắc là đói rồi.”
Lăng Huyền Sương không dám đi theo: “Lão già, không nghe thấy à, còn không mau đem thịt bò tới!”
Chu gia không để ý đến hắn, nói: “Nếu không hại người, vậy chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi. Các ngươi nói đi, ở Tàng Long Ngọa Hổ Than chúng ta xông ra nhiều tai họ như vậy, các ngươi tính bồi thường thế nào?”
Lăng Huyền Kỳ tức giận nói: “Đã nói với ngươi rồi, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta!”
Chu Tri Hằng nghe vậy cũng không nhìn tuyết sư nữa, “Không tin!”
Lăng Huyền Kỳ khẽ cười, “Ta không nên phụ lòng ngươi không tin a.”
Chu Tri Hằng cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Lăng Huyền Kỳ cười, một chưởng phá huỷ cửa tiền thính, “Như vậy.”
“Ngươi!”
Lại có hạ nhân vô cùng lo lắng chạy tới, “Lão gia, tiểu thiếu gia, không tốt!”
Chu gia cùng Chu Tri Hằng nói: “Ta biết!”
Hạ nhân sợ đến sững người, “Làm sao... Mà biết...”
Chu Tri Hằng đưa tay chỉ cửa, “Ngươi bị mù sao!”
“Không... Không phải cái này, ” hạ nhân nói, “Là... Là sổ sách đều bị nước làm ướt!”
Chu gia, Chu Tri Hằng: “...”
...
(Tiểu toán đầu là Chu Tri Hằng, Sinh Khương chính là tên đại hán, lão Toán đầu là Chu gia)
Lăng Tiểu Tình nói: “Ta muốn hỏi tiểu thiếu gia có cần hỗ trợ gì không.”
“Ngươi đứng đây lâu chưa?”
“Không lâu lắm, nghe thấy tiếng động từ lúc thiếu gia mới vừa động tay với bọn họ thì chạy tới.”
Lăng Huyền Kỳ: “…”
Trên lầu lại truyền tới vài tiếng bước chân, Lăng Huyền Kỳ ngẩng đầu nhìn, thì thấy mấy vị huynh trưởng nhà mình cùng những người khác đều bị tiểu nhị gọi ra.
Lăng Huyền Sương không vui gì nói: “Phá nhà à, tắm thôi cũng không được yên, các ngươi không muốn buôn bán nữa à?”
“Huyền Thư, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Đệ không chịu giao đủ bạc à?”
Lăng Huyền Thư: “…”
“Các ngươi cho rằng dùng bạc là có thể giải quyết xong chuyện hả?” Hán tử râu quai nón nói, “Ở Tàng Long Ngọa Hổ Than gây ra họa lớn mà còn dám trắng trợn thuê nhà trọ, dám coi thường chúng ta à! Thức thời thì mau mau theo ca ca đây đi gặp Nam than Chu gia, dập đầu nhận sai với lão nhân gia, nếu không các ngươi cứ chờ xem!”
“…” Lăng Huyền Dạ nói, “Bởi vì một cánh cửa bị rơi xuống đất?”
Thiếu niên mất kiên nhẫn, “Cánh cửa gì, ngoại trừ cánh cửa còn đống chuyện nữa sao ngươi không nói hả? Đừng tưởng lắp lại thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi, mau đi theo ta!”
Mọi người nhìn Lăng Huyền Uyên.
Lăng Huyền Uyên suy nghĩ một chút nói: “Đi nhìn thử xem, không thì sẽ ăn không ngon ngủ không yên.”
“Phải làm vậy thôi, có hiểu lầm thì nên giải quyết đúng lúc đỡ mất nhiều thời gian.” Lăng Huyền Thư nói, “Nếu như vị Chu gia kia có thể quản việc ăn ở đêm nay của chúng ta, vậy thì không thể tốt hơn.”
Mọi người: “…”
Không biết mưa đã tạnh từ lúc nào, hơi lạnh ẩm ướt vẫn chưa tan hết, Lăng Huyền Sương ra khỏi đám người, không nhịn được run lập cập.
Thiệu Dục Tân quấn y phục giúp hắn, “Lạnh?”
“Cũng còn tốt.” Lăng Huyền Sương hơi rụt cổ.
Thiệu Dục Tân nắm chặt tay hắn, “Chờ chút nữa nhờ vị Chu gia kia nấu nước nóng cho ngươi mới được.”
Lăng Huyền Sương cười ra tiếng, “Không thể nhờ ngươi nấu được à? Lần trước ngươi làm hai món kia ăn cực kỳ ngon!”
“Được, ” Thiệu Dục Tân nói, “Ngươi nói cái gì đều được.”
Trên đường đi về hướng Chu gia gia, Lăng Huyền Kỳ hỏi thăm về thiếu niên kia mới biết tên là Chu Tri Hằng, chính là con trai Chu gia. Căn phòng trống cách Tàng Long Ngọa Hổ Than ba, đến năm dặm là một điểm liên lạc, hôm nay là ngày hán tử râu quai nón Khương Sinh đang làm nhiệm vụ, Chu Tri Hằng trong lúc rảnh rỗi đến tìm hắn chơi, ai ngờ Khương Sinh bởi vì có việc lâm thời bị kêu ra ngoài, nên nhờ Chu Tri Hằng trông nhà dùm hắn một lúc, chẳng ngờ lại chẳng khéo, bị Lăng Huyền Kỳ va rơi cửa.
“Cái tên tiểu Toán Đầu đó vừa nhìn đã biết là một tên chủ ngang ngược không biết lý lẽ, cũng không biết nói gì với tên Sinh Khương kia, ” Lăng Huyền Kỳ nói với Lăng Huyền Dạ nói, “Sinh Khương thấy hắn thì sợ, hắn nói gì cũng phải làm, đi theo gây chuyện.”
Lăng Huyền Dạ buồn cười nói: “Vật họp theo lời, chủ này sẽ đãi món gì?”
Lăng Huyền Thư nói: “Để xem lão Toán Đầu mời được món gì.”
“Một bàn ăn lớn?” Lăng Huyền Sương nói.
Lăng Huyền Uyên nói: “Đúng là huynh nên ăn.”
Lăng Huyền Sương: “...”
Mọi người đi theo Chu Tri Hằng tiến vào đại trạch, đi thẳng tới tiền thính.
Một lão Hán đang ngồi ở bên trong uống trà, nghe được tiếng động nhìn sang, đặt chén trà xuống nói: “Mang đủ người tới?”
Chu Tri Hằng chạy tới, “Cha, rốt cuộc đã tìm được, không thiếu một tên, đều ở đây hết!”
Đám người Lăng Huyền Uyên từng người đứng lại, song phương quan sát lẫn nhau.
Chu gia đứng lên đi về phía trước mấy bước, “Nhiều người thế này? Chẳng trách có thể khiến Tàng Long Ngọa Hổ Than chúng ta quấy nhiễu gà chó không yên.”
Lăng Huyền Sương rất là tự giác tìm được chôz ngồi, “Ngươi xem, ngươi chỉ có một người, ngươi đi gặp chúng ta chẳng phải hay hơn, cứ phải để đám người kia đến dằn vặt bắt một đám chúng ta lại đây, có phải quá không tử tế?”
Chu gia: “...”
Chu Tri Hằng quát lớn nói: “Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không hả? Còn không mau chóng đứng lên!”
Lăng Huyền Sương nhún vai nói: “Cha ngươi.”
Chu Tri Hằng: “...”
Thiệu Dục Tân lắc đầu cười khẽ, nói với Chu gia: “Vị tiền bối này, ta vừa nghe ngươi nói chúng ta quấy nhiễu Tàng Long Ngọa Hổ Than gà chó không yên, chỉ sợ trong này có hiểu lầm gì đó không?”
Yến Thanh Tiêu nói: “Biết đâu cái cánh cửa bị rơi để người ta sợ tới gà chó không yên cũng không chừng.”
Lăng Huyền Kỳ: “...”
Chu Tri Hằng tức giận, chỉ vào Yến Thanh Tiêu nói: “Ý ngươi đang nói là ta nhát gan?”
Lăng Huyền Thư vỗ một phát xuống tay hắn, “Không biết lớn nhỏ, hắn là để ngươi chỉ chỉ chỏ chỏ à?”
“Ngươi!” Chu Tri Hằng tức giận phì phò.
“Ta thì sao nào?” Lăng Huyền Thư cười nói, “Lúc đó chỉ một mình ngươi làm ra vẻ lão thành( già đời) không nổi giận, rồi quay về tìm người giúp đỡ thì thay đổi thái độ, không phải nhát gan còn gì?”
Chu Tri Hằng bị hắn làm cho tức giận đến khó thở, “Khương Sinh, đánh hắn cho ta!”
Khương Sinh đáp ứng một tiếng định xông lên, lại bị Chu gia ngăn cản.
Chu gia nói: “Các ngươi nói có hiểu nhầm, chúng ta nói thử, tường tiểu viện gia trưởng Tây than Lỗ gia ở, là các ngươi tè bậy?” (OAO)
Bối Cẩn Du nói: “Cả ngươi chúng ta còn không rõ là ai, nào biết Lỗ gia là ai?”
“Vậy Lão thái quân Đông than Mạnh gia gia nuôi một cặp gà béo, có phải các ngươi ăn thịt chúng nó không?” Chu Tri Hằng cũng nói.
“...” Lăng Huyền Kỳ nói, “Nuôi gà không phải để ăn à?”
Chu Tri Hằng cao giọng nói: “Ngươi thừa nhận!”
Lăng Huyền Kỳ ôm cánh tay, “Ai nói ta thừa nhận? Ta chỉ nói nuôi gà để ăn, chứ không nói là ta ăn.”
“Còn có thể đẻ trứng!” Chu Tri Hằng lẽ thẳng khí hùng.
“...” Lăng Huyền Kỳ thở dài, “Cùng ngươi thảo luận mấy chuyện thế này, nhất định là ta ăn no rửng mỡ!”
Lăng Huyền Sương vuốt cái bụng nói: “Đệ ăn lúc nào, sao không gọi ta, quá phận quá đáng!”
Lăng Huyền Kỳ: “...”
Khương Sinh cũng nói: “Hầm rượu ngon Bắc than Uông gia gia ủ có phải cũng do các ngươi trộm uống? Trộm uống còn chưa đủ, lại còn đạp vỡ mọi thứ, quả thực đáng ghét!”
Cao Thủ ngáp một cái, “Chúng ta đi tới Tàng Long Ngọa Hổ Than sau một miếng cơm còn chưa được ăn, nào có rảnh đi trộm rượu để uống gì chứ.”
Trong mắt Chu gia che kín hoài nghi, “Các ngươi nói không phải, thì lấy ra bằng chứng.”
Lăng Huyền Kỳ nói: “Các ngươi nói thế, cũng phải xuất ra chứng cứ.”
Chu Tri Hằng chỉ vào con mắt của mình, “Ngươi va rụng cánh cửa, ta tận mắt nhìn thấy!”
“Vậy cũng chỉ là cái cánh cửa!” Lăng Huyền Kỳ khí nói, “Ngươi đem mấy chuyện linh tinh này đẩy hết lên đầu ta, giải thích thế nào ngươi cũng không chịu nghe, xem ra ta không làm chút gì đó ngược lại thật sự còn có lỗi với ngươi!”
Lăng Huyền Thư vỗ vỗ cánh tay của cậu, “Đừng nổi giận, đừng nói là hắn, nếu không phải chúng ta vẫn đi cùng nhau, nghe tới mấy việc này ngay cả ta cũng cho rằng là đệ làm, phong cách hành sự này không khác gì đệ.”
Lăng Huyền Kỳ: “...”
Chu Tri Hằng còn muốn nói nữa, thì bên ngoài truyền đến tiếng kêu sợ hãi, hắn không thể làm gì khác hơn đành ngóng cổ cao giọng hỏi: “Chuyện gì mà dám hô to gọi nhỏ?”
Sau một chốc, có hạ nhân run chân chạy vào, run rẩy nói: “Lão gia, tiểu thiếu gia, có... Có sư tử!”
“Cái gì?” Chu gia ngạc nhiên, chân bước ra phía ngoài, mấy người Chu Tri Hằng cũng vội vàng đi theo.
Mọi người nhìn qua Thiệu Dục Tân, cũng đi theo.
Thiệu Dục Tân kéo Lăng Huyền Sương, “Đi xem thử?”
Lăng Huyền Sương bĩu môi, “Không đi được không?”
“Không nhớ ta nói gì sao, ” Thiệu Dục Tân kéo hắn đứng lên: “Có ta ở sẽ không để cho ngươi bị một tí thương tổn nào.”
Lăng Huyền Sương lắc lắc ống tay áo của hắn, “Vậy... Được rồi.”
Mọi người từ trong sảnh đi ra, thì thấy Mộ Phi Hàn đang dùng vỏ kiếm đùa với đôi Tuyết sư, Tuyết sư ngoan ngoãn như mèo con, đưa chân trước muốn đè vỏ kiến lúc ẩn lúc hiện.
Lăng Huyền Dạ nhìn hắn, lại đi trở lại.
Lăng Huyền Sương không dám tới gần thấy gã quay lại, nói: “Sao không qua nói hai câu?”
“Nói rồi hắn cũng không muốn nghe theo.” Lăng Huyền Dạ đi vào trong nhà ngồi xuống, tự rót trà rồi chậm rãi uống.
Lăng Huyền Sương giơ cánh tay Thiệu Dục Tân quơ quơ với Lăng Huyền Dạ, “Phải chân thành, kiên định!”
Thiệu Dục Tân ôm eo hắn, “Thiết Mã Kim Qua cũng rất chân thành, ngươi mở lòng được không?”
Lăng Huyền Sương: “...”
Thấy Lăng Huyền Sương bị đẩy ra ngoài, Lăng Huyền Thư nói: “Nếu không đệ cho huynh mượn vỏ kiếm, huynh cũng thử đùa với chúng nó xem? “Ngày khác, ngày khác...” Lăng Huyền Sương trốn ở phía sau Thiệu Dục Tân.
Chu gia quát: “Chơi cái gì mà chơi, tại sao thứ này lại xuất hiện ở nhà ta? Người đến, mau đuổi hai súc sinh này ra ngoài cho ta!”
“Ngươi mới là súc sinh!” Đào Tâm Duyệt đi tới bảo hộ ở bên cạnh tuyết sư, “Ai dám tổn thương chúng nó, ta sẽ liều mạng cùng kẻ đó!”
Mà cho dù nàng không nói, nhất thời nửa khắc cũng không có ai dám tới gần.
“Chúng nó do các ngươi nuôi?” Chu gia cũng không kịp nhớ ra nàng chửi mình, nói, “Nếu để cho chúng nó tổn thương người khác, mối thù giữa chúng ta sẽ càng kết càng lớn!”
Chu Tri Hằng vẫn là tâm tính thiếu niên, càng nhìn càng thích, đứng ở một bên cười, không nói gì.
“Chúng nó sẽ không làm ai bị thương, ” Thiệu Dục Tân đi tới nói, “Sở dĩ không chờ ta trở về, chắc là đói rồi.”
Lăng Huyền Sương không dám đi theo: “Lão già, không nghe thấy à, còn không mau đem thịt bò tới!”
Chu gia không để ý đến hắn, nói: “Nếu không hại người, vậy chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi. Các ngươi nói đi, ở Tàng Long Ngọa Hổ Than chúng ta xông ra nhiều tai họ như vậy, các ngươi tính bồi thường thế nào?”
Lăng Huyền Kỳ tức giận nói: “Đã nói với ngươi rồi, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta!”
Chu Tri Hằng nghe vậy cũng không nhìn tuyết sư nữa, “Không tin!”
Lăng Huyền Kỳ khẽ cười, “Ta không nên phụ lòng ngươi không tin a.”
Chu Tri Hằng cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Lăng Huyền Kỳ cười, một chưởng phá huỷ cửa tiền thính, “Như vậy.”
“Ngươi!”
Lại có hạ nhân vô cùng lo lắng chạy tới, “Lão gia, tiểu thiếu gia, không tốt!”
Chu gia cùng Chu Tri Hằng nói: “Ta biết!”
Hạ nhân sợ đến sững người, “Làm sao... Mà biết...”
Chu Tri Hằng đưa tay chỉ cửa, “Ngươi bị mù sao!”
“Không... Không phải cái này, ” hạ nhân nói, “Là... Là sổ sách đều bị nước làm ướt!”
Chu gia, Chu Tri Hằng: “...”
...
(Tiểu toán đầu là Chu Tri Hằng, Sinh Khương chính là tên đại hán, lão Toán đầu là Chu gia)
Danh sách chương