Một tay bị lôi kéo bởi Trần Kiểu thắc mắc đủ loại vấn đề, một tay bị Trần Mân tò mò túm lấy, bên cạnh còn có nhũ mẫu đang dỗ Trần Hạo oa oa khóc lớn, vừa về nhà đột nhiên gặp hoàn cảnh này, Trần Hi hơi chút không quen. Thế nhưng vẻ mặt cậu ta dần dần dịu dàng ôn hòa lại, dù muội muội tuôn ra một đống câu hỏi thiên kỳ bách quái, dù Trần Mân chỉ gọi đại ca đại ca luôn miệng rồi cầm các món đồ chơi Trần Hi chưa từng biết đến dí vô mặt đại ca như muốn khoe ra, dù khi Trần Hạo không khóc thì chỉ nhìn cậu chằm chằm với đôi mắt đen láy, nhưng Trần Hi lại cảm thấy cả người thật sự nhẹ nhàng thoải mái.

Đặc biệt là khi một đám chén đ ĩa bày đầy bàn, đựng vô số món ăn tuy không tinh xảo đẹp đẽ như của Ngự Thiện Phòng nhưng lại nóng hôi hổi tỏa hương bốn phía, Trần Hi rốt cuộc lộ ra vẻ mặt vừa mừng vừa ngại. Sau khi lễ nhượng một hồi, dưới sự thúc giục của mẫu thân, cậu mới vươn đũa gắp món rau xào xanh mướt cho vào miệng, chợt cảm thấy mùi vị thơm ngon lan tràn khắp khoang mồm, dạ dày bất giác vô cùng ấm áp.

Trần Kiểu đã nếm đồ ăn chính tay mẫu thân làm rất nhiều lần, cho nên cô bé chỉ lo tò mò xem Trần Hi ăn thế nào, thậm chí còn hứng thú tự mình gắp hết tất cả món ăn mỗi thứ một ít để vào bát Trần Hi, khiến bát cơm nho nhỏ ngập kín đồ ăn, sau đó bèn chống cằm xem trưởng huynh ăn cơm. Chương Hàm và Trần Thiện Chiêu lần đầu tiên không mắng cô bé, chỉ chăm chú ngắm nhi tử cửu biệt trùng phùng, dường như ngắm thế nào cũng không đủ. Trần Hi vùi đầu ăn sạch toàn bộ đồ ăn muội muội gắp cho mình, lúc này mới như trong mộng bừng tỉnh mà ngẩng đầu lên.

Dưới ánh mắt chờ mong của mẫu thân, cậu ta gật đầu thật mạnh khen: “Ăn ngon, nương làm đồ ăn rất ngon!”

“Ăn ngon là tốt rồi! Thần Húc, con có biết năm xưa cha thích nhất món mì sợi do mẫu thân con làm!” Trần Thiện Chiêu vừa nói vừa liếc Chương Hàm một cái, nghĩ đến lúc trước ở Chương gia một chén mì định ra minh ước cuối cùng thành đôi uyên ương cả đời, không khỏi mỉm cười nói: “Nếu con thích, về sau muốn ăn gì cứ nói, dù sao Đông Cung cũng có sẵn phòng bếp nhỏ!”

Trần Hi vốn định thưa không cần phiền toái như vậy, nhưng lời đến bên miệng lại ma xui quỷ khiến biến thành một chữ “Vâng”. Lời vừa ra khỏi miệng, cậu ta bèn luống cuống thêm mấy chữ: “Con cảm ơn ạ!”

“Cảm tạ cái gì, chỉ là một bữa cơm mà thôi.” Chương Hàm mỉm cười đẩy đ ĩa sườn có vẻ được Trần Hi thưởng thức nhất tới trước mắt trưởng tử, lúc này mới thúc giục Trần Kiểu vẫn chưa từng động đũa ăn cơm. Người một nhà ngồi quây quần quét sạch cả bàn đồ ăn. Sau khi chén đ ĩa được dọn xuống, dâng nước súc miệng và chậu vàng rửa tay, Chương Hàm nhận lấy chén trà rồi nói: “Thần Húc, thời gian qua con ở bên ngoài cũng vất vả, mấy ngày trước mẫu hậu ho húng hắng vừa mới đỡ, cho nên con hãy ở Đông Cung khoảng bốn năm ngày, sau đó mới tiếp tục luân phiên giữa Khôn Ninh Cung và Đông Cung. Ngoài ra, Thanh Diên đã hơn ba tuổi, trước giờ đều do Minh Nguyệt dạy nó nhận biết mấy chữ, hiện giờ con đã trở lại, chuyện dạy Thanh Diên sẽ giao cho con.”

Sức khỏe tổ mẫu không được như trước, lúc nãy ở Càn Thanh Cung Trần Hi cũng thoáng phát giác, cho nên lo lắng hỏi thăm tình hình Phó thị, biết được cũng không có gì đáng ngại mới yên tâm hơn, dĩ nhiên không có dị nghị với việc ở lại Đông Cung. Tuy nhiên, mẫu thân bảo cậu dạy dỗ Trần Mân mới hơn ba tuổi, Trần Hi hơi do dự, nhưng bắt gặp ánh mắt cổ vũ của phụ thân, cậu ta cân nhắc một hồi rồi gật đầu: “Nếu thế, hài nhi sẽ tận lực ạ.”

“Chỉ cần có thể khiến Thanh Diên được một nửa sự chăm chỉ hiếu học giống như con, chúng ta đã cảm thấy rất mãn nguyện. Được rồi, hôm nay bữa cơm đón gió tẩy trần cho con cũng đã ăn xong, con đi nói chuyện với ta một chút, ta muốn xem thời gian qua con ở bên ngoài có bỏ bê học hành hay không?”

Chương Hàm nhìn theo hai cha con đi ra ngoài, biết Trần Thiện Chiêu tuyệt đối không phải chỉ kiểm tra trình độ đơn giản như vậy. Sau khi phục hồi tinh thần, thấy Trần Kiểu cúi đầu trông rầu rĩ không vui, nàng cười nói: “Sao thế, có vậy đã không cao hứng? Trước đây con chơi gian để cha con đáp ứng đi hồ Mạc Sầu Tây Uyển chèo thuyền, nhưng hiện giờ Thanh Diên mới nhận biết mấy chữ? Đại ca con văn võ song toàn, dĩ nhiên càng thích hợp dạy dỗ Thanh Diên hơn con. Nếu con không phục, sau này chờ Hạo nhi lớn hơn chút, con bỏ công sức dạy dỗ xem có thể vượt qua Đại ca con hay không?”

Trần Kiểu nghe vậy lập tức phấn chấn tinh thần, không chút nào chú ý tới vụ mẫu thân cũng bắt chước phụ thân chơi trò đánh trống lảng. Cô bé tiến lên kéo tay mẫu thân đáp ứng liền chuyện này, sau đó bèn năn nỉ ỉ ôi: “Nương phải sinh thêm cho con một muội muội chứ ạ! Nương đã có Đại ca cùng Nhị đệ Tam đệ, trong khi Đông Cung chỉ có một mình con là Quận chúa. Nương sinh thêm cho con một muội muội, con nhất định trang điểm muội ấy thật xinh đẹp!”

“Cái con bé này!” Chương Hàm thân mật nhéo nhéo chóp mũi cô nhóc mắng yêu: “Chỉ mới một Minh Nguyệt mà ta đã chịu hết nổi, lại thêm một đứa chẳng phải sẽ ồn ào muốn chết?” Chương Hàm vẫy tay kêu Trần Mân, nhìn cậu bé chạy ào lại gần, nàng đưa tay đón lấy bế cậu bé lên cho ngồi trên đùi mình, cười tủm tỉm hỏi: “Thanh Diên nói xem, con muốn thêm một đệ đệ hay muội muội?”

Trần Mân đâu biết chuyện gì, hết nhìn mẫu thân rồi nhìn sang tỷ tỷ, đột nhiên dứt khoát đáp: “Muốn đệ đệ ạ!”

Trần Kiểu tức muốn hộc máu, hung tợn hét lên: “Thanh Diên, đệ muốn đối nghịch với tỷ tỷ phải không?”

Khi Lệ Chính Điện tràn ngập tiếng cười và tiếng ồn ào của trẻ con, trong thư phòng ở Xuân Hòa Điện phía trước, Trần Thiện Chiêu sai Lộ Khoan đích thân canh giữ bên ngoài, lúc này mới ngồi xuống sau án thư. Thấy Trần Hi cung kính đứng trước mặt bèn nghiêm nghị hỏi: “Thần Húc, trong lúc con phụng chỉ giám quốc ở Bắc Kinh, khi Đại phiên nổi loạn, con phân phó Cao Sơn vệ và Dương Hòa vệ xuất động, suy nghĩ thế nào?”

“Hồi bẩm phụ thân, trong lúc vô tình hài nhi phát hiện mật tin phụ thân viết trong thư mẫu thân, sau đó hài nhi mở cuộc hội nghị nghe xong ý kiến của bá quan văn võ. Trong đó ý kiến của Hộ Bộ Thượng thư Trương đại nhân lại trùng hợp với lời dặn của phụ thân, còn những người khác cũng cùng chung ý tưởng phải dụng binh thần tốc, không thể bỏ gần tìm xa. Cho nên sau khi hài nhi cân nhắc cẩn thận bèn dùng kế hoạch này, dựa vào hai vị Chỉ huy sứ của Cao Sơn vệ và Dương Hòa vệ hết sức trung thành làm theo mệnh lệnh, chỉ cần hai ngày đã bình loạn xong.”

“Tốt!” Nếu trưởng tử chỉ nói bởi vì phát hiện kiến nghị của mình mà cứ thế đi làm, Trần Thiện Chiêu sẽ phải trực tiếp chỉ ra chỗ sai sót; nhưng nghe Trần Hi biết mở hội nghị tiếp thu ý kiến quần chúng, sau đó mới lập kế hoạch tiến hành, truyền ra sẽ là Hoàng trưởng tôn khiêm tốn biết lắng nghe ý kiến số đông. Cho nên Trần Thiện Chiêu vỗ tay tán thưởng xong, gật đầu thật mạnh khen: “Rốt cuộc con không phụ công lao dạy dỗ bao nhiêu năm của Hoàng gia gia, biết cách làm thế nào mới có thể danh chính ngôn thuận! Xem ra, ta và mẫu thân con đều lo lắng vô ích, tất nhiên đoán được con có thể phát hiện tin mật, nhưng không nghĩ tới con sẽ giải quyết chuyện này thật xinh đẹp như vậy!”

Trần Hi đã sớm nghe qua lời khen của tổ phụ nhiều lần, nhưng vừa nãy cả phụ thân và mẫu thân đều khen cậu trưởng thành, lúc này phụ thân lại tán dương như thế, Trần Hi không khỏi ngượng ngùng mở miệng kêu: “Phụ thân...”

“Đây không phải dâng tấu, con không cần khẩn trương như vậy. Lại đây, ta có lời muốn hỏi con!” Trần Thiện Chiêu vẫy tay gọi trưởng tử đến bên cạnh, ngẩng đầu nhìn dung mạo đoan trang tuấn tú tụ tập hết những ưu điểm của chính mình và Chương Hàm, cười như không cười hỏi: “Thần Húc, lần này cùng đi Bắc tuần, tổ phụ con có đề cập đến chuyện làm lễ đội mũ cho con?”

Đột nhiên nhắc tới đề tài này. Trần Hi không khỏi sửng sốt, có chút khó hiểu gật đầu đáp: “Hoàng gia gia đề cập đến hai lần rồi ạ, một lần bởi vì vụ Đại phiên và Chu phiên, Hoàng gia gia lấy Thanh Diên ra làm ví dụ...”

“Vậy à? Chuyện đó xảy ra thế nào, con trả lời ra sao?” Trần Thiện Chiêu vội vàng truy vấn, chờ khi Trần Hi thuận lại cuộc hỏi đáp không thiếu một chữ, anh cười tán thưởng: “Thì ra là thế. Phụ hoàng phái người đi Đại phiên và Chu phiên bởi vì ý kiến của con. Còn một lần khác là sao?”

“Một lần khác là ở trước mặt Định Quốc Công, Hoàng gia gia nói nếu con bái Định Quốc Công làm thầy, có thể đi theo tiêu diệt mã tặc học cái gì gọi là "Thực chiến" cho đến nơi đến chốn, sau khi hồi kinh sẽ làm lễ đội mũ cho con!”

“Xem ra, Hoàng gia gia con đã hạ quyết tâm.” Trần Thiện Chiêu như suy tư gì mà nhướng mày, không giải thích cho Trần Hi mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu cười nói: “Con mệt mỏi suốt thời gian qua, hãy nghỉ ngơi thật tốt, không cần suy nghĩ nhiều. Nếu đã hồi kinh, hết thảy có cha ở đây, có những gánh nặng không cần con dùng bả vai non nớt đi khiêng! Tuy nhiên, con hãy suy nghĩ kỹ một vấn đề này, vì sao Hoàng gia gia lại muốn làm lễ đội mũ cho con sớm như vậy?”

Từ sau khi hủy bỏ Cẩm Y Vệ, tuy Hoàng đế Trần Vĩnh cho phép Chỉ huy sứ Kim Ngô tả vệ Đỗ Trung lùng bắt đủ loại quan viên, nhưng không giao quyền sử dụng hình ngục, không được tự tiện tróc nã quan lại, cho nên bình thường hình ngục vẫn do Tam pháp ty là Hình Bộ Đại Lý Tự và Đô Sát Viện chủ lý. Nhưng lúc này sau khi Đại Vương bị áp tải về kinh, Hoàng đế lại không tống ngục ở bất cứ chỗ nào của Tam pháp ty, cũng không nhốt ở Tông Nhân Phủ mà đơn độc giam giữ ở Nội quan giám. Tối hôm nay, Trần Vĩnh dẫn theo Mã Thành và mấy nội thị tâm phúc  cùng đến nơi đây. Một đường tới trước sân của gian phòng thứ nhất, bước chân ngài hơi dừng lại, cuối cùng lập tức đi đến cửa chính phòng. Thủ vệ đứng trước cửa cung kính hành lễ rồi mở khóa, Hoàng đế không nói một lời bước qua ngạch cửa, sau đó nhàn nhạt ra lệnh: “Canh giữ bên ngoài.”

Mã Thành vốn muốn khuyên can, nhưng ngẫm lại tính tình xưa nay của Trần Vĩnh, rốt cuộc không dám phản đối chỉ nhỏ giọng nhắc nhở: “Hoàng Thượng, tuy trên người Đại Vương đã kiểm tra rồi, nhưng thỉnh Hoàng Thượng ngàn vạn lần phải cẩn thận ạ.”

“Hừ, năm xưa trẫm không hề sợ hắn, hiện giờ chẳng lẽ trẫm phải sợ?”

Trần Vĩnh thản nhiên cười, chờ cửa chính được kéo ra, ngài lập tức vén mành vào Tây phòng. Thấy một bóng người đang ngồi ngây ngốc trên giường, ngài nhíu mày, một hồi lâu mới đằng hắng thật mạnh. Người kia giật bắn mình như nai con bị chấn kinh, Hoàng đế lạnh lùng hỏi: “Lục đệ, bắt đầu từ xưa, ngươi đã muốn tranh chấp với ta và Nhị ca mọi nơi mọi lúc, chuyện tới hiện giờ, ngươi có gì muốn nói?”

Đại vương nhìn Trần Vĩnh "long hành hổ bộ" khí thế bức người, nhịn không được run lập cập, nhưng thình lình chợt sinh ra một cỗ lửa giận không thể áp xuống. Mặc dù ngạo khí đã sớm tan thành mây khói bởi vì binh bại, nhưng nghĩ đến chính mình bị người coi như ngọn thương để sử dụng, Đại Vương cảm thấy ngọn lửa cứ bừng lên thiêu đốt trong lòng. Nhớ ra tin tức mình vừa nhận được, y không cần nghĩ ngợi mở miệng kêu lên: “Hoàng huynh, ta bị trúng quỷ kế, ta không phải thật sự muốn mưu phản! Là Yến Vương, chính là Yến Vương cài người vào đám mưu sĩ tâm phúc của ta, xúi giục ta dựng cờ khởi nghĩa. Lúc đó ta bị hồ đồ tin vào những lời này, đến bây giờ hối hận không kịp...”

Lời còn chưa nói xong, y chỉ cảm thấy hoa mắt, cổ áo bị người túm chặt, kế tiếp là thanh âm cuồng nộ của Trần Vĩnh: “Chết đến nơi, ngươi dám ngậm máu phun người!”

“Ta nói đều là sự thật!” Thời khắc này, Đại Vương đã bất chấp sinh tử, chỉ nghĩ nhất quyết không thể buông tha Trần Thiện Duệ tính dẫm lên thân thể y để bò lên cao, đem hết toàn lực khẳng định từng câu từng chữ: “Chính là Trần Thiện Duệ! Hắn ở kinh thành là một con rồng bị vây khốn, chính hắn muốn mượn việc bình loạn để kiến công lập nghiệp lấy lòng Hoàng huynh. Nếu ta nói một chữ bịa đặt, ta sẽ bị thiên lôi đánh xuống không chết tử tế!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện