Sau khi Lục Chung quyết định đi Mỹ, càng thêm quấn Phan Lôi.

Phan Lôi vốn muốn hai người tách nhau xa một chút có thể giúp ích cho việc xoa dịu quan hệ hai người, nhưng không ngờ Lục Chung càng làm nghiêm trọng hơn.

Phan Lôi buồn bực vô cùng, chẳng biết tại sao, gần đây cô cứ bực bội trong khoảng thời gian này.

Ai tới, đều muốn cào hắn.

Tâm trạng tốt của Lục Chung không duy trì được bao lâu.

Nguyên nhân là Tô Thắng Tường – người giám hộ nhà họ Tô đã trở về.

Lần trước Lục Tư đã nói, cha ruột Lục Chung chính là Tô Thắng Tường, cũng là ba Tô Giác.

Đại khái, Lục Chung có địch ý với Tô Giác, cũng do một phần nguyên nhân này.

Trái lại Tô Thắng Tường trực tiếp hơn, sau vài lần gọi điện cho Lục Chung đều cúp máy bèn tới tận cửa tìm người.

“Con làm A San thành bộ dạng đó, có phải nên nói rõ không?”

Lục Chung chẳng có chút cảm tình với Tô Thắng Tường, trông thấy ông ta đều trực tiếp nói với quản gia: “Tiễn khách.”

Nhưng, sau khi Tô Thắng Tường đi, sắc mặt Lục Chung lại âm trầm.

Phan Lôi vốn không muốn quan tâm.

Thật vất vả mới trải qua một buổi tối yên tĩnh. Lục Chung hiếm khi không tới dây dưa với cô, cảm giác này thực sự quá tuyệt vời.

Bất quá dáng vẻ Lục Chung quả thực đáng thương, một mình ngồi trong phòng sách suốt buổi chiều cũng không nhúc nhích.

Đứng ở vị trí khác mà nghĩ, Lục Chung thực sự rất đáng thương.

Mẹ bị bệnh tâm thần, ba lại là ba người khác, từ nhỏ bị người cha nuôi Lục Thanh Dương ấy phá hủy đến bây giờ…

Dường như trở thành một tên có tính cách biến thái cũng là lẽ thường ư? Lắc đầu, Phan Lôi siết tay, chắc chắn không thể bị Lục Chung đồng hóa.

Càng không thể vì anh tỏ ra yếu thế mà mềm lòng.

Tối hôm đó, Phan Lôi đi ngủ sớm, chẳng qua không biết vì sao chất lượng giấc ngủ không cao, khi tỉnh dậy Lục Chung còn chưa trở về ngủ.

Suy nghĩ một chút, Phan Lôi quyết định đi tìm Lục Chung.

Lục Chung với tính cách này, nếu tiếp tục bỏ mặc, hoặc cô không chủ động nữa, thì về sau người chịu khổ chính là cô.

Phan Lôi khoác áo ngủ tìm được Lục Chung ở phòng sách.

Lục Chung vốn không hút thuốc trong khoảng thời gian này. Phan Lôi chả thích mùi thuốc lá, vả lại cuống họng Lục Chung không tốt, hút thuốc sẽ bị viêm họng.

Phan Lôi đã từng quy định rõ không cho phép Lục Chung hút thuốc, không cho phép hút trên giường cô.

Chẳng ngờ, tên này lại ở sau lưng cô hút.

“Không phải anh đã nói anh không hút thuốc sao?” Phan Lôi tức giận chất vấn.

Thấy Phan Lôi tiến vào, Lục Chung dập tắt điếu thuốc, tới đón, “Mèo ngoan, sao em đến đây?”

Phan Lôi ho khan hai tiếng, lấy tay quạt làn khói trước mặt, “Anh chẳng muốn sống hả, lần trước không phải nói không được hút thuốc à?”

Lục Chung nắm tay cô ra khỏi phòng sách, thuận tiện kéo cửa phòng nồng nặc mùi thuốc lá, “Anh ngủ không được.”

Phan Lôi rót cho anh ly nước mật ong, “Vì chuyện anh… Tô tiên sinh sao?”

“Ừ.” Lục Chung uống một hớp nước, nắm móng vuốt Phan Lôi, “Mèo ngoan, anh ra ngoài một chuyến, anh đưa em về phòng trước nhé.”

Phan Lôi bất động, ôm tay, mắt lạnh liếc Lục Chung, “Anh muốn chạy trốn vấn đề chứ gì?”

Lục Chung không xoay đầu, “Mèo ngoan, anh đưa em về phòng trước.”

Lục Chung trốn tránh lần nữa, Phan Lôi hơi tức giận.

Cô chẳng muốn nhường Lục Chung như trước kia, chống nạnh, nổi giận đùng đùng nói: “Được, anh không để em quan tâm, vậy đời này em mặc kệ anh.”

“Mèo ngoan…”

Lục Chung ở phía sau ủ rũ đuổi theo, “Mèo ngoan, đợi anh về… anh về sẽ nói em nghe.”

“Hừ… ai quan tâm anh.”

Phan Lôi tức giận, bạch bạch bạch chạy về phòng mình.

Tiện tay, cạch một tiếng chốt cửa phòng lại.

Tính tình anh thế này, nên tự mình u ám tới chết đi, thối rữa trong vũng bùn đi.

Rõ ràng nói muốn thay đổi, đều là lừa cô.

Trái lại, cô cứ không có khí phách dây dưa đến chết cũng không đổi.

Phan Lôi càng nghĩ càng uất ức, tức tới không ngủ được, bèn đứng dậy rót cho mình một ly sữa uống, mới miễn cưỡng ngủ.

Lần nữa tỉnh lại, trên giường có thêm một người.

Cả người Lục Chung lạnh buốt bò vào ổ chăn. Tuy thời tiết đã nóng một chút, nhưng buổi tối vẫn lạnh lẽo mấy phần.

Phan Lôi run cầm cập bị đông lạnh đến tỉnh, rét thế khiến tính tình cô càng kém, cào cánh tay Lục Chung ôm eo cô, “Anh còn biết đường về hả…”

Lục Chung cắn cắn tai cô, giọng nói trầm thấp, mang theo cảm giác mát mẻ của bóng đêm, “Mèo ngoan, anh về rồi.”

Bị đông cứng một lúc, Phan Lôi cũng tỉnh táo.

Ngoan ngoãn tựa vào lòng Lục Chung, im lặng trong chốc lát mới hỏi: “Chuyện bên kia anh giải quyết rõ ràng rồi?”

“Ừm.” Lục Chung cọ cọ cổ cô, dịu dàng triền miên không ngớt.

“Tô tiên sinh nói gì?”

Cả người Lục Chung cứng đờ, ngay khi cô cho rằng anh sẽ không nói, anh lại chậm rãi lên tiếng.

“Bảo anh thả Tô San.”

“Tô San là… là em gái anh?”

Phan Lôi chần chừ hỏi.

Lục Chung hừ một tiếng, “Anh không có em gái.” Dừng một chút nói thêm: “Cũng không có anh trai. Anh chỉ có em.”

Xem ra, tên này nói được là dỗ ngon dỗ ngọt không ngừng.

Trong lòng Phan Lôi ngọt ngọt, đang muốn nói gì thêm, lúc này phía sau truyền đến tiếng hít thở yên ổn của Lục Chung.

Anh đang ngủ.

Phan Lôi chậm rãi xoay người lại.

Từ lần trước dời đến tầng hầm, cô luôn luôn đưa lưng về phía Lục Chung ngủ. Lục Chung cũng quen từ phía sau ôm cô vào lòng, bày tư thế của người bảo vệ che chở giấc ngủ cô.

Cô đã lâu không ngắm vẻ mặt anh say giấc.

Ngoài cửa sổ, có ánh trắng soi rọi.

Phan Lôi không buồn ngủ nữa, cô chống nửa người, lẳng lặng nhìn người đàn ông bên cạnh.

Khi anh ngủ không còn chút sát khí nào, rất yên bình rất dịu dàng, càng giống Hươu ngốc trước kia, nhưng cô biết anh không còn là người đàn ông đơn thuần mà cô phải lòng nữa.

Nhưng bây giờ có thể làm sao.

Tàn nhẫn cũng là anh, dịu dàng cũng là anh.

Ngắm anh, trái tim cô vẫn đập thình thịch.

Mặc dù không vui lòng thừa nhận, cũng không muốn thừa nhận, nhưng Phan Lôi biết, bản thân vẫn yêu anh lắm.

Anh không tin cô, cô vẫn yêu anh.

Cô thực sự là người phụ nữ ngốc nhất trên đời.

Bất quá, cô không muốn tiếp tục thế này.

Người cô yêu, cũng muốn anh yêu cô.

Thậm chí, cô còn muốn biến anh thành cô.

Ai nói dục vọng chiếm hữu chỉ anh mới có chứ.

Vuốt mặt người đàn ông, Phan Lôi cười cười.

Trong lòng nói: Hươu ngốc ngốc nghếch, giờ em bắt đầu mềm lòng rồi làm sao đây?

Người đàn ông đang ngủ bỗng dưng mở mắt, vẻ mặt tràn ngập ý cười.

“Mèo ngoan, có phải em muốn hôn anh không?”

“…”

Cái tên này không biết giả bộ ngủ sao? Đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng Phan Lôi.

Vừa định nằm xuống, Lục Chung lại từ phía sau ôm lấy.

“Mèo ngoan, anh muốn hôn em.”

Phan Lôi giống như bị trêu ghẹo vậy, hừ một tiếng, nhắm mắt giả chết. Lục Chung không nản lòng bò tới, kéo cô vào lòng.

“Mèo ngoan, em đừng giả vờ, vừa nãy chắc chắn em muốn anh.”

“…” Chó hoang. Chỉ biết không thể mềm lòng với anh nhanh thế.

“Em đừng mở mắt, anh có thể tự mình sờ.” Lục Chung nói xong, tay cũng từ từ trượt xuống, gạt quần lót sờ soạng nơi riêng tư của cô.

Cuối cùng Phan Lôi ‘tỉnh táo’, xoay người né bàn tay làm loạn của Lục Chung.

“Tối nay muộn rồi, anh đừng làm nữa.”

“Anh còn chưa làm mà…” Lục Chung cười, sáp lại thoải mái hôn Phan Lôi một cái, “Mèo ngoan, anh phải đi… Sau này chúng ta sẽ sống thật tốt, được không?”

Phan Lôi hừ hừ hai tiếng, Lục Chung nói thêm: “Em sẽ chờ anh chứ?”

Nghe giọng điệu này, Phan Lôi cũng hơi ngạc nhiên.

“Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”

Lục Chung lắc đầu, liếm cổ Phan Lôi, “Không… anh chỉ sợ, mãi mãi là dáng vẻ này.”

Dưới ánh trăng, người đàn ông cười khổ nhìn Phan Lôi, “Càng lúc anh càng không khống chế nổi tính tình mình, thành thật mà nói, anh hơi sợ.”

Phan Lôi ngồi dậy nửa người, sờ trán người đàn ông, “Tô tiên sinh và anh đã nói gì?”

Người đàn ông lắc đầu, lại không nói thật.

Tô Thắng Tường đúng là nói với anh không ít.

Phần lớn nói về chuyện mẹ anh. Ông ta nói rất áy náy với mẹ, không phải do ông ta, mẹ anh cũng không cực đoan thế.

Nhưng ông ta nói ông ta và mẹ anh xem như yêu nhau nhưng không đi cùng nhau được, vì dục vọng độc chiếm của mẹ anh quá mạnh mẽ, trong lòng có bệnh, bà còn có khuynh hướng hại người.

Ông ta nói bộ dạng này của Tô Giác đều do Lục Phi Nhã một tay tạo thành, đây cũng là lý do ông ta thà tìm người phụ nữ giống bà, cũng không muốn quay lại tìm bà.

Ai sẽ thích một kẻ điên chứ?

Lục Chung rất phẫn nộ, anh hối hận đến cuộc hẹn này.

Đây chính là cái mà ba anh gọi là tình cảm.

Đối với một người phụ nữ vừa thương vừa sợ, lại dễ dàng buông tha cô ấy.

Anh thấy không đáng thay mẹ anh, thích một người đàn ông như vậy, dùng cả đời để trả giá, thực sự đáng sao?

Lục Chung động vài cái, lại trầm xuống, vuốt gương mặt ửng hồng vì hoan ái của Phan Lôi.

“Mèo ngoan, em sẽ từ bỏ anh ư?” Tựa như ba anh từ bỏ mẹ anh?

Phan Lôi hừ hừ vài tiếng, ở trong ngực anh co lại thành một khối, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.

“Lục Chung… động… động…”

Lục Chung liếm mí mắt ướt đẫm mồ hôi của cô, hết sức thân thiết dịu dàng, “Mèo ngoan, anh không phải mẹ anh, em cũng không cần biến thành… ba anh nhé?”

Phan Lôi mơ mơ màng màng hiểu được một ít gì đó, hoặc lúc này khó chịu quá.

Cô thầm nghĩ Lục Chung nhanh một chút, ra sức một chút, do đó mặc kệ, cô nắm tay Lục Chung, khẽ cắn.

“Được, em sẽ không vậy.”

Câu nói ấy vẫn không đổi.

Trước khi anh chưa rời đi, em luôn luôn không đi.

Có lẽ em tiếp tục mờ mịt, chúng ta lại cãi nhau, nhưng cuối cùng em sẽ không buông tay anh.

Sau khi yêu xong, Phan Lôi ghé vào lòng Lục Chung thở dốc.

Cô liếm lồng ngực đẫm mồ hôi của chồng, nhớ tới chuyện lúc trước, hơi oán hận, cũng hơi uất ức.

“Sau này không cho phép anh dùng nước sát trùng nữa.” Tuy Chuột đồng nói đây chỉ là nước bình thường bỏ thêm hương thôi, nhưng Phan Lôi vẫn chịu không nổi.

“…Ừ.”

“Cũng không cho phép giam cầm em.”

“… Em sẽ không chạy chứ?”

“Khốn kiếp… em mới… mới không chạy…”

“Ừm… Vậy sau này em nhốt anh lại là xong.”



“Lần trước anh làm em đau lắm…”

“… Vậy anh liếm cho em, liếm liền hết đau.”

“… Đáng ghét! Em nói thật! Em đau mất mấy ngày đấy… Sau này không cho anh làm bậy thế nữa.”

“Được… Vậy cũng không cho em gặp Tô Giác.”

“!!!! Tô Giác là anh trai em!”

“Em không có anh trai!”

“Em nói có thì sao?”

“Em không có. Em chỉ có mình anh thôi.”

“… Anh chính là chó không đổi được thói quen ăn phân mà!”

“Gâu…”



Đêm khuya vắng người, năm tháng còn dài.

Phan Lôi đấu tranh với anh không có kết quả, cuối cùng nhắm mắt nghĩ, thế, có tính là hòa nhau không ta.

Hết thảy không còn ngược, dễ dàng hòa nhau vậy à?

Nghĩ vậy, có chút không cam lòng.

Bất quá, cô tự nói với mình, đó là vì cô hi vọng thế.

Cô không muốn lãng phí thời gian quý báu để cãi nhau.

Nhất là, cô yêu anh.

Anh cũng vậy.

Phải biết rằng, hai người yêu thương lẫn nhau là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện