Đúng như người thông minh tiên đoán, mặc dù tin tức Liêu Vương Trần Thiện Gia gởi về được giữ kín cực kỳ, nhưng chỉ trong vòng hai ba ngày, ban đầu sự kiện này chỉ lặng lẽ truyền đi trong vòng quan to hiển quý, hiện giờ đã truyền khắp dân gian bá tánh, hơn nữa càng đồn càng khuếch đại. Có người nói Hoàng Thái tôn đã rơi vào tay Lỗ Khấu, có kẻ đồn Hoàng Thái tôn đã mệnh gởi cửu tuyền, Hoàng đế trong cơn giận dữ xua binh Bắc tiến vì thế trúng phục kích tung tích không rõ, thậm chí còn có người nói ngay cả Hoàng đế cũng rơi vào tay Lỗ Khấu, hiện giờ đại quân Thát Tử đã sắp tấn công quan ải, thành Bắc Kinh sắp khó giữ được, quan viên từ trên xuống dưới đang đề nghị dời đô về lại Nam Kinh. Đối với loại đồn đãi cuối cùng này, Ngũ Thành Binh Mã Tư dĩ nhiên không phải ăn chay, tống thẳng đám người đó vào ngục với tội danh lừa dối công chúng, ngay cả sai dịch của Thuận Thiên Phủ cũng bắt không biết bao nhiêu người quá nhiều chuyện.
Trong bầu không khí hoảng loạn này, hình ảnh Yến Vương mặc giáp trụ đeo bảo kiếm dẫn theo thân binh tuần tra toàn thành đã thoáng làm nhân tâm yên ổn không ít. Mặc dù mấy năm nay Trần Thiện Duệ vẫn chưa trở lại chiến trường, nhưng khi xưa uy danh của cậu ta ở phía Bắc vốn rất cao, hơn nữa lần suất quân đại phá Tần phiên với khí thế như chẻ tre còn bao nhiêu người nhớ kỹ, thậm chí có người trực tiếp cản ngựa dò hỏi Bắc Kinh có thể bảo vệ hay không, cuối cùng được Trần Thiện Duệ khẳng định một cách chém đinh chặt sắt nên mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Đại quân của phụ hoàng tất nhiên chiến thắng! Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, trong kinh thành còn có ngàn ngàn vạn vạn tướng sĩ có thể ra trận chiến đấu!”
Ngoài miệng nói rất khẳng khái, nhưng ba ngày liên tiếp đều không có tin tức mới truyền đến, tâm tình Trần Thiện Duệ tức khắc càng ngày càng phức tạp. Nếu lúc này Đại ca nhốt hắn ở trong cung để phòng ngừa, hắn cũng không có lời phản đối nhưng trong lòng nhất định sẽ nín thở phẫn hận. Nhưng hôm nay hắn quang minh chính đại tuần tra bên ngoài, nghe mọi người nghị luận có Yến Vương thì kinh thành sẽ yên ổn, trong lòng hắn khó tránh khỏi dâng lên niềm vui kỳ lạ. Ngay cả khi hắn phải lang thang ngoài đường cả ngày, phải gặp đông đảo tướng lãnh, nhưng hắn vẫn luôn tràn đầy năng lượng, thậm chí không cảm giác được cơn buồn ngủ do phải hầu bệnh mấy ngày ở Khôn Ninh Cung.
Hôm nay lại là ngày mặt trăng lên cao Trần Thiện Duệ mới có thể về tới phủ Yến Vương. Vương Lăng không ở phủ, cậu ta đơn giản thực hành quân quản cho mọi người trên dưới, ai phạm sai lầm là quân côn đập xuống không tha, vì thế hạ nhân không dám trộm lười hay ngo ngoe rục rịch khi Vương Lăng không ở đây. Trở về Bằng Dực quán cởi ra giáp trụ trên người rồi cởi xuống bảo kiếm, tắm rửa thoải mái một phát rồi thay một thân thường phục, Trần Thiện Duệ mới ra khỏi chính phòng. Mặc dù đây là Bắc Kinh chứ không phải Nam Kinh, phủ Yến Vương cũng không phải là phủ Yến Vương cũ, nhưng nhìn hai tòa vương phủ bố cục giống nhau như đúc, về điểm này Trần Thiện Duệ thực cảm tạ công lao của Nhị ca Trần Thiện Ân. Vì thế, cậu ta vừa dọn tới Bắc Kinh bèn vung bút, đề tên giống y như đúc phủ Yến Vương ở Nam Kinh cho các sân viện.
Đẩy ra cửa chính của thư phòng Hàn Giang quán, vượt qua ngạch cửa đi vào, Trần Thiện Duệ đang định vặn cái lưng mỏi thư dãn gân cốt, đột nhiên cảnh giác lui về phía sau một bước, hai mắt nhìn chằm chằm rèm cửa ngăn Đông thứ gian, lạnh giọng quát: “Là ai? Lăn ra đây cho ta!”
“Điện hạ thật là quý nhân hay quên, sao có thể không nhận biết ti chức?” Bên trong chợt hiện lên ánh lửa, sau đó có người bưng ngọn đèn dầu ra ngoài. Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào mặt người kia, ngọn lửa vùng vẫy từ trên xuống dưới, không phải Đỗ Trung thì còn ai? Thấy sắc mặt Trần Thiện Duệ lập tức nghiêm lại, gã cười cầu tài: “Hồi lâu không gặp điện hạ, điện hạ trông gầy hơn.”
“Đỗ Trung!” Trần Thiện Duệ nghiến răng nghiến lợi rặn ra hai chữ, đôi mắt trừng to: “Ngươi tới làm gì?”
Nếu không phải vì thằng khốn nạn này, Vương Lăng sẽ không đẻ non mà suýt nữa một thân hai mạng, hắn cũng không bị mẫu hậu răn dạy, rồi sau đó càng không đến mức bị phụ hoàng nghi ngờ, khiến cho bệnh nặng suýt nữa tiêu đời! Trần Thiện Duệ có thái độ như vậy, Đỗ Trung dĩ nhiên không chút nào kỳ quái. Tuy nhiên, hiện tại gã đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy, huống hồ chuyện tới nước này, đưa đầu tới cũng hứng một đao mà rụt đầu lại cũng bị một đao, gã bắt buộc phải đánh cược một keo! Hơn nữa, Trần Thiện Ân đã bị giữ lại trong cung vài ngày không có bất cứ tin tức gì, mà Trần Thiện Duệ đã tuần tra bên ngoài nhiều ngày đạt được uy vọng cực cao, gã đặt cược cho cả hai người đương nhiên phải tùy thời mà động. Vì thế, Đỗ Trung không bị dọa bởi ánh mắt căm tức của Trần Thiện Duệ, ngược lại giơ đèn dầu tiến thêm một bước.2
“Ti chức biết, bởi vì chuyện trước đó nên điện hạ có chút hiểu lầm ti chức. Thế nhưng hiện giờ là thời khắc phi thường, nếu điện hạ không thể bỏ qua những chuyện kia, đừng nhìn ngài hiện giờ xem như thích ý, nhưng rốt cuộc không hề có tương lai! Điện hạ suy nghĩ một chút, Hà Âm Hầu Trương Minh, Bình Dương Hầu Chu Phùng Xuân và Vĩnh Thanh Hầu Từ Chí Hoa đều đi theo Hoàng Thượng và Hoàng Thái tôn thân chinh, nếu lỡ có gì sơ xuất đều mất mạng trên chiến trường, vậy sẽ là kết quả gì? Bọn họ đều là người hướng tâm về điện hạ, bộ hạ cũ của ngài phần lớn đều trong quân tòng chinh, một chuyến này có thể nói là mất hết cánh chim! Còn phần Liêu Vương điện hạ cho dù xảy ra sơ xuất gì, dĩ nhiên Thái Tử điện hạ bị chặt đứt một tay, nhưng thành tích của Liêu Vương xuất sắc như vậy, tương lai luôn có thời điểm "công cao chấn chủ", không tránh khỏi "được cá quên nơm", hiện giờ ngược lại là chuyện tốt. Mà ở kinh thành còn có Tuy Dương Hầu, Thái Tử điện hạ dễ dàng bắt lấy quân quyền! So sánh với chuyện này, an nguy của Hoàng Thượng và Hoàng Thái tôn chỉ là thứ yếu!”
Nhìn gương mặt Trần Thiện Duệ khó coi như bị bao phủ bởi sương giá, đôi tay rũ xuống hung hăng siết chặt nắm tay, trong lúc nhất thời không biết là vui hay là giận, Đỗ Trung không cách gì xác định nổi. Mấy năm qua gã bị Vương Lăng ngăn cản không thể tái kiến Trần Thiện Duệ, chẳng biết hùng tâm tráng chí của vị Yến Vương này có bị mài mòn sạch sẽ hay không? Gã bèn tập trung tinh thần lấy ra đòn sát thủ.
“Yến Vương điện hạ, ngài là dao thớt, ti chức là cá thịt, xin đừng cho là Thái Tử điện hạ giống như vẫn luôn nhân từ nương tay, đó là vì Thái Tử chưa từng nắm quyền to! Nếu Thái Tử thật sự thống trị thiên hạ, quả quyết sẽ không chấp nhận tranh chấp với ngài! Ti chức không ngại nói thật với điện hạ, trước đây ti chức theo Hoàng Thượng trong chuyến Bắc tuần lần thứ hai, rất nhiều binh tướng đều có tâm hướng về điện hạ, ti chức đã thay điện hạ liên lạc với họ chuẩn bị thật tốt. Mọi người kính yêu điện hạ ngày xưa lập công hiển hách, đều nguyện ý suất quân ủng hộ! Trong lúc này, chỉ cần điện hạ vung tay hô một tiếng, sự nghiệp giống Đường Tông và Tống Tổ ở ngay góc phố đấy thôi!”
Nếu vừa rồi chỉ là kinh giận, hiện giờ nghe rõ ràng những lời xúi giục mình mưu nghịch phạm thượng, khóe mắt Trần Thiện Duệ gần như nứt ra. Lúc này hắn hận bên người không mang theo bội kiếm, nếu không nhất định một kiếm chém chết tên khốn nạn đê tiện vô sỉ này! Khó khăn lắm mới kiềm chế được lửa giận trong lòng, Trần Thiện Duệ gằn giọng hỏi: “Ngươi không sợ xúi giục ta được việc, đến lúc đó ta sẽ được cá quên nơm?”
“Điện hạ anh minh thần võ, dĩ nhiên sẽ không làm loại chuyện qua cầu rút ván.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng đối mặt với ánh mắt lộ ra hung quang của Trần Thiện Duệ, đôi mắt Đỗ Trung hơi lập loè, trong lòng nhớ tới lời cảnh cáo của Trần Thiện Ân, thầm nghĩ nếu thật sự đưa ngươi đưa lên đế vị, làm sao ta có thể hưởng ngày lành? Gã thật đúng là sợ Trần Thiện Duệ đắc thế xong lập tức trở mặt, bèn cười cầu tài: “Đương nhiên, ti chức đi theo điện hạ làm tùy tùng cũng vì vinh hoa phú quý! Ti chức đã làm một số chuẩn bị, nếu là điện hạ thật sự không dung được ti chức... Ti chức biết, năm xưa Đường Thái Tông có lẽ không để ý ô danh giết cha sát huynh, nhưng điện hạ là người trọng tình trọng nghĩa, chắc hẳn sẽ không nguyện ý gánh lấy bêu danh này? Hơn nữa ti chức thay điện hạ thu nạp vô số binh tướng, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật...”
Nghe những lời đầy ẩn ý của Đỗ Trung, Trần Thiện Duệ hung hăng siết chặt nắm tay. Tuy nhiên, còn không đợi cậu ta nghĩ ra cách làm thế nào để đối phó có lệ với tên khốn nạn này, sau đó bắt lấy tra khảo kỹ càng, Đỗ Trung thật sự muốn dùng lời nói làm người ta kinh ngạc đến chết, tung ra một lợi thế khiến Trần Thiện Duệ đột nhiên biến sắc.
“Mong Yến Vương điện hạ biết được, Thái Tử điện hạ và Thái Tử Phi điện hạ tự hào là đã thu dọn sạch sẽ Đông Cung và phòng thủ kiên cố đến mức giọt nước không lọt, thật ra nền móng đã mục nát. Đại Tổng quản Lộ Khoan của Đông Cung ở bên ngoài có đứa con nuôi mượn danh nghĩa ông ta làm chút chuyện thương thiên hại lí. Ti chức đã âm thầm giải quyết rất nhiều chuyện quá đáng cho hắn, hiện giờ mà lôi hắn ra thì Lộ Khoan tất nhiên phải ngoan ngoãn nghe lệnh! Điện hạ, chuyện tới hiện giờ, các nơi đều chờ điện hạ phân phó mà phát động. Nếu điện hạ vẫn không quyết đoán, hôm nay thả cho cơ hội tốt đi qua cũng không quan trọng, nhưng nếu tương lai điện hạ bị lâm vào cảnh được cá quên nơm, ngài có hối hận cũng không kịp!”
Đến lúc này, nếu Trần Thiện Duệ vẫn còn chưa nhận ra Đỗ Trung đang trình diễn tiết mục "Không trâu bắt chó đi cày", vậy thật là óc heo. Mặc dù cậu ta tức giận đến mức phổi muốn nổ tung nhưng vẫn cố gắng dựa vào một tia lý trí cuối cùng, nhíu mày do dự: “Cho dù muốn hành sự, cũng phải trước tiên đón Vương phi và Thế tử rời cung!”
Khi Yến Vương Thế tử Trần Ngang vừa tròn một tuổi lần đầu tiên gặp mặt Hoàng đế tổ phụ, sau đó không lâu đã được sách phong thế tử, Yến Vương phi Vương Lăng trước mắt có thai lần thứ hai, những chuyện này đương nhiên Đỗ Trung biết rõ. Trên thực tế, khi nghe tin mẫu tử Yến Vương phi bị đưa vào cung, phản ứng đầu tiên của gã là vui mừng khôn xiết. Gã muốn diệt trừ Vương Lăng một khối chướng ngại vật này đã lâu, hiện giờ rốt cuộc bắt được cơ hội, Đỗ Trung lập tức "giả mù sa mưa" nói: “Điện hạ, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Hơn nữa, Yến Vương phi và Thế tử cũng là những con bài mặc cả của Thái Tử điện hạ, nhất định sẽ không hại hai người họ. Chỉ cần chúng ta hành động thật mau, vậy thì có thể nhân cơ hội ở trong cung không kịp phản ứng mà cứu họ ra. Nếu bây giờ chần chừ thì sẽ phản tác dụng, điện hạ, thời gian không chờ chúng ta!”
Đây rõ ràng vừa nhắc nhở vừa thúc giục, Trần Thiện Duệ hít một hơi thật sâu. Nhìn vẻ mặt tươi cười tự tin cực kỳ đáng hận của Đỗ Trung, đột nhiên lửa giận trong lòng bùng lên, Trần Thiện Duệ bước lên phía trước vươn tay chộp lấy cổ áo gã, nổi giận bừng bừng quát: “Đỗ Trung, ngươi cho rằng Trần Thiện Duệ ta đây là người nào?”
Cậu ta nói xong bỗng buông tay, mau chóng thối lui một bước tung chân đá vào cổ tay Đỗ Trung. Thấy một con dao nhọn giấu trong cổ tay Đỗ Trung leng keng rơi xuống còn Đỗ Trung thì cuống quít rút bội đao, Trần Thiện Duệ bèn bay tới đâm thẳng vào ngực Đỗ Trung, vặn vai quăng gã thật mạnh xuống đất, vươn tay lấy đi bội đao gã đeo bên hông. Mãi đến lúc này, Trần Thiện Duệ mới lạnh lùng nhìn xuống Đỗ Trung bị quăng ngã gần như phát ngốc.
“Ngươi tưởng rằng ta sẽ bị hai ba câu nói của ngươi mê hoặc?” Trần Thiện Duệ nắm chuôi đao chậm rãi rút ra khỏi vỏ từng chút từng chút một, sau đó chỉ mũi đao vào ngực Đỗ Trung: “Ngươi cho rằng khiến mọi chuyện giống như ván đã đóng thuyền không thể vãn hồi thì ta sẽ làm như ngươi mong muốn? Đồ mắt chó mù quáng! Cho dù lão tử thật muốn mưu phản, cũng sẽ không bị tên khốn nạn hai mặt nhà ngươi hiếp bức!”
Trần Thiện Duệ không đợi Đỗ Trung mở miệng, đột nhiên thay đổi chuôi đao đập thật mạnh vào đầu gã. Thấy Đỗ Trung khó có thể tin phun máu ngất xỉu, Trần Thiện Duệ lạnh giọng quát: “Người đâu!”
Trong bầu không khí hoảng loạn này, hình ảnh Yến Vương mặc giáp trụ đeo bảo kiếm dẫn theo thân binh tuần tra toàn thành đã thoáng làm nhân tâm yên ổn không ít. Mặc dù mấy năm nay Trần Thiện Duệ vẫn chưa trở lại chiến trường, nhưng khi xưa uy danh của cậu ta ở phía Bắc vốn rất cao, hơn nữa lần suất quân đại phá Tần phiên với khí thế như chẻ tre còn bao nhiêu người nhớ kỹ, thậm chí có người trực tiếp cản ngựa dò hỏi Bắc Kinh có thể bảo vệ hay không, cuối cùng được Trần Thiện Duệ khẳng định một cách chém đinh chặt sắt nên mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Đại quân của phụ hoàng tất nhiên chiến thắng! Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, trong kinh thành còn có ngàn ngàn vạn vạn tướng sĩ có thể ra trận chiến đấu!”
Ngoài miệng nói rất khẳng khái, nhưng ba ngày liên tiếp đều không có tin tức mới truyền đến, tâm tình Trần Thiện Duệ tức khắc càng ngày càng phức tạp. Nếu lúc này Đại ca nhốt hắn ở trong cung để phòng ngừa, hắn cũng không có lời phản đối nhưng trong lòng nhất định sẽ nín thở phẫn hận. Nhưng hôm nay hắn quang minh chính đại tuần tra bên ngoài, nghe mọi người nghị luận có Yến Vương thì kinh thành sẽ yên ổn, trong lòng hắn khó tránh khỏi dâng lên niềm vui kỳ lạ. Ngay cả khi hắn phải lang thang ngoài đường cả ngày, phải gặp đông đảo tướng lãnh, nhưng hắn vẫn luôn tràn đầy năng lượng, thậm chí không cảm giác được cơn buồn ngủ do phải hầu bệnh mấy ngày ở Khôn Ninh Cung.
Hôm nay lại là ngày mặt trăng lên cao Trần Thiện Duệ mới có thể về tới phủ Yến Vương. Vương Lăng không ở phủ, cậu ta đơn giản thực hành quân quản cho mọi người trên dưới, ai phạm sai lầm là quân côn đập xuống không tha, vì thế hạ nhân không dám trộm lười hay ngo ngoe rục rịch khi Vương Lăng không ở đây. Trở về Bằng Dực quán cởi ra giáp trụ trên người rồi cởi xuống bảo kiếm, tắm rửa thoải mái một phát rồi thay một thân thường phục, Trần Thiện Duệ mới ra khỏi chính phòng. Mặc dù đây là Bắc Kinh chứ không phải Nam Kinh, phủ Yến Vương cũng không phải là phủ Yến Vương cũ, nhưng nhìn hai tòa vương phủ bố cục giống nhau như đúc, về điểm này Trần Thiện Duệ thực cảm tạ công lao của Nhị ca Trần Thiện Ân. Vì thế, cậu ta vừa dọn tới Bắc Kinh bèn vung bút, đề tên giống y như đúc phủ Yến Vương ở Nam Kinh cho các sân viện.
Đẩy ra cửa chính của thư phòng Hàn Giang quán, vượt qua ngạch cửa đi vào, Trần Thiện Duệ đang định vặn cái lưng mỏi thư dãn gân cốt, đột nhiên cảnh giác lui về phía sau một bước, hai mắt nhìn chằm chằm rèm cửa ngăn Đông thứ gian, lạnh giọng quát: “Là ai? Lăn ra đây cho ta!”
“Điện hạ thật là quý nhân hay quên, sao có thể không nhận biết ti chức?” Bên trong chợt hiện lên ánh lửa, sau đó có người bưng ngọn đèn dầu ra ngoài. Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào mặt người kia, ngọn lửa vùng vẫy từ trên xuống dưới, không phải Đỗ Trung thì còn ai? Thấy sắc mặt Trần Thiện Duệ lập tức nghiêm lại, gã cười cầu tài: “Hồi lâu không gặp điện hạ, điện hạ trông gầy hơn.”
“Đỗ Trung!” Trần Thiện Duệ nghiến răng nghiến lợi rặn ra hai chữ, đôi mắt trừng to: “Ngươi tới làm gì?”
Nếu không phải vì thằng khốn nạn này, Vương Lăng sẽ không đẻ non mà suýt nữa một thân hai mạng, hắn cũng không bị mẫu hậu răn dạy, rồi sau đó càng không đến mức bị phụ hoàng nghi ngờ, khiến cho bệnh nặng suýt nữa tiêu đời! Trần Thiện Duệ có thái độ như vậy, Đỗ Trung dĩ nhiên không chút nào kỳ quái. Tuy nhiên, hiện tại gã đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy, huống hồ chuyện tới nước này, đưa đầu tới cũng hứng một đao mà rụt đầu lại cũng bị một đao, gã bắt buộc phải đánh cược một keo! Hơn nữa, Trần Thiện Ân đã bị giữ lại trong cung vài ngày không có bất cứ tin tức gì, mà Trần Thiện Duệ đã tuần tra bên ngoài nhiều ngày đạt được uy vọng cực cao, gã đặt cược cho cả hai người đương nhiên phải tùy thời mà động. Vì thế, Đỗ Trung không bị dọa bởi ánh mắt căm tức của Trần Thiện Duệ, ngược lại giơ đèn dầu tiến thêm một bước.2
“Ti chức biết, bởi vì chuyện trước đó nên điện hạ có chút hiểu lầm ti chức. Thế nhưng hiện giờ là thời khắc phi thường, nếu điện hạ không thể bỏ qua những chuyện kia, đừng nhìn ngài hiện giờ xem như thích ý, nhưng rốt cuộc không hề có tương lai! Điện hạ suy nghĩ một chút, Hà Âm Hầu Trương Minh, Bình Dương Hầu Chu Phùng Xuân và Vĩnh Thanh Hầu Từ Chí Hoa đều đi theo Hoàng Thượng và Hoàng Thái tôn thân chinh, nếu lỡ có gì sơ xuất đều mất mạng trên chiến trường, vậy sẽ là kết quả gì? Bọn họ đều là người hướng tâm về điện hạ, bộ hạ cũ của ngài phần lớn đều trong quân tòng chinh, một chuyến này có thể nói là mất hết cánh chim! Còn phần Liêu Vương điện hạ cho dù xảy ra sơ xuất gì, dĩ nhiên Thái Tử điện hạ bị chặt đứt một tay, nhưng thành tích của Liêu Vương xuất sắc như vậy, tương lai luôn có thời điểm "công cao chấn chủ", không tránh khỏi "được cá quên nơm", hiện giờ ngược lại là chuyện tốt. Mà ở kinh thành còn có Tuy Dương Hầu, Thái Tử điện hạ dễ dàng bắt lấy quân quyền! So sánh với chuyện này, an nguy của Hoàng Thượng và Hoàng Thái tôn chỉ là thứ yếu!”
Nhìn gương mặt Trần Thiện Duệ khó coi như bị bao phủ bởi sương giá, đôi tay rũ xuống hung hăng siết chặt nắm tay, trong lúc nhất thời không biết là vui hay là giận, Đỗ Trung không cách gì xác định nổi. Mấy năm qua gã bị Vương Lăng ngăn cản không thể tái kiến Trần Thiện Duệ, chẳng biết hùng tâm tráng chí của vị Yến Vương này có bị mài mòn sạch sẽ hay không? Gã bèn tập trung tinh thần lấy ra đòn sát thủ.
“Yến Vương điện hạ, ngài là dao thớt, ti chức là cá thịt, xin đừng cho là Thái Tử điện hạ giống như vẫn luôn nhân từ nương tay, đó là vì Thái Tử chưa từng nắm quyền to! Nếu Thái Tử thật sự thống trị thiên hạ, quả quyết sẽ không chấp nhận tranh chấp với ngài! Ti chức không ngại nói thật với điện hạ, trước đây ti chức theo Hoàng Thượng trong chuyến Bắc tuần lần thứ hai, rất nhiều binh tướng đều có tâm hướng về điện hạ, ti chức đã thay điện hạ liên lạc với họ chuẩn bị thật tốt. Mọi người kính yêu điện hạ ngày xưa lập công hiển hách, đều nguyện ý suất quân ủng hộ! Trong lúc này, chỉ cần điện hạ vung tay hô một tiếng, sự nghiệp giống Đường Tông và Tống Tổ ở ngay góc phố đấy thôi!”
Nếu vừa rồi chỉ là kinh giận, hiện giờ nghe rõ ràng những lời xúi giục mình mưu nghịch phạm thượng, khóe mắt Trần Thiện Duệ gần như nứt ra. Lúc này hắn hận bên người không mang theo bội kiếm, nếu không nhất định một kiếm chém chết tên khốn nạn đê tiện vô sỉ này! Khó khăn lắm mới kiềm chế được lửa giận trong lòng, Trần Thiện Duệ gằn giọng hỏi: “Ngươi không sợ xúi giục ta được việc, đến lúc đó ta sẽ được cá quên nơm?”
“Điện hạ anh minh thần võ, dĩ nhiên sẽ không làm loại chuyện qua cầu rút ván.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng đối mặt với ánh mắt lộ ra hung quang của Trần Thiện Duệ, đôi mắt Đỗ Trung hơi lập loè, trong lòng nhớ tới lời cảnh cáo của Trần Thiện Ân, thầm nghĩ nếu thật sự đưa ngươi đưa lên đế vị, làm sao ta có thể hưởng ngày lành? Gã thật đúng là sợ Trần Thiện Duệ đắc thế xong lập tức trở mặt, bèn cười cầu tài: “Đương nhiên, ti chức đi theo điện hạ làm tùy tùng cũng vì vinh hoa phú quý! Ti chức đã làm một số chuẩn bị, nếu là điện hạ thật sự không dung được ti chức... Ti chức biết, năm xưa Đường Thái Tông có lẽ không để ý ô danh giết cha sát huynh, nhưng điện hạ là người trọng tình trọng nghĩa, chắc hẳn sẽ không nguyện ý gánh lấy bêu danh này? Hơn nữa ti chức thay điện hạ thu nạp vô số binh tướng, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật...”
Nghe những lời đầy ẩn ý của Đỗ Trung, Trần Thiện Duệ hung hăng siết chặt nắm tay. Tuy nhiên, còn không đợi cậu ta nghĩ ra cách làm thế nào để đối phó có lệ với tên khốn nạn này, sau đó bắt lấy tra khảo kỹ càng, Đỗ Trung thật sự muốn dùng lời nói làm người ta kinh ngạc đến chết, tung ra một lợi thế khiến Trần Thiện Duệ đột nhiên biến sắc.
“Mong Yến Vương điện hạ biết được, Thái Tử điện hạ và Thái Tử Phi điện hạ tự hào là đã thu dọn sạch sẽ Đông Cung và phòng thủ kiên cố đến mức giọt nước không lọt, thật ra nền móng đã mục nát. Đại Tổng quản Lộ Khoan của Đông Cung ở bên ngoài có đứa con nuôi mượn danh nghĩa ông ta làm chút chuyện thương thiên hại lí. Ti chức đã âm thầm giải quyết rất nhiều chuyện quá đáng cho hắn, hiện giờ mà lôi hắn ra thì Lộ Khoan tất nhiên phải ngoan ngoãn nghe lệnh! Điện hạ, chuyện tới hiện giờ, các nơi đều chờ điện hạ phân phó mà phát động. Nếu điện hạ vẫn không quyết đoán, hôm nay thả cho cơ hội tốt đi qua cũng không quan trọng, nhưng nếu tương lai điện hạ bị lâm vào cảnh được cá quên nơm, ngài có hối hận cũng không kịp!”
Đến lúc này, nếu Trần Thiện Duệ vẫn còn chưa nhận ra Đỗ Trung đang trình diễn tiết mục "Không trâu bắt chó đi cày", vậy thật là óc heo. Mặc dù cậu ta tức giận đến mức phổi muốn nổ tung nhưng vẫn cố gắng dựa vào một tia lý trí cuối cùng, nhíu mày do dự: “Cho dù muốn hành sự, cũng phải trước tiên đón Vương phi và Thế tử rời cung!”
Khi Yến Vương Thế tử Trần Ngang vừa tròn một tuổi lần đầu tiên gặp mặt Hoàng đế tổ phụ, sau đó không lâu đã được sách phong thế tử, Yến Vương phi Vương Lăng trước mắt có thai lần thứ hai, những chuyện này đương nhiên Đỗ Trung biết rõ. Trên thực tế, khi nghe tin mẫu tử Yến Vương phi bị đưa vào cung, phản ứng đầu tiên của gã là vui mừng khôn xiết. Gã muốn diệt trừ Vương Lăng một khối chướng ngại vật này đã lâu, hiện giờ rốt cuộc bắt được cơ hội, Đỗ Trung lập tức "giả mù sa mưa" nói: “Điện hạ, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Hơn nữa, Yến Vương phi và Thế tử cũng là những con bài mặc cả của Thái Tử điện hạ, nhất định sẽ không hại hai người họ. Chỉ cần chúng ta hành động thật mau, vậy thì có thể nhân cơ hội ở trong cung không kịp phản ứng mà cứu họ ra. Nếu bây giờ chần chừ thì sẽ phản tác dụng, điện hạ, thời gian không chờ chúng ta!”
Đây rõ ràng vừa nhắc nhở vừa thúc giục, Trần Thiện Duệ hít một hơi thật sâu. Nhìn vẻ mặt tươi cười tự tin cực kỳ đáng hận của Đỗ Trung, đột nhiên lửa giận trong lòng bùng lên, Trần Thiện Duệ bước lên phía trước vươn tay chộp lấy cổ áo gã, nổi giận bừng bừng quát: “Đỗ Trung, ngươi cho rằng Trần Thiện Duệ ta đây là người nào?”
Cậu ta nói xong bỗng buông tay, mau chóng thối lui một bước tung chân đá vào cổ tay Đỗ Trung. Thấy một con dao nhọn giấu trong cổ tay Đỗ Trung leng keng rơi xuống còn Đỗ Trung thì cuống quít rút bội đao, Trần Thiện Duệ bèn bay tới đâm thẳng vào ngực Đỗ Trung, vặn vai quăng gã thật mạnh xuống đất, vươn tay lấy đi bội đao gã đeo bên hông. Mãi đến lúc này, Trần Thiện Duệ mới lạnh lùng nhìn xuống Đỗ Trung bị quăng ngã gần như phát ngốc.
“Ngươi tưởng rằng ta sẽ bị hai ba câu nói của ngươi mê hoặc?” Trần Thiện Duệ nắm chuôi đao chậm rãi rút ra khỏi vỏ từng chút từng chút một, sau đó chỉ mũi đao vào ngực Đỗ Trung: “Ngươi cho rằng khiến mọi chuyện giống như ván đã đóng thuyền không thể vãn hồi thì ta sẽ làm như ngươi mong muốn? Đồ mắt chó mù quáng! Cho dù lão tử thật muốn mưu phản, cũng sẽ không bị tên khốn nạn hai mặt nhà ngươi hiếp bức!”
Trần Thiện Duệ không đợi Đỗ Trung mở miệng, đột nhiên thay đổi chuôi đao đập thật mạnh vào đầu gã. Thấy Đỗ Trung khó có thể tin phun máu ngất xỉu, Trần Thiện Duệ lạnh giọng quát: “Người đâu!”
Danh sách chương