Hoàng đế bỗng muốn dẫn theo Hoàng Trưởng tôn Trần Hi ở lại Ninh Hạ ăn tết, bất luận đối với Phạm Vương Trần Thiện Ân hay Yến Vương Trần Thiện Duệ đều là một tin tức ngoài dự đoán. Trần Thiện Ân sau khi thắc mắc xong, ngẫm lại hiện giờ không có tên quỷ nhỏ Trần Hi ở đây, một mình trấn thủ Bắc Kinh thì tốt xấu gì cũng là một cơ hội biểu hiện, vì vậy có thể mau chóng tiếp thu hiện thực này; trong khi Trần Thiện Duệ không có khả năng biểu hiện rộng rãi đến thế. Cuộc Bắc chinh đại thắng đã cho Thát Đát và tộc Ngột Lương Cáp một bài học đau đớn vô cùng, hơn nữa Liêu Vương Trần Thiện Gia ở Liêu Đông đã thuận lợi đẩy mạnh công tác phòng thủ, có lẽ trong vòng mấy năm thậm chí mười năm phía Bắc sẽ không hề xuất hiện một trận đại chiến nào khác, Trần Thiện Duệ hắn đây đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất chính mình khổ tâm gầy dựng, mà hiện giờ phụ hoàng rõ ràng đang tận hết sức lực bồi dưỡng trưởng tôn, nào còn dư lại bao nhiêu cơ hội cho hắn? Vì thế, Trần Thiện Duệ ở kinh thành nghẹn suốt sáu năm, đã coi men say trong chén trở thành phương pháp tốt nhất để giải sầu, suốt một ngày tân niên nốc sạch hai mươi bình rượu ngự trong cung ban thưởng!

Mặc dù Chương Hàm thoáng nghe nói chuyện này, nhưng nàng cũng hiểu Trần Thiện Chiêu đã từng thông qua nàng giao cơ hội cho Vương Lăng, Vương Lăng cũng đã nhắc nhở Trần Thiện Duệ, nhưng khổ nỗi Trần Thiện Duệ không chịu nắm chắc cơ hội, hiện giờ lâm vào tình trạng này chính là gieo gió gặt bão mà thôi. Mặc dù nàng rất quý trọng tình cảm đồng cam cộng khổ với Vương Lăng, nhưng cũng biết hiện giờ oán khí của Trần Thiện Duệ đã sâu, chỉ sợ sẽ càng thêm để tâm vào chuyện vụn vặt, không phải là lúc để mềm lòng đồng tình với đệ ấy nữa rồi!

So sánh với tin tức kia, vụ Đại Vương bị áp giải đến Bắc Kinh và Chu Vương đi theo Chương Sưởng về trần tình dường như bị người lãng quên. Đại Vương bị tống vào ngục, mấy tháng giam cầm đã sớm bào mòn toàn bộ ngạo khí của một thân vương, bản năng sợ chết bao trùm tất cả sự bồng bột bất chấp lúc trước, y cũng không hy vọng Hoàng đế nhớ tới mình, rốt cuộc hiện giờ tuy không tự do nhưng vẫn được cung cấp ăn ngon uống tốt. Còn Chu Vương vốn nghĩ thoáng hơn, lại có rể hiền Chương Sưởng do Hoàng đế đích thân tuyển chọn cùng chơi cờ tán chuyện thiên hạ, cuộc sống cũng không có gì buồn khổ. Thậm chí Chu Vương còn nghĩ, cho dù nửa đời sau phải làm tổ ở kinh thành cũng chấp nhận, nhất là khi kinh thành truyền đến tin tức con cái lưu lại nơi đó đều bình an.

Mãi đến khi tháng hai năm Trường Ninh thứ bảy, ý chỉ của Hoàng đế mới khoan thai tới Bắc Kinh, giao cho Phạm Vương Trần Thiện Ân ở lại thủ Bắc Kinh, lệnh Chương Sưởng và Vĩnh Thanh Hầu Từ Chí Hoa cùng Kim Ngô tả vệ Chỉ huy sứ Đỗ Trung áp giải Đại Vương và Chu Vương về kinh thành trước, không cần hội hợp với ngự giá. Chưa nói đến Trần Thiện Ân mừng như điên khi được gánh trọng trách này, ngay cả Chương Sưởng và Từ Chí Hoa nghĩ đến hồi kinh đoàn tụ với người nhà là trong lòng cũng cao hứng không kém. Còn phần Đỗ Trung, trước khi đi gã đã lén lút gặp Trần Thiện Ân, sau đó dọc đường đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, hoàn toàn trái ngược với kiểu tích cực nhảy nhót lung tung lúc xưa.

Mà Hoàng đế nói sẽ đưa Trần Hi hồi kinh, nhưng trước tiên lại quay ngựa ghé sang Du Lâm, làm Chương Thịnh được gặp ngoại chất nhi vui mừng khôn xiết. Khi biết suốt mùa đông qua Trần Hi đi theo Định Quốc Công Vương Thành tiêu diệt mã tặc dám vượt biên giới, lại còn tự mình giết vài tên, Chương Thịnh ngoài việc cao hứng còn có chút cảm giác nghĩ mà sợ. Trước khi đi, anh chàng bèn lặng lẽ đưa cho Trần Hi một thứ, không phải đồ quý giá hay vàng bạc mỹ ngọc linh tinh gì, chỉ là một chiếc roi ngựa bện rất tinh xảo, làm Trần Hi yêu thích không muốn rời tay.

Đoạn đường kế tiếp, ngự giá đi từ Thiểm Tây qua Đồng Quan, Hà Nam, phủ Phượng Dương ở Giang Tây, cuối cùng đến Nam Kinh vào tháng sáu, một đường mất hơn bốn tháng. Chuyến Bắc tuần lần này đi hơn một năm, trước khi Trần Vĩnh khởi hành thì Vương Lăng chưa lâm bồn, hiện giờ con trai Trần Ngang của Trần Thiện Duệ và Vương Lăng đã qua một tuổi; còn con trai thứ ba Trần Hạo của Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm cũng đã hơn hai tháng. Tên của hai Hoàng tôn đều do Hoàng đế Trần Vĩnh đích thân đặt cho. Chờ đến khi tiếp nhận quần thần nghênh đón xong hồi cung, Hoàng đế sai người ôm tới hai đứa bé cho ngài xem mặt. Thấy bất luận là Trần Ngang sinh không đủ tháng hay Trần Hạo đủ tháng ra đời đều được nuôi trắng trẻo mập mạp trông rất đáng yêu, Hoàng đế tự mình bế hai đứa nhỏ rồi cười ha hả nhìn Phó thị nói: "Chỉ chớp mắt mà trẫm cũng là người có con cháu đầy nhà."

Phó thị kêu nhũ mẫu bế hai đứa bé xuống, lúc này mới nhìn một đôi đích tử và con dâu, còn có Trần Hi như ông cụ non khoanh tay đứng nghiêm, Trần Kiểu với ánh mắt nghịch ngợm đảo khắp nơi, Trần Mân ngoan ngoãn hiền lành, bà mỉm cười nói: "Con nít nhiều, có đôi khi vội quá sẽ gọi sai người. Tuy nói xưa nay đều lớn một chút mới ban phong hào, nhưng hiện giờ Đông Cung đã có bốn đứa trẻ, Thiện Ân có hai con trai, Thiện Gia một trai một gái, Thiện Duệ có đứa con trai này, tổng cộng chín đứa. Ngoại trừ Minh Nguyệt vừa sinh ra đã có phong hào, những đứa khác đều không có đấy."

"Hoàng hậu nói đúng, con nít nhiều, có đôi khi trẫm nghe bọn hắn kêu Tam Hoàng tôn Tứ Hoàng tôn, phải cẩn thận suy nghĩ một chút mới biết được là đứa nào." Trần Vĩnh vui vẻ gật đầu hứa hẹn: "Việc này nay mai trẫm sẽ kêu Lễ Bộ xử lý, định ra mấy cái phong hào."

Ban phong hào cho Hoàng tôn và Hoàng tôn nữ nhìn như một chuyện lớn, nhưng bất luận là Trần Thiện Chiêu hay Trần Thiện Duệ đều không để trong lòng. Cho dù hiện giờ được phong Quận vương Quận chúa nhưng bổng lộc cũng phải chờ đến khi trưởng thành mới được nhận, nói chung là kêu cho dễ nghe mà thôi. Bốn huynh đệ tẩu muội lần lượt chia tay nhau trước Càn Thanh Cung. Vừa rồi ở Ngự tiền Chương Hàm mới gặp được trưởng tử sau hơn một năm, thấy Trần Hi dáng điệu khoan thai cao hơn một cái đầu, gương mặt không còn trắng nõn như xưa, trong lòng vừa vui vừa xót. Chờ đến khi về tới Đông Cung, nàng lập tức kéo Trần Hi vào Đông Noãn các của Lệ Chính Điện.

"Lần đầu rời kinh đã đi xa như vậy, con có quen không?"

Trần Hi mới nhìn được Trần Kiểu lặng lẽ làm mặt quỷ với hắn, còn chưa kịp hỏi thăm đệ đệ muội muội câu nào thì đã bị mẫu thân túm vào phòng, hắn không khỏi sửng sốt, ngay sau đó thẳng lưng đáp: "Quen ạ! Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, lần này ra ngoài con mới biết được, trước giờ học kinh sử với Từ tiên sinh, muốn học đến nỗi có thể dùng được thật không phải dễ dàng; còn theo Hoàng gia gia học võ nghệ quân lược, lúc xông trận thì mười phần không chỉ quên hết bảy tám mà là hoàn toàn quên sạch sẽ! Có một lần, nếu không nhờ Định Quốc Công vẫn luôn theo sát bên con, nhìn thấy màn chém giết chân chính con suýt sợ đến phát ngốc..."

Thấy con trai sắc mặt trắng bệch như đang nghĩ tới chuyện gì thật đáng sợ, tim Chương Hàm như thắt lại. Năm xưa cha huynh tòng quân ra chiến trường, đó là sự thật nàng không cách nào ảnh hưởng. Những năm gần đây, cho dù cha huynh đều lập chiến công thăng quan tiến tước nhưng vẫn không thể nguôi ngoai nỗi lo lắng sợ hãi trong lòng nàng. Nếu có khả năng, nàng tuyệt đối không hy vọng trưởng tử của mình phải đối mặt với sự giết chóc tàn khốc. Đời không như mong muốn, tuy Trần Hi là nàng hoài thai mười tháng cực khổ sinh ra, nhưng vận mệnh sớm đã chú định thằng bé phải bước trên con đường gian khổ. Giống như lần này, Trần Hi rõ ràng không đi theo Hoàng đế Bắc chinh, nhưng vẫn phải trải qua một trận mài giũa khác!

Nàng kiên nhẫn nghe Trần Hi thuật lại những gì trải qua trong chuyến Bắc tuần với Hoàng đế lần này, đặc biệt là những trận tiêu diệt mã tặc khi tháp tùng Định Quốc Công Vương Thành. Nghe những màn chém giết lưỡi đao liếm huyết, nghe thảm trạng của dân chúng vùng biên giới bị đánh cướp thậm chí giết chết, nghe sự vất vả và phấn chấn khi phải liên tục hành quân chiến đấu ở các chiến trường, nghe đội quân được dân chúng vây quanh hoan hô... nàng dần dần cảm giác đôi mắt đã ươn ướt, khóe mắt thoáng thấy Trần Thiện Chiêu đang vén rèm đứng yên ở cửa không biết từ khi nào. Nàng gần như không cần nghĩ cũng đã biết, những lời tường thuật của Trần Hi tất nhiên trượng phu đều nghe được.

Đang nói hăng say quên cả xung quanh, Trần Hi chợt bừng tỉnh bèn thấy mẫu thân rơi lệ đầy mặt níu chặt cánh tay hắn. Lần đầu tiên Trần Hi đối mặt với tình hình như vậy, hắn sửng sốt ngây người rồi lập tức hoang mang rối loạn nâng tay áo muốn lau nước mắt trên mặt mẫu thân. Nhưng chỉ lau một chút là hắn đã cảm thấy như thế không ổn, khi cần tìm khăn tay thì hắn mới nhớ trước nay mình không bao giờ mang thứ này trên người, tức khắc chân tay càng luống cuống. Mãi đến khi bên cạnh có một chiếc khăn đưa tới, Trần Hi cũng không kịp nghĩ nhiều vội vàng tiếp nhận rồi vụng về lau cho mẫu thân, lúc này mới ấp úng nói: "Nương, lỗi do con không để ý..."

"Không sao đâu, không sao đâu." Chương Hàm nhẹ nhàng nắm lấy tay Trần Hi ấp lên ngực mình, hồi lâu mới cười nghẹn ngào nói: "Chỉ vì trong lúc ta không thấy được thì con cũng đã trưởng thành, bất chợt cảm thấy cao hứng nên vui mừng rơi lệ. Nam tử hán đại trượng phu vốn dĩ không nên ở thâm cung đại viện để rồi chỉ nhìn mảnh trời hẹp trên đỉnh đầu, mà phải ra bên ngoài trải nghiệm thật nhiều, mài giũa thật nhiều..."

Tuy miệng nói vậy nhưng Chương Hàm nghĩ đến nỗi kinh hãi của Trần Hi lần đầu thấy máu, nỗi khiếp sợ thất thần khi lần đầu giết người, nàng nhịn không được nhắm mắt, cố kiềm giữ những dòng lệ sắp sửa tràn mi tuôn xuống. Nàng cũng đâu phải hạng người không nhiễm một hạt bụi, mới vào kinh đô không bao lâu thì tay nàng đã dính máu tươi, hơn nữa sắc máu càng ngày càng đậm, hiện giờ sớm đã nồng đậm đến độ không cách gì phai mờ. Tuy nhiên Trần Hi còn chưa đến mười tuổi, còn nhỏ mà phải trải qua những điều này là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu. Nàng và Trần Thiện Chiêu đều bị bắt buộc phải sử dụng tâm cơ khi tuổi còn trẻ, cho nên hết sức hy vọng bọn nhỏ có thể vô tư vô lự, đợi khi lớn lên mới phải đi đối mặt với những cơn gió thảm mưa sầu!

Nhưng ai biểu nàng và Trần Thiện Chiêu đều đi lên con đường này, cho nên con trai của hai người cũng phải trải qua rèn giũa khi còn nhỏ!

Trần Thiện Chiêu nghe Chương Hàm nói một đằng nghĩ một nẻo, cuối cùng giọng cũng nghẹn ngào, anh nhẹ nhàng ấn ấn bả vai thê tử, sau đó vỗ vai Trần Hi mỉm cười nói: "Nhìn xem mẫu tử hai người kìa, đã hơn một năm chưa gặp mặt, gạt qua mấy chuyện thương tâm, nói chút chuyện cao hứng không tốt sao? Thần Húc, con ở Bắc Kinh giám quốc làm được rất tốt, ta thực hãnh diện vì con. Con ở Ninh Hạ đi theo Định Quốc Công cũng học được bản lĩnh chân chính, đây là chuyện cả đời ta cũng không có dịp trải nghiệm. Từ nhỏ con đã hiểu chuyện làm người bớt lo, không ngờ chúng ta vừa lơ đãng là con đã lớn như vậy, cho nên mẫu thân con mất bình tĩnh một chút... Ngay cả ta, vừa nghe được là trong lòng cũng trăm mối ngổn ngang."

Thấy mẫu thân cúi đầu lau nước mắt, phụ thân tuy miệng mỉm cười nhưng trong mắt dường như cũng ẩn hiện vệt nước, rốt cuộc Trần Hi lờ mờ hiểu được phụ thân mẫu thân đều chân chính quan tâm đến mình đau lòng cho mình. Vào lúc này, hắn chỉ cảm thấy trong lòng nói không nên lời là niềm vui hay cảm xúc gì khác, đột nhiên theo bản năng uốn gối quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái. Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, hắn thấy mẫu thân đã kéo mình vào lòng, sau đó một bàn tay to xoa đầu hắn vài cái.

"Nếu không nhờ con xuất sắc thì ta cũng sẽ không vững như Thái sơn... Con trai ngoan, tối qua mẫu thân con mới nói với ta, hôm nay phải đích thân xuống bếp. Con có món gì thích ăn cứ việc nói ra!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện