Hoàng Hậu bị bệnh, Thái Tử Phi chưởng quản phượng ấn, các đại thái giám đã sớm lĩnh giáo thủ đoạn của Chương Hàm nên dĩ nhiên không ai dám làm việc qua loa. Tuy nhiên, so với lúc trước cùng tam phi xử lý cung vụ, Chương Hàm vâng mệnh giám sát, lần này sau hơn nửa tháng mọi người đều phát giác Chương Hàm dùng hầu hết thời gian hầu bệnh ở Khôn Ninh Cung, cho dù xử lý các sự vụ khác cũng hoàn toàn không khắc nghiệt, dần dần bọn họ bèn thả lỏng hơn. Dù vậy, các nội thị vẫn muốn thường xuyên chạy đến Khôn Ninh Cung, xin chỉ thị sớm rồi báo cáo kết quả vì sợ bị coi là bất kính.
Buổi chiều hôm nay, mấy nội thị tuổi không nhỏ phẩm cấp không thấp trước sau đi vào Khôn Ninh Cung, dĩ nhiên không ai thắc mắc. Hôm nay tới gặp Chương Hàm ngoại trừ Lộ Khoan là Tổng chưởng quản Điển Tỉ cục của Đông Cung, còn có Trần Hải là Tả thiếu giám của Ngự Dụng giám, Diêm Lập là Hữu thiếu giám của Nội Quan giám và Đại tổng quản Ngụy Thành bên người Cố Thái Thục Phi. Ngoại trừ phẩm cấp cao chưa tính, mấy người họ đều rất có thực quyền trong cung. Mọi người đi theo nội thị dẫn đường đến Thanh Hạ cư ở phía Đông của Khôn Ninh Cung, nơi Chương Hàm dùng tạm để xử trí sự vụ mấy ngày nay. Họ ở ngoài cửa chỉ thoáng chờ chốc lát, bên trong truyền đến tiếng Chương Hàm phân phó.
“Mọi người vào đi.”
Thanh Hạ cư tuy không phải chính điện của Khôn Ninh Cung, hiện giờ Phó thị lại bệnh nặng, nhưng Chương Hàm vẫn ngồi trên ghế đầu tiên của hàng ghế bên trái, tránh ngồi vào chính vị. Nhìn mấy người nối đuôi nhau vào rồi dập đầu hành lễ, nàng biết ngoài cửa có Đan ma ma đích thân canh chừng, liếc nhìn họ một cái rồi lên tiếng: “Hiện giờ trong ngoài đều bận rộn, sau khi dời đô thì nhân sự trong cung có thay đổi lớn, những người làm lâu năm tất nhiên còn đó, nhưng cũng có không ít người mới thu vào. Diêm Lập, ông ở Nội Quan chính là giám thị nhân sự trong cung; Trần Hải, ông ở Ngự Dụng chính là giám thị dụng cụ và đồ dùng trong cung; mấy năm nay hai người đều cần cù trung thành, Hoàng Thượng Hoàng Hậu biết rõ. Còn phần Ngụy Thành, ông là người đắc dụng nhất bên cạnh Thục Thái phi, người của các Thái phi khác đều kính ông ba phần. Còn Lộ Khoan thì càng không cần phải nói, nhờ có ông mà mấy năm nay nội thị cung nhân trong Đông Cung đều ngoan ngoãn làm tốt bổn phận, cũng không phụ lòng Hoàng Hậu nương nương đã điều ông từ Càn Thanh Cung lại đây! Vì thế, ta đành phải khiến các ông vất vả hơn một chút.”
Ngoài Lộ Khoan, những người khác tất nhiên đều ghi nhớ thật kỹ họ được hưởng ân huệ của Thái Tử Trần Thiện Chiêu lúc xưa, đều xem như đầu nhập vào Đông Cung, nhưng nếu có việc đều là đơn độc lĩnh mệnh. Hôm nay Thái Tử Phi gặp mặt bọn họ chung với nhau, lại nói ra những lời như vậy, không thể nghi ngờ lộ ra ý tứ -- -- chính là hiện giờ bọn họ được Thái Tử và Thái Tử Phi tin cậy nhất trong Hoàng cung! Lộ Khoan đã sớm hầu hạ ở Đông Cung, đối với biểu hiện này còn bình tĩnh một chút, nhưng ba người kia không khỏi kích động trong lòng. Đặc biệt là Trần Hải năm xưa ở Cẩn Thân Điện chứng kiến Chương Hàm lần đầu tiên có hỉ, càng dập đầu thật mạnh hô.
“Nếu Thái Tử Phi điện hạ có sai phái, nô tài nhất định chết muôn lần cũng không chối từ!”
Thấy những người khác cũng cuống quít phụ họa, Chương Hàm nhàn nhạt phân phó: “Trước mắt đâu cần các ông chết muôn lần, chỉ cần các ông tận lực! Sau khi dời đô di cung, đám người mới vào cung quá nhiều. Tuy rằng bên ngoài có cấm quân ngày đêm thay phiên canh giữ, nhưng bên trong cấm cung không cho phép ngoại nhân tiến vào. Diêm Lập, Trần Hải, trước khi từ Nam Kinh khởi hành, vì đề phòng trên đường lỡ có chuyện gì xảy ra, ta đã từng cho phép hai ông tuyển chọn các nội thị thể trạng mạnh mẽ và tuyệt đối đáng tin cậy để thành lập một đội -- luyện qua mấy tháng trường côn, trên đường nếu gặp phải chuyện gì thì có thể ứng phó. Tuy cuối cùng không cần dùng bọn họ, sau khi tới Bắc Kinh thì giải tán xếp vào các cung. Bây giờ ta muốn hai ông lập tức tụ tập lại các nội thị kia, đặc biệt mỗi buổi tối cần tránh tai mắt người khác để tề tụ, có khả năng làm được không?”
“Thái Tử Phi yên tâm, nô tài nhất định làm được!”
Thấy Trần Hải đáp ứng rất có khí phách, Diêm Lập tất nhiên cũng cuống quít gật đầu: “Nô tài cẩn tuân lệnh chỉ của Thái Tử Phi.”
Giao việc cho hai người này xong, Chương Hàm mới nhìn sang Ngụy Thành: “Ngụy Thành, ta giao cho ông trông chừng an nguy của các Thái phi, hơn nữa còn có Yến Vương Phi và Thế tử hiện giờ cũng tạm thời an trí ở Thanh Ninh cung. Ông hãy quan sát kỹ càng động tĩnh của mọi người trên dưới Thanh Ninh cung, nếu có gì bất thường thì đóng chặt cửa Thanh Ninh cung. Xảy ra bất luận sai lầm gì, ta sẽ hỏi tội một mình ông!”
Chờ ba người đồng loạt tuân mệnh, Chương Hàm lại dặn dò vài câu, giao đãi rõ ràng rất nhiều chi tiết, lúc này mới cho ba người lui ra. Đến cuối cùng, nàng mới nhìn sang Lộ Khoan đã hầu hạ Đông Cung suốt mười hai năm, hiện giờ đã hơn năm mươi tuổi. Sau một hồi lâu, nàng mới nhẹ thở dài: “Lộ Khoan, Thái Tử điện hạ nói với ta, ông là đồ tôn của Lý công công. Năm xưa ba vị Thái Phi nương nương chọn ông đi Càn Thanh Cung làm quản sự chính vì thân phận này của ông. Mà ông sở dĩ có được duyên phận này là nhờ Thái Tử điện hạ. Thái Tổ Hoàng đế rời bỏ thế gian, ông có thể từ Càn Thanh Cung chuyển đến Đông Cung, tuy nói là nhờ Hoàng Hậu nương nương lên tiếng, nhưng cũng vì Thái Tử điện hạ cầu tình cho ông. Những lời này vốn không cần nhắc lại, nhưng trước mắt ta không thể không hỏi ông -- Lộ Khoan, ông có một mảnh trung can nghĩa đảm như Lý công công năm xưa hay không?”
Lúc trước khi tân quan Lộ Khoan vừa nhậm chức, bởi vì muốn tâng bốc Chương Hàm mà ăn một trận giáo huấn, nhưng sau đó ông ta luôn làm việc cẩn thận chặt chẽ cần cù chăm chỉ tới tận bây giờ, đã sớm được tha thứ về tội không biết giữ mồm giữ miệng kia. Lúc này nghe Chương Hàm hỏi như thế, tim Lộ Khoan không khỏi thót lại, dập đầu thật mạnh đáp: “Mệnh này của nô tài là do Thái Tử điện hạ ban cho, nô tài có được ngày hôm nay cũng nhờ Thái Tử điện hạ và Thái Tử Phi điện hạ tin cậy đề bạt. Nếu có thể làm gì, nô tài nhất định sẽ hoàn thành bằng bất cứ giá nào!”
“Tốt lắm, ông hãy nhớ kỹ những lời này!” Chương Hàm nheo mắt, gằn giọng: “Ta nghe nói ông nuôi một đứa con ở ngoài cung, tính toán cho hắn thừa kế hương khói?”
Lộ Khoan tức khắc mặt như màu đất. Phải biết năm xưa Lý Trung trung thành và tận tâm theo Thái Tổ Hoàng đế biết bao nhiêu năm, thân nhân đều chết sạch mà chưa bao giờ nghĩ tới nhận con nuôi kéo dài hương khói huyết mạch, trong khi mình chỉ là tổng quản của Đông Cung mà lại lén lút làm chuyện như vậy, không biết vì sao đến tai Thái Tử Phi? Thấy rõ là giấu diếm không được, Lộ Khoan chỉ có thể dập đầu thật mạnh: “Hồi bẩm Thái Tử Phi, xác thật có việc này, tội nô tài đáng chết vạn lần!”
“Con người không phải cỏ cây, tuổi lớn muốn nhận một đứa con để kế thừa gia nghiệp truyền thừa hương khói, vậy cũng không phải chuyện lớn gì.” Chương Hàm lắc đầu, ôn hòa nói: “Huống chi ông trung thành và tận tâm bao nhiêu năm, loại chuyện này cũng không có gì khó chấp nhận.”
Tuy nhiên, thanh âm khiến người như tắm mình trong gió xuân chỉ nói đến một nửa rồi chợt chuyển thành sắc bén: “Nhưng phần lớn thời gian ông đều ở trong cung, làm sao quản thúc cho tốt đứa con nuôi kia? Hắn dùng danh nghĩa của ông mua nhà cửa vơ vét của cải bên ngoài, hơn nữa còn qua lại thân mật với Chỉ huy sứ Kim Ngô tả vệ Đỗ Trung, ông biết không?”
Lộ Khoan vừa rồi còn thở phào nhẹ nhõm vì thái độ ôn hòa của Chương Hàm, đột nhiên như bị sét đánh. Ông ta thậm chí quên mất lễ nghi, khó có thể tin ngẩng đầu nhìn Chương Hàm một cái, thấy sắc mặt Chương Hàm giận dữ, rõ ràng không giống như đang nói giỡn, Lộ Khoan tức khắc xụi lơ. Ngay sau đó, ông ta phản ứng thực mau, lết đầu gối tiến lên run rẩy biện giải: “Thái Tử Phi điện hạ, nô tài chỉ để lại người ở bên ngoài hầu hạ hắn, mời tiên sinh dạy hắn học hành. Khi biết sẽ dời đô, nô tài sớm cho hắn đến Bắc Kinh mua tòa nhà, trăm triệu lần không ngờ thằng súc sinh này sẽ làm xằng làm bậy đến thế! Nô tài... nô tài thẹn với sự tín nhiệm của Thái Tử điện hạ và Thái Tử Phi điện hạ...”
Thấy Lộ Khoan càng nói càng lắp bắp, Chương Hàm mới ngắt lời: “Ông có nói chuyện gì trong cung với hắn không?”
“Không bao giờ ạ!” Lộ Khoan không cần nghĩ ngợi đáp ngay lập tức, tiện đà gần như thề thốt: “Nếu nô tài tiết lộ một tia nửa hào cơ mật trong cung, nô tài sẽ bị sét đánh không chết tử tế được!” Ông ta vừa nói vừa dập đầu thật mạnh, trên trán ẩn hiện xanh tím: “Mỗi năm nô tài đều hiếm khi gặp hắn vài lần, chỉ dặn dò mấy câu rồi tiện thể cho hắn vài thứ... Đều là nô tài hồ đồ, không ngờ để hắn bên ngoài bị người dạy hư!”
“Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, ông đi theo Lý công công cũng được học hành, đạo lý này cần phải biết!” Mặc dù lúc nghe Thu Vận bẩm báo tin tức đã từng làm mình chấn động, nhưng Chương Hàm ngẫm lại biểu hiện mấy năm qua của Lộ Khoan, trong lòng biết người này vẫn có thể tin cậy. Vì thế, sau cho một tràng cảnh cáo, nàng bèn hòa hoãn nói: “Chuyện này tự ông biết rõ trong lòng là được, không cần đi chất vấn đứa con nuôi. Nhưng nếu hắn có tin tức gì tiện thể mang vào, hay là muốn nhờ ông làm chút gì, nhớ rõ phải bẩm báo với ta từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, ông hiểu chưa?”
Nghe vậy, Lộ Khoan làm sao không biết -- nếu đứa con nuôi chỉ bị mê hoặc nhất thời thì có thể được tha thứ, nhưng nếu thật sự bị Đỗ Trung xúi giục làm chuyện gì, vậy thì cái mạng nhỏ coi như tiêu rồi. Tuy nhiên ngày hôm nay, ông loáng thoáng nghe được tin tức, dường như là đại quân thân chinh đã xảy chuyện, Hoàng đế và Hoàng thái tôn đều không rõ tung tích, cho nên ngay lúc này, Lộ Khoan đành phải cắn răng nói: “Nô tài hiểu rồi ạ!”
Chờ đến khi Lộ Khoan cũng lui ra, Chương Hàm mới nhũn người dựa vào lưng ghế. Nỗi lo lắng và mong nhớ trưởng tử luôn bị gắt gao đ è xuống lại dâng tràn trong lòng. Nàng không muốn nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất, nhưng loại tưởng tượng đó cứ lặp đi lặp lại rồi khuếch tán, đến cuối cùng trong đầu tràn đầy cảnh tượng máu me đầm đìa. Cũng không biết qua bao lâu, đang trong cơn hoảng hốt, nàng nghe giọng nói quen thuộc khiến cho bừng tỉnh, ngẩng đầu mới phát hiện là Trần Thiện Chiêu. Chỉ có một ngày một đêm không gặp mà đôi mắt Trần Thiện Chiêu đã phủ kín tơ máu, hiển nhiên vẫn không ngủ không nghỉ đến tận bây giờ.
Vừa rồi ở trước mặt mấy thái giám cố gắng giữ bình tĩnh hiển lộ ân uy, nhưng lúc này nhìn thấy Trần Thiện Chiêu, thần kinh căng thẳng của Chương Hàm tức khắc thả lỏng.
Nàng không nói gì chỉ nhìn trượng phu chăm chú, kỳ vọng nghe được chàng thốt lên một đáp án có thể làm mình an tâm.
“Vẫn chưa có tin tức.” Trần Thiện Chiêu biết câu này sẽ làm Chương Hàm thất vọng, nhưng càng biết thê tử băng tuyết thông minh tất nhiên sẽ không bị những lời an ủi sáo rỗng đánh lừa, cho nên sau khi ăn ngay nói thật, anh bèn siết vai Chương Hàm nói: “Ta đã biết nàng sai Thu Vận đưa Minh Nguyệt và Thanh Diên đến phủ Uy Ninh Hầu, chuyện tới hiện giờ cần phải phòng ngừa. Chẳng qua nàng không biết, chỉ có Thanh Diên lưu lại còn Minh Nguyệt đã hồi Đông Cung. Con bé vừa nói với ta, mấy ngày qua sự vụ trong Đông Cung đều do nó xử lý; nếu không thấy con bé, người khác nhất định sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ. Bất luận xảy ra chuyện gì, con bé đều muốn cùng chúng ta ở bên nhau.”
Nghe vậy, Chương Hàm chỉ cảm thấy vành mắt đỏ lên, nước mắt suýt nữa tràn mi tuôn ra, sau đó theo bản năng mà vươn tay ôm choàng Trần Thiện Chiêu trước mặt. Câu nói tiếp theo của Trần Thiện Chiêu chui vào tai nàng: “Ta đã phân phó Thẩm Minh Kiến đi đến phủ Uy Ninh Hầu, có Ngũ Thành Binh Mã Tư yểm hộ, hắn đưa Thanh Diên rời thành. Nếu có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ suốt đêm đưa Thanh Diên đến Nam Kinh. Ở Nam Kinh chẳng những có Vệ Quốc Công mà còn có Hồ Ngạn. Đương nhiên, ta tuyệt đối không hy vọng sự tình sẽ tệ đến mức đó! Nếu Tứ đệ có thể để Tứ đệ muội và Ngang nhi vào cung, chắc hẳn đã có quyết định tương ứng. Hiện giờ ta lo lắng nhất chính là phụ hoàng và Thần Húc, rốt cuộc không biết họ xảy ra chuyện gì...”
“Còn có Đỗ Trung nữa.”
Chương Hàm hộc ra mấy chữ lời ít ý nhiều, thấy Trần Thiện Chiêu khẽ gật đầu, nàng nhịn không được vươn tay, cầm lấy tay chàng vẫn lạnh băng mặc dù hiện giờ là đầu hè. Trong khoảng khắc này, nàng biết rất rõ ràng, cho dù tình hình chưa đến mức kém nhất như lần trước, nhưng hiện giờ cũng không thể nào chấp nhận được nửa điểm sai lầm!
Buổi chiều hôm nay, mấy nội thị tuổi không nhỏ phẩm cấp không thấp trước sau đi vào Khôn Ninh Cung, dĩ nhiên không ai thắc mắc. Hôm nay tới gặp Chương Hàm ngoại trừ Lộ Khoan là Tổng chưởng quản Điển Tỉ cục của Đông Cung, còn có Trần Hải là Tả thiếu giám của Ngự Dụng giám, Diêm Lập là Hữu thiếu giám của Nội Quan giám và Đại tổng quản Ngụy Thành bên người Cố Thái Thục Phi. Ngoại trừ phẩm cấp cao chưa tính, mấy người họ đều rất có thực quyền trong cung. Mọi người đi theo nội thị dẫn đường đến Thanh Hạ cư ở phía Đông của Khôn Ninh Cung, nơi Chương Hàm dùng tạm để xử trí sự vụ mấy ngày nay. Họ ở ngoài cửa chỉ thoáng chờ chốc lát, bên trong truyền đến tiếng Chương Hàm phân phó.
“Mọi người vào đi.”
Thanh Hạ cư tuy không phải chính điện của Khôn Ninh Cung, hiện giờ Phó thị lại bệnh nặng, nhưng Chương Hàm vẫn ngồi trên ghế đầu tiên của hàng ghế bên trái, tránh ngồi vào chính vị. Nhìn mấy người nối đuôi nhau vào rồi dập đầu hành lễ, nàng biết ngoài cửa có Đan ma ma đích thân canh chừng, liếc nhìn họ một cái rồi lên tiếng: “Hiện giờ trong ngoài đều bận rộn, sau khi dời đô thì nhân sự trong cung có thay đổi lớn, những người làm lâu năm tất nhiên còn đó, nhưng cũng có không ít người mới thu vào. Diêm Lập, ông ở Nội Quan chính là giám thị nhân sự trong cung; Trần Hải, ông ở Ngự Dụng chính là giám thị dụng cụ và đồ dùng trong cung; mấy năm nay hai người đều cần cù trung thành, Hoàng Thượng Hoàng Hậu biết rõ. Còn phần Ngụy Thành, ông là người đắc dụng nhất bên cạnh Thục Thái phi, người của các Thái phi khác đều kính ông ba phần. Còn Lộ Khoan thì càng không cần phải nói, nhờ có ông mà mấy năm nay nội thị cung nhân trong Đông Cung đều ngoan ngoãn làm tốt bổn phận, cũng không phụ lòng Hoàng Hậu nương nương đã điều ông từ Càn Thanh Cung lại đây! Vì thế, ta đành phải khiến các ông vất vả hơn một chút.”
Ngoài Lộ Khoan, những người khác tất nhiên đều ghi nhớ thật kỹ họ được hưởng ân huệ của Thái Tử Trần Thiện Chiêu lúc xưa, đều xem như đầu nhập vào Đông Cung, nhưng nếu có việc đều là đơn độc lĩnh mệnh. Hôm nay Thái Tử Phi gặp mặt bọn họ chung với nhau, lại nói ra những lời như vậy, không thể nghi ngờ lộ ra ý tứ -- -- chính là hiện giờ bọn họ được Thái Tử và Thái Tử Phi tin cậy nhất trong Hoàng cung! Lộ Khoan đã sớm hầu hạ ở Đông Cung, đối với biểu hiện này còn bình tĩnh một chút, nhưng ba người kia không khỏi kích động trong lòng. Đặc biệt là Trần Hải năm xưa ở Cẩn Thân Điện chứng kiến Chương Hàm lần đầu tiên có hỉ, càng dập đầu thật mạnh hô.
“Nếu Thái Tử Phi điện hạ có sai phái, nô tài nhất định chết muôn lần cũng không chối từ!”
Thấy những người khác cũng cuống quít phụ họa, Chương Hàm nhàn nhạt phân phó: “Trước mắt đâu cần các ông chết muôn lần, chỉ cần các ông tận lực! Sau khi dời đô di cung, đám người mới vào cung quá nhiều. Tuy rằng bên ngoài có cấm quân ngày đêm thay phiên canh giữ, nhưng bên trong cấm cung không cho phép ngoại nhân tiến vào. Diêm Lập, Trần Hải, trước khi từ Nam Kinh khởi hành, vì đề phòng trên đường lỡ có chuyện gì xảy ra, ta đã từng cho phép hai ông tuyển chọn các nội thị thể trạng mạnh mẽ và tuyệt đối đáng tin cậy để thành lập một đội -- luyện qua mấy tháng trường côn, trên đường nếu gặp phải chuyện gì thì có thể ứng phó. Tuy cuối cùng không cần dùng bọn họ, sau khi tới Bắc Kinh thì giải tán xếp vào các cung. Bây giờ ta muốn hai ông lập tức tụ tập lại các nội thị kia, đặc biệt mỗi buổi tối cần tránh tai mắt người khác để tề tụ, có khả năng làm được không?”
“Thái Tử Phi yên tâm, nô tài nhất định làm được!”
Thấy Trần Hải đáp ứng rất có khí phách, Diêm Lập tất nhiên cũng cuống quít gật đầu: “Nô tài cẩn tuân lệnh chỉ của Thái Tử Phi.”
Giao việc cho hai người này xong, Chương Hàm mới nhìn sang Ngụy Thành: “Ngụy Thành, ta giao cho ông trông chừng an nguy của các Thái phi, hơn nữa còn có Yến Vương Phi và Thế tử hiện giờ cũng tạm thời an trí ở Thanh Ninh cung. Ông hãy quan sát kỹ càng động tĩnh của mọi người trên dưới Thanh Ninh cung, nếu có gì bất thường thì đóng chặt cửa Thanh Ninh cung. Xảy ra bất luận sai lầm gì, ta sẽ hỏi tội một mình ông!”
Chờ ba người đồng loạt tuân mệnh, Chương Hàm lại dặn dò vài câu, giao đãi rõ ràng rất nhiều chi tiết, lúc này mới cho ba người lui ra. Đến cuối cùng, nàng mới nhìn sang Lộ Khoan đã hầu hạ Đông Cung suốt mười hai năm, hiện giờ đã hơn năm mươi tuổi. Sau một hồi lâu, nàng mới nhẹ thở dài: “Lộ Khoan, Thái Tử điện hạ nói với ta, ông là đồ tôn của Lý công công. Năm xưa ba vị Thái Phi nương nương chọn ông đi Càn Thanh Cung làm quản sự chính vì thân phận này của ông. Mà ông sở dĩ có được duyên phận này là nhờ Thái Tử điện hạ. Thái Tổ Hoàng đế rời bỏ thế gian, ông có thể từ Càn Thanh Cung chuyển đến Đông Cung, tuy nói là nhờ Hoàng Hậu nương nương lên tiếng, nhưng cũng vì Thái Tử điện hạ cầu tình cho ông. Những lời này vốn không cần nhắc lại, nhưng trước mắt ta không thể không hỏi ông -- Lộ Khoan, ông có một mảnh trung can nghĩa đảm như Lý công công năm xưa hay không?”
Lúc trước khi tân quan Lộ Khoan vừa nhậm chức, bởi vì muốn tâng bốc Chương Hàm mà ăn một trận giáo huấn, nhưng sau đó ông ta luôn làm việc cẩn thận chặt chẽ cần cù chăm chỉ tới tận bây giờ, đã sớm được tha thứ về tội không biết giữ mồm giữ miệng kia. Lúc này nghe Chương Hàm hỏi như thế, tim Lộ Khoan không khỏi thót lại, dập đầu thật mạnh đáp: “Mệnh này của nô tài là do Thái Tử điện hạ ban cho, nô tài có được ngày hôm nay cũng nhờ Thái Tử điện hạ và Thái Tử Phi điện hạ tin cậy đề bạt. Nếu có thể làm gì, nô tài nhất định sẽ hoàn thành bằng bất cứ giá nào!”
“Tốt lắm, ông hãy nhớ kỹ những lời này!” Chương Hàm nheo mắt, gằn giọng: “Ta nghe nói ông nuôi một đứa con ở ngoài cung, tính toán cho hắn thừa kế hương khói?”
Lộ Khoan tức khắc mặt như màu đất. Phải biết năm xưa Lý Trung trung thành và tận tâm theo Thái Tổ Hoàng đế biết bao nhiêu năm, thân nhân đều chết sạch mà chưa bao giờ nghĩ tới nhận con nuôi kéo dài hương khói huyết mạch, trong khi mình chỉ là tổng quản của Đông Cung mà lại lén lút làm chuyện như vậy, không biết vì sao đến tai Thái Tử Phi? Thấy rõ là giấu diếm không được, Lộ Khoan chỉ có thể dập đầu thật mạnh: “Hồi bẩm Thái Tử Phi, xác thật có việc này, tội nô tài đáng chết vạn lần!”
“Con người không phải cỏ cây, tuổi lớn muốn nhận một đứa con để kế thừa gia nghiệp truyền thừa hương khói, vậy cũng không phải chuyện lớn gì.” Chương Hàm lắc đầu, ôn hòa nói: “Huống chi ông trung thành và tận tâm bao nhiêu năm, loại chuyện này cũng không có gì khó chấp nhận.”
Tuy nhiên, thanh âm khiến người như tắm mình trong gió xuân chỉ nói đến một nửa rồi chợt chuyển thành sắc bén: “Nhưng phần lớn thời gian ông đều ở trong cung, làm sao quản thúc cho tốt đứa con nuôi kia? Hắn dùng danh nghĩa của ông mua nhà cửa vơ vét của cải bên ngoài, hơn nữa còn qua lại thân mật với Chỉ huy sứ Kim Ngô tả vệ Đỗ Trung, ông biết không?”
Lộ Khoan vừa rồi còn thở phào nhẹ nhõm vì thái độ ôn hòa của Chương Hàm, đột nhiên như bị sét đánh. Ông ta thậm chí quên mất lễ nghi, khó có thể tin ngẩng đầu nhìn Chương Hàm một cái, thấy sắc mặt Chương Hàm giận dữ, rõ ràng không giống như đang nói giỡn, Lộ Khoan tức khắc xụi lơ. Ngay sau đó, ông ta phản ứng thực mau, lết đầu gối tiến lên run rẩy biện giải: “Thái Tử Phi điện hạ, nô tài chỉ để lại người ở bên ngoài hầu hạ hắn, mời tiên sinh dạy hắn học hành. Khi biết sẽ dời đô, nô tài sớm cho hắn đến Bắc Kinh mua tòa nhà, trăm triệu lần không ngờ thằng súc sinh này sẽ làm xằng làm bậy đến thế! Nô tài... nô tài thẹn với sự tín nhiệm của Thái Tử điện hạ và Thái Tử Phi điện hạ...”
Thấy Lộ Khoan càng nói càng lắp bắp, Chương Hàm mới ngắt lời: “Ông có nói chuyện gì trong cung với hắn không?”
“Không bao giờ ạ!” Lộ Khoan không cần nghĩ ngợi đáp ngay lập tức, tiện đà gần như thề thốt: “Nếu nô tài tiết lộ một tia nửa hào cơ mật trong cung, nô tài sẽ bị sét đánh không chết tử tế được!” Ông ta vừa nói vừa dập đầu thật mạnh, trên trán ẩn hiện xanh tím: “Mỗi năm nô tài đều hiếm khi gặp hắn vài lần, chỉ dặn dò mấy câu rồi tiện thể cho hắn vài thứ... Đều là nô tài hồ đồ, không ngờ để hắn bên ngoài bị người dạy hư!”
“Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, ông đi theo Lý công công cũng được học hành, đạo lý này cần phải biết!” Mặc dù lúc nghe Thu Vận bẩm báo tin tức đã từng làm mình chấn động, nhưng Chương Hàm ngẫm lại biểu hiện mấy năm qua của Lộ Khoan, trong lòng biết người này vẫn có thể tin cậy. Vì thế, sau cho một tràng cảnh cáo, nàng bèn hòa hoãn nói: “Chuyện này tự ông biết rõ trong lòng là được, không cần đi chất vấn đứa con nuôi. Nhưng nếu hắn có tin tức gì tiện thể mang vào, hay là muốn nhờ ông làm chút gì, nhớ rõ phải bẩm báo với ta từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, ông hiểu chưa?”
Nghe vậy, Lộ Khoan làm sao không biết -- nếu đứa con nuôi chỉ bị mê hoặc nhất thời thì có thể được tha thứ, nhưng nếu thật sự bị Đỗ Trung xúi giục làm chuyện gì, vậy thì cái mạng nhỏ coi như tiêu rồi. Tuy nhiên ngày hôm nay, ông loáng thoáng nghe được tin tức, dường như là đại quân thân chinh đã xảy chuyện, Hoàng đế và Hoàng thái tôn đều không rõ tung tích, cho nên ngay lúc này, Lộ Khoan đành phải cắn răng nói: “Nô tài hiểu rồi ạ!”
Chờ đến khi Lộ Khoan cũng lui ra, Chương Hàm mới nhũn người dựa vào lưng ghế. Nỗi lo lắng và mong nhớ trưởng tử luôn bị gắt gao đ è xuống lại dâng tràn trong lòng. Nàng không muốn nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất, nhưng loại tưởng tượng đó cứ lặp đi lặp lại rồi khuếch tán, đến cuối cùng trong đầu tràn đầy cảnh tượng máu me đầm đìa. Cũng không biết qua bao lâu, đang trong cơn hoảng hốt, nàng nghe giọng nói quen thuộc khiến cho bừng tỉnh, ngẩng đầu mới phát hiện là Trần Thiện Chiêu. Chỉ có một ngày một đêm không gặp mà đôi mắt Trần Thiện Chiêu đã phủ kín tơ máu, hiển nhiên vẫn không ngủ không nghỉ đến tận bây giờ.
Vừa rồi ở trước mặt mấy thái giám cố gắng giữ bình tĩnh hiển lộ ân uy, nhưng lúc này nhìn thấy Trần Thiện Chiêu, thần kinh căng thẳng của Chương Hàm tức khắc thả lỏng.
Nàng không nói gì chỉ nhìn trượng phu chăm chú, kỳ vọng nghe được chàng thốt lên một đáp án có thể làm mình an tâm.
“Vẫn chưa có tin tức.” Trần Thiện Chiêu biết câu này sẽ làm Chương Hàm thất vọng, nhưng càng biết thê tử băng tuyết thông minh tất nhiên sẽ không bị những lời an ủi sáo rỗng đánh lừa, cho nên sau khi ăn ngay nói thật, anh bèn siết vai Chương Hàm nói: “Ta đã biết nàng sai Thu Vận đưa Minh Nguyệt và Thanh Diên đến phủ Uy Ninh Hầu, chuyện tới hiện giờ cần phải phòng ngừa. Chẳng qua nàng không biết, chỉ có Thanh Diên lưu lại còn Minh Nguyệt đã hồi Đông Cung. Con bé vừa nói với ta, mấy ngày qua sự vụ trong Đông Cung đều do nó xử lý; nếu không thấy con bé, người khác nhất định sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ. Bất luận xảy ra chuyện gì, con bé đều muốn cùng chúng ta ở bên nhau.”
Nghe vậy, Chương Hàm chỉ cảm thấy vành mắt đỏ lên, nước mắt suýt nữa tràn mi tuôn ra, sau đó theo bản năng mà vươn tay ôm choàng Trần Thiện Chiêu trước mặt. Câu nói tiếp theo của Trần Thiện Chiêu chui vào tai nàng: “Ta đã phân phó Thẩm Minh Kiến đi đến phủ Uy Ninh Hầu, có Ngũ Thành Binh Mã Tư yểm hộ, hắn đưa Thanh Diên rời thành. Nếu có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ suốt đêm đưa Thanh Diên đến Nam Kinh. Ở Nam Kinh chẳng những có Vệ Quốc Công mà còn có Hồ Ngạn. Đương nhiên, ta tuyệt đối không hy vọng sự tình sẽ tệ đến mức đó! Nếu Tứ đệ có thể để Tứ đệ muội và Ngang nhi vào cung, chắc hẳn đã có quyết định tương ứng. Hiện giờ ta lo lắng nhất chính là phụ hoàng và Thần Húc, rốt cuộc không biết họ xảy ra chuyện gì...”
“Còn có Đỗ Trung nữa.”
Chương Hàm hộc ra mấy chữ lời ít ý nhiều, thấy Trần Thiện Chiêu khẽ gật đầu, nàng nhịn không được vươn tay, cầm lấy tay chàng vẫn lạnh băng mặc dù hiện giờ là đầu hè. Trong khoảng khắc này, nàng biết rất rõ ràng, cho dù tình hình chưa đến mức kém nhất như lần trước, nhưng hiện giờ cũng không thể nào chấp nhận được nửa điểm sai lầm!
Danh sách chương