Chu gia vội vã dẫn người chạy tới trướng phòng (phòng thu chi), vừa bước vào cửa cả giầy bị nước làm ướt, cả kinh nói: “Chuyện gì thế này?”
Tiên sinh trướng phòng cả người nhỏ đầy nước, “Lão gia, ta cũng không biết, ta đang tính sổ sách, rầm một tiếng một thùng nước đổ từ trên đỉnh đầu xuống, khiến ta bị giội lạnh thấu tim cũng không quan trọng, sổ sách này…”
Chu gia nhìn sổ sách trên tay hắn chữ viết bị nhòe ướt, vội la lên: “Không phải ta nói mỗi một sổ phải chép thành hai bản sao hả, một bản khác đâu?”
Tiên sinh trướng phòng bước hai bước qua một bên, lộ ra vại nước bị hắn che ở phía sau, “Một bản sổ sách khác cùng năm ngoái năm trước năm kia, đều ở đây hết.”
Chu gia nhìn sổ sách bị ngâm hơn nửa trong thùng nước, “…”
Lăng Huyền Kỳ dựa vào cạnh cửa cười trên sự đau khổ của người khác, “Ta người vẫn không rời khỏi tầm mắt các ngươi, lúc này có thể không tính ở trên đầu ta chứ?”
Chu Tri Hằng dùng ánh mắt quỷ dị mà nhìn hắn, lùi tới phía sau Khương Sinh, “Ngươi là yêu quái à?”
Lăng Huyền Kỳ: “…”
Chu gia đi ra, hỏi Chu Tri Hằng: “Không phải đã nói mang hết ngươi đến đây rồi sao, tại sao còn có cá lọt lưới?”
“Một nhà não chết, ” Yến Thanh Tiêu phiền nói, “Đã nói với ngươi mấy lần, không liên quan gì đến chúng ta, đây không phải chứng tỏ rõ ràng rồi à?”
Chu Tri Hằng còn hơi kiêng dè với Lăng Huyền Kỳ, hơn nửa người trốn ở phía sau Khương Sinh, chỉ lộ ra cái đầu nói: “Các ngươi đã rất nhiều người, ai biết có phải các ngươi phân công nhau ra hành động?”
“Thiếu gia ta dám làm dám chịu, nếu là ta làm chính ta sẽ tự nhận, ” Lăng Huyền Kỳ đi qua chỗ hắn, “Có người muốn vu oan ta thì nằm mơ đi, xem ta hôm nay giáo huấn ngươi làm sao!”
Trên đầu tường bỗng nhiên truyền đến một trận cười lanh lảnh sang sảng.
Mọi người quay qua nhìn, thì thấy một tên nam tử mặc cẩm sam sắc hoa ngồi ở đầu tường, cười đến cực kỳ hài lòng.
Nam tử nhìn sơ qua không lớn hơn Chu Tri Hằng mấy tuổi, mi thanh mục tú mắt ngọc mày ngài, trông rất đẹp mắt. Hắn lắc lư ngồi ở chỗ đó, hai chân lúc ẩn lúc hiện, chỉ vào hai cha con Chu gia cùng Chu Tri Hằng nói: “Lão ngốc sinh con ngốc, ngốc nối tiếp ngốc, cần phải uống thuốc!” Hắn nói xong, lại cười to lên.
“Ngươi là kẻ nào?” Chu gia tức giận sôi gan, vừa nhìn về phía Lăng Huyền Kỳ, “Các ngươi không phải là một?”
Lăng Huyền Kỳ: “…” Quả nhiên cần uống thuốc.
Nam tử đứng lên, “Ta trêu đùa các ngươi còn cần cùng đường với ai? Một mình ta là được rồi!”
Chu gia nói: “Vậy ngươi dám nói ra họ tên không hả?”
“Có gì không dám?” Nam tử vỗ ngực một cái, “Tiểu gia ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ta tên Hạ Tĩnh Hiên!”
(Bạn trai em Kỳ lên sàn =+= nghịch quá)
Lăng Huyền Thư vuốt cằm nói: “Cái tên này nghe có hơi quen tai.”
“Trên giang hồ cái tên này không có tiếng tăm gì, ” Yến Thanh Tiêu cũng đang nghĩ, “Ngươi nghe được ở đâu?”
Lăng Huyền Uyên nói: “Hạ là Quốc tính.”
Lăng Huyền Thư gật gù, “Trong tên Hoàng tử hình như cũng có chữ ‘Tĩnh’.”
“Hắn là hoàng tử?” Lăng Huyền Sương hơi ngạc nhiên.
Thiệu Dục Tân nói: “Hoàng thượng còn trẻ, hẳn chưa có con trai lớn thế.”
“Vậy là người phương nào?” Bối Cẩn Du nói.
Lăng Huyền Uyên nhớ tới có một hôm nghe từ miệng Viên Thành cùng Phương Công được chuyện liên quan tới triều đình phái Sở Hoài Vương tham gia điều tra án mạng gần đây xảy ra liên tục, nói: “Có lẽ là con trai Sở Hoài Vương, thân huynh Hoàng Đế.”
“Cũng chính là cháu ruột hoàng thượng, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Tiểu vương gia?”
Lăng Huyền Kỳ nhìn Hạ Tĩnh Hiên, cười nói: “Nếu như những việc này đều do vị Tiểu vương gia này gây ra, vậy ta sẽ phải bái phục chịu thua.”
Tâm tư Chu gia hiển nhiên không có kín đáo như bọn họ, quát lên: “Trên dưới gì chứ, ngươi không xuống đây, ta có thể gọi người tới bắt ngươi!”
Hạ Tĩnh Hiên thần khí nói: ” Đã vài ngày ngươi không bắt được ta, bắt được sao?”
“Vô liêm sỉ!” Chu gia chỉ huy đám người Khương Sinh, “Lên hết cho ta!”
Hạ Tĩnh Hiên chạy ở trên đầu tường, “Phá hoại gì chứ, một đám lão già thối tha! Ta chỉ chẳng may không cẩn thận đạp mấy bãi thóc phơi nắng, hôm nay vào một nhà hôm sau vào một nhà, không để yên không còn đuổi theo đòi đánh ta. Mà ta cũng đã đền tiền cho các ngươi, dựa vào cái gì còn không tha cho ta?”
Chu gia tức giận thổi râu mép, “Hóa ra là tên nhóc khốn nạn nhà ngươi! Ngươi đền tiền, tại sao không nói lúc ngươi đền tiền còn không quên đánh người?”
“Ai kêu người nhận tiền cũng giống như ngươi không biết lớn nhỏ nói chuyện với ta?” Đầu tường đã đứng đầy người, không chỗ tránh được, Hạ Tĩnh Hiên nhảy luôn vào trong viện.
Chu Tri Hằng không vui, “Ngươi dùng từ không biết lớn nhỏ hơi ngược đi, không phải nên dùng ở trên người ngươi à? Cha ta cũng lớn tuổi có con lớn là ta, đến cùng là ai không biết lớn nhỏ với ngươi hả?”
Hạ Tĩnh Hiên chạy tới bên phía Lăng Huyền Kỳ, nhảy nhót lung tung ở trong đám người, “Con trai lớn là ai?”
Chu Tri Hằng: “…”
Hạ Tĩnh Hiên hừ một tiếng nói: “Các ngươi không để cho ta vui vẻ, ta đây cũng không thể để cho các ngươi vui theo, những nhà đuổi theo đánh ta, ai ta cũng không buông tha. Sao hả, lần này các ngươi biết ta lợi hại rồi chứ?”
Chu gia tức giận đến nổi gân xanh, thấy bọn họ đều không bắt được Hạ Tĩnh Hiên, tự mình xông lên, “Xem ta tóm được ngươi rồi trừng trị ngươi thế nào!”
Thân hình thủ pháp của lão không biết nhanh nhẹn hơn so với đám người Khương Sinh bao nhiêu lần, Hạ Tĩnh Hiên chỉ mới hơi mất tập trung, đã nhìn thấy lão tiến đến gần mình, duỗi tay xuýt chạm được vai. Hạ Tĩnh Hiên kinh hãi, a ui một tiếng trốn đến phía sau Lăng Huyền Kỳ.
Lăng Huyền Kỳ nhìn lâu như vậy đã thấy rõ, võ công Hạ Tĩnh Hiên cũng không cao, hoặc phải nói hắn chỉ là có chút cơ sở không vững. Chỉ dựa vào điểm ấy đủ thấy muốn chạy thoát khỏi lòng bàn tay Chu gia là không thể, hắn ở Tàng Long Ngọa Hổ Than trêu ra nhiều chuyện còn chưa bị bắt được, chắc là dựa vào tâm tư linh xảo nhạy bén. Chu Tri Hằng cùng Chu gia trước sau làm khó dễ, Lăng Huyền Kỳ đã sớm nhịn một bụng lửa, bởi vậy vào lúc này mới có ý định giúp đỡ.
Tay Chu gia vòng qua bên hông Lăng Huyền Kỳ, thò tay muốn bắt Hạ Tĩnh Hiên.
Lăng Huyền Kỳ xê dịch qua bên nửa bước, giơ tay lướt qua khuỷa tay lão.
Nửa cánh tay Chu gia lập tức tê rần, vô lực rũ xuống, lão kinh ngạc nhìn Lăng Huyền Kỳ, “Khá lắm, không nhìn ra ngươi tuổi còn trẻ thân phụ võ công thượng thừa, đúng là do ta coi thường ngươi.”
“Thì sao, ngươi muốn chính thức cùng ta so tài?” Lăng Huyền Kỳ giơ tay vẽ một vòng, “Chúng ta ở đây nhiều người, võ công của ta ở trong này gần như kém cỏi nhất.”
Chu gia vừa nghe, trong lòng nghĩ thôi xong.
Chu Tri Hằng nói: “Cha, đừng nghe hắn nói bậy, chắc chắn đang hù dọa người.”
“Lẽ nào ngươi không nghĩ tại sao ngươi bảo ta đi theo ngươi, thì ta phải theo ngươi à? Bởi vì ta có chỗ dựa nên không sợ gì.” Lăng Huyền Kỳ nói, “Ngươi nói ta nói bậy, vậy để ngươi nhìn thử xem ta có nói bậy không!” Cậu nói xong, đánh ra luôn một chưởng vào hoa cỏ trong sân, trong chốc lát sân vườn gọn sạch bừa bộn khắp nơi.
Hạ Tĩnh Hiên vỗ tay bảo hay, tiến lên hỗ trợ.
Chu gia dẫn người tới định bắt hai người, lại có Lăng Huyền Kỳ che chở Hạ Tĩnh Hiên khắp nơi, nên bọn họ không bắt được ai cả.
Bối Cẩn Du nhìn Lăng Huyền Uyên, “Ngươi không ngăn cản?”
Lăng Huyền Uyên nói: “Lần này đệ ấy không sai, trong lòng tức giận, để mình đệ ấy quậy là được.”
“Quậy đã rồi ngươi phải đền tiền?” Yến Thanh Tiêu hỏi Lăng Huyền Thư.
“Không đền, ” Lăng Huyền Thư lắc đầu, “Ta là ai mà dám kêu ta đền tiền là phải ngoan ngoãn xuất tiền đền?”
Yến Thanh Tiêu bĩu môi, ” Ngự Kiếm sơn trang các người thật là bá đạo.”
“Hừm, ” Lăng Huyền Thư nói, ” Chúng ta sẽ không để cho người khác bắt nạt mình.”
Chu Tri Hằng không có võ công, nên không xông lên, chỉ ở một bên lo lắng chờ. Hắn đứng cách những người kia không xa, nghe rõ bọn họ nói chuyện, quay đầu lại, “Ngự Kiếm sơn trang?”
Lăng Huyền Sương đứng đã mệt mỏi, nhảy lên lưng Thiệu Dục Tân, “Ngự Kiếm sơn trang thì sao?”
Chu Tri Hằng nói: “Các ngươi ai là họ Lăng?”
“Ta họ Lăng nè.” Ở dưới sự giúp đỡ của Thiệu Dục Tân, hắn mới bò lên được.
Chu Tri Hằng ghét bỏ lườm hắn một cái, “Lừa gạt ai đó?”
Lăng Huyền Sương: “…”
Lăng Huyền Dạ nói: “Ta cũng họ Lăng, mà người phụ thân ngươi đang liều mạng muốn bắt được kia, cũng là họ Lăng.”
“Thật… Thật sự?” Chu Tri Hằng nhìn kỹ trang phục bọn họ, trong lòng không suy xét. Hắn suy nghĩ một chút, chạy đi kéo Chu gia, “Cha, bọn họ nói… Bọn họ là người Ngự Kiếm sơn trang.”
Chu gia ngẩn ra, ngừng tay, “Cái gì? Xác định chưa? Trước lúc mang người về sao không cho người thăm dò?”
Chu Tri Hằng cúi đầu, “Con… con làm sao mà biết…”
Chu gia gọi đám người Khương Sinh lại, nhìn chằm chằm đám người.
Lăng Huyền Thư tốt bụng mà giúp lão chỉ chỉ Lăng Huyền Uyên.
Chu gia đi tới, cẩn thận từng li từng tí một hỏi: “Các hạ là vị nào trong Ngự Kiếm sơn trang?”
Bối Cẩn Du kiêu ngạo nói: “Tân minh chủ võ lâm, Lăng Huyền Uyên.”
Chu gia thở ra một hơi, “Không phải Lăng Huyền Thư là tốt rồi.”
Bối Cẩn Du, Lăng Huyền Uyên: “…”
Yến Thanh Tiêu cười ra tiếng, vỗ Lăng Huyền Thư một cái, “Lão biết ngươi kìa!”
“…” Lăng Huyền Thư xoa cánh tay bị y vỗ đau, “Ta cũng có chút danh tiếng chứ bộ.”
Chu gia run giọng nói: “Tam Thiếu?”
Lăng Huyền Thư hững hờ đáp: “Chuyện gì?”
Chu gia gần như bị doạ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, “Không biết Tam Thiếu đại giá quang lâm, đắc tội nhiều đắc tội nhiều!”
Lăng Huyền Kỳ chưa đã đi tới, “Tam ca, tại sao lão lại sợ huynh?”
“Ừm…” Lăng Huyền Thư hơi hồi tưởng, nói, “Lúc trước hình như từng nghe hạ nhân nhắc qua, nói vải vóc Tàng Long Ngọa Hổ Than dệt cũng tốt, có thể cân nhắc mua vào. Chuyện này không lớn, ta cũng không để ở trong lòng, đều giao cho hạ nhân một tay đi làm, cũng không biết tiến triển thế nào rồi.”
Nói tới chỗ này, không tin cũng không được rồi, Chu gia cung kính nói: “Tam Thiếu, cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, chuyện vải vóc đối với cậu mà nói đúng là không phải chuyện lớn gì, nhưng với Tàng Long Ngọa Hổ Than chúng ta mà nói chính là một bút thu nhập, kính xin cậu vạn vạn đừng có cắt đứt con đường này!” Lão lại nhìn Lăng Huyền Kỳ, “Vị Lăng thiếu gia này, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm, có bao nhiêu lỗi, xin cậu rộng lượng tha thứ!”
Lăng Huyền Kỳ khẽ cười, “Nhớ lúc ta nói là hiểu lầm các ngươi không nghe, ngươi nói là hiểu lầm thì ta đây cũng cần gì phải phải nghe? Chuyện này không phải hiểu lầm, ngươi làm như vậy rất đúng, chúng ta tiếp tục được chứ?”
Chu gia: “…”
Tiên sinh trướng phòng cả người nhỏ đầy nước, “Lão gia, ta cũng không biết, ta đang tính sổ sách, rầm một tiếng một thùng nước đổ từ trên đỉnh đầu xuống, khiến ta bị giội lạnh thấu tim cũng không quan trọng, sổ sách này…”
Chu gia nhìn sổ sách trên tay hắn chữ viết bị nhòe ướt, vội la lên: “Không phải ta nói mỗi một sổ phải chép thành hai bản sao hả, một bản khác đâu?”
Tiên sinh trướng phòng bước hai bước qua một bên, lộ ra vại nước bị hắn che ở phía sau, “Một bản sổ sách khác cùng năm ngoái năm trước năm kia, đều ở đây hết.”
Chu gia nhìn sổ sách bị ngâm hơn nửa trong thùng nước, “…”
Lăng Huyền Kỳ dựa vào cạnh cửa cười trên sự đau khổ của người khác, “Ta người vẫn không rời khỏi tầm mắt các ngươi, lúc này có thể không tính ở trên đầu ta chứ?”
Chu Tri Hằng dùng ánh mắt quỷ dị mà nhìn hắn, lùi tới phía sau Khương Sinh, “Ngươi là yêu quái à?”
Lăng Huyền Kỳ: “…”
Chu gia đi ra, hỏi Chu Tri Hằng: “Không phải đã nói mang hết ngươi đến đây rồi sao, tại sao còn có cá lọt lưới?”
“Một nhà não chết, ” Yến Thanh Tiêu phiền nói, “Đã nói với ngươi mấy lần, không liên quan gì đến chúng ta, đây không phải chứng tỏ rõ ràng rồi à?”
Chu Tri Hằng còn hơi kiêng dè với Lăng Huyền Kỳ, hơn nửa người trốn ở phía sau Khương Sinh, chỉ lộ ra cái đầu nói: “Các ngươi đã rất nhiều người, ai biết có phải các ngươi phân công nhau ra hành động?”
“Thiếu gia ta dám làm dám chịu, nếu là ta làm chính ta sẽ tự nhận, ” Lăng Huyền Kỳ đi qua chỗ hắn, “Có người muốn vu oan ta thì nằm mơ đi, xem ta hôm nay giáo huấn ngươi làm sao!”
Trên đầu tường bỗng nhiên truyền đến một trận cười lanh lảnh sang sảng.
Mọi người quay qua nhìn, thì thấy một tên nam tử mặc cẩm sam sắc hoa ngồi ở đầu tường, cười đến cực kỳ hài lòng.
Nam tử nhìn sơ qua không lớn hơn Chu Tri Hằng mấy tuổi, mi thanh mục tú mắt ngọc mày ngài, trông rất đẹp mắt. Hắn lắc lư ngồi ở chỗ đó, hai chân lúc ẩn lúc hiện, chỉ vào hai cha con Chu gia cùng Chu Tri Hằng nói: “Lão ngốc sinh con ngốc, ngốc nối tiếp ngốc, cần phải uống thuốc!” Hắn nói xong, lại cười to lên.
“Ngươi là kẻ nào?” Chu gia tức giận sôi gan, vừa nhìn về phía Lăng Huyền Kỳ, “Các ngươi không phải là một?”
Lăng Huyền Kỳ: “…” Quả nhiên cần uống thuốc.
Nam tử đứng lên, “Ta trêu đùa các ngươi còn cần cùng đường với ai? Một mình ta là được rồi!”
Chu gia nói: “Vậy ngươi dám nói ra họ tên không hả?”
“Có gì không dám?” Nam tử vỗ ngực một cái, “Tiểu gia ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ta tên Hạ Tĩnh Hiên!”
(Bạn trai em Kỳ lên sàn =+= nghịch quá)
Lăng Huyền Thư vuốt cằm nói: “Cái tên này nghe có hơi quen tai.”
“Trên giang hồ cái tên này không có tiếng tăm gì, ” Yến Thanh Tiêu cũng đang nghĩ, “Ngươi nghe được ở đâu?”
Lăng Huyền Uyên nói: “Hạ là Quốc tính.”
Lăng Huyền Thư gật gù, “Trong tên Hoàng tử hình như cũng có chữ ‘Tĩnh’.”
“Hắn là hoàng tử?” Lăng Huyền Sương hơi ngạc nhiên.
Thiệu Dục Tân nói: “Hoàng thượng còn trẻ, hẳn chưa có con trai lớn thế.”
“Vậy là người phương nào?” Bối Cẩn Du nói.
Lăng Huyền Uyên nhớ tới có một hôm nghe từ miệng Viên Thành cùng Phương Công được chuyện liên quan tới triều đình phái Sở Hoài Vương tham gia điều tra án mạng gần đây xảy ra liên tục, nói: “Có lẽ là con trai Sở Hoài Vương, thân huynh Hoàng Đế.”
“Cũng chính là cháu ruột hoàng thượng, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Tiểu vương gia?”
Lăng Huyền Kỳ nhìn Hạ Tĩnh Hiên, cười nói: “Nếu như những việc này đều do vị Tiểu vương gia này gây ra, vậy ta sẽ phải bái phục chịu thua.”
Tâm tư Chu gia hiển nhiên không có kín đáo như bọn họ, quát lên: “Trên dưới gì chứ, ngươi không xuống đây, ta có thể gọi người tới bắt ngươi!”
Hạ Tĩnh Hiên thần khí nói: ” Đã vài ngày ngươi không bắt được ta, bắt được sao?”
“Vô liêm sỉ!” Chu gia chỉ huy đám người Khương Sinh, “Lên hết cho ta!”
Hạ Tĩnh Hiên chạy ở trên đầu tường, “Phá hoại gì chứ, một đám lão già thối tha! Ta chỉ chẳng may không cẩn thận đạp mấy bãi thóc phơi nắng, hôm nay vào một nhà hôm sau vào một nhà, không để yên không còn đuổi theo đòi đánh ta. Mà ta cũng đã đền tiền cho các ngươi, dựa vào cái gì còn không tha cho ta?”
Chu gia tức giận thổi râu mép, “Hóa ra là tên nhóc khốn nạn nhà ngươi! Ngươi đền tiền, tại sao không nói lúc ngươi đền tiền còn không quên đánh người?”
“Ai kêu người nhận tiền cũng giống như ngươi không biết lớn nhỏ nói chuyện với ta?” Đầu tường đã đứng đầy người, không chỗ tránh được, Hạ Tĩnh Hiên nhảy luôn vào trong viện.
Chu Tri Hằng không vui, “Ngươi dùng từ không biết lớn nhỏ hơi ngược đi, không phải nên dùng ở trên người ngươi à? Cha ta cũng lớn tuổi có con lớn là ta, đến cùng là ai không biết lớn nhỏ với ngươi hả?”
Hạ Tĩnh Hiên chạy tới bên phía Lăng Huyền Kỳ, nhảy nhót lung tung ở trong đám người, “Con trai lớn là ai?”
Chu Tri Hằng: “…”
Hạ Tĩnh Hiên hừ một tiếng nói: “Các ngươi không để cho ta vui vẻ, ta đây cũng không thể để cho các ngươi vui theo, những nhà đuổi theo đánh ta, ai ta cũng không buông tha. Sao hả, lần này các ngươi biết ta lợi hại rồi chứ?”
Chu gia tức giận đến nổi gân xanh, thấy bọn họ đều không bắt được Hạ Tĩnh Hiên, tự mình xông lên, “Xem ta tóm được ngươi rồi trừng trị ngươi thế nào!”
Thân hình thủ pháp của lão không biết nhanh nhẹn hơn so với đám người Khương Sinh bao nhiêu lần, Hạ Tĩnh Hiên chỉ mới hơi mất tập trung, đã nhìn thấy lão tiến đến gần mình, duỗi tay xuýt chạm được vai. Hạ Tĩnh Hiên kinh hãi, a ui một tiếng trốn đến phía sau Lăng Huyền Kỳ.
Lăng Huyền Kỳ nhìn lâu như vậy đã thấy rõ, võ công Hạ Tĩnh Hiên cũng không cao, hoặc phải nói hắn chỉ là có chút cơ sở không vững. Chỉ dựa vào điểm ấy đủ thấy muốn chạy thoát khỏi lòng bàn tay Chu gia là không thể, hắn ở Tàng Long Ngọa Hổ Than trêu ra nhiều chuyện còn chưa bị bắt được, chắc là dựa vào tâm tư linh xảo nhạy bén. Chu Tri Hằng cùng Chu gia trước sau làm khó dễ, Lăng Huyền Kỳ đã sớm nhịn một bụng lửa, bởi vậy vào lúc này mới có ý định giúp đỡ.
Tay Chu gia vòng qua bên hông Lăng Huyền Kỳ, thò tay muốn bắt Hạ Tĩnh Hiên.
Lăng Huyền Kỳ xê dịch qua bên nửa bước, giơ tay lướt qua khuỷa tay lão.
Nửa cánh tay Chu gia lập tức tê rần, vô lực rũ xuống, lão kinh ngạc nhìn Lăng Huyền Kỳ, “Khá lắm, không nhìn ra ngươi tuổi còn trẻ thân phụ võ công thượng thừa, đúng là do ta coi thường ngươi.”
“Thì sao, ngươi muốn chính thức cùng ta so tài?” Lăng Huyền Kỳ giơ tay vẽ một vòng, “Chúng ta ở đây nhiều người, võ công của ta ở trong này gần như kém cỏi nhất.”
Chu gia vừa nghe, trong lòng nghĩ thôi xong.
Chu Tri Hằng nói: “Cha, đừng nghe hắn nói bậy, chắc chắn đang hù dọa người.”
“Lẽ nào ngươi không nghĩ tại sao ngươi bảo ta đi theo ngươi, thì ta phải theo ngươi à? Bởi vì ta có chỗ dựa nên không sợ gì.” Lăng Huyền Kỳ nói, “Ngươi nói ta nói bậy, vậy để ngươi nhìn thử xem ta có nói bậy không!” Cậu nói xong, đánh ra luôn một chưởng vào hoa cỏ trong sân, trong chốc lát sân vườn gọn sạch bừa bộn khắp nơi.
Hạ Tĩnh Hiên vỗ tay bảo hay, tiến lên hỗ trợ.
Chu gia dẫn người tới định bắt hai người, lại có Lăng Huyền Kỳ che chở Hạ Tĩnh Hiên khắp nơi, nên bọn họ không bắt được ai cả.
Bối Cẩn Du nhìn Lăng Huyền Uyên, “Ngươi không ngăn cản?”
Lăng Huyền Uyên nói: “Lần này đệ ấy không sai, trong lòng tức giận, để mình đệ ấy quậy là được.”
“Quậy đã rồi ngươi phải đền tiền?” Yến Thanh Tiêu hỏi Lăng Huyền Thư.
“Không đền, ” Lăng Huyền Thư lắc đầu, “Ta là ai mà dám kêu ta đền tiền là phải ngoan ngoãn xuất tiền đền?”
Yến Thanh Tiêu bĩu môi, ” Ngự Kiếm sơn trang các người thật là bá đạo.”
“Hừm, ” Lăng Huyền Thư nói, ” Chúng ta sẽ không để cho người khác bắt nạt mình.”
Chu Tri Hằng không có võ công, nên không xông lên, chỉ ở một bên lo lắng chờ. Hắn đứng cách những người kia không xa, nghe rõ bọn họ nói chuyện, quay đầu lại, “Ngự Kiếm sơn trang?”
Lăng Huyền Sương đứng đã mệt mỏi, nhảy lên lưng Thiệu Dục Tân, “Ngự Kiếm sơn trang thì sao?”
Chu Tri Hằng nói: “Các ngươi ai là họ Lăng?”
“Ta họ Lăng nè.” Ở dưới sự giúp đỡ của Thiệu Dục Tân, hắn mới bò lên được.
Chu Tri Hằng ghét bỏ lườm hắn một cái, “Lừa gạt ai đó?”
Lăng Huyền Sương: “…”
Lăng Huyền Dạ nói: “Ta cũng họ Lăng, mà người phụ thân ngươi đang liều mạng muốn bắt được kia, cũng là họ Lăng.”
“Thật… Thật sự?” Chu Tri Hằng nhìn kỹ trang phục bọn họ, trong lòng không suy xét. Hắn suy nghĩ một chút, chạy đi kéo Chu gia, “Cha, bọn họ nói… Bọn họ là người Ngự Kiếm sơn trang.”
Chu gia ngẩn ra, ngừng tay, “Cái gì? Xác định chưa? Trước lúc mang người về sao không cho người thăm dò?”
Chu Tri Hằng cúi đầu, “Con… con làm sao mà biết…”
Chu gia gọi đám người Khương Sinh lại, nhìn chằm chằm đám người.
Lăng Huyền Thư tốt bụng mà giúp lão chỉ chỉ Lăng Huyền Uyên.
Chu gia đi tới, cẩn thận từng li từng tí một hỏi: “Các hạ là vị nào trong Ngự Kiếm sơn trang?”
Bối Cẩn Du kiêu ngạo nói: “Tân minh chủ võ lâm, Lăng Huyền Uyên.”
Chu gia thở ra một hơi, “Không phải Lăng Huyền Thư là tốt rồi.”
Bối Cẩn Du, Lăng Huyền Uyên: “…”
Yến Thanh Tiêu cười ra tiếng, vỗ Lăng Huyền Thư một cái, “Lão biết ngươi kìa!”
“…” Lăng Huyền Thư xoa cánh tay bị y vỗ đau, “Ta cũng có chút danh tiếng chứ bộ.”
Chu gia run giọng nói: “Tam Thiếu?”
Lăng Huyền Thư hững hờ đáp: “Chuyện gì?”
Chu gia gần như bị doạ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, “Không biết Tam Thiếu đại giá quang lâm, đắc tội nhiều đắc tội nhiều!”
Lăng Huyền Kỳ chưa đã đi tới, “Tam ca, tại sao lão lại sợ huynh?”
“Ừm…” Lăng Huyền Thư hơi hồi tưởng, nói, “Lúc trước hình như từng nghe hạ nhân nhắc qua, nói vải vóc Tàng Long Ngọa Hổ Than dệt cũng tốt, có thể cân nhắc mua vào. Chuyện này không lớn, ta cũng không để ở trong lòng, đều giao cho hạ nhân một tay đi làm, cũng không biết tiến triển thế nào rồi.”
Nói tới chỗ này, không tin cũng không được rồi, Chu gia cung kính nói: “Tam Thiếu, cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, chuyện vải vóc đối với cậu mà nói đúng là không phải chuyện lớn gì, nhưng với Tàng Long Ngọa Hổ Than chúng ta mà nói chính là một bút thu nhập, kính xin cậu vạn vạn đừng có cắt đứt con đường này!” Lão lại nhìn Lăng Huyền Kỳ, “Vị Lăng thiếu gia này, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm, có bao nhiêu lỗi, xin cậu rộng lượng tha thứ!”
Lăng Huyền Kỳ khẽ cười, “Nhớ lúc ta nói là hiểu lầm các ngươi không nghe, ngươi nói là hiểu lầm thì ta đây cũng cần gì phải phải nghe? Chuyện này không phải hiểu lầm, ngươi làm như vậy rất đúng, chúng ta tiếp tục được chứ?”
Chu gia: “…”
Danh sách chương