Thừa dịp thời tiết rất đẹp, Lục Chung nói dẫn Phan Lôi ra ngoài chơi một chút.

Phan Lôi chẳng muốn nhúc nhích, hiện tại cô càng ngày càng lười, chỗ nào cũng không muốn đi.

Vừa vặn hôm nay, nhà họ Lục có buổi ra mắt phim, bộ phim này xem như gây bão sau khi bộ đầu tay của Lục thị lên sàn, sáng sớm Lục Tư gọi điện bảo Lục Chung chuẩn bị dự lễ ra mắt.

Lục Chung không có hứng thú với những hoạt động công khai, Phan Lôi cũng không. Bất quá trong cuộc trò chuyện buổi tối, Phan Lôi vô ý nghe được Lục Chung nói một chút, nam chính trong phim là oba chân dài nổi tiếng gần đây.

Chính là thần thượng kiêm nam thần của Tôn Như Ý.

Phan Lôi tán dóc với Tôn Như Ý có nhắc đến chuyện này, không ngờ Tôn Như Ý lập tức xù lông. Call đoạt mạng hết cuộc này tới cuộc khác, cuối cùng Phan Lôi bị quấn lấy đến bó tay, trực tiếp nói với Lục Chung: “Tôn Như Ý muốn đi xem diễn viên nam, được chứ?”

Hiện tại mặc dù Phan Lôi và Lục Chung rốt cục hòa nhau rồi, nhưng nói chuyện vẫn không nhiều lắm.

Lắm lúc, Lục Chung khó tránh có loại cảm giác lo được lo mất, lúc này Phan Lôi đã bằng lòng nói chuyện với anh, mặc kệ nói gì, anh cũng đồng ý.

Xác định dự lễ khai mạc, đương nhiên Phan Lôi muốn ăn mặc thật xinh đẹp.

Sau khi cô lấy Lục Chung, đây là lần đầu tiên xuất hiện công khai, mặc kệ thế nào, cũng phải cho Lục Chung mặt mũi.

Lục Chung không ngại, chẳng qua Phan Lôi xinh đẹp, trong lòng anh cực kỳ rối rắm, anh chả thích người đàn ông khác nhìn Phan Lôi đâu.

Lý trí mách anh phải tốt tính, cô gái của anh đẹp chính là bản lĩnh của anh.

Nhưng khi Phan Lôi mặc lễ phục dạ hội hở lưng bước ra, vùng xung quanh lông mày Lục Chung vẫn nhíu lại.

“Không có bộ trang phục khác à?”

Quản gia cười tủm tỉm, giúp Phan Lôi sửa sang váy áo, nói: “Tiểu thư xinh thật.”

Lục Chung hừ một tiếng, rõ ràng đang ghen, nhưng tức giận không nói thẳng.

Phan Lôi vốn muốn thay váy, thấy dáng vẻ kia của Lục Chung trong lòng không khỏi có chút sảng khoái, bèn mặc bộ váy này.

Gần tới cửa, cuối cùng Lục Chung vẫn nhịn không được đầu hàng.

“Mèo ngoan, chúng ta đổi trang phục đi.”

“Em cảm thấy mặc vậy rất tốt mà?”

Lục Chung khẽ cắn môi, thành thật thừa nhận, “Anh không thích. Anh không thích người khác nhìn em.”

Từ mức độ nào đó mà nói, Lục Chung có dục vọng độc chiếm mạnh mẽ, người phụ nữ của mình ngay cả nhìn cũng không cho phép người đàn ông khác nhìn.

Nhưng Phan Lôi biết, tính cách anh do lâu dài tích tụ mà ra, muốn thay đổi cũng không phải một sớm một chiều.

Vì vậy, cuối cùng cô thỏa hiệp.

Quản gia giúp cô đổi một bộ váy ren cổ cao là hàng hot năm nay, ren được thiết kế đẹp đẽ ôm trọn nửa người trên, chỉ để lộ đôi chân nhỏ mảnh khảnh.

Lục Chung không hài lòng, nhưng Phan Lôi kiên trì muốn mặc.

“Cứ quyết định vậy đi! Bộ này! Nói thêm câu nữa em cào anh!”

Lục Chung lầm bầm một câu, nhưng nghĩ bộ này quả thực tốt hơn mấy bộ khác, với mức độ nào đó mà nói, xem như miễn cưỡng hài lòng.

Khoảng thời gian trước Lục thị gặp không ít sóng gió, thậm chí một số người đứng xem đều cảm thấy Lục thị giống một công ty điện ảnh có tiếng vào nhiều năm trước, từ đó về sau biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Nhưng bọn họ không ngờ Lục thị trải qua một năm chấn chỉnh, nhanh chóng xuất phát một lần nữa.

Bộ phim mới tụ họp diễn viên hot nhất gần đây này chính là khởi đầu để Lục thị quay lại.

Hôm nay giới thương nghiệp tụ tập, Lục thị chọn một bộ truyện tranh trên mạng làm kịch bản, do trai xinh gái đẹp đang hot cùng nhau diễn nên một câu chuyện tình yêu mới mẻ.

Sau khi đến hiện trường, Phan Lôi mới phát hiện Lục Chung là biên kịch của bộ phim.

“Anh vậy mà cũng viết phim sao?”

Lục Chung nắm tay cô, khẽ vuốt ve, “Em thích không?”

Chưa từng xem phim này, có gì thích hay không thích chứ.

Phan Lôi âm thầm lẩm bẩm.

Hơn nữa khiến cô thoáng không thoải mái là, rõ ràng hôm nay nam nữ chính của bộ phim đều tới, nhưng phần lớn lực chú ý của ký giả truyền thông đều tập trung trên người Lục Chung.

Có một ký giả to gan hỏi: “Lục tổng, nghe nói bộ phim này có ý nghĩa với anh, có thể thuận tiện tiết lộ với mọi người không?”

Nghe ký giả hỏi xong, Phan Lôi toát mồ hôi lạnh thay ký giả kia.

Ở đây nhiều người thế cô ấy không hỏi, lại hỏi Lục Chung.

Lục Chung là người chẳng thích nói chuyện.

Nhất là ở nơi công cộng, anh vẫn kiệm lời.

Nhưng ngoài ý muốn của Phan Lôi, lần này Lục Chung đáp.

“Ừ. Tôi viết để vợ vui vẻ.” Lục Chung nói lời dọa người.

“…” Chậc… Lục Chung vừa nói vậy, tất cả màn hình đều dời đến trước mặt Phan Lôi, “Phu nhân, xin hỏi ngài xem bộ phim này chưa? Cảm nhận của ngài thế nào?”

Phan Lôi bị hỏi đến mức chẳng biết làm sao, lại trả lời không được, chỉ có thể khẽ gật đầu, tùy tiện bịa đặt mấy câu.

Đương nhiên ký giả không chịu buông tha, lúc này Lục Chung phóng khoáng ôm lấy Phan Lôi, xin lỗi ký giả: “Xin lỗi, khoảng thời gian trước vợ tôi không được khỏe, giờ vẫn đang hồi phục… Rất xin lỗi.”

Lục Chung đường hoàng nói, Phan Lôi bị ôm vào lòng lên phòng nghỉ ngơi trên lầu, vừa đi vừa thấp giọng hỏi Lục Chung.

“Rốt cuộc là sao?”

Lục Chung hôn trộm cô một cái, dáng vẻ thong dong thoải mái, “Không có gì, đi thôi, anh dẫn em đi xem phim.”

Đến lúc xem phim, Phan Lôi mới hiểu ý Lục Chung.

Hóa ra bộ phim này cải biên từ bộ lời yêu thương giữa mèo và chó, đổi thành chuyện một thanh niên tài giỏi đẹp trai và cô vợ thanh mai trúc mã của hắn.

Hơi khác với câu chuyện của Lục Chung và Phan Lôi, thanh niên tài giỏi đẹp trai không bị câm, lòng dạ tốt bụng, sau đó cô vợ cũng không thích người đàn ông khác, bọn họ là thanh mai trúc mã của nhau, giúp đỡ nhau cùng trưởng thành.

Phan Lôi xem phim xong, hiếm khi thở dài.

Hiệu quả trai xinh gái đẹp có khác, motip phim quá đỗi quen thuộc được quay theo phong cách mới mẻ[1].

Bất quá, Phan Lôi liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, cười âm hiểm một tiếng, tên này quay phim cũng không quên ăn giấm.

Nhân vật cô vợ mặc dù phần lớn giống cô, nhưng duy nhất không có chi tiết thích nhân vật Lục Tự.

Hừ, biết ngay anh nhỏ mọn mà.

Sau khi cảm thán, Phan Lôi cũng hơi cảm động.

“Khi nào anh bắt đầu làm phim này?”

“Sau tết.” Lúc đó, cô còn bị nhốt. Ngẫm lại, thời gian ấy Lục Chung rất bận, Phan Lôi cho rằng Lục Chung hoàn toàn vứt bỏ cô rồi, thậm chí sánh đôi với cô gái khác, không ngờ lại viết kịch bản này.

“Vậy phải quay rất nhanh.” Chẳng biết tại sao, Phan Lôi có thể ngượng ngùng khi hỏi câu ấy.

Lục Chung nắm tay cô, mỉm cười, “Kỳ thực kịch bản chả phải thế. Vốn nam chính không lương thiện, hắn chẳng buông tha kẻ xấu, hắn không hòa thuận với người nhà, cũng không được ai thích. Chỉ có cô gái của hắn, vẫn không rời không bỏ hắn…”

“Anh…”

“Đương nhiên, kết cuộc của hắn cũng không tốt. Hắn nhẫn nhịn nhiều năm thế, đại thù đã báo, cuối cùng chết trong lòng người phụ nữ của mình…”

Rõ ràng khác với kịch bản, nhưng khiến Phan Lôi cực kỳ kinh ngạc.

“Làm sao lại?” Làm sao lại quay thành câu chuyện tình yêu mới mẻ.

Lục Chung xoa lòng bàn tay mềm mại của Phan Lôi, thờ ơ nói: “Lục Tư nói câu chuyện quá hắc ám quá âm u, không thích hợp trào lưu hiện giờ, thế là tự ý sửa lại kịch bản.”

“…” Phan Lôi đen mặt, giờ phút này tại sao tất cả cảm động đều bay đi mất.

Xem phim xong, đương nhiên là tiệc ăn mừng.

Phan Lôi nhớ tới lời dặn dò của Tôn Như Ý, dẫn cô ấy đi xem oba chân dài kia.

Quả nhiên bên Lục Tư đã nói trước, nam chính đó vẫn chờ Tôn Như Ý, con người khiêm tốn lễ độ lại tốt, Tôn Như Ý nhanh chóng phát cuồng, ngay cả cô bạn tốt này cũng vứt bỏ.

Cảm thấy Tôn Như Ý còn phát cuồng thêm một khoảng thời gian, Phan Lôi quyết định xuống dưới tìm Lục Chung.

Lục Chung đang bận, nữ chính đơn thuần của bọn phim quấn quýt lấy Lục Chung nói gì đó. Từ góc độ Phan Lôi, có thể thấy Lục Chung bày khuôn mặt lạnh lùng.

Người này ở trước mặt cô rất dính người, nhưng ở bên ngoài vẫn lãnh khốc thế.

Phan Lôi vuốt cằm, suy nghĩ có nên ra đó tuyên bố chủ quyền không.

Ngay lúc đấy, nữ chính Bạch liên hoa[2] kia không biết làm gì, Lục Chung theo phản xạ một cước đá bay.

Nữ chính trong nháy mắt ngã xuống đất, nức nở rơi lệ.

Phan Lôi thấy chơi hơi lớn rồi, lập tức xông ra ngoài.

“Có chuyện gì vậy?”

Lục Chung lau tay, bị Phan Lôi nắm tay sắc mặt miễn cưỡng tốt một chút.

“Đừng ép tôi hủy gương mặt cô.”

Nhìn kỹ, nữ chính này có chút giống cô. Bất quá Phan Lôi không phải diễn viên, tất nhiên không xinh đẹp sắc sảo như nữ chính này.

Nhưng nhìn dáng vẻ cô ta, Phan Lôi thoáng hiểu rõ.

Kéo tay Lục Chung, “Anh sao thế?”

“Cô ta chạm tay anh, bẩn chết đi được.”

“Có lẽ người ta không cố tình mà, anh làm gì đá cô ta xuống đất vậy, lẽ nào anh không cảm thấy mình chả phong độ sao?”

“Phong độ?” Lục Chung cười lạnh, xoay đầu nhìn người phụ nữ vẫn rơi lệ trên mặt đất, không chút lưu tình nói: “Tin anh đi, anh không chặt tay cô ta, đã đủ phong độ rồi.”

“…”

Mặc dù Phan Lôi không biết nữ diễn viên kia vô tình hay cố tình, có điều thái độ này của Lục Chung khiến cô rất hài lòng.

A, hóa ra cô cũng là người bất chính thế.

Người đàn ông của cô, chỉ hi vọng tốt với cô.

Đặc biệt ở mặt phụ nữ, không hi vọng dùng chung bàn chải đánh răng với kẻ khác.

Trong lòng Phan Lôi ngọt ngọt, nhưng nét mặt không thay đổi, trái lại nghiêm trang dạy dỗ: “Sau này khách sáo với phụ nữ tí… Cô ta là diễn viên, hiện là hoa đán của nhà họ Lục nữa, ít nhất anh phải cho chút mặt mũi chứ.”

“Hừ…” Lục Chung hiển nhiên không thèm để bụng.

Trên đời này phụ nữ xinh đẹp nhiều lắm, nếu mỗi người đều không hiểu chuyện như cô ta gặp ông chủ liền muốn bổ nhào, chẳng phải rất khó thu dọn sao.

Phải biết rằng, phụ nữ xinh đẹp còn nhiều mà, ngoan ngoãn thông minh mới có thể chân chính sống sót cuối cùng.

Thấy Phan Lôi bắt đầu bĩu môi, Lục Chung lập tức đầu hàng.

Đảm bảo sau này ở bên ngoài thu bớt tính tình, nhưng ngoài miệng đảm bảo thế, trong lòng lại nghĩ, người phụ nữ đó chắc muốn đây là bộ phim cuối cùng cô ta đóng rồi.

Cũng tốt, để một người nổi tiếng, cũng chỉ cần một tác phẩm duy nhất.

Rất mánh khóe.

[1] Nguyên bản là 小清新 (tiểu thanh tân) là thể loại trong sáng, duy mỹ, có lối sống sâu sắc ảnh hưởng một nhóm thanh niên, bất kể là lý tưởng sống, con người hay ước mơ khát vọng, tiểu thanh tân đều trang nhã, tự nhiên, giản dị.

[2] Bạch liên hoa ám chỉ mấy cô gái đơn thuần, ngây thơ, trong sáng, tốt bụng như… thánh mẫu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện